Xuyên không về cổ đại làm giàu nuôi nhãi con

Chương 770

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~49 phút

Ai nấy nhất thời chẳng biết phải làm sao, cũng không biết nên mở lời thế nào.

Trông thấy dáng vẻ đau buồn tột cùng của y, mọi người nhìn nhau, ai nấy đều có chút bối rối không thôi.

Một người sống sờ sờ, sao lại có thể mất tích được chứ?

Giang Hiền Vũ ngồi xổm xuống, vỗ vai y, an ủi: "Nhi tử, đừng sợ hãi. Y... nếu hiền tế của phụ thân mất tích, chúng ta nhất định sẽ đi tìm y! Chúng ta sẽ tìm kiếm từng ngày, từng nơi, lật tung cả Diên Khánh này lên mà tìm, lẽ nào lại không tìm thấy chứ? Phải không?"

Lý Tam Nương cũng ngồi xuống, nắm lấy tay y, thiết tha nói: "Phụ thân con nói đúng đó, nhi tử! Nhà chúng ta đông đúc như vậy, sao có thể không tìm thấy y chứ! Chắc chắn sẽ tìm được! Một ngày không thấy, chúng ta tìm hai ngày! Hai ngày không thấy, chúng ta tìm một tháng! Một tháng không thấy, chúng ta... Chúng ta tìm một năm, hai năm, ba năm! Chắc chắn sẽ tìm được y thôi!"

Giang Tư Nguyệt khẽ gật đầu, môi thều thào: "Vâng, chắc chắn sẽ tìm được... nhất định sẽ tìm được..."

Đô Đô ôm lấy cánh tay y, cũng kiên định gật đầu: "Nhất định sẽ tìm được!"

Đoàn Đoàn cũng chạy đến, vòng tay ôm lấy đầu Giang Tư Nguyệt: "Tiểu cữu, chúng ta nhất định sẽ giúp cữu tìm. Thời công tử yêu mến cữu như vậy, chắc chắn cũng đang mong được hội ngộ cùng cữu."

Tần phụ cũng cất lời: "Gia đình chúng ta có biết bao nhiêu cửa tiệm, sẽ sai người khắp nơi giúp tìm, A Nguyệt đừng quá lo lắng!"

Tần nương cũng gật đầu: " Đúng thế! Chắc chắn sẽ tìm được!"

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì ngồi xổm bên cạnh y, một người tận tay vắt nước mưa trên xiêm y y, một người nhẹ nhàng lau đi những giọt nước trên gương mặt y.

Xong xuôi mọi việc, Giang Oản Oản nhẹ giọng khuyên nhủ: "A Nguyệt, mau đi tắm rửa sạch sẽ, nghỉ ngơi dưỡng sức cho khỏe. Chúng ta phải có sức lực, mới có thể tiếp tục tìm người."

Trong lúc đưa y đi tắm rửa, cả nhà vẫn ngồi lại chính sảnh mà chờ đợi, lòng ai nấy đều mang vẻ lo lắng không nguôi, nặng trĩu.

"Mấy ngày nay A Nguyệt đều vui vẻ như vậy, sao giờ lại... Ta cứ ngỡ hai đứa có thể thuận lợi cùng nhau đi hết quãng đời, nào ngờ... Thôi vậy!"

Lý Tam Nương thở dài một tiếng buồn bã.

Nếu thật sự không tìm được, vậy A Nguyệt của Lý gia này phải làm sao đây?

Giang Hiền Vũ vỗ nhẹ bờ vai bà ấy để an ủi.

Đô Đô chống cằm, chiếc bánh quy trong tay cũng chẳng buồn nhấm nháp, không ngừng thở dài.

Đoàn Đoàn chợt nhớ đến cảnh tượng ngày hôm đó, khi Thời Tẫn sải bước về phía xe ngựa của tiểu cữu.

Nhìn thấy xe ngựa của tiểu cữu, bước chân chàng cũng trở nên hoan hỉ khôn cùng. Đoàn Đoàn chưa từng thấy chàng hoạt bát, vui vẻ đến vậy, đó là lần đầu tiên... và tất cả đều là vì... tiểu cữu của nó...

Mọi người chờ đợi hồi lâu nhưng vẫn chẳng thấy Giang Tư Nguyệt bước ra.

Tần Tĩnh Trì cau mày, vội vã đi vào nơi tắm rửa.

Trong gian phòng đó, chỉ thấy Giang Tư Nguyệt đã thiếp đi trong bồn, đôi mắt khẽ khép hờ.

Tần Tĩnh Trì khẽ vỗ vào người chàng: "A Nguyệt! A Nguyệt? A Nguyệt!"

Tần Tĩnh Trì kiểm tra kỹ càng, nhận ra chàng chỉ vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Bấy giờ, hắn mới yên tâm khoác y phục cho chàng rồi dìu chàng ra ngoài.

Đặt Giang Tư Nguyệt lên giường, Lý Tam Nương cẩn thận đắp chăn cho chàng, sau đó mới nói: "Để đệ ấy ngủ một giấc thật sâu đi! Ngày mai rồi tính tiếp."

Đô Đô nằm cạnh Giang Tư Nguyệt, ngắm nhìn chàng. Ngẫm nghĩ một lát, nó ngước nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản rồi cất lời: "Cha nương, hôm nay con ngủ với tiểu cữu nha, cữu ấy đã dầm mưa lâu đến vậy, nhỡ bị phong hàn thì sao! Con cũng có thể chăm nom cữu ấy."

Giang Oản Oản thầm nghĩ, tiểu tử này đêm ngủ chẳng khác gì lợn con, còn đòi chăm sóc người khác ư!

Nhưng nghĩ đến tâm trạng Giang Tư Nguyệt không tốt, khi tỉnh dậy có một tiểu hài tử bên cạnh, ắt hẳn chàng sẽ khuây khỏa phần nào.

Thế nên nàng gật đầu: "Vậy con ngủ ngoan, đừng làm ồn tiểu cữu của con."

Đô Đô gật đầu lia lịa: "Vâng ạ! Vâng ạ! Con biết rồi! Con sẽ ngoan!"

Sáng sớm hôm sau, Giang Tư Nguyệt giật mình bừng tỉnh, chàng bật người dậy: "A Tẫn!"

Chàng nhìn quanh quất, mới hay mình đang ở chính tẩm phòng. A Tẫn của chàng đâu rồi?

Chàng thẫn thờ cúi đầu. Dần dần, đôi mắt đỏ hoe, lệ tuôn lã chã. Chàng ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối, vùi mặt vào cánh tay, khóc nức nở đến nỗi toàn thân run lên bần bật.

Chươngg 771:

Đô Đô bị chàng đánh thức. Nó thu mình trong chăn, lắng nghe tiếng khóc của chàng mà lòng quặn đau khôn xiết.

Nó không dám nhúc nhích, im lặng lắng nghe, cảm nhận được chiếc giường rung lên vì Giang Tư Nguyệt run rẩy.

Nó bĩu môi, tiểu cữu...

Đợi Giang Tư Nguyệt khóc thỏa dạ, chàng chậm rãi lau đi vệt lệ, đang định rời giường thì nghe thấy tiếng nức nở thê thiết vọng đến từ bên cạnh.

Thân thể chàng cứng đờ trong chốc lát, đây là...

Giang Tư Nguyệt chậm rãi vén chăn lên, chỉ thấy Đô Đô đang cuộn tròn, nức nở thương tâm trong chăn bên cạnh chàng.

"Đô Đô..."

Đô Đô vừa nghe thấy tiếng tiểu cữu liền ngẩng đầu nhìn chàng.

Đôi mắt nó đỏ hoe, nước mắt vẫn không ngừng rơi, thật đáng thương!

Đô Đô bĩu môi, sà vào lòng chàng: "Tiểu cữu, cữu đừng bi thương, nếu cữu bi thương, con cũng sẽ khóc theo cữu, hu... Tiểu cữu, thật đáng thương... Hu hu..."

Giang Tư Nguyệt bối rối vỗ nhẹ lưng nó. Chàng không ngờ mình lén khóc vài tiếng mà tiểu tử này lại nhìn thấy, nghe thấy, còn khóc theo chàng, chuyện này...

"Đô Đô ngoan, cữu... Cữu không khóc! Tiểu cữu không khóc nữa, con ngoan nhé."

Sau khi chàng dỗ dành hồi lâu, rốt cuộc Đô Đô cũng thôi nức nở: "Vậy... Vậy tiểu cữu cũng đừng khóc, nếu không... Nếu không con cũng khóc theo cữu! Nếu muốn khóc, vậy chúng ta cùng khóc!"

Giang Tư Nguyệt khẽ cười: "Được, tiểu cữu hứa với con, sẽ không khóc nữa. Nhưng mà, Đô Đô, sao con lại ở trên giường của tiểu cữu vậy?"

Nghe vậy, Đô Đô thở dài: "Chẳng phải là để chăm nom cữu đó sao! Cữu đã dầm mưa lâu đến vậy, nhỡ bị cảm phong hàn thì phải làm sao, chẳng phải sẽ khiến mọi người lo lắng c.h.ế.t đi được ư!"

Giang Tư Nguyệt sửng sốt. Chàng nhìn hài tử nhỏ bé đáng yêu trước mắt, nghe những lời trẻ con của tiểu tử nhưng đều chứa đựng tấm lòng quan tâm sâu sắc. Điều đó khiến chàng bỗng nhiên thức tỉnh, tự thấy mình thật vô tình!

Dẫu có ra sao, cũng không thể để người thân quanh mình mãi day dứt âu lo. A Tẫn, chàng sẽ dốc sức đi tìm, một năm, hai năm, dẫu là bao nhiêu năm đi nữa, chàng cũng không từ bỏ. Nhưng những người thân cận bên cạnh, chàng cũng phải hiếu thuận, hết mực yêu thương, tuyệt đối không thể hành sự khiến họ phải bận lòng thêm nữa.

