Xuyên không về cổ đại làm giàu nuôi nhãi con

Chương 618

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~29 phút

Giang Oản Oản cởi giày nằm vào phía trong giường: "Tĩnh Trì, chàng mau an giấc đi, hôm nay đã mỏi mệt cả ngày rồi."

Tần Tĩnh Trì gật đầu, dịu dàng nói: "Nàng cũng thế, hãy mau yên giấc."

Nói xong, hắn cẩn thận đắp chăn cho ba mẫu tử đang nằm, tiếp đó lại vén một góc chăn ở bên giường, kiểm tra vết thương của Đoàn Đoàn. Thấy thuốc mỡ trên vết thương không bị trôi đi, hắn mới hài lòng tắt nến, nhẹ nhàng lên giường.

Mười mấy ngày sau, không chỉ tửu lầu mà cả tiệm lẩu và tiệm hải sản cũng dần đi vào nề nếp.

Mà lượng khách viếng thăm mỗi tiệm đều vượt xa sức tưởng tượng của Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản.

Bên tửu lầu, chỉ mới khai trương vài ngày đã nổi tiếng khắp kinh thành. Thêm vào đó, tửu lầu lại bắt đầu hạn chế thời gian và số lượng. Vì vậy, muốn đến tửu lầu đều phải đặt trước, đặt trước thành công sẽ được cấp một tấm thẻ.

Mà chỉ riêng việc đặt trước đã kín chỗ cho bốn, năm ngày kế tiếp.

Bên tiệm lẩu và bên tiệm hải sản, mặc dù đều đã tuyển thêm bốn, năm người làm công nhưng Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc đều bận rộn đến mức không có lấy một khắc rảnh rỗi. Ngay cả khi màn đêm buông xuống, tiệm vẫn thắp đầy nến, khách khứa tấp nập không ngớt.

Còn bên tửu lầu, vì vấn đề hạn chế thời gian và số lượng nên Lâm Lộ và Lâm Giang nhàn hạ hơn đôi chút. Lâm Giang hễ có thời gian rảnh rỗi là theo Tần Tĩnh Trì học hỏi cách quán xuyến công việc của chưởng quầy. Lâm Lộ thích nấu ăn, không hứng thú với việc quán xuyến. Vì vậy, sau này khi Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản rời đi, những công việc này sẽ đổ dồn lên vai Lâm Giang, cậu ta phải học hỏi cho thật tinh thông.

Tuy nhiên, những ngày này, không chỉ có Tần Tiểu Quang và mấy người họ, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cả ngày đều chạy đi chạy lại giữa mấy cửa tiệm, cũng mệt mỏi đến rã rời. Hơn nữa, thỉnh thoảng lại phải mang theo Đoàn Đoàn và Đô Đô. Đô Đô hễ quấy khóc là lại phải dỗ dành, cũng hao tổn không ít tâm sức.

Hôm nay, khi sắp sửa an giấc, Đô Đô lại cất tiếng khóc. Đoàn Đoàn vừa cùng cha nương dỗ dành Đô Đô, vừa không khỏi trách thầm đệ đệ. Cha nương đã vất vả đến thế, mà tiểu tử này vẫn chẳng biết thông cảm, quả là đáng lo ngại!

Nhưng nhìn Đô Đô thút thít, thân hình nhỏ bé run rẩy đáng thương, cậu bé lại thấy chạnh lòng.

"Thôi nào, Đô Đô ngoan, đệ phải biết nghe lời, đừng khóc nữa."

"Sao đệ lại như vậy? Cứ khóc mãi không thôi?"

Cậu bé hết lời dỗ dành nhưng chẳng ăn thua gì, mãi đến khi Giang Oản Oản bận rộn xong đi tới, ôm Đô Đô vào lòng vỗ về vài cái, tiểu tử mới chịu nín khóc.

Đoàn Đoàn thấy vậy mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Giang Oản Oản kiểm tra một lượt, thấy trên bắp chân Đô Đô có một vết đỏ mới bất đắc dĩ cất lời: "Nương đã bảo sao mà khóc thảm thiết đến vậy. Không biết tiểu tử này cọ vào đâu mà một mảng da đỏ ửng, còn trầy xước cả ra."

Đoàn Đoàn lại gần nhìn, cậu bé chạnh lòng thổi phù phù lên vết thương, rồi khẽ xoa tay Đô Đô: "Xin lỗi đệ nhé, huynh đã trách lầm đệ rồi. Hóa ra Đô Đô của chúng ta đau quá."

"Cà cà..." Đô Đô nức nở gọi huynh trưởng.

"Đô Đô..." Đoàn Đoàn vội vàng đáp lại.

Về đến nhà, Đô Đô hoàn toàn quên bẵng đi cơn đau nơi chân, tiểu tử nằm trên giường cười khúc khích.

Đoàn Đoàn khẽ liếc nhìn Đô Đô, thấy Tần Tĩnh Trì định đưa tay vỗ nhẹ vào lưng đệ đệ, cậu bé vội kéo Tần Tĩnh Trì ngồi xuống giường: "Cha! Cha mau ngồi xuống!"

Đợi Tần Tĩnh Trì ngồi xuống, Đoàn Đoàn vội vàng tháo giày, leo lên giường, đứng sau lưng Tần Tĩnh Trì, đôi nắm đ.ấ.m nhỏ siết chặt mà đ.ấ.m lưng cho phụ thân: "Cha, thế nào rồi? Có mạnh quá không? Hay là nhẹ hơn một chút?"

Tần Tĩnh Trì lắc đầu: "Vừa phải."

Đô Đô thấy Đoàn Đoàn giúp phụ thân đ.ấ.m lưng, Đô Đô cũng nhanh nhẹn bò đến cạnh, lật người lại, giơ nắm tay nhỏ xinh xắn mà đ.ấ.m lưng cho người.

Giang Oản Oản tắm xong, vừa vào phòng đã thấy cảnh phụ tử từ ái, hiếu thảo này.

"Sao Đô Đô cũng đ.ấ.m lưng vậy, sức lực của nó đáng là bao!"

Chươngg 619:

Đô Đô vừa nghe thấy tên mình, nó kinh ngạc quay đầu lại: "Nương! Nương!"

Tần Tĩnh Trì thấy tiểu tử nhanh chóng bò đến bên giường, hắn vội ôm vào lòng rồi khẽ vỗ vào m.ô.n.g nó: "Cẩn thận kẻo té xuống giường! Đừng tưởng rằng vừa rồi con giúp cha đ.ấ.m lưng thì cha sẽ không trách phạt con đâu!"

Đô Đô được hắn ôm vào lòng, nó nhìn hắn cười khúc khích: "Ha ha ha, cha! Cha!"

Giang Oản Oản ngồi ở bên giường: "Tĩnh Trì, chàng dẫn Đoàn Đoàn đi tắm đi, thiếp sẽ trông Đô Đô."

Hắn khẽ hôn lên má nàng, đoạn ôn tồn cất lời: "Được, vậy thì đi."

