Xuyên không về cổ đại làm giàu nuôi nhãi con

Chương 690

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~62 phút

Sau đó, nó lại bất mãn ca thán: "Thật mà! Huynh cũng không thử nghĩ mà xem, nếu cứ chờ huynh, e rằng đến khi mọi chuyện nguội lạnh, cũng chẳng có chút tiến triển nào! Huynh quả là một khúc gỗ mục, huynh không biết, chẳng lẽ bọn đệ lại không hiểu rõ ư?"

Cẩu Đản sững sờ, y thật sự không biết nên ứng đối ra sao, hôm nay, y nhất định phải trở về hỏi Tần thúc và thẩm thẩm, ngày thường Đô Đô làm những gì vậy, sao có thể học được những điều hỗn tạp này chứ?

Điều cốt yếu là... Điều cốt yếu là lời lẽ lại vô cùng hợp lý! Có đôi khi, y cũng nghi ngờ tiểu tử này thật sự mới bảy tuổi hay sao?

Y cảm thấy bản thân, Đoàn Đoàn và Nhị Oa dù lớn hơn nó rất nhiều tuổi, song kinh nghiệm lại chẳng thể sánh bằng. ...

Ở một bên khác, Thời Tẫn cùng theo Giang Tư Nguyệt và Giang Oản Oản tới tiệm lẩu.

Y đứng chờ bên ngoài tiệm một lúc đã thấy hai người mỉm cười bước ra.

Sau đó ngay lập tức quay về Lăng Tiêu Lâu.

Vì vậy suốt chuyến đi này, y vốn chẳng hiểu rõ điều gì, đến vị cô nương sánh bước cùng Giang Tư Nguyệt, y cũng chỉ kịp thoáng thấy qua.

Y thầm nghĩ, rốt cuộc người trong mộng của Giang Tư Nguyệt là tiểu thư phủ nào vậy? Sao y cảm thấy dường như chưa từng gặp qua bao giờ?

Sau khi trở về Lăng Tiêu Lâu, Giang Tư Nguyệt cất lời chào rồi bước lên lầu.

Nhưng mà hắn không về tẩm thất của mình mà lại tiến vào gian phòng đối diện tẩm thất của mình.

Bước vào gian phòng đối diện, mở cửa sổ, liền có thể phóng tầm mắt xuống con đường đối diện Lăng Tiêu Lâu.

Hắn hé mở khung cửa sổ, qua khe hở, quan sát phía dưới lầu.

Khi thấy Thời Tẫn cúi đầu tựa vào lan can dưới lầu, hắn không khỏi khẽ nở một nụ cười, cất tiếng thốt lên: "Quả thật quá đỗi ngu ngốc! Sao lại hành sự giấu giếm đến vậy chứ? Thậm chí còn biết lén theo dõi nữa ư?"

Thấy Thời Tẫn vẫn chưa có ý định rời đi, hắn kéo chiếc ghế dài tới, an tọa bên khung cửa sổ, dù trong lòng bận rộn, nhưng vẫn thản nhiên nhìn xuống, chỉ thấy thiếu niên áo trắng dưới lầu thỉnh thoảng ngẩng đầu ngước nhìn lên lầu, bộ dạng vừa ngây thơ lại vừa có vẻ buồn bã, hắn khẽ bật cười rạng rỡ, hoàn toàn không sao kìm nén được: "Thật thú vị thay!"

Mãi đến khi Thời Tẫn bất đắc dĩ rời đi, Giang Tư Nguyệt mới từ từ trở về tẩm thất của mình.

Nhưng lúc này, hắn mới chợt nhận ra hành vi vừa rồi của mình, hắn sững sờ hồi lâu, hắn đang làm điều gì thế?

Chỉ là một bằng hữu bình thường mà thôi, sao ta lại phải hành xử như vậy?

Từ khi nào hắn lại trở nên vô vị đến thế?

Hắn khẽ lắc đầu, "Không... Không phải thế, chẳng qua là vì thật hiếm hoi mới gặp được một người đáng yêu và thú vị đến nhường ấy mà thôi." ...

Cùng ngày hôm ấy, sau khi Thẩm Lai quay về phủ đệ, nàng vẫn luôn trầm ngâm ngẩn ngơ.

Hôm nay, hiếm hoi lắm Thời Quỳnh mới ở phủ, trong lúc dùng bữa tối, hắn thấy nàng cầm bát cơm mà ngẩn ngơ, liền nhíu mày hỏi: "Tiểu Lai, muội làm sao thế? Mau dùng bữa đi! Chẳng hợp khẩu vị của muội ư?"

Thẩm Lai vội vã lắc đầu quầy quậy: "Không có, không có đâu ạ! Đại biểu ca, huynh chớ lo lắng, chỉ là muội vừa nhớ tới một chuyện thú vị mà thôi."

"Vậy là tốt rồi."

Thẩm Lai cầm bát cơm, nàng ngước nhìn Thời Quỳnh, sau đó ngập ngừng hỏi: "Đại... Đại biểu ca, huynh... Huynh định khi nào thì cưới thê tử vậy?"

Vốn dĩ nàng muốn nói rằng huynh sắp tới tuổi lập gia đình dựng nghiệp rồi, nếu không cân nhắc, e rằng sẽ trễ mất, phải không? Nhưng mà nàng lại không dám nói thẳng ra như thế nên chỉ đành thầm nghĩ trong lòng.

Thời Quỳnh khẽ nở nụ cười mỉm: "Huynh à, kiếp này e rằng ta không có ý định thành gia lập thất."

Thẩm Lai mở to đôi mắt: "Vì... Vì cớ gì? Chẳng lẽ huynh không có ai lọt vào mắt xanh ư? Nhiều năm trôi qua, há chẳng gặp được một bóng hồng nào sao?"

Lời nàng vừa dứt, đôi đũa trong tay Thời Quỳnh bỗng trượt khỏi tay y, va nhẹ vào mâm sứ khẽ động.

Mãi sau, y mới chậm rãi đáp: "Từng có."

Chươngg 691:

Thẩm Lai định hỏi thêm, nhưng y đã tiếp lời, giọng khàn khàn: "Thế nhưng... Người đã ra đi mãi mãi."

"Cái gì?"

Nhận thấy mình lỡ lời, nàng vội vàng bịt miệng lại: "Thật xin lỗi huynh, chân muội lỡ lời... Muội nào hay biết..."

Sau một khắc trầm tư, nàng khẽ an ủi: "Thế nhưng... Đại biểu ca, người đã khuất nào thể sống lại. Huynh nên hướng về phía trước. Cả đời này nào có ai nhất định chỉ yêu một người đâu, nói không chừng ngay bên cạnh huynh, đã có người thầm yêu mến huynh thì sao?"

Trong tâm trí Thời Quỳnh hiện lên dáng hình người ngã xuống trước mắt, nhuộm đầy huyết sắc. Y khẽ lắc đầu, trầm giọng nói: "Dùng thiện đi."

Thẩm Lai thấy y quả thực không muốn nhắc nhiều, đành ngậm ngùi khép lại câu chuyện.

Phụ thân, mẫu thân, e rằng nhi nữ không thể hoàn thành sứ mệnh người giao phó rồi. Đại biểu ca đã trao tim cho người đã khuất! Thôi thì nàng cũng đã quyết định đoạn tuyệt tư tình với y!

Nàng lặng lẽ đối diện với tình cảm chớm nở đã vội tàn phai của mình... Chỉ đành bất lực mặc niệm trong một khắc trà.

Thôi được, lần này nàng có thể an tâm tìm một vị hôn phu với tài nấu nướng tuyệt hảo rồi!

Dù lòng còn chút áy náy, nhưng nàng vẫn thầm thở phào nhẹ nhõm.

Vài ngày sau, khi buổi ca vũ của Giang Tư Nguyệt khai màn, Thời Tẫn đã nhanh tay giành được tấm vé ở hàng ghế đầu, ngay trước sân khấu.

Nếu là thuở trước, y ắt sẽ đặt một nhã gian riêng biệt. Song, nghĩ đến việc nếu làm thế, Giang Tư Nguyệt e sẽ chẳng liếc nhìn y lấy một lần, bởi vậy, y đã đổi sang một ghế ngồi ngay dưới đài.

Tâm niệm rằng sau mỗi buổi diễn, Giang Tư Nguyệt sẽ nhận được vô vàn những đóa hoa từ người hâm mộ, Thời Tẫn đã cố ý hái một bó thật lớn từ hoa viên tư gia. Đến ngày diễn, y cẩn thận ôm theo bó hoa rực rỡ ấy đến Lăng Tiêu Lâu.

Có lẽ vì bó hoa lớn nơi hoài trung, trên đường đi, rất nhiều phu nhân, khuê nữ và cả nam tử đều ngoái nhìn, xì xào chỉ trỏ. Ấy vậy mà y chẳng mảy may cảm thấy xấu hổ.

Giang Tư Nguyệt đứng trên cao đài, vừa liếc đã nhận ra thiếu niên bạch y ngồi hàng đầu... Cùng với đóa hoa đỏ thắm ôm trong lòng y.

Chính bởi đóa hoa được y ôm ghì nơi ngực, càng tôn lên dung nhan trắng hồng, ngũ quan thêm phần tinh xảo của y.

Song, Giang Tư Nguyệt chỉ hững hờ lướt mắt qua y một lượt, rồi xem như không thấy, dời tầm mắt đi.

Thời Tẫn vẫn chăm chú dõi theo y. Khi thấy suốt buổi diễn, y cứ làm như không hề thấy mình, y không khỏi nản lòng, thầm nghĩ: Làm sao để y nguôi giận đây? Dù... Dù cho y cũng chẳng rõ vì cớ gì Giang Tư Nguyệt lại nổi giận.

Chẳng mấy chốc, y đã hoàn toàn đắm chìm trong tiếng ca vũ của Giang Tư Nguyệt, mãi đến khi y khẽ cúi người tạ ơn, y mới bừng tỉnh. Y định vỗ tay, chợt nhận ra bó hoa to sụ trong lòng đã cản trở động tác.

Y đành kẹp chặt bó hoa giữa hai đầu gối, rồi giơ cao tay vỗ vang như trống.

Hành động ấy trông thật nực cười.

Ngay cả Giang Tư Nguyệt, vốn dĩ giỏi che giấu cảm xúc, cũng không khỏi nhịn cười.

Khi y vỗ tay xong, thấy vài ba khán giả đã kích động xông lên tặng hoa, thậm chí còn có kẻ nắm lấy tay Giang Tư Nguyệt!

Chứng kiến cảnh tượng ấy, Thời Tẫn đỏ bừng mắt. Lại thấy một nữ tử đang rụt rè nắm tay Giang Tư Nguyệt mà y không hề muốn, y sốt ruột cầm bó hoa lên.

Y khẽ ho một tiếng, cất lời: "À này, cô nương, sau chúng ta vẫn còn người muốn dâng hoa, cũng muốn ngỏ ý nắm tay Giang Tư Nguyệt. Nàng có thể tránh đường được chăng?"

Nữ tử ấy lườm y một cái sắc lẹm, lúc này mới bất lực buông tay. Trong miệng nàng còn lẩm bẩm: "Hừ! Nam nhân đến đây dâng hoa là nghĩa làm sao?"

Liếc qua bóng lưng khuất dần của nữ tử, Thời Tẫn bèn cầm bó hoa, lòng nơm nớp lo sợ đưa cho Giang Tư Nguyệt: "Giang Tư Nguyệt, đây! Hoa này là ta tặng huynh!"

Chươngg 692:

Giang Tư Nguyệt khẽ nhíu mày, ý vị thâm trường nói: "Ta chưa từng thấy có bậc nam nhi nào lại dâng hoa cho ta, quả là hiếm lạ."

Thời Tẫn nghe y nói vậy, tim y khẽ giật thon thót, nghĩ thầm Giang Tư Nguyệt e không thích nam tử dâng hoa cho y.

Thời Tẫn nén đau, nhắm mắt lại, đoạn thu bó hoa trong tay về: "Huynh... Huynh đã không muốn, vậy thôi vậy."

Sau đó, y lập tức thì thầm: "Giá mà biết trước, đã chẳng phí công hái làm gì! Khiến ta bị gai đ.â.m đầy tay!" Thời Tẫn càng nhìn bó hoa càng thấy chướng mắt, thầm nghĩ lát nữa rời Lăng Tiêu Lâu sẽ vứt bỏ nó đi!

Thấy y sắp xoay người, Giang Tư Nguyệt đang ngồi trên cao đài vội vàng kéo vạt áo y: "À! Khoan... Khoan đã!"

Liếc nhìn lồng n.g.ự.c trắng nõn đang phô bày trước mắt, Giang Tư Nguyệt mất tự nhiên dời tầm mắt, sau đó vội kéo y phục y lên che lại.

Thời Tẫn cúi đầu nhìn n.g.ự.c mình, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn. Y cúi đầu nhìn chính mình, rồi lại ngẩng lên nhìn Giang Tư Nguyệt, lặp đi lặp lại động tác ấy nhiều lần. Mãi đến khi Giang Tư Nguyệt một tay khép chặt hai vạt áo lại giúp y, y mới chợt bừng tỉnh, vội giơ cao bó hoa lên, che đi phần y phục đang xộc xệch.

Thời Tẫn thoáng vẻ mất tự nhiên, khẽ liếc nhìn Giang Tư Nguyệt. Vị công tử kia cũng khẽ hắng giọng, đoạn đảo mắt qua đám đông hiếu kỳ đang vây quanh, rồi khẽ bảo: "Y phục của ngươi... liệu có sứt sẹo chăng? Ngươi lùi vào hậu trường chờ ta chốc lát."

Thời Tẫn ngỡ ngàng trông hắn, đoạn ôm bó hoa nặng trịch đi khuất vào hậu trường. Mãi đến khi tìm được chỗ an tọa, y mới nhẹ nhõm đôi chút.