Chàng ôm Đô Đô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về: "Đô Đô, vậy chốc nữa con đừng nói với mọi người rằng tiểu cữu đã rơi lệ, được không? Tiểu cữu hứa với con, từ nay về sau, nhất định sẽ không rơi một giọt lệ nào nữa, được không?"

Đô Đô dùng sức lau khô vệt nước mắt trên gương mặt bầu bĩnh, ngẩng đầu nhìn chàng nói: "Hừm! Sau này con sẽ ngủ với cữu mỗi ngày. Dù sao cữu khóc thì con cũng khóc! Đến lúc đó xem cữu còn dám khóc hay không!"

Nó lập tức vội vã nhảy xuống giường, vừa khoác y phục vừa nói: "Đã không nói thì thôi vậy. Dù sao con đã quyết định như vậy rồi, tùy cữu muốn chứng kiến con khóc hay không? Nếu cữu không muốn thấy con khóc òa lên, vậy thì hãy vui vẻ lên!"

Nói xong, nó lại bổ sung thêm một câu: "Mau dậy ăn sáng đi! Ăn no rồi mới có thể tập trung tìm tiểu cữu nương của con!"

Nói đoạn, nó mở cửa rồi chạy vút ra ngoài.

"Tiểu cữu nương..."

Giang Tư Nguyệt lẩm bẩm một tiếng, rồi khẽ bật cười. Chàng thầm nghĩ, nếu A Tẫn của chàng nghe thấy cách gọi này, e rằng đôi tai sẽ đỏ bừng, thậm chí còn rúc vào lòng chàng mà nũng nịu.

Định thần lại, chàng không còn chìm đắm trong nỗi bi thương nữa. Trong tâm trí chàng giờ đây chỉ còn những nơi Thời Tẫn có thể đặt chân đến. Nhưng nếu A Tẫn của chàng cố tình muốn rời đi, e rằng sẽ chẳng dễ dàng tìm thấy.

Tuy nhiên, chàng sẽ từng bước từng bước tìm kiếm ở mọi nơi.

Thế nhưng ngày qua ngày, năm qua năm, thoắt cái đã năm năm trôi qua.

Nhưng vẫn không có tin tức gì về Thời Tẫn.

Thời gian dằng dặc trôi đi, Giang Tư Nguyệt dần quen với những ngày vắng bóng Thời Tẫn, thậm chí cảm thấy dùng cả đời này để thong thả hoài niệm về y cũng cam lòng.

"Đoàn Đoàn, quả thực chỉ có thể mang theo thứ bánh này sao? Chẳng lẽ không thể mang theo loại có nhân nhồi bên trong ư?" Giang Oản Oản nghi hoặc hỏi.

Tần Kỳ An lắc đầu, đáp: "Nương, bất luận mang theo món ăn gì, quan giám khảo cũng sẽ bẻ đôi ra kiểm tra kỹ lưỡng. Một khi bẻ ra, nhân bên trong tất thảy đều sẽ bị moi móc, như vậy bánh cũng chẳng còn mùi vị nào ngon lành, chi bằng không cần bận tâm làm chi."

Chươngg 772:

Giang Oản Oản ngẩng đầu trông thấy thiếu niên đã cao hơn mình nhiều phần, ngay cả phu quân Tần Tĩnh Trì cũng bị con vượt mặt, nàng gật đầu rồi lại bất an cất lời: "Nương nghe nói kỳ hội thi này phải kéo dài đến chín ngày liền! Giữa chừng lại không cho phép ra ngoài, cứ ở mãi trong đó ròng rã chín ngày, liệu thân thể con có chịu nổi chăng?"

Tần Kỳ An đặt tay lên vai mẫu thân, ôn tồn trấn an: "Nương à, nương đừng quá lo lắng. Sức khỏe con luôn cường tráng, vỏn vẹn chín ngày mà thôi, chẳng có gì đáng ngại. Mọi người cứ an tâm ở nhà đợi con trở về!"

Giang Oản Oản gật đầu: "Vậy thì tốt. Đến ngày con trở ra, chúng ta sẽ cùng nhau ra cổng đón con!"

"Vâng."

Giang Tư Nguyệt cùng Đô Đô giúp y kiểm tra bút mực, thấy chẳng có gì sai sót mới cẩn thận đặt vào túi hành trang.

"Ca ca, huynh phải dự thi thuận lợi nhé! Tới khi trở ra biết đâu chừng đã đỗ Hội nguyên rồi ấy chứ! Đến lúc đó Hoàng đế bá bá lại yêu mến huynh đến vậy, chẳng phải danh vị Trạng nguyên sẽ dễ như trở bàn tay hay sao!" Đô Đô cười híp mắt nói.

Tần Kỳ An cười mắng: "Đệ đừng có nói càn! Bệ hạ là vị minh quân sáng suốt, đương nhiên chỉ coi trọng kẻ sĩ thực sự tài năng, tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy!"

Giang Tư Nguyệt vỗ vai y: "Ngày mai hãy thi cử thành công, chúng ta sẽ ở ngoài cổng chờ tin thắng lợi của con."

"Vâng! Được!"

Chẳng mấy chốc, Tần Tĩnh Trì, Tần phụ và Giang Hiền Vũ đã từ sân viện bước vào. Tần Tĩnh Trì không cách nào từ chối ý tốt của các vị, đành phải theo chân họ, sớm tinh mơ đã cùng nhau đi sắm sửa đủ thứ cho đứa cháu đích tôn này.

Thực phẩm, vật dụng, y phục, tất cả đều tề tựu đủ đầy.

Vì đương kim Hoàng đế thương cảm nỗi vất vả của các sĩ tử ứng thi, ban chiếu cho phép mang theo nhiều hành lý hơn lệ cũ, song, việc kiểm tra vẫn không hề lơ là chút nào.

Tần Kỳ An nhìn phụ thân xách một giỏ hành lý to kềnh, nhất thời cảm thấy choáng váng cả đầu óc: "Cha, cha cũng không khuyên can gia gia, nãi nãi, ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu đôi lời. Nhiều đồ thế này, con nào thể mang hết vào trong được! Hơn nữa, sĩ tử nhiều đến thế, nếu mỗi người đều mang ngần này đồ thì chỉ riêng việc kiểm tra cũng phải mất đến mấy ngày trời, còn thì giờ đâu mà thi cử nữa!"

Tần Tĩnh Trì lắc đầu bất lực đáp: "Cha cũng đành chịu thôi. Con tự liệu mà xoay sở đi. Dù sao đây cũng là tấm lòng yêu thương của người thân dành cho con, con hãy tự cân nhắc kỹ lưỡng."

Tần Kỳ An hít một hơi thật sâu, băng nhanh ba bước tới ôm chầm lấy Tần mẫu đang đi về phía mình: "Nãi nãi, con thực không dùng đến những thứ này. Nãi nãi cứ giữ lại, đợi con khải hoàn trở về sẽ dùng."

Tần mẫu trừng mắt nhìn y: "Không mang theo ư! Ngươi nói bậy bạ gì đó! Ta nghe người ta đồn, chốn trường thi kia vốn chẳng phải nơi ở thường ngày của nhân gian! Ngày mai con nhất định phải mang theo tất cả những thứ này cho ta! Chăn ấm, đồ ăn! Thứ nào mà chẳng cần thiết kia chứ? Bệ hạ đã hạ dụ cho phép mang nhiều đồ, chúng ta phải tuân theo thánh dụ!"

Tần Kỳ An nhìn đống đồ chất đống trước mặt, thấy thần sắc cương nghị của nãi nãi nên đành bất lực gật đầu.

Đô Đô đứng bên cạnh, lén lút khúc khích cười, vẻ mặt đầy hả hê.

Tần Kỳ An liếc nhanh qua y rồi vội vàng dời mắt đi, thực sự chẳng muốn nhìn cái miệng đang há hoác kia chút nào.

Tần Kỳ An thấy lạ, rõ ràng răng của huynh đã thay xong từ trước năm mười tuổi, còn Đô Đô đến tận bây giờ vẫn chưa thay răng hoàn chỉnh.

Y cười, nơi lẽ ra có mấy chiếc răng cửa giờ chỉ còn trơ một khoảng trống lớn trông thật ngộ nghĩnh.

Nhưng y lại chẳng hề cảm thấy mình buồn cười, còn lấy đó làm điều thú vị.

"Đô Đô, đệ đừng cười nữa, trông đệ thật khó coi!" Tần Kỳ An bất giác lên tiếng.

Đô Đô nghe vậy, liền vội vàng che miệng lại: "Ca ca thật là đáng ghét! Rõ ràng Nam Tinh ca ca đã khen đệ như vậy rất đáng yêu cơ mà!"

Tần Kỳ An trợn tròn mắt: "Nam Tinh ca ca gì mà Nam Tinh ca ca! Đệ phải gọi là Thái tử điện hạ mới phải phép! Lỡ để người khác nghe thấy thì không hay chút nào!"

Đô Đô bĩu môi: "Giờ đệ và Nam Tinh ca ca vô cùng thân thiết! Huynh ấy còn nói đệ học võ, học cưỡi ngựa cũng tài hơn huynh rất nhiều! Hơn nữa, chính huynh ấy còn dặn đệ không cần gọi huynh ấy là Thái tử điện hạ!"

Tần Kỳ An chẳng chút nể nang, lập tức vạch trần: "Vậy sao huynh ấy nói đệ đọc sách kém xa huynh lắm, chẳng lẽ đệ lại quên rồi sao?"

Chươngg 773:

Đô Đô vẫn cố cứng miệng cãi lại: " Nhưng Nam Tinh ca ca luôn miệng khen đệ hết lời! Huynh ấy chưa từng khen huynh nhiều đến thế bao giờ!"

Giang Oản Oản đứng bên cạnh nghe hai huynh đệ họ đấu võ mồm, đành bất lực lên tiếng can ngăn: "Được rồi, Đoàn Đoàn, con đừng so đo với thằng đệ, Đô Đô, con đừng trêu chọc ca ca, ngày mai ca ca phải lên đường ứng thí rồi! Nếu làm ảnh hưởng đến ca ca, e rằng con sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp nào đâu!"