Nói xong hắn bế Đoàn Đoàn đang cười trộm trên giường bằng một tay và đi ra ngoài, Đoàn Đoàn cười toe toét nói: "Cùng đi tắm nào!"

"Cha cha! Ca ca!" Đô Đô trơ mắt nhìn phụ thân cùng ca ca rời đi, thấy mình bị bỏ quên thì cuống quýt gọi với theo.

Đoàn Đoàn nghiêng đầu nhìn lại, đoạn đáp: "Đô Đô bảo bảo à, huynh và phụ thân tắm xong sẽ trở lại ngay thôi!"

"Ca ca!"

Giang Oản Oản ôm Đô Đô đang nhíu đôi mày nhỏ, khẽ hôn lên gương mặt bầu bĩnh của nó mấy cái.

Đô Đô nghe thấy tiếng "chụt" trên mặt, cũng quay đầu lại hôn lên mặt Giang Oản Oản khiến má nàng ướt đẫm nước bọt.

Giang Oản Oản giả bộ chê, khẽ véo mũi nó: "Ôi chao, Đô Đô làm nương toàn nước bọt, bẩn thế này!"

Đô Đô ngơ ngác nhìn nàng: "Nương! A! Không! Không bận!"

Nàng lau đi vệt nước bọt trên mặt Đô Đô, đoạn khẽ nói: "Là ' không dơ', chứ không phải ' không bận'!"

"A? Không... Không..." Đô Đô mấp máy miệng, thốt ra hai chữ: "Không dơ!"

Giang Oản Oản vui vẻ hôn nó một cái: " Đúng rồi! Đô Đô bảo bảo của chúng ta quả thật thông minh!"

"Nào, Đô Đô ngoan, gọi 'cha... cha', 'cha... cha' xem nào."

Đô Đô nhìn nàng, miệng tiếp tục mấp máy mấy cái: "Chà... Cha!"

"Cha!" Giang Oản Oản kiên nhẫn lặp lại.

"Cha... Cha!"

"Gọi đúng rồi! Đô Đô thật tài! Nào! Gọi lại lần nữa! Cha... cha!"

"Cha... Cha..." Đô Đô cười tít mắt nhìn nàng, ánh mắt như muốn nói: nương xem, con gọi đúng rồi chứ?

Thấy vậy, Giang Oản Oản muốn thừa cơ rèn sắt khi còn nóng: "Ca... Ca!"

"Cà cà!"

"Không phải, không phải, gọi lại đi, ca... ca!"

Đô Đô tiếp tục nói: "Ca!"...

"Ca... Ca!"

Đoàn Đoàn đẩy cửa bước vào, nghe thấy Đô Đô gọi mình rành rọt, niềm phấn khích dâng trào, cậu bé ngẩng đầu nhìn Tần Tĩnh Trì.

"Phụ thân! Phụ thân nghe thấy chưa? Đô Đô biết gọi "ca ca" rồi! Gọi thật rõ ràng!"

Tần Tĩnh Trì mỉm cười gật đầu: "Đừng quá kích động! Phụ thân nghe thấy cả rồi."

Đoàn Đoàn chạy đến bên giường: "Đô Đô bảo bảo, mau! Gọi "ca ca" đi nào!"

Đô Đô ngoan ngoãn mở miệng: "Ca... Ca!"

Đoàn Đoàn cười tươi như hoa, ôm tiểu tử hôn mấy cái: "Đệ đệ của chúng ta thật giỏi! Gọi đúng rồi! Ca ca thương đệ lắm!"

Tần Tĩnh Trì khẽ nhướng mày, véo má Đô Đô: "Nào, con gọi cha lần nữa đi."

Đô Đô chớp hàng mi, ngẩng đầu nhìn hắn cười toe toét nói: "Cha... Cha! Cha... Cha! Cha... Cha!"

Tiểu tử như bị mê mẩn việc gọi, cứ gọi đi gọi lại không biết chán.

Tần Tĩnh Trì cười ha hả, bế Đô Đô khỏi giường, hai tay giữ chặt thân mình tiểu tử mà tung hứng xoay tròn một vòng.

Đô Đô cười không dứt, trong miệng phát ra tiếng cười như chuông bạc, vang vọng rất xa, ngay cả Tần Tiểu Quang đang ở hậu viện cũng có thể nghe thấy.

Thẩm Mộc lau mặt xong, nghi hoặc hỏi: "Sao hôm nay Đô Đô lại vui thế nhỉ? Cười vui quá!"

"Trẻ nhỏ mà, hễ thấy món ngon hay vật chơi bày trước mắt thì sẽ hớn hở liền!" Tần Tiểu Quang nói.

"Ha ha ha, lời đó chí lý!"

Thời gian trôi qua như thoi đưa, chớp mắt đã hai tháng trôi qua.

"Đoàn Đoàn, hôm nay nếu con đi chơi với Tinh Tinh ca, tối nương và phụ thân sẽ đến đón con." Giang Oản Oản tìm quần áo cho Đoàn Đoàn mặc, nói.

Đoàn Đoàn gật đầu: "Dạ vâng! Hôm qua Tinh Tinh ca có nói hôm nay chúng ta không đến giáo trường nữa, mà sẽ ở nhà họ chơi đùa."

Dù được ra ngoài chơi nhưng Đoàn Đoàn vẫn thoáng chút buồn bã, hai ngày nữa họ sẽ phải về nhà, cậu bé rất nhớ Tinh Tinh ca, Mộ thúc và Mộ thẩm.

Giang Oản Oản nhận ra nhi tử không vui thì thắc mắc: "Nhi tử, làm sao vậy? Ngày thường được ra ngoài chơi, chẳng phải con vui lắm sao?"

Đoàn Đoàn buồn bã ngẩng đầu lên: "Nương à, nhưng chúng ta sắp trở về nhà rồi, như vậy sẽ thật lâu, thật lâu nữa mới có thể gặp lại Tinh Tinh ca."

Chươngg 620:

Giang Oản Oản bất đắc dĩ cất lời: "Có chi đâu! Chúng ta nào phải đi rồi không trở lại, sau này vẫn còn cơ hội gặp mặt mà. Hơn nữa, chẳng lẽ con không nhớ gia gia nãi nãi, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, tiểu cữu và tiểu thúc sao? Mấy hôm trước, ai còn nói nhớ Niên Niên, Phao Phao, Tiểu Bao Tử và Nhị Oa đấy nhỉ?"

Đoàn Đoàn ngẩn người: "Con... Con nhớ! Con rất nhớ ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, gia gia nãi nãi! Chỉ là... chỉ là..."

Chỉ là cậu bé không nỡ xa Tinh Tinh ca, Tinh Tinh ca nói còn muốn dạy cậu bé cưỡi ngựa b.ắ.n cung, còn muốn dạy cậu bé đọc sách, dạy cậu bé làm thơ... Còn muốn dạy cậu bé rất rất nhiều điều nhưng... ắt hẳn sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa rồi...