Y vội vã đặt bó hoa xuống bàn, rồi chỉnh trang lại y phục.

Cẩn thận chỉnh lại từng nếp áo, thắt chặt đai lưng, y mới có thể an lòng.

Sự xấu hổ vây bủa, y không khỏi lẩm bẩm: "Sức lực của Giang Tư Nguyệt quả nhiên vượt bậc, y phục của ta thắt chặt đến thế, vậy mà huynh ấy vẫn có thể lôi ra được! Thật là quá đỗi khinh suất!"

Khi Giang Tư Nguyệt đẩy cửa bước vào, vừa vặn nghe thấy tiếng y lẩm bẩm, đoạn không nén nổi bật cười hỏi: "Sao vậy? Y phục có sứt sẹo chăng?"

Hắn đột nhiên cất lời khiến Thời Tẫn giật thót cả người!

Giang Tư Nguyệt khẽ thở dài: "Ngươi đường đường là nam nhi, sao lá gan lại bé nhỏ đến vậy? Chẳng khác nào chú thỏ con yếu ớt!"

Thời Tẫn khẽ mím môi: "Huynh... Huynh gọi ta tới đây làm chi? Chẳng phải huynh nào màng tới ta sao?"

"Ta nào không màng tới ngươi khi nào?" Giang Tư Nguyệt làm ra vẻ mặt ngây thơ hỏi lại.

"Có chứ." Thời Tẫn khẽ đáp.

"Y phục có sứt sẹo chăng?" Giang Tư Nguyệt lại hỏi.

Thời Tẫn vừa định đáp không hề hỏng hóc, nhưng nếu nói vậy, chẳng phải y sẽ phải cáo từ lập tức chăng? Hẳn Giang Tư Nguyệt sẽ tức thì đuổi y đi mất!

Không được, không được! Nhưng mà... y phục của ta nào có hề hấn gì, phải làm sao đây?

Bỗng nhiên, đôi mắt y bỗng lóe sáng, y đã nghĩ ra rồi!

"Khụ, bên ngoài tuy không hề hấn, song nội y lại chẳng còn nguyên vẹn, huynh à... Sức lực của huynh quả là lớn lắm đó! Lớp áo trong của ta đã bị huynh kéo rách rồi, mặc vào thật... thật khó chịu." Y mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh mà thêu dệt cớ sự.

Giang Tư Nguyệt nghĩ đến cảm giác lúc mình chỉnh lại y phục cho y, chẳng qua chỉ là vạt áo bị tuột lỏng mà thôi, tuyệt nhiên không thể hỏng hóc. Vừa rồi hắn hỏi vậy cũng chỉ là bỡn cợt đôi chút.

Ai ngờ được tên ngốc này lại còn muốn lừa phỉnh hắn chứ?

Hắn dở khóc dở cười thầm nghĩ, thôi được rồi, cùng lắm thì... đền cho y một chiếc áo trong cũng chẳng sao.

"Vậy ta đền cho ngươi một cái khác, ngươi hãy theo ta." Giang Tư Nguyệt dứt lời, lập tức quay người đi trước.

Thời Tẫn nghe vậy, cảm giác đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức cảm thấy vui sướng khôn xiết, lại thêm phần kích động. Giang Tư Nguyệt lúc này sao lại ngây ngốc đến vậy? Lời nói dối vụng về của y mà hắn cũng tin ư?

Chươngg 693:

Lời nói dối trá mà thôi!

Nhưng mà lừa được hắn cũng là điều tốt!

Theo Giang Tư Nguyệt về phòng, khi vừa bước chân vào, Thời Tẫn lập tức nhìn thấy chăn đệm và ga giường đỏ rực chói mắt của Giang Tư Nguyệt, trên đó còn thêu hoa mẫu đơn lớn rực rỡ, dường như là một bộ hoàn chỉnh.

Cảm giác đầu tiên là kinh ngạc khôn tả, sau đó y đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lòng y bỗng chốc hóa lạnh lẽo. Xem ra, nữ tử hôm đó quả thực là ý trung nhân của Giang Tư Nguyệt.

Biết đâu chừng, bộ chăn đệm này chính là do nữ tử kia tặng. Không phải... với tính cách của Giang Tư Nguyệt, hắn sẽ không dùng loại màu sắc cùng hoa văn chăn đệm thế này.

Chẳng riêng Thời Tẫn, đến Giang Tư Nguyệt nhìn chiếc giường đỏ rực kia cũng không khỏi phải thè lưỡi ra!

E rằng đây chính là kiệt tác của mẫu thân hắn!

Mấy ngày nay, mẫu thân có làm thêm vài bộ chăn đệm cho hắn, đều là những màu xanh đỏ lòe loẹt. Hắn tuy không muốn dùng nhưng mẫu thân lại lén lút thay đổi cho hắn.

Mẫu thân nói rằng đây là sắc đỏ của hỉ sự, biết đâu chừng còn có thể mang đến cho hắn một mối lương duyên tốt đẹp.

Đương nhiên hắn đã ra sức cự tuyệt, nhưng mẫu thân lại luôn nắm lấy mọi cơ hội để đổi thay cho hắn.

Hắn nhíu chặt mi tâm. Đường đường là một đại nam nhân mà lại dùng loại màu sắc này, cũng không phải người vừa mới thành thân, thật sự quá đỗi xấu hổ, quá đỗi mất mặt!

Hắn nhìn Thời Tẫn, định giải thích đôi lời: "Chậc... Bộ chăn đệm này, nó..."

Nhưng chưa để hắn kịp dứt lời, Thời Tẫn đã phất tay: "Huynh không cần nói với ta, ta biết cả rồi!" Y vừa nói vừa hiện ra vẻ mặt như đã thấu tỏ lòng người.

Giang Tư Nguyệt nghi hoặc nghiêng đầu hỏi: "Ngươi biết điều gì chứ?"

Thời Tẫn nghiêm túc đáp: "Bộ chăn đệm đỏ rực này! Ắt hẳn là do ý trung nhân của huynh đích thân may tặng!"

Dứt lời, y còn giơ tay vỗ nhẹ lên vai Giang Tư Nguyệt: "Ta biết cả rồi, ta còn tận mắt trông thấy kia mà."

Giang Tư Nguyệt thấy y nói như vậy với vẻ đắc ý khó hiểu, khóe mắt hắn không khỏi giật giật.

Nhưng lập tức, hắn nghĩ đến hành động ngốc nghếch hôm đó của y mà mình đã trông thấy.

Nói tới đây, bỏ qua mọi chuyện khác, nghĩ tới chuyện hôm đó. Thời Tẫn dẫn Thẩm Lai đi tới ăn cơm ở tầng lầu của tửu lâu hải sản, y núp sau khung cửa sổ lén lút trông trộm hắn và Giang Oản Oản, quả thực khôi hài vô cùng.

Hắn nghĩ có lẽ Thời Tẫn trông thấy hắn vỗ vai tỷ tỷ, nếu không thì sẽ không nói với vẻ mặt chắc nịch như vậy.

Hắn không vội giải thích, mà chỉ bí hiểm nói: "Ý trung nhân của ngươi cũng chẳng tồi, lại còn... rất hoạt bát, đáng yêu."

Thời Tẫn mở to mắt nhìn, ý trung nhân? Y nào có ý trung nhân ở đâu chứ?

Không đúng, lần trước, Giang Tư Nguyệt cũng đã nói y có ý trung nhân.

Nhưng mà... Đột nhiên nghĩ tới Thẩm Lai, y mới bừng tỉnh đại ngộ, vì vậy vội vã nói: "Ta... nào có ý trung nhân đâu, cô nương kia là biểu muội của ta, muội ấy mãi mới tới Kinh thành một chuyến nên ta chỉ là cùng muội ấy dạo chơi mà thôi! Tuyệt nhiên không phải... không phải là loại quan hệ như huynh nghĩ đâu!"

Giang Tư Nguyệt khẽ gật đầu, y cười nói: "Hoá ra tại hạ đã lầm. Dẫu sao, với tuổi tác của Thời công tử, e rằng cũng đã đến lúc tính chuyện hôn sự rồi, phải chăng?"

Thời Tẫn ngẩn ngơ nhìn y, khẽ đáp: "Ta... ta chẳng vội. Chỉ mong chuyên tâm học hành trước đã."

Đoạn y bỗng không kìm được mà thầm nghĩ, mình nhỏ hơn y vài tuổi mà đã phải lo nghĩ chuyện hôn sự, vậy... Vậy Giang Tư Nguyệt thì sao? Y đã hơn hai mươi xuân xanh, chẳng lẽ cũng sắp kết duyên rồi sao?

Y lại thầm nghĩ, quả nhiên là thế! Ngày đó, y chỉ thoáng thấy bóng dáng cô nương ấy nhưng cũng đã nhận ra đó là một thiếu nữ dung mạo tuyệt mỹ, nụ cười nàng rạng rỡ làm say lòng người!

Một mỹ nhân như vậy, ngay cả y cũng cảm thấy xiêu lòng, huống hồ Giang Tư Nguyệt lại gần gũi nàng đến vậy, e rằng y đã sớm bị nàng hớp hồn, chẳng thể rời mắt một khắc.

Chươngg 694:

Nghĩ đến chuyện này, lòng y bỗng trở nên nặng trĩu, khó bề lý giải. Hẳn là những thiếu nữ ái mộ sẽ chẳng cam lòng khi Giang Tư Nguyệt kết duyên, ngay cả y còn như vậy, vậy thì các cô nương yêu mến Giang Tư Nguyệt chẳng phải sẽ giận đến bộc hỏa sao?

Giang Tư Nguyệt thấy y đang ngẩn ngơ, liền không kìm được đưa tay khẽ nhéo má Thời Tẫn: "Ngươi đang mộng mị điều gì? Mau tỉnh táo lại!"

Cảm nhận được làn da mềm mại, ấm áp dưới đầu ngón tay, Giang Tư Nguyệt bỗng ngượng nghịu vội rụt tay về. Y không nén được khẽ xoa nhẹ ngón tay, sau đó rối rít bước đến trước tủ y phục. Vừa mở tủ y phục, y vừa ngoảnh đầu nói: "Nếu ta đã lỡ làm hỏng áo của ngươi, vậy ngươi cứ chọn một cái mới đi!"

Khi thấy thần sắc kinh ngạc của Thời Tẫn, y quay đầu khẽ cười nói: "Yên tâm đi, ta chưa từng mặc... Hả!"

Nhìn tủ y phục và chăn gối ngổn ngang bên trong, y lập tức sững sờ, đứng c.h.ế.t trân tại chỗ!

Mất một lúc ngẩn ngơ, y mới nhận ra sự bất thường, vội vã nhìn về phía giường của mình.

Y còn đang thắc mắc vì sao mẫu thân lại đột nhiên thay chăn gối mà chẳng được y chấp thuận.

Giờ đây đã có lời đáp rồi. Chỉ có tiểu tử Đô Đô mới tự tiện thay chăn ga mà chẳng báo trước một lời. Hơn nữa, lần trước khi nó tìm ga giường cũng chui vào trong tủ y phục, kết hợp với cảnh tủ y phục bừa bộn trước mắt, vậy thì chẳng còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là do Đô Đô làm!

Sau khi tiểu tử ấy phô diễn tài nghệ dọn dẹp chăn ga của mình cho y xem, ngày nào nó cũng nỗ lực sắp xếp giường chiếu cho mọi người. Ngay cả giường của Đoàn Đoàn cũng bị nó thay thành màu tím thẫm hoặc hồng phấn chói mắt.

Cũng bởi điều này mà Đoàn Đoàn đã than phiền không ít lần.

Giang Tư Nguyệt thầm nghĩ, không biết nên giải thích sao đây? Chẳng lẽ lại lôi tiểu tử nghịch ngợm kia tới để Thời Tẫn tra hỏi?

Thời Tẫn nhìn tủ y phục ngổn ngang của Giang Tư Nguyệt, phản ứng đầu tiên của y là kinh ngạc, đoạn y lại cảm thấy Giang Tư Nguyệt thật đáng yêu.

Xem ra ngay cả bậc tiên nhân như Giang Tư Nguyệt cũng chẳng ưa thu vén phòng ốc như người phàm!

Nghĩ tới chuyện này, trong lòng y vô thức dấy lên niềm vui, nếu đã vậy thì khoảng cách giữa hai người họ cũng đâu còn quá xa xôi.

Y mỉm cười bước đến trước mặt Giang Tư Nguyệt, khẽ đưa mắt nhìn y, đoạn lại nhìn tủ y phục của mình rồi nói: "Để ta dọn dẹp giúp huynh! Dẫu sao..." Vẻ mặt y lộ nét khó nói thành lời: "Dẫu sao cũng cần phải giúp ta tìm một chiếc yếm lót mới, e rằng cũng chẳng dễ dàng gì đâu..."

Giờ đây, y thật sự muốn túm cổ tiểu tử đáng ghét kia, cho nó một trận đòn đau nhớ đời!

Chỉ biết làm mất mặt tiểu cữu cữu này thôi!

Giang Tư Nguyệt cười như không cười giải thích: "Thật ra... Chẳng hay ngươi có tin không, nhưng đây là do cháu trai của ta gây ra."

Thời Tẫn nghiêm túc gật đầu nhìn y: "Ừm! Ta tin tưởng huynh!"

Thấy dáng vẻ tin tưởng tuyệt đối của y, Giang Tư Nguyệt lập tức biết chắc chắn y chẳng tin một lời!

Thôi bỏ đi, cứ để y thay tiểu tử Đô Đô gánh chịu nỗi oan này vậy! Dẫu sao cũng đâu phải lần đầu.