Tần mẫu cũng gật đầu: "Lời nương các con nói quả không sai!"

Tần Kỳ An cười toe toét, còn không quên đổ thêm dầu vào lửa: "Nhóc lùn, huynh đi tìm Nam Tinh ca ca luôn miệng khen đệ đó đây. Chắc hẳn huynh ấy không hẹn đệ phải không? Nhưng huynh ấy lại hẹn huynh, giờ đành phải làm sao đây?"

Cậu bước về phía cửa, đi ngang qua, thuận tay xoa đầu Đô Đô: "Vậy ca ca của đệ đành phải tự mình đi thôi, ha ha ha!"

Đô Đô mặt mũi không chút biểu cảm nhìn huynh y rời đi, sau đó nhìn Giang Oản Oản, đành tự mình tìm một cái bậc để đi xuống: "Thôi vậy, huynh ấy sắp đi thi rồi, con lười so đo với huynh ấy làm gì."

Nói xong, y chắp tay sau gáy rồi ung dung bước ra khỏi vườn viện.

Giang Oản Oản đứng phía sau nhìn dáng vẻ của y, không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở: "Đi đứng phải cho đàng hoàng, đừng có lêu lổng như vậy! Trông thật chả ra thể thống gì."

"Con biết rồi mà." Đô Đô quay đầu nháy mắt với mẫu thân, còn thêm một nụ hôn gió ngọt ngào gửi đến nàng.

Sau đó, y chẳng ngoảnh đầu lại mà rời khỏi phủ.

Giang Oản Oản bất lực nhìn Tần mẫu bên cạnh, cả hai đều bật cười khanh khách.

Kẻ khác ngồi quanh bàn cũng không nén được tiếng cười.

Tần Kỳ An đến giáo trường, trông thấy Mộ Nam Tinh đang ngự trên lưng Hắc Phong, quay lưng lại, lặng lẽ quan sát quân Hắc Kỵ luyện binh.

Hắn khẽ nở nụ cười, khoan thai tiến đến, không chút do dự mà lật mình lên ngựa, an tọa sau lưng Mộ Nam Tinh.

Hắn ôm chặt Mộ Nam Tinh vào lòng, vươn tay nắm lấy dây cương, nghiêng đầu nhìn y mà mỉm cười.

Hắc Phong vốn đã quen thuộc với những động tác thân mật của Tần Kỳ An, nhưng Mộ Nam Tinh vẫn không khỏi giật mình kinh ngạc như mọi bận.

"Tần Kỳ An! Đệ lại đến nữa ư?" Mộ Nam Tinh khẽ thốt, giọng đầy vẻ bất đắc dĩ.

Tần Kỳ An ghé sát vào tai Mộ Nam Tinh, khẽ thì thầm: "Tinh Tinh ca, Thái tử điện hạ của đệ, huynh mãi chẳng chịu ngơi nghỉ! Đệ đây là đang giúp huynh rèn luyện đấy. Giả như một mai huynh lâm trận, có kẻ bất ngờ tập kích từ phía sau, huynh chẳng lẽ không cần có sự chuẩn bị ư?"

Mộ Nam Tinh liền thành thạo đưa tay đẩy đầu hắn ra, cất lời: "Ta đã nói rồi, đệ đừng có gần ta đến thế, hơi thở đệ phả vào tai ta, thực khiến ta khó chịu vô cùng!"

Tần Kỳ An nhìn đôi tai trắng nõn của y, rồi lại nhìn xuống cần cổ ngọc ngà, đoạn bỗng nhiên siết chặt dây cương. Hắn nắm lấy bàn tay Mộ Nam Tinh đang cầm roi ngựa, vung mạnh một roi, tức thì Hắc Phong lao vút về phía trước.

Mộ Nam Tinh chẳng kịp phản ứng, cả người không tự chủ được mà ngả về phía sau. Tần Kỳ An siết chặt dây cương, đồng thời ôm lấy y thêm phần gắn bó: "Tinh Tinh ca! Huynh cứ yên lòng, đệ sẽ ôm chặt lấy huynh! Đã lâu không gặp Hắc Phong, nó ắt là nhớ đệ, đang thay huynh mà nồng nhiệt đón chào đệ đấy!"

"Này!"

Gió rít từng đợt bên tai, bởi tiết trời vẫn còn xuân, nên khí lạnh vẫn vương vấn chút hơi sương.

Cơn gió lạnh lùa đến, khiến Mộ Nam Tinh không khỏi hàm răng va lập cập, thân thể cũng bất giác run rẩy.

Tần Kỳ An dường như nhận ra, bèn kéo chiếc áo choàng dày của mình, siết Mộ Nam Tinh thật chặt vào lòng: "Như vậy sẽ chẳng còn lạnh nữa đâu."

Toàn thân Mộ Nam Tinh bỗng thấy ấm áp lạ thường, y khẽ tựa vào lòng hắn, không nén được mà nhắm mắt lại, một cảm giác thư thái ngập tràn.

Tần Kỳ An nghiêng đầu nhìn y, khẽ mỉm cười, rồi lại càng ôm chặt hơn.

Bất chợt, không rõ cánh tay đang giữ dây cương của Tần Kỳ An đã vô tình chạm phải nơi nào mà Mộ Nam Tinh cứng đờ cả người, đột ngột ngồi thẳng dậy, xích nhẹ về phía trước: "Đệ... Đệ đừng ôm ta chặt đến thế, ta... Ta không ưng."

Tần Kỳ An lộ vẻ tủi thân, biện minh: "Chẳng phải đệ nghĩ như vậy huynh sẽ ấm áp hơn sao!"

Hắn ôm chặt Mộ Nam Tinh, kéo y trở lại vòng lòng, rồi gác đầu lên vai y, khẽ cọ má vào má Mộ Nam Tinh, nũng nịu nói: "Tinh Tinh ca... Huynh không lạnh, nhưng đệ lại thấy lạnh."

Chươngg 774:

Cảm nhận làn da ấm nóng trên má, cơ thể Mộ Nam Tinh không khỏi khẽ run lên: "Đệ... Đệ đã lớn đến chừng nào rồi chứ! Đệ còn nghĩ mình là tiểu hài tử khi xưa hay sao? Còn... Còn dám làm nũng..."

Tần Kỳ An lắc đầu, đáp: "Mặc cho đệ có lớn đến bao nhiêu, huynh vẫn mãi là Tinh Tinh ca của đệ! Tinh Tinh ca... Tinh Tinh ca của đệ..."

Mộ Nam Tinh bối rối, vội nắm lấy yên ngựa, toan tính xuống ngựa: "Đệ... Đệ tự mình cưỡi đi! Ta... Ta sẽ xuống xem binh sĩ luyện tập."

Nhưng Tần Kỳ An nào chịu để y có cơ hội ấy, hắn lại vung thêm một roi ngựa. Hắc Phong vốn đã dừng lại, nay lại tiếp tục phi nước đại trên giáo trường. Hắn nói: "Ngày mai đệ phải tham gia kỳ thi rồi! Lòng đệ bồn chồn lắm! Huynh hãy chiều đệ một lần này thôi!"

Dẫu chỉ cần muốn, Mộ Nam Tinh có thể xuống ngựa bất cứ lúc nào, song y chợt nghĩ lại, thôi thì cứ mặc kệ. Người này quả thực phải trải qua nhiều ngày thi cử, cứ để hắn thoải mái một phen.

Chư vị tướng sĩ trên giáo trường đang cầm đao thương tỷ thí. Nhìn thấy đôi uyên ương kia cưỡi Hắc Phong lượn lờ vòng quanh, họ đã sớm quen mắt từ bao giờ.

Thậm chí, trong đám đông còn râm ran đồn đại riêng với nhau rằng liệu hai vị công tử có phải là đoạn tụ hay chăng. Dù sao thì, tiểu cữu của Tần Kỳ An, tức Tư Nguyệt công tử năm xưa, cũng từng gây xôn xao dư luận mấy ngày liền vì nhị công tử của phủ Tể tướng đó thôi!

Chuyện đó, ai mà chẳng tường!

Tần Kỳ An là ngoại sanh của Giang Tư Nguyệt, nói không chừng... cũng có khi!

Chư vị tướng sĩ vừa luyện tập, vừa rôm rả trò chuyện phiếm.

"Chẳng lẽ Thái tử điện hạ và Tần công tử thật sự là như vậy ư?"

"Điện hạ... không thể nào! Không thể nào!"

"Ai bảo không thể? Mối giao tình thắm thiết của hai người họ... Chậc chậc chậc, cũng khó mà nói trước được!"

"Liên can gì đến chúng ta chứ! Thái tử điện hạ là chủ tử của chúng ta! Người làm gì, chúng ta đâu có quyền bàn tán!"

"Ta chỉ buột miệng nói vậy thôi, ta chỉ... Chỉ e rằng nếu Thái tử điện hạ thực sự như thế, vậy thì sau này ngôi vị hoàng đế chẳng phải... chẳng phải sẽ rơi vào tay tiểu hoàng tử ư!"

"Tiểu hoàng tử cứ bám lấy Thái tử điện hạ của chúng ta mãi! Ngày nào cũng đòi theo Điện hạ đến giáo trường, lẽ nào sau này sẽ không tranh giành ngôi vị với người ư?"

" Nhưng... nếu Thái tử điện hạ ở bên Tần công tử, vậy cũng... cũng đâu có sao!"

Nghe những lời ấy, các binh sĩ khác cũng bất bình không thôi!

"Cũng cái gì mà cũng? Tần công tử mang bao nhiêu mỹ vị đến đây, lẽ nào là để nuôi chó ư?"

"Phải đó! Phải đó! Người đối đãi với chúng ta ân cần như vậy, chúng ta nào có lý do gì để phản đối! Huống hồ, thân phận chúng ta hèn mọn, đâu dám bàn cãi chuyện trên triều đình."

"Ha ha ha, nếu người chịu mang thêm mỹ thực đến cho chúng ta, ta cũng... ta cũng xin chấp thuận mối hôn sự này vậy!"