Giang Oản Oản ôm lấy cổ nhi tử: "Nhi tử à, không sao đâu, sau này còn nhiều cơ duyên hội ngộ, biết đâu sau này con còn đến kinh thành học tập thì sao."

Đoàn Đoàn bỗng chốc ngẩng đầu lên: "Nương! Nương nói lời thật lòng sao?"

"Thật đó, Mộ thúc của con từng nói đợi con lớn thêm một chút sẽ cho chúng ta đưa con đến kinh thành học tập, nhưng phải đợi mấy năm nữa, con đừng quá nóng lòng."

"Tuyệt diệu!" Đoàn Đoàn vừa phấn khích vừa kích động reo lên!

"Thôi được rồi, mau mặc y phục vào đi. Tinh Tinh ca của con hẳn đã sai xe ngựa đến đón rồi. Con cứ cùng huynh ấy vui đùa đôi ngày, rồi chúng ta sẽ về nhà đón năm mới." Giang Oản Oản đặt y phục lên chăn, dịu dàng xoa đầu Đoàn Đoàn nói.

Đoàn Đoàn gật đầu lia lịa, vội vã mặc quần áo vào.

Lúc này, xe ngựa của Vương phủ đã chờ sẵn ở cửa. Rửa mặt qua loa, cậu bé liền trèo lên xe.

Đợi Đoàn Đoàn đi rồi, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì mới cùng sang tửu lầu.

"Chà? Chẳng lẽ phải đi rồi sao?" Mộ Nam Tinh khẽ nhíu mày, nhìn về phía Đoàn Đoàn, trong mắt lộ vẻ không muốn rời xa.

Đoàn Đoàn gật đầu xác nhận: "Hai ngày nữa là chúng đệ phải đi rồi, chúng đệ cần về nhà để cùng gia gia, nãi nãi và ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu đón năm mới. Đây là điều chúng đệ đã hẹn ước trước khi đến đây, nếu không họ nhất định sẽ buồn lắm."

Tiếp đó lại nhìn Mộ Nam Tinh, giọng nói chứa chan hy vọng: " Nhưng Tinh Tinh ca, sau khi đệ về, chúng ta vẫn có thể thư từ cho nhau mà! Hơn nữa, mẫu thân đệ có nói, đợi đệ lớn thêm chút nữa, có lẽ sẽ đưa đệ đến kinh thành để học. Đến lúc ấy, ta lại có thể cùng Tinh Tinh ca vui đùa rồi."

Mộ Nam Tinh có vẻ không yên lòng, khẽ gật đầu, chỉ đáp một tiếng "Phải."

Đến giờ ăn cơm, Cảnh Nam Chi gắp thức ăn cho Đoàn Đoàn, nàng quan tâm hỏi: "Đoàn Đoàn, các cháu sắp phải đi rồi sao? Sao không ở lại đón năm mới vậy? Thời tiết lạnh giá thế này, đường về chắc chắn không dễ đi đâu."

Đoàn Đoàn nuốt thức ăn trong miệng xuống rồi nói: "Thẩm thẩm ơi, không đáng ngại đâu ạ, hiện tại tuyết vẫn chưa rơi. Vả lại... vả lại Đoàn Đoàn cũng nhớ gia gia, nãi nãi và những người thân khác, hẳn họ cũng đang nhớ chúng cháu."

Mộ Quy Hoằng khẽ cười nói: " Đúng là vậy, nhưng sau khi đón năm mới xong, Đoàn Đoàn vẫn có thể tiếp tục đến kinh thành mà. Đến đây học hành cũng chẳng tồi chút nào, Thanh Phong học viện ở đây nổi danh rất tốt đấy."

Đoàn Đoàn cười tươi tắn, gật đầu lia lịa: "Vâng, vâng ạ, nương cháu cũng nói vậy nhưng bảo phải đợi Đoàn Đoàn lớn thêm chút nữa mới được đến."

Mộ Nam Tinh nhìn Cảnh Nam Chi và Mộ Quy Hoằng, rồi lại quay sang Đoàn Đoàn nói: "Đoàn Đoàn, hôm nay đệ chớ về, cứ ở lại phủ huynh nghỉ ngơi vậy."

Đoàn Đoàn ngơ ngẩn nhìn cậu bé, trong mắt lấp lánh sự mong chờ: "Đoàn Đoàn có thể cùng Tinh Tinh ca ngủ chung không?"

Mộ Nam Tinh khựng lại, cậu bé nhìn về phía Cảnh Nam Chi, nhất thời chẳng nói nên lời.

"Nương, có được không?"

Cảnh Nam Chi vừa định mở miệng thì nghe Mộ Quy Hoằng lên tiếng, giọng đầy vẻ dung túng: "Được thôi! Hôm nay cứ ở lại đi, dù sao con và Tinh Tinh ca vốn thân thiết, cùng ngủ một đêm thì có gì là không được chứ!"

Cảnh Nam Chi vội vàng nói, giọng hơi lo lắng: "Hay là... Để hai tiểu nhi ngủ riêng đi. Tinh Tinh và Đoàn Đoàn hẳn là quen ngủ một mình, phải không, Tinh Tinh? Đoàn Đoàn?"

Đoàn Đoàn lắc đầu nguầy nguậy: "Không phải vậy đâu, ở nhà thỉnh thoảng Đoàn Đoàn cũng ngủ cùng phụ mẫu và Đô Đô. Đoàn Đoàn thích ngủ cùng Tinh Tinh ca ca, chúng ta có thể cùng vui đùa!"

Chươngg 621:

Mộ Nam Tinh nhìn Cảnh Nam Chi, ánh mắt vẫn không nói một lời.

Mộ Quy Hoằng quyết định dứt khoát: "Được được được, vậy hôm nay hai tiểu tử các con cứ ngủ cùng nhau đi nhưng đêm đến phải đắp chăn cẩn thận! Chớ nghịch phá, trời lạnh, nhiễm phong hàn thì không tốt chút nào."

Sau đó nhìn sang Cảnh Nam Chi: "A Chi, lát nữa nàng sai người đến báo cho Tĩnh Trì và Oản Oản một lời, kẻo không thấy Đoàn Đoàn về họ lại lo lắng."

Cảnh Nam Chi gật đầu, nhưng nét mặt chẳng vui vẻ gì. Nàng nhíu mày, đưa mắt liếc nhìn Mộ Nam Tinh, thấy cậu bé chẳng có lấy chút phản ứng, khiến nàng lại càng nhíu chặt mày hơn, trong lòng dấy lên một nỗi băn khoăn khó tả!

Đêm đến, đợi gia đinh đưa Đoàn Đoàn đi tắm, Cảnh Nam Chi mới kéo Mộ Nam Tinh lại, dặn dò tỉ mỉ: "Đêm lạnh, con mặc thêm y phục rồi hãy ngủ, đã rõ chăng?"