Lúc ở nhà, khi tiểu tử ấy làm vỡ bát đũa hay phá phách gì đó, chỉ cần nó chớp đôi mắt đáng thương nhìn y, rốt cuộc đều là y gánh chịu nỗi oan ức ấy, thành thử y cũng đã quen rồi.

Giang Tư Nguyệt thở dài rồi cùng dọn dẹp với y.

Chẳng mấy chốc lát, tủ y phục đã trở lại ngăn nắp như xưa, từng bộ y phục đều được gấp ngay ngắn.

Khi Giang Tư Nguyệt định lấy một chiếc yếm lót xuống đưa cho Thời Tẫn, thì đã thấy Thời Tẫn nhanh tay tự mình lấy một chiếc xuống rồi nói: "Huynh... huynh cứ coi như đây là vật bồi thường mà tặng cho ta đi."

Nhìn thần sắc thành thật của y, khóe môi Giang Tư Nguyệt khẽ giật. Y định nói đó là chiếc yếm lót cũ, ống tay đã hơi sờn rách, định bảo y cứ lấy một chiếc mới, song không hiểu vì lẽ gì lại không thể mở lời.

Chươngg 695:

Giang Tư Nguyệt nào hay biết rằng Thời Tẫn cố ý chọn một bộ y phục trông cũ nát.

Cần biết rằng, nếu là y phục mà Giang Tư Nguyệt từng khoác lên mình, không biết sẽ bán được bao nhiêu bạc đây!

Dẫu y không phải vì tiền tài, yếm lót mới mua ở đâu cũng có, nhưng chiếc yếm lót cũ này lại là duy nhất, chỉ có một cơ hội để có được.

Mãi một lúc sau, Giang Tư Nguyệt mới nói: "Vốn dĩ định đưa cho ngươi một bộ y phục hoàn chỉnh, nhưng ta lại cao hơn ngươi rất nhiều, ngươi lấy về cũng không thể mặc được. Chỉ có chiếc yếm lót này còn miễn cưỡng có thể dùng được."

Thời Tẫn gật đầu: "Yếm... Yếm lót là đủ rồi."

Đây chính là chiếc yếm lót mà Giang Tư Nguyệt từng khoác lên người, y đã có vật này rồi thì còn tâm trí nào mà suy nghĩ đến chuyện khác nữa!

Nếu đã có y phục xong, chẳng phải y nên cáo từ rồi sao?

Nhưng Thời Tẫn lại chẳng muốn rời đi vội vã đến vậy.

Thời Tẫn trầm tư một lát rồi nói: "Giang Tư Nguyệt, huynh... Huynh không còn giận ta nữa, đúng chứ?"

Giang Tư Nguyệt tựa vào tủ y phục, y khẽ nhíu mày đáp: "Cớ gì ta phải giận? Ngươi thấy ta có điểm nào tức giận sao?"

"Thì... Thì lần trước huynh ngó lơ ta đó." Thời Tẫn e dè giải thích.

Giang Tư Nguyệt cười khẽ: "Đâu phải ta ngó lơ ngươi, mà là thấy ngươi cùng ý trung nhân..."

Thấy Thời Tẫn khẽ nhíu mày, y vội sửa lời: "À không! Thấy ngươi ở cùng biểu muội, nên không muốn làm phiền hai người thôi."

Thời Tẫn cúi thấp đầu, y nói: "Ta đã nói rồi, đó là biểu muội chứ không phải ý trung nhân... Bởi vậy nào có chuyện thấy phiền."

Giang Tư Nguyệt cúi đầu nhìn thiếu niên trước mặt, ánh nắng ấm áp bên ngoài rọi vào khiến nửa bên gương mặt y tựa hồ phát sáng.

Nhìn những sợi lông tơ mịn màng ẩn hiện trên khuôn mặt y, toàn thân chìm trong cái nắng ấm áp khiến người ta khó lòng kiềm chế... muốn ôm chặt lấy y.

Giang Tư Nguyệt bừng tỉnh, y cố gắng xem nhẹ những suy nghĩ hỗn độn vừa rồi trong tâm trí.

Đúng lúc này, tim y đập loạn nhịp.

Giang Tư Nguyệt hoài nghi tự nhủ, chẳng phải y đã khỏi bệnh rồi sao? Sao cảm giác này lại xuất hiện lần nữa?

Y khẽ giữ chặt ngực, cố gắng khiến tim đập chậm lại đôi chút.

Thời Tẫn ngẩng đầu lên, khi thấy y nhíu mày thì còn tưởng rằng là do mình giải thích quá nhiều khiến y cảm thấy phiền lòng, vì vậy y vội vàng nói: "Vậy... Vậy ta không quấy rầy huynh nữa, ta... Ta xin cáo lui trước nhé?"

Giang Tư Nguyệt liếc nhìn y một cái, y cảm thấy bây giờ mình thật sự hơi khác thường nên lập tức gật đầu: "Được."

Khi Thời Tẫn bước ra khỏi phòng, y không nhịn được mà khẽ cất lời: "Hôm nào..." Thấy Thời Tẫn quay đầu lại với vẻ mặt nghi hoặc, y nhẹ giọng nói tiếp: "Hôm nào chúng ta cùng dùng bữa nhé."

Thời Tẫn nghe thấy vậy, trong đôi mắt lập tức dâng lên ý cười rạng rỡ, y hân hoan gật đầu: "Vâng! Được!"

Nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng của thiếu niên đi xuống tầng, Giang Tư Nguyệt lập tức chẳng bận tâm đến cơn tim đập bất thường vừa rồi, y khóe môi khẽ nở nụ cười.

Đến khi bừng tỉnh, y không khỏi nghĩ mình cần phải mời đại phu thăm khám mới được, thật kỳ lạ, hy vọng y sẽ không mắc phải căn kỳ bệnh nào đó...

Nghĩ đến chuyện lần trước chẳng mấy chốc đã thuyên giảm, y ngồi xuống và từ từ bình tĩnh lại.

Khoảng hai khắc trôi qua, trái tim mới bắt đầu trở lại bình thường, lúc này y mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng y lại chưa từng nhận ra chỉ khi ở trước mặt Thời Tẫn, y mới phát bệnh!

Thời Tẫn đã rời đi, dù sao Giang Tư Nguyệt cũng không có việc gì để làm, vì vậy... Đương nhiên y phải đi tìm thằng nhóc Đô Đô để hỏi tội rồi.

Y đi đến căn phòng nhỏ của Đô Đô, vừa đẩy cửa ra thì thấy bên trong trống vắng.

Sau đó, bộ chăn nệm sắc đỏ chói chang ập vào mắt y.

Nghĩ đến bản tính hiếu động, nghịch ngợm của thằng bé, rồi lại nhìn cái màu đỏ chói này, y chỉ cảm thấy đôi mắt mình đã muốn nhức nhối.

Chươngg 696:

Y thở dài, sau đó quyết định không muốn giày vò đôi mắt mình nữa.

Khi y vừa đóng cửa lại, ba người Đô Đô, Cẩu Đản và Nhị Oa đang vừa bước lên lầu, vừa râm ran trò chuyện.

Miệng nhỏ của Đô Đô không ngừng líu lo, Nhị Oa chăm chú lắng nghe, còn Cẩu Đản bước bên cạnh với vẻ mặt như đã thấu tỏ nhân tình thế thái, không còn gì vương vấn.

Giang Tư Nguyệt quyết định không đi nữa, y tựa vào cửa phòng của Đô Đô và khoanh tay trước ngực, đứng chờ ba kẻ kia bước lên lầu.

Mãi đến khi đi tới cửa phòng, Đô Đô mới nhìn thấy tiểu cữu của nó.

"Ơ? Tiểu cữu cữu, sao cữu lại đứng trước cửa tẩm phòng của con vậy? Cữu tìm con có việc gì sao?"

Nghe xem đi!

Lại còn "cữu tìm con có việc gì sao" nữa chứ?

Giang Tư Nguyệt nghĩ thầm, một hài tử nhỏ bé như con, nếu con không lầm lỗi, nào có ai đặc biệt tìm tới? Huống chi lại là một bậc trưởng bối trăm công nghìn việc như ta nữa.

Giang Tư Nguyệt cúi đầu nhìn nó một cái rồi nhẹ nhàng nói: "Đi thôi, vào trong rồi cữu nói cho con nghe."

Đô Đô nhìn vẻ mặt của y thì lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn.

"Ừm... Tiểu cữu cữu, hôm khác chúng ta nói được không, con có đại sự cần làm, không thể rảnh rỗi đâu!" Đô Đô nghiêm túc nói.

"Hả? Vậy con nói cho tiểu cữu cữu nghe xem, một hài tử mới hơn bảy tuổi như con có đại sự gì cần phải làm vậy?" Dù bận rộn, Giang Tư Nguyệt vẫn nhàn nhã nhìn chằm chằm nó.

Đô Đô cười hì hì cầu xin khoan dung, trong đầu nhanh chóng nghĩ lại xem rốt cuộc nó đã làm chuyện gì? Hôm nay, tiểu cữu cữu còn cố tình đến hỏi tội.

Nhưng nó vẫn tiếp tục đáp lại: "Đại sự của con lớn lắm đó! Đây là đại sự nhân sinh liên quan tới Cẩu Đản ca ca! Là chuyện tối quan trọng! Tiểu cữu cữu, dẫu cữu có chuyện gì, cũng đành phải gác lại thôi!"

Giang Tư Nguyệt vừa nghi hoặc vừa tò mò nhìn Cẩu Đản: "Gia Bảo, đại sự nhân sinh gì vậy? Cháu có ý trung nhân rồi sao? Mau nói cho tiểu cữu cữu nghe đi, tiểu cữu cữu sẽ thay cháu bày mưu tính kế!"

Cẩu Đản ngước nhìn trời xanh, lòng thầm than trời!

Y vừa véo nhẹ má Đô Đô vừa nói: "Tiểu cữu cữu, Đô Đô nói linh tinh đó! Đệ ấy tuổi còn nhỏ dại, cữu làm sao có thể tin lời nó nói được chứ?"

Đô Đô thở dài, nó nắm chặt hai tay: "Ôi trời... Thôi được rồi, cứ để đệ nói đi! Cẩu Đản ca ca, huynh cứ mãi do dự như vậy, ý trung nhân của huynh sẽ sớm bị người khác cướp mất đó!"

Thằng bé nghiêm túc nói: " Nhưng đệ có kinh nghiệm dày dặn! Cứ xem đệ là tiền bối đi, đại sự chung thân của huynh, nào cần phải bận tâm! Huynh chỉ cần tri túc, tri ân! Nào... Ưm!"

Giang Tư Nguyệt khẽ liếc nhìn, trong lòng y không tài nào chịu đựng thêm được nữa!

Y vội vội che miệng Đô Đô lại, trầm giọng hỏi: "Ở nhà ngươi ăn gì mà lớn vậy? Sao có thể ăn nói hồ đồ như thế chứ!"

Y nhìn sang Cẩu Đản, thấy vẻ mặt bất lực của cậu bé, liền đoán được chắc hẳn cậu cũng bị Đô Đô quấy nhiễu đến mức không thể thoát thân.

Giang Tư Nguyệt túm lấy cổ áo Đô Đô, kéo tiểu tử vào phòng. Khi khép cửa lại, y nói vọng ra với Cẩu Đản và Nhị Oa: "Thôi được rồi, hai cháu cứ về trước đi, đợi cữu cữu ta xử lý xong chuyện này rồi sẽ tính sau."

Nhị Oa vẫn điềm nhiên như thường, còn Cẩu Đản nghe thấy lời đó thì mừng rỡ khôn xiết, cậu chỉ hận không thể lập tức vỗ tay tán thưởng y.

Sau khi cửa phòng khép lại, Đô Đô nhìn Giang Tư Nguyệt từng bước tiến gần về phía mình, tiểu tử sợ đến mức nuốt khan một ngụm nước bọt: "Tiểu cữu cữu, cữu... Cữu đừng giận! Ta vẫn còn nhỏ đó!"

Giang Tư Nguyệt cũng chẳng dài dòng với tiểu tử: "Ngươi nói thật cho cữu biết! Hôm nay, có phải ngươi đã đến thay chăn ga cho cữu không?"

"À..." Hỏng rồi! Cuối cùng Đô Đô cũng nhớ ra điều mình đã quên mất! Tủ y phục của tiểu cữu cữu vẫn còn bề bộn, tiểu tử... Tiểu tử vội vàng đi hiến kế nên hoàn toàn quên bẵng mất việc này!

Chươngg 697:

Đô Đô vội vàng giải thích: "Tiểu cữu cữu, cữu nghe ta nói trước đã, ta... Là ngoại tổ mẫu! Ngoại tổ mẫu nói muốn trải giường cho cữu! Ta nghĩ... Kỹ thuật của ta rất tốt! Vì vậy ta đã tự động xin xung phong, trải giường giúp cữu đó!"

Thấy ánh mắt Giang Tư Nguyệt vẫn sắc lạnh như xưa, tiểu tử nuốt khan: " Nhưng mà... Nhưng mà sau khi ta trải giường xong, ta thấy nên đi nghĩ cách giúp Cẩu Đản ca ca, nên ta... Ta đi tìm các huynh đệ! Ta... Ta định trở về sẽ lập tức dọn dẹp tủ y phục cho cữu, nhưng... Nhưng không ngờ cữu lại về trước!"

Giang Tư Nguyệt nhéo má tiểu tử: "Vì vậy có thể nói đây là lỗi của cữu sao?"

Đô Đô vội vàng lắc đầu: "Không không không, là lỗi của ta! Lỗi của ta! Ta lập tức đi dọn dẹp lại tủ y phục cho cữu ngay!"

Thấy tiểu tử co chân muốn chạy ra ngoài, Giang Tư Nguyệt nhanh tay tóm lấy cổ áo nó: "Đợi ngươi tới thì món ăn đã nguội lạnh rồi!"