Một bên bàn tán xôn xao, một bên hai nhân vật chính vẫn nhàn nhã cưỡi Hắc Phong dạo bước trên giáo trường.

Chư vị không khỏi thầm nghĩ, Hắc Phong quả nhiên đã phải chịu đựng quá nhiều phen.

Thấy Tần Kỳ An vẫn chưa có ý định ngừng lại, Mộ Nam Tinh thở dài một tiếng, đoạn đột nhiên giật mạnh dây cương, quay đầu nhìn Tần Kỳ An, cất lời: "Đủ rồi, đệ còn định làm loạn đến chừng nào nữa?"

Tần Kỳ An gật đầu, vẻ mặt vô cùng hài lòng: "Được rồi, được rồi!"

Vừa dứt lời, hắn đã lập tức lật mình xuống ngựa.

Hắn ngẩng đầu nhìn Mộ Nam Tinh vẫn còn trên lưng ngựa, rồi vươn tay ra, nháy mắt với y: "Xuống đi, đệ sẽ đỡ huynh!"

Mộ Nam Tinh liếc nhìn hắn, không nói một lời, liền xuống ngựa từ phía bên kia.

Lúc này, tại cổng giáo trường, một tiểu công tử chừng năm sáu tuổi nhảy xuống từ một chiếc xe ngựa. Phía sau cậu bé, vài cung nhân hớt hải chạy theo, lo lắng gọi:

“Ôi chao, tiểu hoàng tử, người xin hãy chậm lại một chút!”

“Chậm một chút! Lỡ ngã thì biết tính sao đây!”

Tiểu công tử không ngoảnh đầu nhìn lại, cứ thế chạy thẳng vào giáo trường.

Chỉ chốc lát, cậu đã trông thấy bóng hình Mộ Nam Tinh từ xa. Đôi mắt tiểu hài tử sáng rực, bước chân càng thêm vội vã!

Chẳng mấy chốc, cậu đã nhào vào lòng Mộ Nam Tinh, khẽ kêu: “Hoàng huynh! Hoàng huynh!”

Mộ Nam Tinh cúi đầu nhìn tiểu công tử đang ôm c.h.ặ.t c.h.â.n mình, bất lực xoa trán: “Diệp nhi! Sao đệ lại tự ý chạy ra khỏi cung vậy? Phụ hoàng và mẫu hậu có hay không?”

Mộ Nam Diệp lắc đầu nguầy nguậy: “Không hay!”

Chươngg 775:

Nếu đệ muốn, lúc nào cũng được!

Tiểu tử bĩu môi, phụng phịu nói: “Hoàng huynh, hôm nay huynh lại không đợi ta! Hôm qua ta đã thưa rồi, hôm nay ta muốn cùng huynh đến đây! Bởi vậy ta đành phải tự mình đến!”

Nói đoạn, cậu lại ngước nhìn về phía Tần Kỳ An, ánh mắt săm soi từ trên xuống dưới mấy lượt: “Tần công tử! Huynh lại chiếm lấy hoàng huynh của ta! Thật đúng là phiền nhiễu!”

Tần Kỳ An thuần thục véo má phúng phính của tiểu công tử, cười cười nói: “Chẳng lẽ Tiểu hoàng tử điện hạ đây là đang hâm mộ ta lắm sao?”

Tiểu nam hài bĩu môi hừ một tiếng: “Hừ! Hoàng huynh của ta thích ta nhất! Ta là đệ đệ ruột của huynh ấy! Huynh là người nào?”

Tiểu tử quay đầu nhìn Mộ Nam Tinh: “Hoàng huynh, có phải vậy không? Huynh nói xem huynh có thích ta nhất không?”

Mộ Nam Tinh qua loa gật đầu: “Phải phải phải, hoàng huynh thích Diệp nhi của chúng ta nhất.”

Chàng vừa dứt lời, tiểu tử liền đắc ý nhìn Tần Kỳ An.

Tần Kỳ An khẽ cười, một tay đặt lên người Mộ Nam Tinh, nhân lúc chàng không để ý, liền trực tiếp ôm gọn cả người chàng lên.

Chàng cúi đầu nhìn tiểu tử, đắc ý bảo: “Ta còn có thể ôm hoàng huynh của đệ, đệ lại chẳng làm được đâu?”

Mộ Nam Diệp kinh ngạc liếc nhìn chàng, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Huynh chớ vội đắc ý! Đợi ta lớn lên cũng có thể ôm được vậy!”

Mộ Nam Tinh kinh ngạc trong chốc lát, vội vàng giãy ra khỏi vòng tay Tần Kỳ An, giọng nói không khỏi cao vút: “Huynh đang làm cái quái gì vậy?”

Tần Kỳ An ngẩn người: “Chàng... Chàng giận rồi sao?”

Mộ Nam Tinh nhìn chàng: “Ta... Nơi đây đông người qua lại, huynh ôm ta làm gì? Để kẻ khác nhìn thấy sẽ nói ra nói vào thế nào? Thật không hợp phép tắc chút nào!”

Tần Kỳ An gật đầu, vẻ mặt có chút tổn thương: “Được rồi, ta... Ta sẽ không làm vậy nữa.”

Mộ Nam Tinh nhìn vẻ mặt ủ rũ của chàng, muốn mở lời lại thôi. Chàng muốn nói gì đó nhưng nhất thời không biết nên mở lời thế nào, đành phải quay người đi.

Mộ Nam Diệp thấy Tần Kỳ An nếm mùi khó xử, tuy trong lòng đáng lẽ phải vui mừng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không vui của hoàng huynh, cậu bé muốn cười lại đành cố nén.

“Hoàng huynh...”

Mộ Nam Tinh nắm lấy vai cậu bé, trầm giọng nói: “Diệp nhi, hoàng huynh đã dặn đệ rồi, đệ không được phép tự ý chạy đến giáo trường! Chỉ khi hoàng huynh dẫn đệ đến, đệ mới có thể đặt chân tới đó! Phải vâng lời, rõ chưa?”

Mộ Nam Diệp bĩu môi: “Hoàng huynh chẳng chịu dẫn ta đến, huynh chỉ biết nói dối! Chỉ biết gạt hài tử! Ta chẳng đi theo huynh, huynh sẽ không bao giờ dẫn ta đến! Ngày nào huynh cũng ở bên ngoài, ta đều không được gặp huynh! Huynh không dẫn ta theo, ta chỉ có thể một mình mà thôi.”

Dứt lời, tiểu công tử càng thêm tủi thân, miệng nhỏ cứ mếu máo. Mộ Nam Tinh và Tần Kỳ An nhìn thấy liền biết cậu bé sắp khóc òa.

Tần Kỳ An và Mộ Nam Tinh nhìn nhau một thoáng, sau đó Tần Kỳ An liền ôm Mộ Nam Diệp vào lòng, khẽ dỗ: “Tiểu hoàng tử điện hạ, nếu đệ khóc, e rằng mọi người sẽ cười nhạo đệ đấy. Hồi hoàng huynh của đệ còn nhỏ bằng đệ, huynh ấy cũng chẳng hề khóc đâu.”

Mộ Nam Diệp vừa nghe vậy, miệng nhỏ lập tức ngừng mếu, cậu bé trừng mắt nhìn Tần Kỳ An, được nước lấn tới để tranh thủ quyền lợi cho mình: “Muốn ta không khóc cũng được, ta muốn đến phủ huynh chơi! Huynh bảo đệ đệ của huynh dạy ta chơi ván trượt! Được không?”

Tần Kỳ An cười khẽ gật đầu: “Có gì mà chẳng được, nếu đệ muốn, bất cứ lúc nào cũng đều được!”

Tiểu tử vừa nghe, liền phá lên cười: “Vậy hôm nay ta có thể đến được không?”

“Được!”

Mộ Nam Diệp vừa nghe, liền vùng vẫy muốn xuống đất: “Vậy hôm nay ta không làm phiền hai người nữa! Ta đi đến phủ huynh chơi đây!”

“Hoàng huynh, hai vị cứ vui vẻ nhé! Ta đi đây!”

Mộ Nam Tinh ngẩn người nhìn theo bóng lưng khuất dần của tiểu công tử, thầm nghĩ, tiểu tử này quả nhiên là nói là làm!

Qua ngày khác, lại chẳng biết tiểu tử này sẽ bày ra trò gì nữa!

Trên đường trở về, Mộ Nam Tinh nhìn Tần Kỳ An đang tựa vào khung cửa sổ xe ngựa, vẻ mặt giận dỗi. Nghĩ đến ngày mai chàng sẽ vào trường thi khoa cử, chàng bèn quyết định nên dỗ dành đối phương một chút.

“Tần Kỳ An?”

Tần Kỳ An ngoảnh đầu nhìn chàng, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Chươngg 776:

Chỉ đệ là có lý!

“Huynh giận cái gì? Huynh rõ ràng biết ta không thích huynh đột nhiên chạm vào ta, đột nhiên ôm ta! Huynh bất chợt như vậy, tất nhiên ta sẽ không quen.”

Lúc này Tần Kỳ An mới quay hẳn đầu lại nhìn chàng: “Ta không hiểu vì sao huynh luôn như vậy. Chúng ta rốt cuộc là quan hệ gì? Có thể nói là cùng nhau lớn lên, song... Ta luôn cảm thấy huynh có chuyện gì đó đang che giấu ta, mà lại chẳng phải chuyện nhỏ.”

Ánh mắt Mộ Nam Tinh khựng lại, có chút lảng tránh: “Huynh nghĩ nhiều rồi.”

Chàng kéo cánh tay Tần Kỳ An, khẽ dỗ dành: “Được rồi, huynh đừng giận nữa. Nói về chuyện ngày mai, huynh vào trường thi rồi, trong đó hoàn cảnh vốn chẳng tốt đẹp gì, đồ ăn cũng chỉ có thể mang theo những thứ đơn giản, nhớ mang thêm chăn ấm. Đến tối thì nghỉ ngơi sớm, chớ nên để bài thi kéo dài đến tận đêm khuya hay mấy ngày sau mới hoàn thành, rõ chưa?”