Mộ Nam Tinh ngẩng đầu nhìn nàng, mím môi, nhỏ giọng đáp: "Ta đã rõ, nương."

Cảnh Nam Chi nhìn cậu bé thở dài khe khẽ: "Hài tử này, sao con lại... Dù Đoàn Đoàn mới năm sáu tuổi thôi, nhưng..."

Nhìn vẻ mặt không chút cảm xúc của Mộ Nam Tinh, nàng dừng lời, rốt cuộc cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dặn dò: "Thôi được, hãy nhớ kỹ! Phải mặc thêm y phục rồi hãy ngủ đấy."

Mộ Nam Tinh dùng ngón tay nhéo góc áo, bất đắc dĩ nói: "Ta đã rõ, nương, chúng ta chỉ là tiểu nhi thôi mà..."

Cảnh Nam Chi vội nói: "Được rồi, được rồi, vậy... vậy đêm nay đắp chăn cẩn thận, hai đứa cũng đừng nghịch quá muộn, phải sớm an giấc đấy."

"Vâng ạ."

Dặn dò xong, Cảnh Nam Chi mới nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, để lại một nỗi lo lắng mơ hồ.

Còn Mộ Nam Tinh thì thuần thục trải giường. Trầm ngâm một lát, cậu lại ôm thêm một tấm chăn nữa đặt lên giường, có vẻ như đã tính toán trước.

Lúc này, Đoàn Đoàn mặc bộ y phục ngủ ấm áp, vội vã đẩy cửa bước vào, vẻ mặt hớn hở: "Tinh Tinh ca ca! Đệ đã tắm xong rồi!"

Mộ Nam Tinh vén chăn nhìn cậu bé, giọng ấm áp: "Mau chui vào chăn đi."

Đoàn Đoàn chui vào chăn, thấy bên cạnh còn một tấm chăn nữa, cậu bé nghi ngờ hỏi, ánh mắt long lanh: "Tinh Tinh ca ca, chúng ta phải đắp hai tấm chăn sao? Chẳng lẽ sẽ không nóng bức ư?"

Mộ Nam Tinh khẽ ngượng nghịu nằm xuống bên cạnh cậu bé, đắp tấm chăn kia lên người mình: "Chúng ta... Mỗi người chúng ta đắp một tấm chăn vậy."

Đoàn Đoàn ngẩn người, rồi miễn cưỡng gật đầu chấp thuận: "Vậy... vậy được thôi."

Nằm trong chăn ấm, Đoàn Đoàn quay đầu nhìn Mộ Nam Tinh, ánh mắt mong chờ: "Tinh Tinh ca ca, chúng ta cùng trò chuyện chút nhé, được không?"

"Đệ muốn nói gì?"

Đoàn Đoàn xoay người, đối mặt với cậu bé, giọng có chút nũng nịu: "Tinh Tinh ca ca, huynh mau quay qua đây, đệ chẳng còn thấy huynh đâu nữa rồi."

Mộ Nam Tinh cũng xoay người lại, hai người đối mặt nhìn nhau, không khí ấm áp lan tỏa.

Đoàn Đoàn nhất thời chẳng biết nói gì thêm, cậu bé khẽ cử động chân, rồi lại cất lời, giọng mang chút run rẩy vì lạnh: "Tinh Tinh ca ca, chúng ta thật sự không thể cùng ngủ chung sao? Đắp chăn một mình lạnh lẽo vô cùng! Chân đệ đã lạnh ngắt cả rồi."

Mộ Nam Tinh khựng lại, một lát sau mới khẽ thở dài, ngồi dậy đắp tấm chăn đang đắp trên người mình sang phía Đoàn Đoàn, còn mình thì vén tấm chăn của Đoàn Đoàn mà chui vào.

Vừa chui vào, Đoàn Đoàn nhanh chóng ôm chầm lấy eo cậu bé, giọng đầy hạnh phúc: "Đệ muốn được ôm Tinh Tinh ca ca mà an giấc!"

Mộ Nam Tinh ngơ ngẩn nhìn cậu bé, thân hình vẫn bất động, trong lòng khẽ dâng lên một cảm xúc khó tả.

Một lúc lâu sau, Đoàn Đoàn mới lẩm bẩm: "Vì sao Tinh Tinh ca ca lại vận y phục đêm dày dặn như vậy? Chẳng ấm áp chút nào."

Mộ Nam Tinh ngơ ngác đáp: "À... Huynh... Huynh vốn đã quen với y phục dày dặn như vậy."

Đoàn Đoàn như chấp nhận lời giải thích của cậu bé: "Được thôi."

Một lúc lâu sau, khi Mộ Nam Tinh cuối cùng cũng đã thả lỏng, Đoàn Đoàn lại nói: "Tinh Tinh ca ca, nếu đệ phải đi rồi, huynh nhất định phải nhớ đệ thật nhiều! Nhớ viết thật nhiều thư cho đệ! Đệ cũng sẽ viết thư cho Tinh Tinh ca ca!"

"Ừm, huynh sẽ viết... Sẽ viết thư cho đệ."

"Còn nữa, còn nữa! Sau khi hồi phủ, đệ sẽ tặng Tinh Tinh ca ca những món ngon vật lạ! À... Cùng với những món quà nhỏ khác nữa!" Đoàn Đoàn thầm nghĩ, những món điểm tâm do nương cậu bé làm đều mỹ vị tuyệt trần, có nhiều món Tinh Tinh ca ca chưa từng được nếm, nhất định phải mời huynh ấy thưởng thức mới phải.

"À, Tinh Tinh ca ca có nhớ đệ thì cũng đừng quá mức luyến lưu! Biết đâu niên sau đệ lại theo phụ thân, mẫu thân đến đây, hoặc Tinh Tinh ca ca có cơ hội cũng có thể đến thăm đệ, đệ có rất nhiều hảo bằng hữu! Bọn họ đều rất thú vị! Huynh chắc chắn sẽ yêu thích họ!"

Chươngg 622:

Mộ Nam Tinh đáp: "Là Nhị Oa, Cẩu Đản, Tiểu Bao Tử và Lâm Tử Hành mà đệ thường kể đến đó sao?"

Đoàn Đoàn cười híp mắt gật đầu liên tục: " Đúng vậy, đúng vậy! Tinh Tinh ca ca còn nhớ ư? Huynh thật có trí nhớ tuyệt vời!"

Mộ Nam Tinh khẽ gật đầu, bất đắc dĩ thầm nhủ, trong thư đệ đã nhắc đến không biết bao nhiêu lần, tất nhiên huynh ấy phải nhớ rõ mồn một.

Còn Đoàn Đoàn vẫn lẩm bẩm không ngớt, rồi dần dần cũng chìm vào giấc ngủ sâu.

Mộ Nam Tinh nhìn Đoàn Đoàn đang vòng tay ôm chặt lấy mình, bất giác khẽ bật cười, rõ ràng bản thân cậu bé mới chính là lò sưởi nhỏ, vậy mà còn bảo muốn ôm nhau ngủ mới ấm áp.