"Còn nữa, vì sao ngươi lại... Trải ga giường màu đỏ cho cữu hả?" Giang Tư Nguyệt nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Thân thể nhỏ bé của Đô Đô run lên, tiểu tử lặng lẽ nhìn y: "Màu đỏ... Màu đỏ rất đẹp mà!"

Sau đó như nghĩ đến điều gì đó, khí thế của tiểu tử bỗng mạnh hơn, nó chỉ cảm thấy mình hoàn toàn không có lỗi, bởi vậy vẻ mặt trở nên vô cùng kiêu ngạo: "Cữu thật sự không biết thưởng thức mà! Đó là vật mà ngoại tổ mẫu hao tâm tổn sức, làm ngày làm đêm, dồn hết tâm huyết để làm cho cữu đó! Cữu không dùng thì đúng là bất hiếu! Hơn nữa, bộ ga giường đó vốn được treo trong tủ y phục của cữu, ta chỉ tiện tay lấy xuống thôi, vì thế không thể trách ta được!"

Giang Tư Nguyệt lại nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Vậy cữu hỏi ngươi, mấy năm đèn sách của ngươi đều là phí công sao? Mấy lời này là để dùng như thế hả!"

Y không nhịn được mà vuốt mi tâm: "Ngươi thật sự khiến cữu ta tức c.h.ế.t mà!"

Đô Đô từ từ ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ gần nhất, tiểu tử cẩn trọng từng li từng tí mà nói: "Sau này... Ta chắc chắn sẽ không như vậy nữa! Tiểu cữu cữu, nể tình ta trải giường giúp cữu, cữu tha thứ cho ta được không?"

Vừa dứt lời, tiểu tử còn chớp chớp mắt vài lượt.

Nhưng mà... Giang Tư Nguyệt chỉ cảm thấy vô cùng cay mắt.

Trước khi rời đi, Giang Tư Nguyệt lại dặn dò: "Nếu sau này còn tái phạm, cữu sẽ không gánh tội giúp ngươi nữa, cũng sẽ không cho ngươi tiền tiêu vặt nữa đâu."

Đô Đô vội vàng đứng nghiêm chỉnh, tiểu tử bảo đảm gật đầu lia lịa: "Vâng ạ! Đảm bảo sẽ không tái phạm đâu ạ!"

"Tốt nhất là như vậy!"

Sau khi Giang Tư Nguyệt rời đi, Đô Đô không nhịn được mà bắt đầu suy tư. Hôm nay, tiểu cữu cữu của tiểu tử có phần khác lạ quá chừng. Theo lý mà nói, đây chỉ là chuyện vặt vãnh, nếu là lúc trước, y hoàn toàn chẳng buồn để tâm. Cảnh tượng hỏi tội ngày hôm nay quả thực vô cùng hiếm thấy.

Nhưng mà, tiểu tử lại chẳng hề cảm thấy sợ hãi. Tiểu cữu cữu của tiểu tử chẳng qua chỉ là "sấm to mưa nhỏ", cho dù thật sự tức giận thì cũng chỉ là lời nói đầu môi, dù sao tiểu tử cũng sẽ không bị đánh đòn!

Trải qua nhiều năm, tiểu tử đã nghiên cứu rất kỹ càng. Nếu phải nói, thật ra ở trong nhà, chỉ có nương sẽ thật sự dạy dỗ tiểu tử. Còn cha và tiểu cữu cữu đều như nhau, dù có đánh đòn thì cũng sẽ không bao giờ đánh đau! Vì vậy tiểu tử không hề sợ hãi chút nào!

Ở một bên khác, Cẩu Đản nhìn Nhị Oa đang mỉm cười tinh quái đứng trước mặt mình, cậu bé bất lực nói: "Nhị Oa, sao đệ lại làm loạn theo Đô Đô vậy?"

Nhị Oa bí hiểm lắc đầu: "Đệ có làm loạn đâu ạ!"

Nhị Oa nghĩ tới ánh mắt mà Cẩu Đản nhìn vị cô nương nọ ngày đó thì lập tức cảm thấy chắc chắn huynh ấy có lòng với người ta, đôi mắt như muốn dính chặt lên thân người nàng vậy!

Cho dù Cẩu Đản ca có gắng sức phản bác, nhưng Nhị Oa vẫn biết huynh ấy chẳng qua đang cảm thấy ngượng ngùng mà thôi!

Khoảng thời gian này, bọn họ đã dò hỏi và biết được vị cô nương kia là khách quý của phủ Tể tướng, không chừng vào một ngày nào đó, nàng ấy sẽ đột ngột rời đi!

Chươngg 698:

Vì vậy bất kể thái độ của Cẩu Đản ra sao, bọn họ đều phải cố gắng giúp huynh ấy mới được!

"Cẩu Đản ca, đệ biết huynh có lòng với người ta, nhưng huynh phải chủ động hơn mới đúng chứ!"

Một lát sau, Cẩu Đản mới trầm giọng nói: " Nhưng huynh mới mười lăm tuổi thôi! Hơn nữa huynh thật sự chẳng có gì cả! Đệ cũng đã nói rồi, vị cô nương ấy chính là khách quý của phủ Tể tướng, nào sẽ để ý đến những kẻ như chúng ta chứ."

Đoàn Đoàn rõ ràng đã được phụ thân, mẫu thân dặn dò, trước mười bảy, mười tám tuổi tuyệt đối không được truy cầu cô nương mình yêu thích, cớ sao đến lượt Cẩu Đản, mọi người lại sốt sắng tác hợp cho cậu ấy, ngay cả phụ thân, mẫu thân ở nhà cũng vậy!

Nhưng mặc dù Cẩu Đản không muốn nghĩ đến chuyện này quá sớm.

Song cậu ấy không biết mình bị làm sao, từ ngày gặp được cô nương đó thì... Thì không thể rời mắt nổi.

"Nhị Oa, đệ... Các đệ không cần bận tâm chuyện của ta, tự ta biết cách liệu bề."

Suy nghĩ một hồi, sợ mấy người bọn họ sẽ làm chuyện gì đó khiến người ta khó xử, bởi vậy Cẩu Đản không nhịn được mà dặn dò.

Nhị Oa nhìn cậu ấy: "Nếu huynh chủ động hơn thì chúng đệ cũng mặc kệ thôi, nhưng mà huynh cứ chần chừ, do dự như thế, lúc nào cũng e dè đủ đường khiến chúng đệ nhìn thôi cũng thấy nóng ruột đó!"

Cẩu Đản ngây ngốc nhìn đệ ấy: "Nhị Oa, đệ còn dám dạy bảo ta ư! Một hài tử như đệ thì hiểu biết được gì chứ."

Nhị Oa nguýt cậu ấy một cái: "Đệ đã mười ba tuổi rồi, dẫu chưa trưởng thành nhưng cũng đủ hiểu những điều này. Chớ nói đệ, ngay cả Đô Đô còn thông tỏ hơn cả huynh nữa kia!"

Khóe mắt Cẩu Đản khẽ giật giật, ai lại đem so bì với cái tên tiểu tử kia chứ! Đồng dạng dùng cơm, chẳng hiểu sao hắn lớn lên lại khác người đến vậy? Hóa ra lại tinh thông thuật chọc ghẹo các cô nương vui lòng!

Giờ đây, Thường Hoa Học Viện tại Khúc Phong huyện đã thu nhận nữ nhi vào học, bởi vậy Đô Đô ở chốn này quả như cá gặp nước, một lũ tiểu cô nương đều vô cùng ưa thích quấn quýt bên hắn.

Ngay cả mấy người Tiểu Bao Tử và Lâm Tử Hành cũng đã nghe danh về hắn.

Hai người họ còn không chỉ một lần cảm thán trước mặt cậu ấy.

Rõ ràng là đệ đệ của Đoàn Đoàn, song lại chẳng chút nào có sở thích học hành hay tính tình ôn hòa như Đoàn Đoàn.

Hắn chuyên trêu chó ghẹo mèo, miệng lưỡi thì ngọt ngào tựa hồ phết mật vậy.

Cẩu Đản xua tay: "Dù sao đó cũng là chuyện của ta, tự ta biết. Đệ thử nghĩ xem, nếu các đệ đi quấy rầy khuê nữ nhà người ta, nói không chừng lại khiến người ta thêm chán ghét ta, đến lúc đó chẳng phải là mất nhiều hơn được sao."

Nhị Oa bất lực gật đầu: "Được rồi, huynh đã nói đến thế thì thôi vậy, song chính huynh phải mau lẹ hơn mới được."

Song đối với Cẩu Đản mà nói, chuyện tư tình nam nữ chẳng phải là trọng sự, điều cốt yếu nhất trong chuyến đi Kinh thành lần này của cậu ấy, chính là phát triển công việc vận chuyển hàng hóa mà Oản Oản thẩm thẩm đã nhắc tới.

Thực ra cũng không quá khác biệt với công việc tiếp vận ẩm thực.

Điều cốt yếu đầu tiên để phát triển việc này là phải chiêu mộ đông đảo nhân sự linh hoạt, nhanh nhẹn.

Bọn họ có thể luân phiên chạy đi chạy lại nhiều nơi, giúp chào hàng, làm việc vặt, hoặc mua giúp đủ loại vật phẩm, đặc biệt là ẩm thực.

Mà việc Cẩu Đản muốn thực hiện chính là thành lập một vận trạm như vậy, nhân viên chính là những người vận chuyển.

Việc đầu tiên là phải chiêu mộ nhân thủ, đây chủ yếu là công việc mưu sinh nên ắt sẽ có đông đảo người tình nguyện đảm đương, bởi vậy khoản này hoàn toàn chẳng đáng bận tâm.

Kế đó, cần phải nhất thể hóa y phục, khiến mọi người vừa trông thấy đã lập tức nhận ra họ là nhân viên vận chuyển của vận trạm mình.

Y phục không cần quá hoa lệ, chỉ cốt có màu sắc tươi sáng, phẩm chất đạt chuẩn là được.

Trong khoảng thời gian này, số lượng nhân viên vận chuyển đã chiêu mộ gần xong, kế đó là yêu cầu về y phục.

Chươngg 699:

Chỉ vài ngày sau, y phục cũng đã hoàn thành.

Vận trạm này của họ chủ yếu nhằm phục vụ tửu lầu, hỏa oa quán và hải sản lâu, còn việc vận chuyển hàng hóa, mua giúp chỉ là thứ yếu.

Bởi vậy, vận trạm của họ được đặt ở một địa điểm không quá xa những nơi này.

Bởi vì hầu hết các nhân viên vận chuyển đều làm việc bên ngoài nên mặt tiền của vận trạm không cần quá rộng, cũng chẳng cần trang hoàng cầu kỳ, thế nên chỉ cần mua được một gian tiệm là ổn. Tên tiệm cũng vô cùng giản dị, đó là "Phi Thoái Vận Trạm".

Mười ngày sau, mọi sự đã chuẩn bị vẹn toàn, các nhân viên vận chuyển đều vận y phục đồng nhất và đeo một chiếc tương hộp lớn sau lưng, bọn họ sẽ khởi hành vào khoảng gần ngọ.

Mỗi một người trong số họ sẽ được phân công một tuyến đường, rồi sẽ lần lượt hỏi thăm từng nhà, từng gian hàng xem có cần đặt mua ẩm thực từ Thực Vân Giang, hỏa oa quán và hải sản lâu không.

Trên các phố xá tấp nập có đủ loại thương điếm, mà những chủ tiệm có thể mở cửa hàng ở chốn tấc đất tấc vàng này đều không phải là người thiếu thốn tiền bạc.

Khi nghe bọn họ ngỏ lời, ai nấy đều cảm thấy điều này thật mới lạ, huống hồ gần đây trời đương tiết nóng bức, bọn họ lại ngại bước chân ra ngoài, bởi vậy bắt đầu nô nức đặt mua.

Bởi vì chỉ có thể gọi những món ăn kèm hỏa oa nên hỏa oa không mấy người gọi, phần nhiều đều đặt hải sản, cơm chiên cùng các món ăn kèm mới lạ tại Thực Vân Giang.

Ngoại trừ các món của hải sản lâu được đựng trong thùng gỗ bé nên cần phải thu hồi, còn cơm chiên và các món ăn kèm được đựng trong ống trúc giá rẻ nên thực khách dùng xong bữa có thể tùy ý bỏ đi.

Vận chuyển viên Lý Phi giới thiệu: "Một chuyến cước phí vận chuyển ẩm thực của chúng tôi là năm văn tiền. Nếu các vị chủ tiệm ưng thuận, có thể đặt mua ngay."

Năm văn tiền đối với mọi người, năm văn quả thực chẳng đáng là bao. Thậm chí bọn họ còn nói: "Ta trả hai mươi văn, nhưng ngươi phải mau chóng đưa ẩm thực tới! Tránh để thức ăn nguội lạnh, mất đi hương vị đấy!"

Lý Phi liên miệng đáp lời.

"Ta cũng trả hai mươi văn! Năm văn quá ít ỏi, các ngươi có thể kiếm được bao nhiêu chứ! Hỡi tiểu tử, ta khuyên các ngươi, tốt nhất nên lập ra kế hoạch khác thay vì cứ kinh doanh với năm văn tiền lẻ này đi!" Thậm chí có kẻ còn hoàn toàn chướng tai gai mắt với khoản tiền nhỏ nhoi này.

Song Lý Phi chỉ mỉm cười: "Ta cũng chỉ mưu sinh qua ngày, còn những chuyện khác, hồi sau hãy hay."

Chư vị lão bản nghe lời ấy, cũng chẳng truy hỏi thêm, mà nhất tề gọi tên:

"Tiểu huynh đệ, ngươi mau mang cho ta một phần chân gà tôm tươi!"

"Tuân lệnh, Giang lão bản, ta đã ghi nhớ, trưa nay sẽ giao đến tận tay ngài!"