Lúc này Tần Kỳ An mới mỉm cười với chàng: “Ừm, gia gia, nãi nãi, cùng ngoại tổ phủ ngoại tổ mẫu đã mua cho ta rất nhiều thứ linh tinh, cái gì cũng có cả! Huynh chẳng cần lo lắng.”

Mộ Nam Tinh gật đầu: “Vậy thì hay rồi.”

Mỗi kỳ khoa cử đều diễn ra vào đầu xuân, tiết trời vẫn còn rất lạnh. Có kẻ thì nhiễm phong hàn, có người lại không thể dùng cơm ấm nóng, thế nên sau khi thi xong, rất nhiều người trở về đều ngã bệnh triền miên.

Sáng hôm sau, toàn gia Tần phủ đưa Tần Kỳ An đến trường thi.

Bên ngoài trường thi, hàng người đã nối dài dằng dặc, mỗi sĩ tử đều mang theo nào là hành lý, nào là vật dụng cá nhân.

Song, phần đông sĩ tử không phải người kinh thành, nên chỉ có độc một thân, không có ai đưa tiễn.

Riêng Tần Kỳ An, cả gia đình tề tựu đưa tiễn như vậy, quả là một cảnh tượng hiếm thấy, chưa từng có tiền lệ.

Ngay cả những sĩ tử bản địa ở kinh thành, nhiều nhất cũng chỉ có hai ba người thân đi cùng, đâu có đến bảy tám người như nhà họ Tần.

Ngay cả tiểu Đô Đô cũng xúm vào giúp xách đồ.

Bởi lẽ, nó vừa lẩm bẩm rằng gió lùa vào sẽ khiến miệng đau, nên vừa lấy tay bịt miệng, vừa lanh lảnh nói: "Ca ca ơi, huynh chớ sợ sệt điều chi, bài thi này đối với huynh hẳn là dễ như trở bàn tay thôi. Khi thi xong, huynh cứ ung dung mà bước ra, rồi vui vẻ dùng bữa ngon do nương chuẩn bị nhé!"

Giang Tư Nguyệt véo nhẹ tai nó: "Nói lời nhảm nhí gì vậy? Phải thi thật nghiêm cẩn! Khi làm bài nhất định phải nghiêm túc, cẩn trọng mới được!"

"Vâng vâng! Vậy thì nghiêm túc cẩn trọng! Nhưng cũng có thể vui vẻ kia mà! Hai điều này nào có mâu thuẫn gì."

Tần Kỳ An nhận lấy đồ trong tay tiểu đệ: "Chỉ có đệ là lanh lợi nhất!"

Tần Tĩnh Trì vỗ vai Tần Kỳ An: "Nhi tử, chớ căng thẳng, khi làm bài cứ bình tĩnh ứng đối, đỗ được thì tốt, không đỗ cũng chẳng sao!"

Giang Oản Oản véo mạnh vào cánh tay hắn: "Chàng đang nói lời gì vậy? Nhi tử của chúng ta ngày ngày vất vả đèn sách như vậy, đương nhiên phải chúc nó đỗ đạt vinh quy! Giờ khắc này lại nói những lời kém tinh thần đó làm gì! Mau phi phi phi đi chứ!"

Tần Tĩnh Trì bất lực nhìn nàng: "Nói vậy thật quá đỗi ngu xuẩn."

Thấy Giang Oản Oản trừng mắt, hắn vội vàng nói: "Được được được! Phi phi phi! Phi phi phi! Được rồi chứ?"

Thấy phụ thân bị trêu chọc, huynh đệ Tần Kỳ An và Đô Đô đều cười khúc khích.

Với đại nhi tử thì hắn nào dám nói gì, nhưng với tiểu nhi tử, lẽ nào hắn không thể trêu chọc một chút sao?

Nghĩ đoạn, Tần Tĩnh Trì trực tiếp luồn hai tay dưới nách Đô Đô rồi cù lét nó. Tiểu Đô Đô vốn sợ nhất trò này.

"A! Phụ thân! Hahaha! Phụ thân! Người thật phiền phức quá đi! Hahaha! Nương! Ca ca! Hai người mau cứu con! Hahaha!"

Đô Đô né tránh loanh quanh trong lòng Tần Tĩnh Trì, nhưng làm sao tránh được bàn tay tinh quái của phụ thân!

Tần phụ, Tần mẫu, Giang Tư Nguyệt, Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương đều kéo Tần Kỳ An sang một bên dặn dò tỉ mỉ, nào còn tâm trí mà quan tâm đến việc tiểu tử này có bị trêu chọc hay không.

Giang Oản Oản đứng bên cạnh, chỉ cười khúc khích, chẳng hề giúp đỡ cũng chẳng ngăn cản.

Cuối cùng Đô Đô cũng thoát khỏi vòng vây, nó nhanh chóng chạy đến sau lưng Giang Oản Oản rồi ôm chầm lấy eo nàng không rời: "Nương! Nương mau! Mau đuổi cái đại thúc xấu xa này đi hộ con! Con sắp bị hắn trêu đến c.h.ế.t mất thôi! Huhuhu..."

Nói đoạn, nó còn giả bộ khóc bù lu bù loa, ấy vậy mà nơi khóe mắt chẳng thấy giọt lệ nào vương.

Chươngg 777:

Giang Oản Oản kéo nó ra trước mặt mình: "Được rồi, được rồi! Hai phụ tử các ngươi đang làm trò gì vậy! Hôm nay ca ca nhà ta mới là đối tượng mà mọi người cần quan tâm nhất lúc này, ca ca đã sắp vào trong rồi, hai người đừng nghịch ngợm ở đây nữa."

Đô Đô chỉ gật đầu lia lịa, nhưng trong lòng lại tỏ vẻ không phục, nói: "Vâng ạ."

Ngay sau đó, nó còn không cam lòng làm vẻ mặt quỷ quái với Tần Tĩnh Trì.

Sau khi Tần phụ, Tần mẫu và những người khác đã cẩn thận dặn dò, Tần Kỳ An cũng đến lúc phải vào trong.

Y cầm hết thảy vật dụng trên tay, chuẩn bị vào trong để kiểm tra: "Được rồi, gia gia, nãi nãi, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, trời lạnh giá, mọi người mau về nhà sớm đi! Chờ con trở về!"

Ngay sau đó, y thúc giục: "Mọi người mau đi đi, con thấy mọi người rời đi rồi con sẽ vào!"

Mọi người đành bất đắc dĩ quay người, bước đi một bước lại ngoái đầu ba lần, tựa hồ đang tiễn biệt kẻ thân yêu nơi ngàn dặm xa xôi.

Khi một nhà già trẻ lớn bé của họ đã đi xa, khuất dạng không còn thấy bóng, Tần Kỳ An lại bắt đầu nhìn quanh, dõi mắt thật lâu cũng không thấy người mà mình muốn gặp.

Nhưng quân lính gác cổng viện đã bắt đầu giục giã: "Là sĩ tử phải không? Nếu đúng thì mau vào nhanh, việc kiểm tra quá nhiều vật dụng như vậy sẽ mất rất nhiều thời gian!"

Y gật đầu, lại đợi thêm một lúc lâu nhưng vẫn không thấy ai đến, chỉ đành mang theo đồ lỉnh kỉnh vào cổng viện.

Y vừa vào không lâu thì một chiếc xe ngựa dừng lại ở cửa viện, sau đó, Mộ Nam Tinh vội vã nhảy xuống xe.

Y nhìn kỹ khắp xung quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Tần Kỳ An, y khẽ thở dài. Thôi vậy, chín ngày ngắn ngủi thôi mà, chỉ là e rằng sau chín ngày, người kia lại giận dỗi y mất thôi.

Trở vào trong xe ngựa, Mộ Nam Diệp vội vàng hỏi: "Hoàng huynh, sao huynh lại trở về nhanh vậy? Huynh không gặp được y sao?"

Mộ Nam Tinh gật đầu: "Ừ, chắc là đệ ấy đã vào cổng viện rồi."

Thấy y có chút ưu tư, Mộ Nam Diệp kéo tay y, nói: "Hoàng huynh, chớ lo lắng! Y nhất định sẽ đỗ đạt! Dù đôi khi y thích quấn quýt huynh, nhưng y vẫn là một người tài giỏi!"

Mộ Nam Tinh nhíu mày nhìn tiểu hoàng đệ trước mặt: "Đây là lần đầu tiên ta nghe đệ khen y như vậy đấy? Nếu đệ cảm thấy y rất tài giỏi, thế tại sao đệ luôn nhìn y không thuận mắt?"

"Hoàng huynh, vừa nhắc đến điều này, đệ liền nổi giận đùng đùng, đệ luôn cảm thấy y có ý đồ mờ ám với huynh! Ngày nào y cũng quấn lấy huynh thì thôi đi, thế mà y còn nói xấu đệ trước mặt huynh, đệ đã lén nghe được rồi! Cho nên y thật đáng ghét xiết bao!"

"Nói xấu gì kia chứ? Sao huynh lại không nhớ!"

Mộ Nam Diệp vội vàng nói: "Chính là lần đó! Lần đó đệ lén chạy ra ngoài đến phủ của y để tìm huynh, y nói đệ là một tiểu quỷ bám người!"

Mộ Nam Tinh khẽ bật cười: " Nhưng đệ không phải là một tiểu quỷ bám người sao? Hơn nữa, ngày đó y cũng khen đệ đáng yêu, chẳng lẽ đệ không nghe thấy đoạn này sao?"

"Hoàng huynh! Nam nhân sao có thể nói là đáng yêu? Ấy nào phải lời khen. Nếu... Nếu sau này y muốn khen đệ, huynh hãy bảo y khen đệ tuấn tú, khen đệ thông minh! Đó mới là những lời đệ thích nghe!"