Hai ngày sau đó, hành lý đã được xếp đặt gọn gàng lên xe ngựa, chuẩn bị cho cuộc hành trình.

Chỉ thấy hai tiểu hài nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, chẳng nỡ buông rời, Giang Oản Oản cùng Tần Tĩnh Trì nhất thời không đành lòng phá vỡ giây phút này của chúng.

"Tinh Tinh ca, đệ đi nhé, đệ thực sự phải rời đi rồi! Huynh nhất định phải nhớ đệ nhưng... Cũng đừng quá đau đáu vì đệ." Đoàn Đoàn quyến luyến nhìn Mộ Nam Tinh.

Mộ Nam Tinh nhìn cậu bé, khẽ gật đầu: "Đoàn Đoàn, huynh... Đệ cũng phải nhớ huynh đấy, huynh sẽ thường xuyên viết thư cho đệ, đệ có chuyện gì vui hay buồn cũng đều có thể gửi thư cho huynh, huynh luôn sẵn lòng đọc."

"Được, được! Vâng ạ!"

Giang Oản Oản bước tới gần hai tiểu tử, cất tiếng: "Được rồi, hai tiểu tử các con đừng quá mức lưu luyến như vậy, biết đâu đầu xuân niên sau chúng ta sẽ lại ghé Kinh thành, chẳng phải đến lúc đó các con lại có thể gặp gỡ sao?"

"Đoàn Đoàn, đi thôi." Nàng khẽ xoa đầu Đoàn Đoàn, dịu dàng cất lời.

Đoàn Đoàn liếc nhìn nương, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy Mộ Nam Tinh chẳng nỡ rời, cậu bé lại chậm rãi tiến thêm hai bước về phía trước: "Tinh Tinh ca ca..."

"Đoàn Đoàn..."

"Tinh Tinh ca ca..."

"Đoàn Đoàn..."

Tần Tĩnh Trì và Mộ Quy Hoằng đứng bên cạnh, bất lực day trán. Cảnh tượng trước mắt này, quả thực khiến họ có cảm giác như đang chia cắt một đôi uyên ương khổ mệnh.

Mộ Quy Hoằng càng bất lực lại càng thêm kinh ngạc. Mộ Nam Tinh của phủ ngài vốn là đứa trẻ kiệm lời, bề ngoài lạnh lùng như băng giá, nhưng giờ đây đối với Đoàn Đoàn lại không hề lãnh đạm, thậm chí còn thể hiện sự nhiệt thành hiếm thấy.

"Tinh Tinh ca ca, đệ thực sự phải đi đây."

"Ừ, Đoàn Đoàn, đệ... Đệ cứ đi đi."

Các vị trưởng bối đứng bên cạnh không đành lòng chứng kiến, hai tiểu hài cứ dính lấy nhau trò chuyện mãi không thôi, mãi chẳng thấy chúng chịu buông tay nhau ra.

Tần Tĩnh Trì không nhịn được nữa, cất giọng: "Được rồi, hai đứa mau buông tay nhau ra. Đoàn Đoàn, chúng ta phải khởi hành rồi, còn Tinh Tinh, con không cần quá mức lưu luyến, thỉnh thoảng chúng ta vẫn sẽ đưa thằng bé đến Kinh thành, chẳng phải vẫn có thể hội ngộ sao?"

Phải đến lúc này, Mộ Nam Tinh và Đoàn Đoàn mới chịu buông tay nhau. Đợi Tần Tĩnh Trì dắt Đoàn Đoàn đi về phía xe ngựa, tiểu Đoàn Đoàn nhỏ bé kia vẫn lê bước chậm chạp, không ngừng ngoái đầu nhìn lại: "Đi rồi, thực sự đi rồi đấy!"

Mộ Nam Tinh vẫy tay: "Đi đường bảo trọng!"

Cuối cùng, Đoàn Đoàn cũng lên xe ngựa. Tiểu tử còn thò đầu nhỏ ra khỏi cửa sổ xe, vẫy tay chào, lặp lại câu nói vừa rồi: "Đi đây."

Đợi xe ngựa khuất xa dần, Mộ Nam Tinh mới lớn tiếng hô vang: "Đoàn Đoàn, huynh sẽ nhớ đệ nhiều lắm!"

Rất nhanh, giọng nói non nớt của Đoàn Đoàn cũng theo làn gió truyền đến: "Đệ cũng sẽ rất rất nhớ Tinh Tinh ca ca!"

Xe ngựa dần khuất dạng nơi chân trời, Mộ Nam Tinh mới quyến luyến theo Mộ Quy Hoằng trở về Vương phủ.

"Tinh Tinh, con rất mực yêu thích Đoàn Đoàn sao?" Mộ Quy Hoằng khẽ cúi đầu, nhìn tiểu hài nhi.

Mộ Nam Tinh khẽ gật đầu: "Đương nhiên rồi! Đệ ấy chính là bằng hữu duy nhất của con."

Mộ Quy Hoằng bất giác mỉm cười: "Ta chưa từng thấy con đối đãi với ai như vậy. Mỗi khi ta phải viễn chinh xa nhà, cũng đâu thấy con quyến luyến đến thế?"

Mộ Nam Tinh ngẩng đầu nhìn phụ thân, chậm rãi nói: "Dù phụ thân có đi bao lâu cũng sẽ quay về, nhưng Đoàn Đoàn chỉ là bằng hữu, không phải muốn đến là đến, muốn gặp là liền gặp được."

Lời này... Quả thực không lời nào có thể phản bác.

Mộ Quy Hoằng trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi hiếm hoi muốn trêu ghẹo tiểu hài nhi: "Tinh Tinh, chẳng phải trước đây con từng không yêu thích Đoàn Đoàn sao?"

Mộ Nam Tinh ngẩng đầu nhìn phụ thân, nét mặt lộ rõ sự khó hiểu: "Khi đó con còn chưa từng gặp đệ ấy, chỉ bị phụ thân ép buộc viết cho đệ ấy một phong thư, đương nhiên không thể xem là yêu thích được rồi."

Chươngg 623:

Thấy Mộ Quy Hoằng dường như còn muốn nói thêm điều gì, cậu bé vội vã cắt ngang: "Được rồi, phụ thân, chúng ta mau hồi phủ thôi, sao hôm nay phụ thân... Lại trò chuyện nhiều đến vậy?"

Mộ Quy Hoằng sững sờ, nhìn theo bóng tiểu hài đang bước đi phía trước, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: "Hôm nay chính con mới là người nói nhiều đấy! Được chưa?"

Ngồi trong xe ngựa, Đô Đô trông thấy Đoàn Đoàn lộ vẻ buồn bã, liền vội ngước nhìn Giang Oản Oản, thốt lên: "Nương, ca ca!"