"Ta xin một phần đĩa cơm Gà Cung Bảo!"

"Ta lấy cơm chiên trứng cà chua!"

"Ta dùng cà tím om vàng! Hãy cho thêm nhiều ớt nhé!"

"Ta lấy một phần cơm ăn kèm thịt băm xào ớt xanh!"...

Tất thảy phu dịch trên khắp các ngả đường đều tay bút thoăn thoắt ghi chép, song nụ cười trên gương mặt họ lại chẳng hề tắt. Mới hôm qua, trong lúc rèn tập, chủ tiệm của bọn họ còn dặn dò rằng hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên, e rằng việc kinh doanh sẽ chẳng mấy khá khẩm.

Thế nhưng, đâu ai ngờ điều này lại sai lệch hoàn toàn! Việc làm ăn thực sự quá đỗi tốt đẹp!

Chưa kể những đồng ân thưởng được ban, chỉ riêng ba văn tiền thu được từ mỗi suất ăn giao đến ( sau khi đã trả về trạm hai văn tiền), vẫn là một khoản thu không nhỏ.

Chỉ riêng mỗi một người giao hàng, trên quãng đường hắn đi qua, ít nhất đã có hơn một trăm suất ăn được đặt.

Vậy là chuyến giao hàng lần này, hắn đã thu về ít nhất ba trăm văn tiền!

Lý Phi cẩn trọng đếm lại, y có cả thảy hơn hai trăm phiếu đặt món!

Vậy thì trưa nay, khoản tiền y thu về... Sau khi cố sức nhẩm tính, vậy mà y đã kiếm được hơn sáu trăm văn! Trong đó còn chưa tính số ân thưởng mà các chủ tiệm kia đã ban cho! Nếu tính gộp cả vào... Yết hầu hắn khẽ nuốt khan, hoàn toàn không dám tưởng tượng nổi! Trời đất ơi! Nếu cứ đà này, hắn sẽ phát tài mất thôi!

Chươngg 700:

Mọi người hân hoan nhận lấy suất ăn nóng hổi của mình.

Trên đường trở về, hắn không ngừng suy tính, may thay chủ tiệm của họ đã liệu đoán từ trước mà cố tình cho đóng vô số xe thồ. Nếu chỉ dùng những chiếc hộp đeo sau lưng, e rằng khó lòng chứa đựng cho xuể!

Nếu dùng xe đẩy, có lẽ chuyên chở một trăm suất hoàn toàn không thành vấn đề!

Hắn hăm hở đến Thực Vân Giang và tiệm hải sản để đặt món ăn, trong khi đợi họ tề chỉnh, tất thảy phu dịch đều tranh thủ hồi quy tiệm xá.

Nhưng hắn đâu hay rằng hai trăm phiếu đặt món của y đã là một con số khiêm tốn. Một vị phu dịch tên Vương Cường được giao đến Thanh Phong học viện, khi trở về, tổng số phiếu đặt món lên đến hơn năm trăm suất!

Một chuyến đi này trị giá một, hai lượng bạc, đúng là không có nhiều nhất mà chỉ có nhiều hơn; không có kẻ kiếm nhiều nhất mà chỉ có kẻ kiếm nhiều hơn!

Song Lý Phi và những người giao hàng khác hoàn toàn chẳng hề có bất cứ dị nghị nào, bởi vì ai nấy đều thấu hiểu rằng học viện có rất nhiều thư sinh dùi mài kinh sử nơi đó, vì vậy việc đặt món ắt hẳn sẽ nhiều hơn.

Thế nhưng hoàn cảnh gia đình Vương Cường quả thật vô cùng khốn khó, trong nhà huynh đệ tỷ muội đông đúc, lại chỉ dựa vào thân mẫu của y may vá mà mưu sinh kiếm dăm ba đồng bạc lẻ, còn phụ thân y lại là một kẻ vô lại, chỉ biết ăn chơi phung phí, chẳng mảy may biết đến công việc mưu sinh.

Vì vậy tất cả mọi người đều chủ động nhường suất công việc ấy cho hắn.

Mà Vương Cường cũng vô cùng cảm kích ân tình của bọn họ, nhưng hắn đâu hay rằng phiếu đặt món tại học viện lại nhiều đến vậy, đến giờ phút này, y vẫn còn ngây người. Y thẫn thờ hồi quy tiệm xá, dung mạo vẫn còn ngơ ngác chưa tỉnh.

Thấy mọi người chỉ có chừng hai trăm phiếu đặt món, hắn vội vã cất lời: "Nếu không chúng ta luân phiên đến học viện giao hàng đi! Chư vị đã ra tay tương trợ, ta há có thể vô tình bạc nghĩa mà chỉ bo bo giữ lấy lợi lộc cho riêng mình?"

Kinh thành vốn là nơi hội tụ nhân tài, học viện càng là chốn thư sinh đài các, tất nhiên sẽ không thiếu những bậc quyền quý lắm tiền nhiều của, vì vậy ai nấy đều gật đầu tán thành.

Mặc dù Cẩu Đản dẫu là chủ tiệm, nhưng y cũng không bận tâm lắm đến chuyện này mà để bọn họ tự thương nghị mà quyết định.

Để quán giao hàng của Cẩu Đản hoạt động trôi chảy, dẫu Giang Oản Oản cùng phu quân vẫn chưa tới Kinh thành, song tin thư của họ đã truyền đến các tiệm lẩu và tiệm hải sản, mỗi tiệm xá sẽ chiêu mộ thêm tám vị ngự trù trứ danh.

Mỗi nhà bếp đều rất rộng rãi, song phòng khi không đủ dùng, đã gấp đôi số lượng nhà bếp, lần này thì hoàn toàn dư dật! Thậm chí còn chiêu mộ thêm vài tiểu nhị phục vụ, các loại món ăn phụ cùng tương chấm đều đã tề chỉnh đầy đủ, việc chuẩn bị cực kỳ nhanh chóng, một nồi lớn có thể chế biến ra mười suất!

Hơn một canh giờ sau, các suất ăn đã được đặt ở cả hai tiệm đều được chế biến và gói ghém hoàn tất.

Những người giao hàng lần lượt đẩy xe thồ rời khỏi tiệm xá.

Song số lượng phiếu đặt món của Vương Cường quả thực quá đỗi khổng lồ, vì vậy hắn chỉ đành đi lại hai lượt, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy vô cùng hưng phấn, tưởng tượng đến khoản bạc lớn kia, hắn chẳng còn mảy may cảm thấy mỏi mệt!

Lý Phi đẩy xe thồ ra lộ, hắn đứng ven đường, cất tiếng chào hỏi. Ngay tức thì, chư vị lão bản đều mang theo ngân lượng mà đón lấy suất ăn của mình.

Mọi người hân hoan nhận lấy suất ăn nóng hổi của mình.

Ai nấy đều thấy thỏa lòng, vì vậy số ân thưởng của Lý Phi lại có thêm hai trăm văn tiền nữa.

Sau khi giao món ăn xong xuôi, hắn cẩn trọng ôm khư khư khoản tiền công vận chuyển cùng số ân thưởng vào lòng, chỉ sợ đánh rơi mất. Thực ra khoản công cán và ân thưởng của y chẳng đáng là bao, song cộng gộp cả tiền món ăn vào, tổng cộng đã gần đến mười lượng bạc!

Bởi vì những món này cũng được xem là món ăn tiện lợi nên giá thành không quá đắt đỏ, ước tính trung bình, mỗi phần chỉ vỏn vẹn ba mươi mấy văn bạc! Nếu đem so với một lượng bạc nơi tiệm xá, thì giá của những món ăn này quả là thấp hơn bội phần!

Chươngg 701:

Đệ ưu việt hơn các huynh rất nhiều!

Hơn nữa suất ăn lại vừa vặn đủ dùng, hoàn toàn chẳng lo đói bụng!

Vì vậy tất cả mọi người đều sẵn lòng chi trả cho một bữa!

Thấm thoắt ngày qua ngày, việc kinh doanh trạm giao hàng của Cẩu Đản đã dần ổn định, đi vào quỹ đạo.

Giờ đây, Cẩu Đản đã đường đường là một đại ca, đồng thời trong mắt của Nhị Oa, Đoàn Đoàn và Đô Đô, uy nghiêm của hắn càng tăng thêm mấy phần!

Cẩu Đản ca ca của bọn họ, quả nhiên là bậc làm ăn lớn!

Dù Nhị Oa không kinh doanh buôn bán, song tiền công biểu diễn của cậu lại cao đến nỗi khiến người khác phải kinh ngạc!

Hắn chỉ chuyên tâm đi theo Giang Tư Nguyệt biểu diễn, mỗi khi có được ngân phiếu thù lao, Giang Tư Nguyệt liền giữ hộ, đợi đến khi về nhà sẽ trao lại cho cha nương của hắn.

Hiện tại, đôi phu thê Tần Đắc Chính đã có mặt ở Kinh thành, cả hai mang theo hơn phân nửa số ngân phiếu của Nhị Oa, dự định sẽ mua cho hắn một căn phủ đệ tại đây.

Tuy rằng hiện giờ hắn còn thơ bé, chưa cần thiết phải có nhà riêng, nhưng sau này ắt sẽ cần đến, vậy nên cứ mua trước cũng chẳng hề gì!

Nhưng Nhị Oa vẫn hồn nhiên chẳng biết gì, hắn hoàn toàn không hay biết mình đã là một tiểu phú ông sở hữu gia sản không nhỏ.

Nhắc đến mới nhớ, trong số đám tiểu tử thường ngày chơi đùa cùng nhau, giờ đây chỉ có mỗi Đoàn Đoàn là vẫn miệt mài đèn sách, thành thử ra vẫn "chẳng làm nên trò trống gì!"

Nếu không có chuyện bất ngờ, có lẽ hắn vẫn sẽ tiếp tục cái sự "chẳng làm nên trò trống gì" ấy, suy cho cùng thì đến chính hắn cũng không biết bao giờ mới thi đỗ khoa cử.

"Cẩu Đản ca quả là lợi hại! Cha mẹ đệ nói, mỗi tháng huynh có thể kiếm được trăm lượng bạc ròng!"

Nhị Oa không ngừng khen ngợi hắn, cứ như thể chính mình đã làm nên kỳ tích vĩ đại nào đó.

Đoàn Đoàn ngồi bên cạnh, cất lời: "Nhị Oa ca, sao huynh lại nói lời chẳng có lập trường vậy! Huynh thử xem một tháng mình kiếm được bao nhiêu tiền thù lao diễn xuất xem nào? Chắc chắn không hề kém cạnh Cẩu Đản ca đâu!"

Nhị Oa xấu hổ cười khẽ, đáp: "Mỗi lần có tiền công, ta đều nhờ A Nguyệt cữu cữu giữ hộ, đợi về nhà sẽ giao cho cha nương của ta, vì thế nên ta nghĩ có lẽ cũng chẳng được bao nhiêu!"

Đoàn Đoàn lắc đầu: "Chắc chắn là rất nhiều đó! Khi còn ở Khúc Phong huyện của chúng ta, mỗi tháng huynh đã có thể kiếm được mấy trăm lượng bạc rồi, giờ đây chắc chắn còn nhiều hơn nữa!"

Nhị Oa gãi đầu: "Chắc là vậy, nhưng dù sao thì đều là cha nương giữ hộ ta cả, ta giao hết cho cha nương tùy ý sử dụng."

Cẩu Đản nói: "A Chính thúc thúc sẽ không phung phí tiền của đệ đâu, họ mở tiệm cũng thu được lợi nhuận lớn, e rằng tất cả đều sẽ dành dụm cho đệ đó!"

Đoàn Đoàn gật đầu tán thành: "Cẩu Đản ca nói chí phải."

Dứt lời, Đoàn Đoàn không khỏi khẽ thở dài: "Haizzz... Cũng chẳng biết bao giờ đệ mới có thể độc lập tự cường như các huynh, tự mình kiếm kế sinh nhai đây."

Cẩu Đản vỗ vai hắn: "Đệ lợi hại hơn các huynh rất nhiều! Học vấn của đệ xuất chúng như vậy! Chẳng bù cho huynh và Nhị Oa, hoàn toàn không có chút tư chất nào trong việc học hành."

Đoàn Đoàn lắc đầu: "Thôi thôi, không nhắc chuyện này nữa. À đúng rồi, Cẩu Đản ca ca, huynh và vị cô nương ấy thế nào rồi?"

Vừa nghe đến chuyện này, Cẩu Đản lập tức trở nên mất tự nhiên, khi nhớ lại chuyện xảy ra mấy ngày trước, đôi mắt hắn không khỏi đỏ hoe.

Chuyện là... mấy hôm trước.

Khi hắn đang giải quyết công việc đặt hàng tại Thực Vân Giang thì lại vô tình gặp lại nàng.

Hắn không ngờ rằng vị cô nương ấy vẫn còn nhớ đến mình, nhưng nàng lại xưng hô nhũ danh Cẩu Đản của hắn.

Thẩm Lai đứng trước quầy hàng, nàng chăm chú nhìn Cẩu Đản đang ghi chép điều gì đó, sau một hồi chần chừ, mới cất tiếng gọi: "Cẩu Đản?"

Cẩu Đản nghe thấy có tiếng nữ tử gọi tên, ban đầu hắn kinh ngạc, sau khi xoay người lại và nhìn thấy Thẩm Lai, cả thân thể hắn liền cứng đờ, ngây người tại chỗ.

Chươngg 702:

Đoàn Đoàn và Nhị Oa gọi hắn như thế từ thuở bé, cho đến tận bây giờ vẫn không đổi, hắn cũng chẳng thấy khó chịu, nhưng khi bị vị cô nương mình thầm mến gọi tên như vậy, hắn lại cảm thấy vô cùng thẹn thùng.