Giọng ngừng lại một lúc rồi tiểu hoàng tử nói tiếp: "Vả lại... vả lại đệ cũng đâu có quá dính người! Hoàng huynh là hoàng huynh của đệ, hoàng huynh tài giỏi như vậy, đệ ngưỡng mộ huynh thì có gì sai?"

Sau khi cậu bé hỏi xong, y lại tự mình nghiêm túc đáp: "Không sai! Tuyệt không sai chút nào!"

Mộ Nam Diệp mỉm cười: "Được, Diệp nhi của chúng ta không sai, đệ chỉ là một hũ giấm nhỏ mà thôi!"

Mộ Nam Tinh vừa định gật đầu nhưng chợt nhận ra điều không ổn: "Hũ giấm nhỏ là gì? Hoàng huynh, huynh lại đang trêu chọc đệ! Huynh cũng bắt đầu khiến người ta chán ghét giống như y rồi!"

" Nhưng..." Cậu bé lẩm bẩm: " Nhưng đệ vẫn rất thích huynh, ca ca, lát nữa chúng ta đi đâu đây? Đến giáo trường chăng?"

Mộ Nam Tinh suy nghĩ một chút rồi mới cất lời: "Chúng ta đi đón Đô Đô trước đã, đệ ấy đã không đến giáo trường mấy ngày rồi, không thể tiếp tục lười biếng được nữa!"

Chươngg 778:

Ngày nào cháu cũng muốn ăn!

"Được được được! Chúng ta đi tìm huynh ấy! Huynh ấy đã hứa sẽ dạy đệ trượt ván vào hôm qua!"

"Chẳng phải đệ đã biết rồi sao?" Mộ Nam Tinh ngờ vực hỏi.

"Mặc dù đệ biết nhưng chỉ biết trượt về phía trước một cách đơn giản, không... không hề phong lưu chút nào! Đô Đô huynh ấy có nói y trượt ngầu hơn đệ nhiều lắm!"

Đến phủ Tần, cả nhà họ đều đang bận rộn, Giang Oản Oản và Đô Đô đang dùng bữa sáng. Trước khi đưa Tần Kỳ An đến Cống viện, Giang Oản Oản đã làm mấy lồng bánh bao, lúc trở về vẫn còn nóng hổi.

Đô Đô khoan thai ăn từng cái một, trông ngon lành vô cùng.

Sau khi Mộ Nam Tinh và Mộ Nam Diệp gõ cửa bước vào, Mộ Nam Diệp liếc mắt một cái đã nhìn thấy bánh bao trên bàn. Cậu bé không nhịn được mà l.i.ế.m liếm môi mấy cái, hương vị này quả thực quá thơm!

Giang Oản Oản vội vàng mời cả hai ngồi xuống.

"Thái tử điện hạ, tiểu hoàng tử điện hạ, hai vị mau ngồi xuống dùng bữa sáng đi! Hôm nay, bánh bao làm thơm lắm! Đô Đô nhà ta ăn cực kỳ nhiều luôn đó!"

Mộ Nam Diệp vội vàng gật đầu: "Thơm quá ạ! Thẩm!"

Mộ Nam Tinh nhìn bàn đầy thức ăn thơm lừng, cũng không thể cưỡng lại được: "Chúng ta lại đến quấy rầy bữa sáng rồi."

Đô Đô chạy lon ton vào bếp lấy bát đũa đưa cho hai huynh đệ: "Nam Tinh ca ca, Diệp đệ đệ, hai người mau nếm thử đi, bánh bao này thật sự tuyệt ngon! Ca ca đệ trước khi đi thi Hương còn vội vàng ăn hết một lồng đấy!"

Mộ Nam Diệp nhận bát đũa là không kìm lòng được, lập tức gắp bánh bao ăn. Bánh bao được làm nhỏ, lại không quá nóng nên ăn một miếng vừa miệng vô cùng.

"Oa! Ngon quá! Thẩm thật khéo tay thay! Ngày nào cháu cũng muốn được ăn!"

Giang Oản Oản cười nói: "Nếu tiểu hoàng tử điện hạ thích vậy thì gọi một ngự trù đến tận nhà học hỏi, muốn ăn cũng tiện hơn một chút. Nếu không cần ăn thường xuyên thì cứ đến phủ thẩm dùng bữa, thẩm sẽ làm cho các con!"

Mộ Nam Diệp chỉ biết gật đầu lia lịa: "Tốt quá! Cháu cảm ơn thẩm!"

Mộ Nam Tinh bất đắc dĩ gõ cái đầu nhỏ của cậu bé: "Nói bậy bạ gì đó! Thẩm nào có thời gian làm cho đệ, cả ngày chỉ biết đến ăn chực uống chực vẫn chưa đủ sao, còn biết được voi đòi tiên nữa!"

Mộ Nam Diệp cười với y, sau đó giải thích: "Thái tử ca ca, đó là bởi vì thẩm thích đệ mà, thích đệ mới làm cho đệ chứ! Có phải không? Thẩm?" Cậu bé quay đầu nhìn Giang Oản Oản.

Giang Oản Oản gật đầu: " Đúng vậy! Thẩm thích tiểu hoàng tử điện hạ của chúng ta!"

Đô Đô cũng phụ họa theo: " Đúng vậy, đệ cũng thích Diệp đệ đệ!"

Ăn sáng xong, Đô Đô thay một bộ quần áo gọn gàng rồi cùng hai huynh đệ Mộ Nam Tinh và Mộ Nam Diệp đến trường bắn.

Đô Đô chừng mười một, mười hai tuổi, tuy thân hình chưa cao lớn nhưng sức lực lại không hề yếu, ít nhất có thể kéo được mọi loại cung tiễn, hơn nữa xạ thuật vô cùng tinh xảo!

Y chọn một con ngựa nhỏ màu nâu, bắt đầu phi nước đại trên trường bắn.

Ngay cả những người lính Hắc Kỵ cũng cảm thấy y có thiên phú dị bẩm, tài giỏi hơn ca ca của y rất nhiều.

Y còn nhận rất nhiều binh sĩ trong Hắc Kỵ quân làm sư phụ, chỉ cần nhìn thấy ai xuất sắc ở phương diện nào đó là muốn nhận người ấy làm sư phụ!

Thế nhưng mọi người đều quý mến y nên đều chiều theo, thậm chí còn tự hào vì được làm sư phụ của y, dù sao đây cũng đại diện cho sự khẳng định đối với thực lực của họ.

"Đô Đô! Mau tới đây! Sư phụ dạy con một bộ quyền pháp mới!"

"Đô Đô, đến chỗ Lý sư phụ nào! Sư phụ dạy con múa một bộ song thương!"

"Đến chỗ ta, sư phụ đối chiến với con! Kiểm tra con!"...

Đô Đô xoay người xuống ngựa sau đó xuyên vào đám đông.

"Con muốn thử hết, các sư phụ đừng vội, con sẽ thử từng cái một!"

Mộ Nam Tinh nhìn họ với vẻ mặt quen thuộc. Mặc dù Hắc Kỵ quân đều kính trọng y nhưng cũng không quá cung kính, họ sẽ tự giác huấn luyện, mệt mỏi thì tự nghỉ ngơi, thỉnh thoảng chơi đùa một chút, Mộ Nam Tinh cũng không quản thúc.

Chươngg 779:

Lương thảo chúng ta đưa đến biên giới đều bị bọn chúng đốt sạch

Còn Mộ Nam Diệp thấy Đô Đô tiến vào đám đông thì cũng đi theo vào trong, định xem náo nhiệt một chút.

Thấy Đô Đô liên tục di chuyển linh hoạt trước mặt các binh sĩ cường tráng, thỉnh thoảng lại để lại dấu vết thương tích trên thân thể họ, dù là cú đ.ấ.m vào bụng hay cú đá móc khiến họ ngã lăn ra đất!

Mọi người hoàn toàn không để ý đến những vết thương này, Đô Đô càng né đòn nhanh nhẹn hay khiến họ bị thương nặng hơn nữa thì họ vẫn cảm thấy vui vẻ hân hoan.

Mộ Nam Diệp đứng nhìn từ xa, chỉ còn biết vỗ tay tán thưởng: "Đô Đô ca ca! Huynh thật phi phàm!"

"Cố lên!"

"Mau đánh bại hắn đi!"

Cuối cùng, Đô Đô kiệt sức ngã vật xuống đất, còn Mộ Nam Diệp thì bị các sư phụ liền kéo y sang một bên, ngỏ ý truyền dạy võ nghệ.

Diệp Nhi vô cùng phấn khích, y xoa tay hăm hở, liền nhào vào lòng một vị sư phụ. Thấy vị sư phụ kia ôm bụng rên đau, y bật cười khanh khách, lấy làm đắc ý, tự cảm thấy bản thân quả thực lợi hại phi thường.

Song, Đô Đô vẫn đang nằm dõi theo cảnh tượng này, bất lực lắc đầu. Ngô sư phụ dung túng quá rõ ràng, e rằng chỉ có mỗi Diệp Nhi là không tài nào nhận ra!

Thôi thì, chỉ là trêu đùa trẻ nhỏ mà thôi!

Mộ Nam Tinh đứng một bên nhìn bọn trẻ ồn ào náo nhiệt, cũng chẳng buồn để tâm quản thúc. Dù sao y cũng xem những người này như bạn hữu, sẽ không thực sự dùng thân phận tướng quân để ra lệnh cho họ.

Chỉ cần không vui đùa quá độ, chỉ cần biết rõ đâu là việc chính yếu, vậy là đủ.

Song, chẳng bao lâu sau, chợt một thị vệ cấp tốc xông vào thao trường, đến gần Mộ Nam Tinh thì thầm vài câu, khiến y không khỏi trợn tròn mắt!

"Diệp Nhi! Chúng ta cần hồi cung ngay! Chớ có vui đùa nữa! Còn Đô Đô, đệ muốn ta cho người đưa về phủ, hay là hôm nay cứ ở lại đây luyện tập, lát nữa ta sẽ sai người đưa đệ trở về?"

Mộ Nam Diệp thấy vẻ mặt nghiêm nghị của ca ca, liền không dám vui đùa quá độ nữa, lập tức rời khỏi đám đông.