Giang Oản Oản nhìn Đoàn Đoàn, dịu dàng khuyên nhủ: "Đoàn Đoàn, mau ngồi lại đây bầu bạn với đệ đệ đi. Con nhớ gia gia, nãi nãi cùng ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu ở nhà, về đến phủ là có thể gặp gỡ rồi. Sang năm, nếu có cơ hội, chúng ta sẽ lại đưa con đến kinh thành, đừng buồn tủi nữa."

Đoàn Đoàn ngoan ngoãn gật đầu: "Con biết rồi, nương."

Đô Đô từ trong lòng Giang Oản Oản bò ra, cất giọng non nớt: "Ca ca... Đô Đô thơm!"

Dứt lời, nhóc con lập tức chu cái miệng nhỏ xíu, áp sát vào má Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn bị đôi má ướt át dán chặt, gương mặt nhỏ nhắn ngập tràn dấu vết ẩm ướt, nhưng nhờ vậy mà dần dần nở nụ cười tươi tắn: "Đô Đô bảo bối! Đệ nhìn xem đệ đi! Lại làm ướt cả mặt ca ca! Đệ đúng là một bảo bảo nước bọt mà!"

Đáp lại Đoàn Đoàn là tiếng cười khúc khích cùng khuôn mặt tươi roi rói của Đô Đô: "Hahaha! Ca ca... Thơm!"

Đoàn Đoàn ôm nhóc con vào lòng, trêu ghẹo một hồi: "Ai nha! Bảo bảo nước bọt, đệ lại nặng rồi! Ca ca ôm không xuể đệ nữa rồi!"

Dù miệng nói vậy, cậu bé vẫn mỉm cười, cúi xuống hôn lên đôi má phúng phính của Đô Đô mấy cái: "Chụt chụt chụt..."

Đô Đô cũng cười tít mắt, đáp lại anh mình bằng những nụ hôn vội vàng: "Hahaha! Chụt chụt chụt!"

Đoàn Đoàn ôm lấy eo Đô Đô, nhìn cảnh sắc tiêu điều ngoài khung cửa, khẽ hỏi: "Đô Đô, đệ có thấy lạnh không? Bên ngoài trông có vẻ rét buốt lắm."

Đô Đô lắc cái đầu nhỏ xoay tít: "Không lạnh! Ấm áp!" Vừa nói, nhóc con liền áp đôi bàn tay bé xíu lên mặt Đoàn Đoàn: "Ca ca! Ấm áp!"

Đoàn Đoàn bị đôi tay ấm áp của đệ đệ làm cho đôi mắt híp lại: "Đệ đệ à, tay đệ thật ấm quá!"

"Ca ca! Ấm áp!" Đô Đô lại tiếp tục dán c.h.ặ.t t.a.y vào mặt anh mình.

Đoàn Đoàn gật đầu: "Được! Vậy đệ giúp ca ca sưởi ấm."

Giang Oản Oản xoa đầu hai tiểu tử: "Sao không sưởi ấm cho nương nào?"

Đô Đô vừa nghe thấy, liền bỏ mặc ca ca, vội vàng áp đôi bàn tay nhỏ xíu lên mặt Giang Oản Oản: "Nương, ấm áp!"

Đoàn Đoàn cũng xoa hai bàn tay thật mạnh, đợi đến khi hơi ấm hơn một chút thì duỗi ra nắm lấy tay Giang Oản Oản: "Nương, con sưởi ấm tay cho nương đây." Vừa nói, cậu bé vừa hà hơi vào tay nàng: "Hà... Hà... Hà..."

Đô Đô thấy vậy, cũng bắt chước hà hơi vào mặt Giang Oản Oản, nhưng luồng khí nóng hổi cứ phả thẳng vào mặt nàng.

Giang Oản Oản cười nghiêng đầu: "Đô Đô, con đừng thổi vào mặt nương nữa."

Đô Đô nghiêng cái đầu nhỏ, vẻ mặt ngờ vực: "Á? Nương... Hà... Hà..."

Đoàn Đoàn thấy thế, vội đưa tay véo nhẹ má Đô Đô, nhìn nhóc con phồng má như một chú ếch nhỏ, Đoàn Đoàn bật cười nói: "Đô Đô bảo bối, đệ thổi đến nỗi nương không thể mở mắt ra được! Đệ hãy che mặt cho nương đi! Ngoan nào!"

Đô Đô ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng vâng! Ca ca!"

Giang Oản Oản bị hai bàn tay nhỏ của nhóc con che... À không, chính xác hơn là đẩy mặt, cả khuôn mặt nàng đều bị đẩy đến biến dạng.

Đô Đô nhìn đôi môi bị đẩy nhếch lên của nàng, liền cười khúc khích thành tiếng: "Hahaha! Nương! Miệng! Hahaha..."

Đoàn Đoàn thấy vậy cũng không nhịn được, che miệng quay đầu đi cười trộm.

Giang Oản Oản vừa buồn cười vừa bất lực, nhẹ nhàng gỡ đôi tay nhỏ của Đô Đô ra: "Được rồi, được rồi, nương không lạnh nữa, nóng quá. Đô Đô không cần sưởi ấm cho nương đâu, con mau sưởi ấm cho ca ca đi."

Đợi đến khi Đô Đô miễn cưỡng thu tay lại, Giang Oản Oản như trút được gánh nặng, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Nghe tiếng cười nói rộn ràng trong xe, Tần Tĩnh Trì bên ngoài cũng từ từ nở một nụ cười dịu dàng.

Trong xe, hai tiểu tử vẫn đang chơi đùa nghịch ngợm. Đến khi chúng chán chê, Đoàn Đoàn mới sực nhớ tới Tần Tĩnh Trì vẫn đang ở ngoài xe.

Sau đó, cậu bé đội chiếc mũ đầu hổ lông xù lên đầu, vén bức rèm xe dày cộp, thò đầu ra ngoài, hỏi: "Cha, cha đánh xe bên ngoài có lạnh không? Cha có muốn đội mũ không? Có thể..." Đoàn Đoàn so sánh đầu mình với đầu cha, rồi chớp mắt suy nghĩ: "Ừm... Có thể đội mũ đầu hổ của Đoàn Đoàn! Mũ đầu hổ của Đoàn Đoàn lông xù mềm mại, ấm áp lắm, đội vào là không lạnh nữa đâu."

Chươngg 624:

Tần Tĩnh Trì cười khẽ lắc đầu: "Cha không lạnh, cha đã khoác áo ấm dày cộm rồi, Đoàn Đoàn không cần phải lo lắng. Bên ngoài gió lớn lắm, mau vào xe đi, kẻo bị nhiễm lạnh!"

Đoàn Đoàn cười híp mắt nhìn cha: "Con không lạnh đâu, con đã đội mũ rồi mà. Con muốn ở đây trò chuyện với cha! Nếu không, cha đánh xe một mình sẽ buồn lắm."

"Không được, nghe lời vào xe đi. Cha mặc nhiều áo ấm, con chỉ đội mỗi mũ đầu hổ thì có ích gì chứ?" Tần Tần Trì vẫn kiên quyết lắc đầu.