"Thẩm... Thẩm Lai, nàng..." Cẩu Đản lắp bắp thành tiếng.

Thẩm Lai nhìn thần sắc vừa thẹn thùng vừa căng thẳng của hắn, khẽ bật cười: "Ngươi đang làm gì thế?"

Cẩu Đản nhìn nàng, rồi lại nhìn quyển sổ trong tay, đáp: "Ta... ta đang xác nhận các đơn đặt món trong ngày hôm nay."

"Đơn đặt món ư? Đó là gì vậy?" Thẩm Lai nghi hoặc hỏi.

"Ta... ta có mở một trạm giao hàng, chuyên trách đưa món ăn đến tận nơi cho các quý khách ngại đến tiệm dùng bữa." Cẩu Đản giải thích tường tận.

Hắn thầm nghĩ, quy mô trạm giao hàng của mình hãy còn nhỏ bé, có lẽ Thẩm Lai sẽ chẳng biết đây là loại hình dịch vụ nào, thậm chí vì xa lạ mà chẳng mấy bận tâm, nhưng lòng hắn vẫn không kìm được mà kể nàng nghe.

Thẩm Lai kinh ngạc thốt lên: "Trạm giao hàng? Chẳng phải là "Trạm giao hàng Phi Thoái" đó ư?"

Cẩu Đản không rõ vì sao nàng lại kinh ngạc đến vậy, nhưng hắn vẫn nghiêm túc gật đầu: " Đúng vậy, chính là "Trạm giao hàng Phi Thoái" đó. Nàng... nàng biết sao?"

"Đương nhiên rồi! Mấy hôm trước, ta thấy thời tiết oi bức nên ngại ra ngoài, liền đặt món ở đó, quả nhiên món ăn được đưa đến thần tốc, hương vị lại tuyệt hảo!" Thẩm Lai hưng phấn nói.

Cẩu Đản mỉm cười đáp lại nàng: "Vậy là tốt rồi."

Nhìn nụ cười chất phác pha lẫn xấu hổ của hắn, Thẩm Lai không khỏi ngẩn ngơ.

Cẩu Đản thấy nàng nhìn mình mãi mà chẳng nói lời nào, bèn nghi hoặc hỏi: "Sao... sao vậy, nàng?"

Thẩm Lai lắc đầu: "Không có gì. Ngươi cứ tiếp tục công việc đi, ta xin phép cáo từ trước."

Khi thấy nàng toan cáo từ, Cẩu Đản không nén nổi lòng mình, vội vàng gọi nàng lại. Dưới ánh mắt đầy nghi hoặc của Thẩm Lai, hắn lắp bắp nói: "Nàng... nàng có... có rảnh không? Ta... ta muốn mời nàng dùng một bữa cơm, không biết có được chăng?"

Thẩm Lai trầm ngâm một lát, rồi khẽ bật cười trêu chọc Cẩu Đản: "Ngày mai ta e là không tiện, nhưng ngày mốt thì được. Chỉ là, những quán ăn trứ danh trong kinh thành này, ta đều đã nếm thử hết cả rồi, chẳng hay ngươi có cao kiến nào mới lạ không?"

Cẩu Đản nghe vậy liền ngây người. Đề cử mới sao? Y thầm nghĩ, ngoài Thực Vân Giang, tiệm lẩu và tiệm hải sản do Tần thúc mở ra, các quán ăn khác ở kinh thành quả thật khó mà nuốt trôi, thực chẳng đáng một lời khen.

Y biết mời nàng nếm thử món gì đây?

Một lát sau, thấy Thẩm Lai vẫn đăm đăm nhìn y chờ đợi, Cẩu Đản nhắm mắt, buột miệng đáp: "Nếu cô nương không chê, có thể ghé Trạm giao hàng Phi Thoái. Ta sẽ tự tay làm thịt nướng chiêu đãi cô nương, không biết cô nương đã từng nếm thử chưa? Song tài nghệ nướng thịt của ta tuyệt đối không tầm thường đâu."

"Thịt nướng ư?"

Nghe đến món ăn mới lạ này, đôi mắt Thẩm Lai chợt lấp lánh nhìn y: "Vậy cứ định thế đi! Đến lúc ấy, ngươi nhớ chuẩn bị thật nhiều, để ta có thể thỏa sức thưởng thức!"

Vừa dứt lời, nàng chợt sững người. Theo lẽ thường, nếu chỉ là ghé quán xá bên ngoài, nàng sẽ chẳng ngại ngần. Nhưng nếu chỉ có hai người bọn họ...

Thẩm Lai khẽ nhíu mày. Cẩu Đản tuy vẻ người thật thà, đáng tin cậy, nhưng nàng vẫn cảm thấy thế thì chẳng mấy thỏa đáng.

Sau một hồi do dự, nàng bèn không kìm được lòng mà cất tiếng hỏi: "Chỉ có hai chúng ta thôi ư?"

Cẩu Đản ngỡ ngàng nhìn nàng, mãi một lúc sau mới hoàn hồn, vội vàng giải thích đầy lo lắng: "Không có... Không có! Ta... ta nào phải kẻ gian tà! Ta sẽ dẫn theo bọn tiểu đệ của mình, cô nương... cô nương cứ yên tâm! Ta tuyệt nhiên không hề có ý đồ bất chính nào cả."

Thấy dáng vẻ căng thẳng của y, Thẩm Lai bật cười bất đắc dĩ nói: "Ta cũng chỉ hỏi thử thôi, ngươi đừng lo lắng đến vậy. Yên tâm đi, trưa ngày kia, ta nhất định sẽ có mặt."

Nhìn bóng hình linh hoạt, nhanh nhẹn của Thẩm Lai khuất dạng, Cẩu Đản vẫn ngẩn ngơ nhìn theo, một hồi lâu sau vẫn chẳng nỡ rời đi nửa khắc.

Chươngg 703:

Khi hoàn hồn, Cẩu Đản nhìn Đoàn Đoàn, Nhị Oa và Đô Đô đang xúm xít vây quanh mình với nụ cười tinh nghịch, y vội vàng nói: "Ái chà, bọn đệ mau tránh xa huynh ra một chút đi!"

Mấy đứa nhỏ lùi ra xa hơn một chút, Nhị Oa chợt thốt lên: "Ôi chao, là ngày hôm nay rồi!"

Đoàn Đoàn nhìn mặt trời đã ngả về tây bên ngoài, y vội nói: "Cẩu Đản ca, huynh phải đi rồi!"

Đô Đô cũng vội vàng đứng lên, nó hứng khởi reo lên: "Chao ôi! Những việc này đều không phải là điều cốt yếu! Điều cốt yếu là Cẩu Đản ca mau đi thay một bộ y phục thật tề chỉnh đi! Tóc tai cũng cần chải chuốt lại!"

Đô Đô vừa nói vừa mở tủ y phục của huynh ấy ra để chọn đồ.

Nhị Oa cũng vội vàng đi tới: "Đô Đô, đệ hiểu gì về y phục đẹp chứ! Cứ để huynh đây chọn cho!"

Về khoản y phục này, mấy năm nay, Nhị Oa đã học hỏi được không ít, bởi vậy y càng ngày càng tinh thông.

Đô Đô đánh giá Nhị Oa từ đầu đến chân, sau đó nó gật đầu: "Nhị Oa ca ca mặc cũng tề chỉnh đấy, chúng ta cùng chọn đi!"

Nó vừa chọn vừa nói: " Nhưng mà đệ rất có kinh nghiệm trong khoản này đó, đệ biết mặc y phục thế nào để nữ hài tử ưa thích! Điểm này chẳng lẽ Nhị Oa ca ca không biết sao?"

Nhị Oa nhướng mày, y nhéo gương mặt Đô Đô: "Đệ đừng quá đắc ý!"

"Hì hì."

Đoàn Đoàn, Nhị Oa và Đô Đô sửa sang tề chỉnh cho Cẩu Đản, rồi cùng nhau mang hộp nguyên liệu và nước sốt đã chuẩn bị sẵn theo y đến Trạm giao hàng.

Khi đến trước cửa tiệm, Cẩu Đản lập tức chuẩn bị bếp lửa và vỉ sắt. Các nguyên liệu cũng lần lượt được bày biện bên cạnh bếp, chỉ còn đợi Thẩm Lai quang lâm.

Nhưng bốn người chờ từ chiều tà đến tối mịt, rồi lại từ tối mịt chờ tới nửa đêm mà Thẩm Lai vẫn bặt vô âm tín...

Nhìn dáng vẻ thẫn thờ, buồn bã của Cẩu Đản, Đoàn Đoàn, Nhị Oa và Đô Đô ngồi cạnh y cũng chẳng dám thốt ra lời nào.

Nhìn những nguyên liệu ủ trong thùng đá, những thớ thịt tẩm ướp gia vị trông vô cùng hấp dẫn, Đô Đô biết lúc này không nên nhiều lời, song ôm cái bụng réo ầm ĩ của mình, nó thực sự không nhịn được nữa.

"Cẩu Đản ca ca, có lẽ... vị tỷ tỷ kia e là sẽ không đến nữa rồi, chúng ta... chúng ta nướng thịt trước đi nhé?"

Thấy Cẩu Đản lặng lẽ nhìn mình, nó rụt cổ lại rồi nói: "Vậy... vậy đợi thêm một lát vậy."

Chỉ chốc lát sau, trong không khí trầm mặc đột nhiên vang lên tiếng bụng sôi.

Đôi mắt Đô Đô sáng bừng, nó nhìn Đoàn Đoàn: "Đoàn Đoàn ca, có phải huynh cũng đói rồi không?"

Đoàn Đoàn vội vàng liếc mắt ra hiệu cho nó, sau đó lập tức ôm bụng lắc đầu.

Cẩu Đản thở dài, y cầm đôi đũa, gắp từng lát thịt ba chỉ đã tẩm ướp gia vị đặt lên vỉ nướng nóng hổi: "Chúng ta ăn thôi. Món thịt nướng hôm nay, huynh đã tẩm ướp rất lâu, gia vị vô cùng thơm ngon, lát nữa chúng ta nhớ ăn sạch sẽ đấy."

Ba người nhìn y rồi liên tục gật đầu.

Đô Đô chẳng chút do dự nói: "Yên tâm đi, Cẩu Đản ca ca, vị tỷ tỷ kia không ăn thì chúng ta ăn!"

Đoàn Đoàn nghe vậy thì vội vàng nắm lấy tay nó: "Ăn nói xằng bậy gì thế! Đệ mau ăn đi, đừng nói lời vô nghĩa nữa!"

Đô Đô nhìn Đoàn Đoàn, rồi lại nhìn Cẩu Đản đang trưng ra vẻ mặt thất thần, nó ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."

Nhị Oa nhìn Cẩu Đản, y vội cầm đũa lật miếng thịt, thấy thịt đã ngả màu vàng ươm thì lập tức gắp một lát thịt ba chỉ đặt vào đĩa của Cẩu Đản: "Cẩu Đản ca, huynh mau ăn đi."

Ngoại trừ Cẩu Đản thẫn thờ trong suốt bữa ăn, cả ba người khác đều ăn rất vui vẻ. Vốn đã bụng đói cồn cào từ lâu, sau khi được một bữa no say như thế, cả người đều cảm thấy thỏa mãn vô ngần.

Nhưng trên đường về, thấy vẻ mặt uể oải, chán chường của Cẩu Đản, cả ba đều chẳng dám tỏ vẻ quá vui mừng.

Khi trở lại Lăng Tiêu Lâu, Nhị Oa nhìn Cẩu Đản rồi nói: "Đệ đi xem Tiểu Niệm, đệ lên lầu trước nhé!"

Chươngg 704:

Đô Đô nghi hoặc nắm lấy tay Nhị Oa: "Nhị Oa ca ca, huynh quên rồi ư? Hôm nay A Chính thúc thúc và Thẩm Thẩm đã đưa Tiểu Niệm dọn đi rồi, chẳng phải họ bảo là muốn mua một căn nhà sao?"

Nhị Oa vỗ đầu mình một cái: "Trời ạ, xem cái đầu huynh này, suýt chút nữa thì quên bẵng mất, vậy... huynh đi đây."

Mà Đô Đô và Đoàn Đoàn cũng vờ vội vã, tìm cớ chuồn đi mất.

Cẩu Đản thẫn thờ trở về phòng mình, y nằm sấp xuống giường.

Cả bọn đều không rõ vì sao Thẩm Lai đã thuận miệng đồng ý rồi mà lại chẳng đến.

Chẳng lẽ... chẳng lẽ bởi vì lời mình nói khi ấy, người ta thật sự không tiện từ chối nên chỉ thuận miệng đồng ý qua loa thôi sao?

Cẩu Đản cúi mắt, nghĩ thầm: "Thôi được rồi, nàng ấy chính là khách quý của phủ Tể tướng, nào biết là tiểu thư đài các của nhà quan hiển hách nào. Bởi vậy, chắc chắn nàng ấy không nguyện lòng dùng bữa cùng kẻ phàm phu như mình rồi."

Hỡi ôi...

Y thật sự không hay biết rằng hai ngày nay, Thẩm Lai ở phủ Tể tướng đã nhiễm phong hàn, nàng ấy nằm liệt trên giường một ngày nên đã lỡ quên bẵng lời hẹn với y.

Mãi tận canh khuya, vì quá khát nước mà Thẩm Lai bỗng tỉnh giấc. Sau khi uống nước xong, nàng ấy mới chợt nhớ ra chuyện lỡ hẹn ngày hôm nay.

Nàng ấy khoác áo ngoài vào, khi mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài thì mới hay mặt trăng đã lên cao vút, hiển nhiên giờ đã quá nửa đêm rồi.