Đô Đô đáp: "Nam Tinh ca ca, huynh cứ đưa Diệp Nhi hồi phủ trước! Lát nữa đệ sẽ tự mình trở về."

Mộ Nam Tinh gật đầu, sau đó nhìn về phía một tráng đinh cường tráng: "Lý Khởi, lát nữa ngươi hãy phụ trách hộ tống Đô Đô về phủ! Các ngươi cứ tự mình huấn luyện! Hôm nay ta có việc, sẽ không ở lại đây!"

Lý Khởi vội vàng cúi đầu đáp: "Dạ! Vâng ạ! Thuộc hạ đã rõ!"

Hồi cung, Mộ Quy Hoành với nét mặt nghiêm nghị, trao một bản quân báo cho Mộ Nam Tinh. "Nam Tinh, đám người Nam Di rốt cuộc đã không thể nhẫn nại thêm! Toàn bộ lương thảo ta vận chuyển đến biên cương đều đã bị chúng đốt sạch."

Mộ Nam Tinh tốc đọc xong bản quân báo trong tay, con ngươi khẽ run lên, đoạn y ngẩng nhìn Mộ Quy Hoành. "Phụ hoàng, xem ra chúng ta không thể tiếp tục nhân từ được nữa! E rằng bước kế tiếp, bọn chúng sẽ xâm phạm biên cương! Chúng ta cần phải nhanh chóng đưa ra đối sách!"

Mộ Quy Hoành trầm tư hồi lâu, rồi phán: "Hãy đợi thêm vài ngày nữa. Hiện giờ đang là kỳ thi khoa cử, đợi khi hai tháng này trôi qua, chúng ta sẽ tính sổ!"

Suy tính một lát, Mộ Nam Tinh gật đầu đáp: "Phụ hoàng, nếu chúng ta trực tiếp tiến công, việc đánh bại tiểu quốc Nam Di hoàn toàn chẳng hề khó! Chỉ có điều, nước láng giềng Đông Nhạc nằm giữa Nam Di và nước Diên Khánh ta, tất sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Chúng có thể sẽ đóng vai chim sẻ, ngư ông đắc lợi từ cuộc chiến này!"

Mộ Quy Hoành nhìn y với ánh mắt thâm trầm: "Tinh nhi, nếu thật sự đến bước đường cùng, vậy thì ta sẽ cùng tiêu diệt luôn cả bọn chúng!"

Mộ Quy Hoành thầm nghĩ, mặc dù trẫm không mong thấy các quốc gia chìm trong tang thương, nhưng... Trước tiên, trẫm phải đảm bảo sự an nguy cho bách tính nước Diên Khánh!

Trẫm không thể và cũng không muốn bận tâm quá nhiều đến những quốc gia khác.

Mộ Nam Tinh ngẩn người: "Phụ hoàng, nếu chúng ta đồng thời tấn công cả hai bên, e rằng sẽ khó bề kiểm soát được cục diện!"

"Ta biết." Mộ Quy Hoành thở dài: "Bởi vậy, vạn bất đắc dĩ, trẫm cũng không hề muốn đi đến bước đường đó..."

Chươngg 780:

Mộ Nam Tinh khẽ gật đầu: "Nhi thần đã rõ..."

Song, e rằng đám người Nam Di sẽ không chờ đợi cho đến khi kỳ khoa khảo hoàn toàn kết thúc.

Sau chín ngày bảy đêm ở lại Cống viện, rốt cuộc Tần Kỳ An cũng có thể rời khỏi nơi này.

Vừa ra khỏi Cống viện, Giang Oản Oản cùng Tần Tĩnh Trì đã dẫn theo Đô Đô đến đón y. Những bậc trưởng bối trong gia đình thì đang ở phủ chuẩn bị cơm nước và đồ dùng cho y.

Nhìn từng sĩ tử bước ra trông chẳng khác nào dân tị nạn, Đô Đô liền ngây ngẩn.

"Phụ thân, mẫu thân, bọn họ đã trải qua những gì vậy ạ? Sao lại ủ rũ đến thế, ôi chao... Hai người mau nhìn kìa! Tóc tai bọn họ còn dính bết lại với nhau! Thật bẩn thỉu!" Đô Đô lẩm bẩm bên tai phụ mẫu, giọng điệu đầy vẻ chê bai.

Giang Oản Oản bất lực đáp: "Bọn họ ở trong đó gần mười ngày trời, ăn không ngon, ngủ không yên, lại chẳng được gội đầu tắm rửa, dĩ nhiên sẽ trông như vậy. Đừng có làm ồn nữa, biết đâu ca ca con còn tệ hơn bọn họ thì sao!"

"A!" Đô Đô trợn tròn mắt kinh ngạc, hoàn toàn không thể hình dung ra ca ca mình sẽ dơ bẩn đến nhường nào.

Song, nếu ca ca mình thực sự dơ bẩn đến thế, y sẽ cố gắng nhịn không chê bai ca ca.

Rất nhanh, Tần Kỳ An đã mang theo hành lý tiến đến cửa Cống viện. Đô Đô liền nhảy nhót không ngừng, muốn nhìn cho rõ, nhưng khổ nỗi y quá lùn, hoàn toàn chẳng nhìn thấy gì.

Tần Tĩnh Trì cúi đầu nhìn y một cái, đoạn dùng một tay bế y lên cao. "Nhìn cho kỹ xem ca ca ở đâu, cẩn thận một chút!"

Đô Đô nhận được nhiệm vụ gian nan này, rất mực nghiêm túc, ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt sĩ tử, rốt cuộc... "Tìm thấy rồi! Ca ca đã ra rồi!"

Đô Đô thấy Tần Kỳ An ngó nghiêng xung quanh, vội vàng lớn tiếng hô: "Ca ca ơi! Ca ca ơi! Chúng ta ở đây! Ở đây!"

Y vừa gọi, vừa vẫy tay!

Hơn nữa, y lại được Tần Tĩnh Trì bế lên cao, đặc biệt dễ nhận ra, cộng thêm giọng nói sang sảng của y, muốn người ta không chú ý cũng khó.

Rất nhanh, Tần Kỳ An đã chen lấn về phía họ.

"Ôi chao... Đông nghịt!"

Đô Đô vội vàng muốn nhảy xuống khỏi người Tần Tĩnh Trì. Tần Kỳ An thấy thế, liền trực tiếp dùng một tay đỡ y xuống đất: "Cẩn thận chút."

Đô Đô vừa chạm đất, liền cẩn thận quan sát Tần Kỳ An, từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân, đoạn y tiến gần hơn để ngửi ngửi huynh ấy.

Y lập tức mãnh liệt lùi ra sau, đưa tay quạt quạt trước mũi. "Ca ca, cả người huynh đều bốc mùi khó chịu!"

Tần Kỳ An vừa nghe, liền trực tiếp kéo y vào lòng. "Nào, lại đây cảm thụ một chút!"

Đô Đô giãy giụa hồi lâu, mới thoát được khỏi vòng tay huynh ấy.

"Ca ca ơi, đệ nói lời thật lòng đấy, huynh chưa bao giờ ám mùi đến nhường này!"

"Huynh không tắm rửa, không gội đầu nhiều ngày như vậy, dĩ nhiên là hôi rồi! Đệ không thương xót ca ca đã vất vả nhường này, lại còn chê bai huynh! Đệ còn là đệ đệ ruột thịt của huynh hay không vậy?"

Giang Oản Oản bất lực kéo Đô Đô lại: "Được rồi, được rồi, mau giúp ca ca con xách đồ, chúng ta mau về nhà thôi. Để ca ca tắm gội sạch sẽ, rồi ăn một bữa thật ngon!"

Tần Kỳ An nhìn quanh, thoáng trầm ngâm, rồi cất lời hỏi: "Cha nương, Nam Tinh không đến ư?"

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản khẽ sững người.

"Điện hạ Thái tử ngày nào cũng bận rộn trăm công ngàn việc, huống hồ nay lại đúng lúc kỳ thi Hội kết thúc, dĩ nhiên càng có nhiều chuyện phải lo liệu." Giang Oản Oản đáp.

Tần Kỳ An gật đầu: "Vâng."

Đoạn, cậu mỉm cười ôm lấy Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản: "Đi thôi! Chúng ta mau về nhà! Con nhớ đồ ăn ở nhà lắm rồi! Thèm muốn c.h.ế.t đi được!"

Đô Đô cố sức xách tấm chăn của mình, cười toe toét nói: "Ngoại tổ phụ, ngoại mẫu cùng tổ phụ mẫu đang ở nhà sửa soạn thức ăn cho huynh đấy. Hôm qua họ đã đi chợ mua rất nhiều món ngon! Hôm nay, huynh tha hồ mà thưởng thức nhé!"

Tần Kỳ An vòng tay qua cổ nó: "Đi nào, nhóc lùn, chúng ta về nhà!"

"Đệ không phải nhóc lùn! Đệ chỉ là chưa cao mà thôi! Cứ chờ xem! Sau này khi đệ lớn bằng ca ca, nhất định sẽ cao hơn huynh!"

Chươngg 781:

Không chỉ bị cảm lạnh nặng mà trên mình còn mang vết thương rất nghiêm trọng.

"Rồi, rồi, rồi! Đi nào!"

"Đừng có đến gần đệ thế, huynh hôi c.h.ế.t đi được! Đại ca, huynh..."

Chẳng mấy chốc, một nhà bốn miệng ồn ào náo nhiệt đã về đến tư gia.

Vừa đặt chân vào sân nhà, Tần Kỳ An đã ngửi thấy ngay mùi thơm nồng nàn của thức ăn. Cậu hít sâu một hơi, cảm thán: "Là mùi thịt bò viên tẩm ướp thì là! Còn có thịt kho tàu nữa! Thơm ngon biết bao!"

Giang Oản Oản cười nói: "Chứ còn gì nữa! Các món đã mua từ hôm qua đều là những thứ con thích! Nhi tử, mau đi tắm gội đi! Rồi ra dùng bữa!"