Đúng lúc Đoàn Đoàn đang có chút nản lòng, đột nhiên Đô Đô bò lên lưng cậu bé, nhóc con cũng thò đầu ra khỏi rèm xe. Cái đầu nhỏ còn thoải mái tựa vào chiếc mũ đầu hổ của Đoàn Đoàn.

Đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Tần Tĩnh Trì, non nớt gọi một tiếng: "Cha!"

Tần Tĩnh Trì nghiêng đầu nhìn hai huynh đệ đang dựa đầu vào nhau, cất lời: "Sao Đô Đô cũng ra ngoài thế này? Đoàn Đoàn, mau đưa đệ đệ vào trong đi, đừng để gió thổi trúng nhóc."

Đoàn Đoàn cũng biết Đô Đô còn nhỏ, thân thể yếu ớt, rất dễ bị bệnh, nên không còn nằng nặc đòi ở ngoài xe với Tần Tĩnh Trì nữa. Cậu bé vừa chui vào xe vừa kéo Đô Đô theo.

Đô Đô giờ đã lớn hơn một chút, tính tình cũng trở nên ương bướng hơn. Bị Đoàn Đoàn chặn không cho chui ra khỏi rèm xe, nhóc con lập tức quay mặt vào vách xe, ngồi im lặng giận dỗi.

Đoàn Đoàn bất đắc dĩ nhìn đệ đệ, rồi lại nhìn Giang Oản Oản: "Nương, giờ phải làm sao đây?"

Giang Oản Oản lấy ra mấy viên kẹo dẻo, nàng tự mình nếm một viên, rồi lại đút cho Đoàn Đoàn một viên. Nàng khẽ nói: "Viên kẹo dẻo này thơm quá! Lại ngọt lịm nữa!"

Đoàn Đoàn cũng ngửa mặt lên, vẻ mặt hưởng thụ, chậm rãi l.i.ế.m kẹo: "Kẹo nương làm thật là mỹ vị! Sao lại ngon đến thế này chứ?" Vừa nói, cậu bé vừa liếc nhìn Đô Đô vẫn đang giận dỗi quay mặt vào vách xe.

Đô Đô nghe tiếng anh mình cùng nương nhấm nháp kẹo, cái mũi nhỏ còn khẽ động đậy. Nhóc con ngửi thấy mùi sữa thơm nồng từ kẹo dẻo, vô thức nuốt nước bọt.

Thấy đệ đệ vẫn chưa có động tĩnh gì, Đoàn Đoàn tiếp tục nói: "Nương, nương mau đưa con thêm một viên nữa, con đi đút cho cha ăn!"

Giang Oản Oản liền cất giọng lớn hơn: "Được, vậy đưa cho cha ăn luôn đi, kẻo lát nữa là hết mất."

Chờ Đoàn Đoàn đút xong viên kẹo dẻo cho Tần Tĩnh Trì, vừa quay đầu lại, Đô Đô bên kia đã khẽ ngoái nhìn. Thấy Đoàn Đoàn cười tít mắt, nó liền bĩu môi, tiếp tục quay mặt vào vách xe dỗi hờn: "Hừ!"

"Đoàn Đoàn, con lại đây. Còn hai viên kẹo cuối cùng, chúng ta cùng chia nhau nhé!" Giang Oản Oản vờ như vô tình lên tiếng.

Đô Đô nghe thấy lời ấy, nào có thể ngồi yên được nữa? Nó liền xoay cái thân hình nhỏ bé, ba bước lao đến bên Giang Oản Oản, cất giọng tố cáo đầy vẻ oan ức: "Nương! Xấu!"

Đoạn, nó vươn bàn tay nhỏ xíu, sờ soạng khắp lòng bàn tay và ống tay áo Giang Oản Oản, miệng líu lo lẩm bẩm: "Kẹo kẹo! Con muốn kẹo kẹo!"

Giang Oản Oản cố nén tiếng cười, dịu dàng nhìn nó nói: "Ôi chao, Đô Đô của chúng ta cũng thèm sao? Nhưng mà nương đã lỡ đưa hết kẹo dẻo cho ca ca con rồi, giờ biết làm sao đây?"

Đoàn Đoàn liền nhanh tay lấy ra hai viên kẹo dẻo đã chuẩn bị sẵn, cố ý dụ dỗ: "Ôi chao, chỉ còn đúng hai viên kẹo cuối cùng thôi này, đệ có muốn ăn không đây? Đô Đô bảo bảo, đệ có muốn không? Nếu đệ không còn hờn dỗi nữa, huynh sẽ cân nhắc cho đệ một viên nhé."

Dứt lời, cậu bé ngẫm nghĩ chốc lát, đoạn lại nhìn Đô Đô, càng được nước lấn tới mà nói: "Thế nhưng, nếu đệ chịu đến hôn huynh một cái, huynh sẽ đưa cả hai viên kẹo này cho đệ đấy!"

Đô Đô bĩu môi đáp: "Hừ! Ca ca thật xấu! Con không hôn đâu!" Dù miệng nói vậy, ánh mắt nó lại chẳng thể rời khỏi hai viên kẹo dẻo trong tay Đoàn Đoàn, cổ họng cũng không tự chủ mà nuốt ực một cái.

Nghĩ bụng trong túi áo mình còn cả chục viên kẹo, Đoàn Đoàn không chút do dự, liền nhanh chóng nhét một viên kẹo trong tay vào miệng, nhai nuốt ngon lành.

Đô Đô thấy một viên kẹo đã biến mất, đôi mắt nó trợn tròn nhìn chằm chằm viên kẹo duy nhất còn lại trong tay Đoàn Đoàn, lòng dạ căng thẳng tột độ.

Đoàn Đoàn tiếp tục trêu chọc nó: "Đô Đô bảo bảo, đệ thật sự không định đến hôn huynh sao? Chỉ còn duy nhất một viên kẹo cuối cùng này thôi đó, huynh ăn mất bây giờ?"

Nói đoạn, cậu bé vờ như muốn nhét viên kẹo vào miệng mình.

Đô Đô thấy viên kẹo cuối cùng cũng chẳng giữ được nữa rồi, nó liền ba bước lao đến bên Đoàn Đoàn, nhanh như chớp hôn cậu bé một cái, đoạn giật phắt viên kẹo từ tay huynh trưởng, sau đó lập tức nhét tọt vào miệng mình.

Chươngg 625:

Nó nhai kẹo dẻo, đôi mắt híp tít lại vì sung sướng, nhưng vẫn không quên mối "thù" với Đoàn Đoàn: "Ca ca xấu! Kẹo kẹo! Của đệ đây!"

Đoàn Đoàn sờ lên má bị đệ đệ hôn, thấy nó ăn xong kẹo còn tiếc nuối l.i.ế.m môi, liền lấy hết số kẹo dẻo còn lại trong túi áo đưa cho nó: "Đô Đô bảo bảo, huynh chỉ trêu đệ thôi. Trên người huynh còn rất nhiều kẹo, cho đệ ăn hết đó!"