Dẫu nàng ấy không cố ý thất hẹn, nhưng trong lòng vẫn dấy lên nỗi áy náy khôn nguôi. Nàng lại nghĩ, Cẩu Đản thấy mình không đến, có lẽ y sẽ chẳng ngây dại đến độ chờ đợi quá lâu.

Nàng ấy khẽ thở dài, thôi vậy, đợi bệnh phong hàn của mình thuyên giảm hẳn rồi hãy đi tìm y vậy.

Mà lần chờ đợi này rốt cuộc lại kéo dài đến bốn năm ngày. Trong bốn năm ngày ấy, Cẩu Đản chưa từng gặp lại Thẩm Lai, bởi vậy y đoán chắc Thẩm Lai đã hồi phủ rồi.

Nghĩ đến chuyện sau này có lẽ mình sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại cô nương kia, y hoàn toàn vô lực, làm bất cứ việc gì cũng cảm thấy bồn chồn không yên.

Khi Thẩm Lai bước đến trạm vận chuyển, nàng lập tức nhận thấy vẻ mặt thẫn thờ của y.

Nàng ấy mỉm cười bước vào rồi khẽ vỗ vai y: "Cẩu... Này Tần Gia Bảo!"

Cẩu Đản nghe thấy giọng nói thân thuộc, lập tức ngây người tại chỗ. Sau đó, mày kiếm y khẽ nhướn, nét mừng rỡ hiện rõ, rồi nhanh chóng quay người lại.

Nhìn Thẩm Lai tươi cười rạng rỡ, y lập tức nở nụ cười tươi rói: "Người... người đã đến! Ta... ta cứ ngỡ người đã rời khỏi Kinh thành rồi! Người không đi... ta quả thực... thực sự vô cùng... mừng rỡ!"

Nhìn thấy kẻ trước mặt chỉ vì trông thấy mình mà mừng rỡ đến nỗi nhảy cẫng lên, nàng ấy bỗng nhiên cảm thấy nơi trái tim như có vật gì khẽ nhói.

Dẫu nàng ấy sống trong nhung lụa từ thuở nhỏ, mọi thứ đều thuận ý, nhưng lại chẳng có ai thật sự đặt nàng vào trong tâm khảm. Cho dù là phụ mẫu, họ cũng chỉ mong nàng có thể kết duyên cùng Thời Quỳnh.

Nhưng Thời Quỳnh đã gần ba tuần tuổi rồi, mà nàng ấy mới chỉ vừa tròn mười lăm mà thôi.

Hơn nữa, dẫu gần như lúc nào nàng ấy cũng tỏ ra hờ hững, chẳng màng sự đời, nhưng thế gian này, ai lại chẳng mong có một người thật lòng quan tâm, đặt mình vào tâm khảm chứ?

Thấy Thẩm Lai mãi chẳng cất lời, Cẩu Đản mới dần trấn tĩnh lại từ nỗi hân hoan tột độ.

"À thì ra... hôm đó, người..."

Thẩm Lai mang vẻ áy náy nhìn y, nàng ấy cất lời: "Thật xin lỗi ngươi! Bỗng nhiên ta nhiễm bệnh, nay mới thuyên giảm đôi phần, nào phải ta cố ý không đến đâu."

Cẩu Đản nghe vậy, lập tức lo lắng hỏi: "Vậy... người đã khỏe hẳn chưa? Có cần về phủ nghỉ ngơi chăng?"

Y trở nên bối rối, hoàn toàn chẳng biết nên thốt lời chi cho phải: "Người nên an dưỡng tại phủ, chớ vội vàng xuất môn như vậy, lỡ bệnh tình chưa dứt thì sao? Ta... giờ ta đưa người hồi phủ nhé, bệnh tật chớ nên ra ngoài!"

Chươngg 705:

Thẩm Lai khẽ lắc đầu: "Ngươi cứ yên lòng đi, ta đã khỏi hẳn rồi, không sao cả."

"Hôm đó... ngươi chẳng lẽ ngây dại đến độ chờ đợi ta?" Thẩm Lai hỏi.

Cẩu Đản ngẩn người, y do dự một lát rồi mới khẽ lắc đầu: "Không... không chờ quá lâu đâu."

Thẩm Lai khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì hay rồi! Ta cứ lo ngươi chờ ta quá lâu! Điều đó khiến ta lo lắng mấy ngày qua."

Cẩu Đản khẽ nheo mắt cười, y lắc đầu: "Đâu có, chỉ là hôm đó đã chuẩn bị thịt nướng, người chưa kịp thưởng thức nên ta lấy làm tiếc thay."

"Vậy thì... khi nào ngươi lại mời ta dùng bữa nhé?" Thẩm Lai nghiêm nghị nhìn y.

Nghe vậy, Cẩu Đản lập tức nở nụ cười tươi rói: "Được được được! Bất cứ khi nào người muốn, ta sẽ lập tức nướng ngay cho người!"

Nhìn thiếu niên ngây ngô trước mắt, Thẩm Lai không nhịn được bật cười khẽ: "Vậy... ngày mai ta muốn ăn! Ngày mai, ta sẽ đến tìm ngươi, ngươi nhớ phải chuẩn bị thật chu đáo đó!"

Cẩu Đản nhìn nụ cười mỹ lệ của nàng ấy mà chỉ biết ngây dại gật đầu: "Ừm! Được!"

Buổi tối, khi Cẩu Đản hồi phủ, trên mặt y là nụ cười rạng rỡ không tài nào che giấu được.

Đoàn Đoàn và Đô Đô nhìn vẻ mặt ủ dột của y mấy ngày qua, nay bỗng nhiên thấy y tươi cười rạng rỡ, cả hai đều ngạc nhiên khôn xiết.

"Cẩu Đản ca, có chuyện gì tốt chăng? Sao huynh lại vui vẻ đến vậy?" Đoàn Đoàn khép lại quyển sách trên tay, tò mò hỏi.

Đô Đô cũng lộ vẻ tò mò.

Vốn dĩ Cẩu Đản định chẳng nói cho bọn họ hay, nhưng nghĩ đến chuyện vẫn cần phải dẫn họ tới thưởng thức thịt nướng cùng Thẩm Lai, bởi vậy y đã thành thật nói: "Hôm nay, Thẩm Lai có tới... tới tìm huynh."

Đoàn Đoàn mở to đôi mắt, cậu bé há hốc miệng kinh ngạc!

Đô Đô kéo nhẹ ống tay áo của y: "Sau đó thì sao nữa? Nàng ấy nói gì vậy?"

Cẩu Đản mỉm cười nói: "Lần trước nàng ấy không thể đến là vì mắc bệnh, nào phải cố ý thất ước." Hắn nhìn hai người họ, hớn hở nói: "Nàng ấy còn nhắn... còn nhắn rằng ngày mai muốn cùng huynh thưởng thức thịt nướng!"

"Chao ôi! Vậy lần này chắc chắn sẽ thành công rồi!" Đoàn Đoàn kích động thốt lên.

"Cẩu Đản ca ca! Vậy lần này, huynh nhất định phải nắm bắt lấy cơ hội này! Lần trước tỷ tỷ không đến, lần này, chắc hẳn nàng ấy cảm thấy rất áy náy, nếu huynh đối đãi với nàng ấy thật tốt, biết đâu nàng ấy sẽ xiêu lòng đó!" Đô Đô vẫn không ngừng ra sức chứng tỏ sự am hiểu phong tình của mình, cậu bé luôn suy tính đủ điều.

Cẩu Đản gật đầu: "Huynh biết rồi, thêm nữa... Ngày mai, các đệ đi cùng huynh nhé."

Đoàn Đoàn nhíu mày, y do dự nói: "Cẩu Đản ca, đệ e là không thể đi với huynh được rồi, ngày mai, đệ còn phải tới võ đài của Nam Tinh ca. Bệ hạ đã ban cho ca ca một nghìn binh sĩ, sau khi huấn luyện xong, sau này họ sẽ là thân vệ riêng của ca ca, vì vậy ca ca rất coi trọng việc này. Ngày mai chính là ngày đầu tiên huấn luyện, đệ ắt phải đến xem mới được!"

Cẩu Đản vội nói: "Không sao đâu, huynh dẫn theo Nhị Oa và Đô Đô đi cùng cũng được mà, đệ cứ ở bên cạnh Thái tử Điện hạ đi."

"Vậy được, ngày mai huynh phải thật cố gắng đó!"

Sáng hôm sau, Đoàn Đoàn vừa chuẩn bị ra ngoài thì xe ngựa của Mộ Nam Tinh đã đỗ bên ngoài Lăng Tiêu Lâu.

"Nam Tinh ca!" Đoàn Đoàn vẫy tay chào Mộ Nam Tinh đang ngồi trong xe ngựa.

Mộ Nam Tinh không để lộ nét mặt, song trong đôi mắt hắn luôn có ý cười.

Trên võ đài, một nghìn binh lính đã xếp hàng chỉnh tề.

Chúng binh sĩ ai nấy đều trông cường tráng, Đoàn Đoàn chẳng khỏi thốt lên: "Nam Tinh ca, Bệ hạ ban cho huynh những binh lính này trông thật dũng mãnh! Nếu huấn luyện chỉn chu thì chắc chắn sẽ là một đội mãnh tướng!"

Mộ Nam Tinh ngồi trên lưng ngựa nhìn đội ngũ trước mặt, hắn hài lòng gật đầu: "Phụ hoàng cố ý tuyển chọn cho ta đó, bọn họ vốn đã được huấn luyện bài bản, bây giờ giao vào tay ta..." Đôi mắt hắn sáng như đuốc, trong đó tràn đầy kiêu hãnh, hắn chậm rãi nói: "Sau này sẽ là một thanh kiếm sắc bén. Khi ấy, những bộ tộc man di nào dám gây sự ở biên cương Diên Khánh của chúng ta ắt sẽ phải chịu khổ sở đó!"

Chươngg 706:

Đây hoàn toàn là ý chỉ của Mộ Nam Tinh.

Đoàn Đoàn cười gật đầu: "Thật vậy, bây giờ bọn họ cũng chẳng dám gây hấn gì nhiều. Hiện nay khắp nơi ở Diên Khánh đều trồng các loại lương thực cho năng suất cao, bách tính an cư lạc nghiệp, quân đội no đủ. Lẽ nào chúng ta còn phải e ngại những tên lâu la chỉ quen ăn lương khô nuốt không trôi, sống chen chúc tại vùng đất cằn cỗi đó ư?"

Mộ Nam Tinh quay đầu nhìn y, trong mắt tràn đầy sự tán thành: "Lời đệ nói không sai chút nào!"

Mộ Nam Tinh cưỡi Hắc Phong tiến đến trước mặt chúng binh sĩ, hắn lướt qua từng hàng quân, dụng tâm đánh giá từng người một.

Xét theo lẽ thường, Mộ Nam Tinh cũng chỉ là một thiếu niên mới mười lăm xuân xanh, huống chi thân hình còn chẳng vạm vỡ bằng Mộ Quy Hoằng. Mười lăm tuổi, dáng người vẫn rất mảnh khảnh, thoạt trông yếu ớt, tưởng chừng chẳng kham nổi khổ cực.

Và một nghìn người trong đội ngũ này đều được lựa chọn từ tinh binh thiện chiến ở khắp các quân doanh. Vốn dĩ trong quân đội, bọn họ đã là những kẻ kiệt xuất hiếm có, nay được chọn ra để làm tùy tùng cho vị thiếu niên thân hình gầy yếu này, kỳ thực, trong lòng chúng không mấy phục tùng Mộ Nam Tinh.

Dẫu cho hành động vẫn cung kính, song trong dạ lại ẩn chứa sự khinh mạn tột cùng.

Mộ Nam Tinh nhìn thẳng vào đáy mắt từng người, sau khi đánh giá xong, hắn giật dây cương, cưỡi Hắc Phong tiến đến tiền tuyến quân ngũ.

Ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống chúng binh sĩ, ánh mắt hắn sắc như kiếm, giọng điệu lạnh lùng nói: "Sau này, các ngươi sẽ là người của ta. Bất kể trước kia các ngươi lợi hại đến đâu, nhưng tại nơi đây, các ngươi cũng chỉ là những kẻ phàm phu. Hơn nữa, tài nghệ của chư vị đều chẳng khác nhau là bao, không phân định kẻ mạnh người yếu."

Nói tới đây, hắn dừng lại, lướt mắt qua toàn bộ quân doanh rồi cất lời: "Chắc hẳn trước kia chư vị đã trải qua huấn luyện gian khổ trong quân đội, nhưng tại nơi này, tất cả đều phải bắt đầu lại từ con số không. Vì vậy, lần huấn luyện sắp tới sẽ hoàn toàn bất đồng. Nếu không thể kiên trì, có thể lập tức rời đi!"

"Rõ!"

Những người trong quân ngũ nghe thấy vậy thì bắt đầu xôn xao bàn tán. Trên mặt nở nụ cười khẩy, nhưng khi nhìn kỹ lại, bên trong ý cười lại ẩn chứa sự mỉa mai khó tả.

Sở dĩ chúng dám tùy tiện càn rỡ với Mộ Nam Tinh như vậy, kỳ thực là bởi khi Mộ Quy Hoằng hạ lệnh tuyển chọn, đã từng phán rằng, sau này nếu bọn họ cảm thấy không phục chủ tướng thì có thể nói ra, cho dù người đó là ai.

Lẽ đương nhiên, đây hoàn toàn là yêu cầu của Mộ Nam Tinh.

Đoàn Đoàn đứng bên cạnh nhìn, y chẳng nhịn được, liền thúc ngựa tiến lên rồi lớn tiếng nói: "Chẳng lẽ quân đội chưa từng dạy cho các ngươi thế nào là kỷ luật nghiêm minh sao? Sau này, Thái tử Điện hạ chính là chủ tử của các ngươi! Các ngươi không còn là quân nhân nữa, mà là người bảo vệ an nguy cho huynh ấy. Vì vậy, các ngươi phải có thái độ cung kính, nếu không muốn nếm mùi đau khổ!"