Đô Đô thấy vậy, liền vui vẻ vươn tay muốn nhận lấy kẹo. Nhưng nào ngờ, kẹo lại bị Giang Oản Oản nhanh tay lấy mất trước: "Đô Đô, con không được ăn nhiều kẹo như vậy! Nương sẽ giữ hộ con trước. Mỗi ngày chỉ cho con ăn ba viên thôi, con đã ăn một viên rồi, lát nữa ăn tiếp hai viên còn lại nhé!"

Biểu cảm của Đô Đô tức thì từ trời quang mây tạnh chuyển thành sấm chớp đùng đùng, vui buồn chỉ gói gọn trong chớp mắt. Nó ngơ ngác nhìn túi kẹo của mình lọt vào tay Giang Oản Oản, hít hít mũi, rồi buồn bã vùi đầu vào lòng Đoàn Đoàn, thút thít: "Kẹo kẹo... Của con..." Không hiểu sao, lời oán trách ấm ức ấy lại được nó thốt ra một cách uyển chuyển đến lạ.

Đoàn Đoàn nhìn Giang Oản Oản, cố nhịn cười. Nàng, Giang Oản Oản, liền cúi xuống dỗ dành: "Đô Đô ngoan, con còn hai viên nữa mà, đừng buồn."

"Ca ca ơi..." Đô Đô lại rúc sâu hơn vào lòng cậu bé.

Đoàn Đoàn nghĩ bụng, lần này có sự đối chiếu rồi, cuối cùng cậu bé cũng không còn là ca ca xấu trong mắt đệ đệ nữa.

Đô Đô cứ rúc mình trong lòng huynh trưởng, dần dần chìm vào giấc ngủ. Giang Oản Oản thấy vậy, liền đưa cho Đoàn Đoàn một tấm chăn: "Đoàn Đoàn, con cùng đệ đệ đắp chăn, ngủ một giấc cho ngon đi."

"Ha..." Đoàn Đoàn cũng thấy hơi buồn ngủ, vội vã nhận lấy tấm chăn, quấn thật chặt quanh mình và Đô Đô. Chẳng mấy chốc, hai huynh đệ đã chìm vào giấc ngủ say nồng.

Đắp kỹ tấm chăn cho hai tiểu hài tử, Giang Oản Oản vén nhẹ rèm xe nhìn ra bên ngoài. Nàng chỉ thấy dưới bầu trời đêm đen kịt, những bông tuyết trắng xóa bắt đầu lất phất rơi. Một cơn gió lạnh buốt thổi tới, mang theo cái rét thấu xương.

Nghĩ đến phu quân Tần Tĩnh Trì đang vất vả đánh xe, Giang Oản Oản không khỏi khẽ nhíu đôi mày thanh tú.

Nàng liền tiến lại gần rèm xe, vén hờ một khe nhỏ: "Tĩnh Trì, trời đã tối đen như mực, e rằng lát nữa tuyết sẽ rơi dày hơn. Trên đường đi nếu thấy khách điếm nào thì cứ dừng lại, chúng ta nghỉ ngơi một đêm rồi mai hãy tiếp tục hành trình."

Tần Tĩnh Trì khẽ gật đầu: "Được." Hắn quay đầu nhìn lại, thấy Giang Oản Oản đang rụt cổ vì lạnh, liền vội nói: "Được rồi, nàng mau buông rèm xuống đi, kẻo bị nhiễm phong hàn."

Giang Oản Oản cẩn thận chỉnh lại chiếc mũ dày trên đầu phu quân mình, rồi mới nhẹ nhàng buông rèm xuống.

Sau một đêm nghỉ ngơi tại khách điếm, sáng hôm sau, khi mọi người còn chưa kịp lên đường thì trời đã bừng nắng. May thay, tuyết đêm qua rơi không quá nhiều, vả lại cũng đã tan gần hết.

"Oản Oản, chúng ta nên lên đường sớm thôi. Đường sá không hề đóng băng, sẽ không sao đâu." Tần Tĩnh Trì từ ngoài khách điếm bước vào, vừa xoa xoa đôi tay vừa nói.

Đoàn Đoàn duỗi người vươn vai, còn Đô Đô thì vẫn say giấc nồng, không hề có dấu hiệu muốn thức dậy.

Đoàn Đoàn mặc y phục xong xuôi, liền khẽ đẩy nhẹ Đô Đô: "Đô Đô bảo bảo, mau dậy đi thôi, chúng ta phải lên đường rồi!"

Đô Đô bị đánh thức, liền cau chặt đôi mày nhỏ: "Hừ... Không chịu đâu..." Nó khẽ lẩm bẩm trong cơn mơ màng.

Chẳng mấy chốc, Tần Tĩnh Trì đã mang về bữa sáng cho ba mẫu tử, gồm vài chiếc bánh bao thịt nóng hổi và một phần cháo loãng thơm lừng.

Giang Oản Oản rửa mặt xong xuôi, đoạn vắt khăn lau mặt cho Đoàn Đoàn đang ngồi trên mép giường và Đô Đô vẫn còn cuộn mình trong ổ chăn ấm áp.

Đoàn Đoàn mang giày xong, liền chạy lon ton đến bàn ăn. Cậu bé cầm lấy một chiếc bánh bao thịt, cắn vội một miếng.

Giang Oản Oản vẫn kiên nhẫn bên giường dỗ dành Đô Đô dậy: "Đô Đô, mau dậy đi thôi con. Nếu không lát nữa, nương, cha và ca ca đều sẽ đi hết đó, chỉ để lại mình con ở đây bơ vơ, không quen biết ai, rồi bị kẻ xấu bắt đi mất thì sao?"

Đô Đô khẽ mở mắt, lại ngâm nga: "Hừ... Nương thật xấu!"

Thấy nó cuối cùng cũng chịu mở mắt, Giang Oản Oản liền nhanh tay lấy y phục, mặc vào cho nó.

"Được rồi, đi ăn sáng thôi. Ăn xong bữa này, chúng ta sẽ lên đường."

Ngồi trên xe, khi xe ngựa từ từ chuyển bánh, những lớp tuyết trắng xóa phủ trên ngọn núi xa tít chân trời cũng dần tan đi, để lộ sắc xanh đen vốn có của đá núi.

Xe ngựa cứ thế hành trình, khi đi khi nghỉ, cuối cùng vào buổi trưa ngày thứ năm, cũng đã đến địa phận huyện Khúc Phong.

Vừa đi qua một thị trấn nhỏ, Tần Tĩnh Trì liền hạ lệnh dừng xe ngựa, đoạn nói với Giang Oản Oản: "Nương tử, chúng ta nên dùng bữa tại đây trước khi tiếp tục hành trình. E rằng hai hài tử đã đói lả rồi."

Xuyên không về cổ đại làm giàu nuôi nhãi con

Chương 618