Mộ Nam Tinh thân là Thái tử, vậy mà thái độ của chúng đã tùy tiện đến thế. Lại thấy Đoàn Đoàn tuổi tác còn nhỏ hơn cả Mộ Nam Tinh, thêm nữa cũng không phải là người có danh vọng tại kinh thành, vì vậy, ánh mắt khinh thường của chúng càng thêm lộ rõ.

Mộ Nam Tinh cau mày, hắn liếc nhìn Đoàn Đoàn, rồi đảo mắt qua đám binh tướng trước mặt, liền xoay người, nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa.

"Nếu chư vị không phục ta, vậy thì hãy thử sức xem sao! Luận võ nghệ? Hay xạ thuật?" Mộ Nam Tinh phất tay: "Tất cả tùy ý chư vị chọn lựa!"

Chúng binh tướng đưa mắt nhìn nhau, vừa kinh ngạc vừa ngần ngại nhìn về phía vị Thái tử điện hạ.

Bọn họ nào dám ra tay, bởi đây chính là Thái tử điện hạ! Dù ỷ vào số đông, chúng cũng chẳng dám hành xử quá đáng. May ra chỉ biểu lộ sự bất mãn trong lòng thì còn có thể tránh khỏi tội khi quân.

Song nếu chúng có ý động thủ với Mộ Nam Tinh, e rằng chỉ trong khoảnh khắc, đầu đã lìa khỏi cổ.

Chươngg 707:

Thế nhưng, rốt cuộc vẫn có kẻ không phục, mang theo khí khái kiêu hùng. Sau một hồi chần chừ, cuối cùng cũng giơ tay bước ra.

Nếu luận võ ắt phải tiếp xúc cơ thể, rất dễ khiến Mộ Nam Tinh bị thương, bởi vậy hắn ta tuyệt sẽ không lựa chọn tỉ thí võ nghệ.

"Thái tử điện hạ, mạt tướng nguyện được so tài kỵ xạ với ngài, không biết có được chăng?"

Mộ Nam Tinh khẽ gật đầu: "Đương nhiên là được!"

Ngay sau đó, Mộ Nam Tinh đưa mắt nhìn đám đông: "Thế nào? Còn ai muốn thử sức không?"

Đã có kẻ tiên phong, ắt sẽ có kẻ thứ hai, thứ ba nối gót!

Chẳng mấy chốc, trong đội ngũ đã có mười người nữa đứng ra.

Những kẻ khác dù không ra mặt, song vẫn dùng ánh mắt chế giễu mà nhìn bọn họ.

Thấy chúng ôm quyền, cợt nhả đứng dậy, dáng vẻ không chút quy củ, kỷ luật, Đoàn Đoàn khẽ nhíu mày.

Vốn dĩ Đoàn Đoàn định cất lời, nhưng khi quay đầu nhìn Mộ Nam Tinh, lại nhận thấy trên gương mặt huynh ấy chẳng hề có chút biến sắc dư thừa nào, dường như chẳng màng tới sự vô lễ của bọn họ.

Đoàn Đoàn khẽ vỗ vào cánh tay Mộ Nam Tinh: "Nam Tinh ca?"

Mộ Nam Tinh lắc đầu nói với đệ ấy: "Không sao đâu."

Sau đó, Mộ Nam Tinh nhìn mười mấy kẻ vừa đứng ra, cất lời: "Các ngươi, những kẻ vừa khiêu chiến, hãy nói rõ xem muốn so tài môn nào?"

Cả đám người đồng thanh đáp: "Kỵ xạ!"

Mộ Nam Tinh khẽ gật đầu: "Được, vậy thì cùng bắt đầu... Chúng ta sẽ xem... Ai b.ắ.n trúng nhiều mục tiêu di động hơn!"

"Vâng lệnh Thái tử điện hạ! Mạt tướng xin tuân chỉ!"

"Bắt đầu!"

Vừa thấy Mộ Nam Tinh hạ lệnh, chúng binh tướng lập tức phi thân lên ngựa, lao đi vun vút. Những bia ngắm di động thoắt ẩn thoắt hiện khắp võ đài.

Mộ Nam Tinh cưỡi Hắc Phong, không chờ đám người kia kịp phản ứng đã nhanh chóng dương cung b.ắ.n một mũi tên.

Một mũi tên trúng hồng tâm. Từng chiếc bia ngắm liên tiếp bị b.ắ.n đổ, nhưng Mộ Nam Tinh vẫn chưa hề dừng lại.

Sau khi b.ắ.n hết bia ngắm, Mộ Nam Tinh lập tức xoay mũi tên về phía những binh lính đang di chuyển thoăn thoắt, mãi cho đến khi kẻ cuối cùng trong số những người muốn khiêu chiến bị b.ắ.n rách nón, sợ đến mức không thốt nên lời.

Trong số bia ngắm di động, chỉ có hai, ba người may mắn b.ắ.n trúng một hai mục tiêu, còn lại toàn bộ đều bị Mộ Nam Tinh giải quyết từng cái một.

Chưa kể đến những kẻ vừa trực tiếp trải nghiệm, ngay cả binh lính đứng trong võ đài cũng đều lộ vẻ mặt kinh ngạc tột độ!

Mãi cho đến khi Mộ Nam Tinh xuống ngựa, chúng mới dần dần lấy lại tinh thần.

Lần này, trong ánh mắt bọn họ nhìn Mộ Nam Tinh đã không còn vẻ khinh thường như lúc đầu. Tất cả đều đứng nghiêm chỉnh, tay áp sát thân, ánh lên sự kính trọng tuyệt đối.

Đoàn Đoàn thấy vậy, không kìm được mà bật cười thành tiếng.

Quả là Nam Tinh ca của đệ ấy thật lợi hại! Chỉ trong vài khắc đồng hồ mà đã có thể khuất phục cả một đám người như vậy!

Thấy Mộ Nam Tinh xoay người xuống ngựa, Đoàn Đoàn liền lặng lẽ gật đầu tán thưởng.

Mộ Nam Tinh mỉm cười, khẽ gật đầu đáp lại.

Ngay sau đó, nụ cười trên môi Mộ Nam Tinh vụt tắt, gương mặt cậu trở nên nghiêm nghị hơn: "Thế nào? Còn ai không phục nữa không? Nếu có bất mãn, hãy cứ đứng ra, ta sẽ tiếp tục tỉ thí với các ngươi!"

Cả đám người đều nghiêm mặt nín thở, nào còn dám thốt thêm lời thừa thãi.

Những kẻ đã đứng ra khiêu chiến đều ánh lên vẻ tán thưởng và kính nể khi nhìn Mộ Nam Tinh.

Lý Hổ – kẻ tiên phong đứng ra, bước đến trước mặt Mộ Nam Tinh, nghiêm nghị nói: "Từ nay về sau, mạt tướng chỉ xin tuân lệnh Thái tử điện hạ, người chỉ đi đâu, mạt tướng nguyện xông pha nơi đó!"

Dứt lời, hắn ta quỳ gối xuống trước mặt Mộ Nam Tinh.

Những kẻ khác cùng khiêu chiến với hắn ta cũng lần lượt quỳ xuống.

"Từ nay về sau, Lý Tùng chỉ xin cống hiến sức lực cho Thái tử điện hạ!"

"Vương Duyệt chỉ xin cống hiến sức lực cho Thái tử điện hạ!"

"Trương Cánh..."

"Mã Toàn..."...

Ý lạnh trong mắt Mộ Nam Tinh dần tan biến, gương mặt cậu khẽ nở nụ cười dịu dàng. Y đỡ mười mấy tướng sĩ trước mặt đứng dậy: "Lý Hổ phó tướng, ta biết trước kia ngươi từng là cường tướng kiệt xuất hàng đầu ở Trấn Bắc quân! Có lẽ kỵ xạ của ta chỉ tạm nhỉnh hơn các vị đôi chút, còn những phương diện khác thì chưa hẳn đã hơn."

Chươngg 708:

"Cả Lý Tùng, Mã Toàn, Vương Duyệt... Và tất cả chư vị tướng sĩ trong quân doanh này nữa!" Nói đoạn, Mộ Nam Tinh khẽ dừng lại: "Chuyện trước kia, các ngươi ở trong quân đội ra sao, ta đều tường tận cả! Chư vị hãy yên tâm, khi đã là thủ hạ của Mộ Nam Tinh ta, chỉ cần siêng năng huấn luyện, các ngươi sẽ không cần bận tâm điều gì. Thê nhi của các ngươi, ta sẽ hết lòng chăm sóc! Tuyệt đối không để chư vị phải sầu lo!"

"Từ nay về sau, các ngươi chỉ cần theo ta xông pha sa trường, g.i.ế.c địch lập công, mở mang bờ cõi!"

Chư vị tướng sĩ nghe đến đây, ánh mắt bỗng chốc trở nên chăm chú.

Những năm gần đây, mặc dù biên cương Diên Khánh thường xuyên bị các tiểu quốc mạo phạm, tuy quân biên phòng luôn đánh lui được chúng, nhưng nếu cứ tiếp tục chỉ phòng thủ mà không phản công, e rằng chúng sẽ càng ngày càng lộng hành, sau này ắt chẳng còn kiêng nể gì nữa.

Chư vị vốn là binh tướng ngày ngày được thao luyện, song lại không được một lần xuất chinh sa trường, trong lòng ai nấy đều uất ức. Giờ đây nghe Mộ Nam Tinh nói vậy, ánh mắt chúng tướng sĩ bỗng chốc bừng lên sự nồng cháy!

Chỉ hận không thể lập tức xuất chinh ngay ngày mai!

Mộ Nam Tinh phất tay ra hiệu chúng binh sĩ giữ im lặng, rồi lại cất lời: "Bây giờ các ngươi chớ quá kích động. Dù ở trong quân doanh, chư vị được xem là tinh anh xuất chúng, song nơi sa trường, đao kiếm vô tình, há có chỗ cho kẻ yếu ớt nếm quả ngọt chăng?"

Sắc giọng hắn chợt trở nên trang trọng: "Bởi vậy, nếu muốn sớm ngày được ra tiền tuyến, ngày thường khi rèn luyện các ngươi phải càng tập trung và khắc khổ hơn gấp bội! Nghiêm cẩn hơn nhiều!"

Nghe lời hắn nói, đám binh sĩ như nhận được luồng khích lệ lớn lao, tức thì trở nên nghiêm cẩn bội phần!

Dù Mộ Nam Tinh chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi thân hình gầy yếu, song khí lực hắn lại dồi dào, mà mỗi câu hắn thốt ra đều ẩn chứa sức mạnh trấn an lòng người.

Thấy mọi người không còn vẻ khinh thường cùng mỉa mai như lúc ban đầu, Mộ Nam Tinh khẽ thở phào, việc thu phục đám tuấn mã này coi như đã tạm hoàn tất.

Trên đường hồi phủ, Đoàn Đoàn ngồi cạnh Mộ Nam Tinh, đôi mắt hắn ngập tràn vẻ phấn khích và ngưỡng mộ.

"Tinh Tinh ca ca! Huynh quả là phi phàm! Đệ muốn xem sau này đám người kia còn dám cả gan bất phục huynh nữa chăng?"

Mộ Nam Tinh quay đầu nhìn hắn, khẽ cười đáp: "Sao đệ chẳng gọi ta là Nam Tinh ca nữa? Chẳng phải đệ từng nói, gọi Tinh Tinh ca ca sẽ khiến đệ nghe có vẻ ngây ngô quá chăng?"

Đoàn Đoàn lắc đầu nguầy nguậy: "Chỉ là đệ nhất thời kích động mà lỡ lời thôi!"

Tiếp đó, tiểu tử lại nói: " Nhưng mà... Nghe Bệ hạ phán, bọn họ đều là binh sĩ tinh nhuệ trong quân, mọi phương diện khác chắc chắn đều vô cùng xuất chúng!"

Mộ Nam Tinh khẽ gật đầu: "Bọn họ đều có sở trường riêng, sự am hiểu mỗi người chẳng hề giống nhau. Nói không chừng, trong số đó, tài kỵ xạ của nhiều người còn chưa chắc đã hơn được đệ đâu."

Đoàn Đoàn kinh ngạc nhìn hắn: "Hả? Không lẽ nào? Mười mũi tên, đệ chỉ b.ắ.n trúng khoảng năm sáu phát vào hồng tâm, nếu so với huynh thì đâu biết còn kém xa đến mức nào nữa!"

Mộ Nam Tinh đáp: "Đệ chớ tự coi nhẹ bản thân, ngày nào tan học đệ cũng theo ta rèn luyện, vả lại chỉ chuyên chú luyện mỗi kỵ xạ, bởi vậy chắc chắn chẳng kém cạnh bọn họ là bao!"

Hắn cẩn thận quan sát Đoàn Đoàn, sau một hồi do dự vẫn cất lời: "Tuy tài kỵ xạ của đệ khá tốt, song võ nghệ lại quá yếu kém. Bắt đầu từ ngày mai, đệ chớ chạy nhảy chơi bời khắp nơi nữa, hãy cùng đám người này rèn luyện đi!"

Thấy vẻ mặt tuyệt vọng như sét đánh ngang tai của Đoàn Đoàn, hắn chân thành nói: "Tần Kỳ An, ta nói lời này là nghiêm túc đó. Ít nhất đệ cũng phải học cách tự bảo thân, dù chẳng có khả năng nào, nhưng lỡ một mai, xung quanh đệ toàn là quân địch, dựa vào tài kỵ xạ và chút công phu vớ vẩn của đệ, đệ nghĩ mình có thể thoát thân được chăng?"

Xuyên không về cổ đại làm giàu nuôi nhãi con

Chương 690