"Dạ!" Tần Kỳ An vội vàng đáp lời, trước khi lao vào phòng tắm cùng bộ y phục mới, cậu không quên kéo Đô Đô vào theo: "Nhóc lùn! Mau vào đây lau lưng cho ca ca con!"

Đô Đô nghĩ đến việc ca ca thực sự đáng thương, một mình chịu đói chịu rét trong trường thi mấy ngày liền, nên cũng chẳng so đo gì với huynh ấy. Cùng vào phòng tắm, nó liền tận tụy lau lưng cho ca ca.

Tắm gội xong xuôi, Tần Kỳ An mặc bộ y phục mới, không khỏi thở phào một cách khoan khoái: "Cuối cùng cũng được thay y phục rồi!"

Lúc dùng bữa, Tần Kỳ An nhìn quanh nhưng chẳng thấy bóng dáng Giang Tư Nguyệt đâu.

Cậu ăn một miếng cơm, đoạn nghi hoặc hỏi: "Tiểu cữu cữu đâu? Cữu ấy đã đi đâu rồi? Vả lại... Trước khi con vào trường thi, cữu ấy còn nói sẽ đến đón con kia mà! Vậy mà hôm nay chẳng thấy cữu ấy đâu!"

Mọi người nghe đến đây, đều không khỏi dừng cả động tác.

Thấy mọi người đều chẳng nói lời nào, Tần Kỳ An khẽ sửng sốt, rồi nhẹ giọng hỏi: "Lại có tin tức của người ấy rồi ư?"

Đô Đô kéo kéo vạt áo huynh ấy: "Chính là tiểu cữu nương của chúng ta, nhưng mà... nhưng mà kẻ truyền tin cũng chẳng hề chắc chắn, đệ nghĩ, có lẽ lại muốn lừa bạc mà thôi! Nhưng đã nói với tiểu cữu cữu rồi mà cữu ấy nào có chịu nghe!"

Tần Kỳ An lại hỏi: "Vậy... Lần này cữu ấy đã đi chốn nào?"

Đô Đô liếc nhìn Lý Tam Nương, nhất thời im lặng không nói.

Lý Tam Nương khẽ thở dài, gắp thêm thức ăn cho Tần Kỳ An rồi mới cất lời: "A Nguyệt nhà ta ấy à, lần này đi biên cương, nghe đồn... Nghe đồn rằng ở nơi đó có một thiếu niên vận y phục trắng, đội nón che mặt quanh năm. Bởi vậy A Nguyệt cảm thấy chắc chắn đó chính là Thời Tẫn."

Tần Kỳ An khẽ khựng lại.

Bao năm qua, tiểu cữu cữu của ta vì Thời Tẫn mà không biết đã tiêu tốn bao nhiêu bạc. Tiêu bạc thì thôi, nhưng vấn đề là phần lớn những kẻ truyền tin chỉ vì muốn lừa gạt tiền bạc của cữu ấy nên tin tức trong tay bọn chúng căn bản đều là giả.

Bởi vậy mỗi năm cữu ấy đi rất nhiều nơi nhưng về cơ bản đều vô ích, chưa từng nhận được bất kỳ tin tức hữu dụng nào.

Có những lúc ta lại không nhịn được mà nghĩ, liệu có khi nào Thời Tẫn đã... Dẫu sao, sau này Thời Quỳnh cũng không thể tìm thấy người ấy, mới kể ra dáng vẻ lúc người ấy rời đi, không chỉ bị cảm lạnh nặng mà trên mình còn mang vết thương rất nghiêm trọng.

Hơn nữa lúc rời đi, trên người người ấy không có một chút tiền bạc nào, cho nên việc người ấy có thể sống sót đến bây giờ hay không cũng khó mà nói.

Nhưng Giang Tư Nguyệt lại chẳng chịu từ bỏ, có lẽ trong thâm tâm cữu ấy đã biết người ấy không thể tìm về được nữa, song cữu ấy lại chẳng thể thờ ơ khi nghe được bất kỳ một tin tức nào dù chỉ có chút khả năng tìm thấy người ấy.

Có lẽ cữu ấy đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc cả đời cũng không thể tìm thấy người ấy.

Song, mỗi lần nghe được một chút tin tức nào, trong lòng cữu ấy lại không nhịn được mà cảm thấy vui mừng khôn xiết.

Mọi người trong nhà đều thấu rõ điều này, mỗi lần nghe được những tin tức giả dối ấy, Giang Tư Nguyệt luôn là người vui mừng nhất.

Cho dù mọi người biết là giả, thì cũng sẽ không vạch trần, để cữu ấy thỉnh thoảng vui vẻ một chút cũng chẳng có gì là không hay.

Tần Kỳ An do dự đôi chút, rồi cất lời: "Chư vị hãy lạc quan lên, biết đâu lần này tin tức nhận được lại là thật. Nếu quả thật là Thời công tử thì sao, nếu đúng là như vậy thì tốt quá đỗi."

Động tác Lý Tam Nương gắp thức ăn khẽ khựng lại: "Hy vọng là như vậy, hy vọng nhất định sẽ được như thế! Ta thực sự không muốn... không muốn A Nguyệt cứ sống cả đời trong cảnh khốn đốn như vậy."

Chươngg 782:

Vậy lão công công dẫn ta đi tìm người ấy, được không?

Giang Hiền Vũ vỗ vai bà ấy: "Đừng quá buồn phiền, rồi sẽ tìm được thôi."

Tần phụ Tần mẫu nhìn nhau, không khỏi buông tiếng thở dài.

Hai người đều thấu rõ, nếu có thể tìm về được thì đã tìm về được từ lâu lắm rồi, nào còn đợi đến bây giờ. Huống hồ, lúc trước là Thời Tẫn tự mình rời đi, nói không chừng người ấy cũng chẳng muốn để người khác tìm thấy mình.

Nếu một người đã không muốn bị người khác tìm thấy, thì dẫu kẻ khác có muốn tìm người ấy... cũng là uổng công vô ích mà thôi.

Tại biên cương, nơi Yến thành.

Giang Tư Nguyệt nhìn ngôi làng tiêu điều đổ nát trước mắt, khóe mắt không khỏi rưng rưng lệ. A Tẫn của y, thật sự... đang ở nơi đây ư?

Y cố nén lại sự nôn nóng khôn cùng trong lòng, rồi bước vội đến đầu thôn. Vừa trông thấy một lão trượng, y liền khẩn khoản tiến tới vấn an: "Xin hỏi lão trượng, trong thôn có phải có một nam tử đến đây đã hai năm, thường xuyên vận bạch y không ạ?"

Lão trượng ngắm dung mạo tuấn tú bất phàm của y, không khỏi có chút thẫn thờ.

Thôn nhỏ hẻo lánh nơi đây, cả đời lão cũng hiếm khi được diện kiến một người có khí độ xuất chúng đến vậy.

“Lão trượng?”

Ngay cả thanh âm cũng thật ôn hòa, dễ chịu.

Mãi hồi lâu sau, lão trượng mới hoàn hồn lại, hỏi: "Thiếu niên lang, ngươi vừa nói gì? Lão phu tai đã nặng, nghe chẳng rõ, ngươi hãy nói lại một lần nữa xem!"

Giang Tư Nguyệt khẽ cười, hạ giọng hỏi lại: "Lão trượng, ta muốn hỏi người rằng, trong thôn của lão trượng có phải có một nam tử thường vận bạch y, nghe nói đã đến đây chừng hai năm rồi không? Hiện giờ y đang ở nơi nào vậy?"

Lão trượng giật mình hỏi: "Ngươi quen biết y ư?"

Giang Tư Nguyệt gật đầu rồi lại khẽ lắc: "Ta không rõ y có phải là người ta đang tìm kiếm hay không, chỉ e phải gặp mặt mới tường tận được."

Lão trượng thở dài: "Thiếu niên lang, người mà ngươi nhắc đến hình như đã ngoài hai mươi tuổi, thân hình gầy yếu, ngày nào cũng ho khan. Ở trong thôn này, y luôn sống một mình, chẳng giao du cùng ai, cũng không hề mở lời trò chuyện với bất kỳ ai cả."

Tâm can Giang Tư Nguyệt chấn động mạnh, thật sự... Đúng là như thế ư?

Khi A Tẫn rời đi, y đã mắc phải trọng bệnh phong hàn. Nếu như... nếu như không được kịp thời cứu chữa...

Giang Tư Nguyệt vẫn chưa dám tin vào tai mình, hỏi: "Lão trượng, vậy người đó còn có sở thích nào khác không?"

Lão trượng trầm ngâm một lát, đáp: "Y ấy à, vốn dĩ chẳng có mấy tiền bạc. Có tiền cũng chẳng chịu bắt mạch bốc thuốc, cứ suốt ngày thích đến huyện thành xem kịch hát gì đó! Ai da..."

Yết hầu Giang Tư Nguyệt khô khốc, cả lòng quặn thắt.

"Vậy... vậy lão trượng có thể dẫn ta đi tìm y được không?"

Lão trượng liếc nhìn y một cái, rồi im lặng một hồi lâu.

Giang Tư Nguyệt vội vã nắm lấy cánh tay lão trượng: "Lão trượng, chỉ cần người nguyện ý dẫn ta đi tìm, mọi yêu cầu đều có thể đáp ứng! Ta có thể dâng bạc cho lão trượng!"

Vừa dứt lời, y liền lấy từ trong áo ra một trịch bạc trao cho lão trượng: "Lão trượng xem số này có đủ không? Nếu không đủ... không đủ, ta sẽ tìm cách khác chu toàn."

Lão trượng không nhận lấy bạc, thấy y quả thực tâm trạng nóng như lửa đốt, lão đành bất lực cất lời: "Không phải lão phu không muốn dẫn ngươi đi, mà là... y đã không còn trên cõi đời này nữa rồi!"

Giang Tư Nguyệt khựng lại, đôi tay bỗng chốc rũ liệt, trịch bạc trong tay y đột ngột rơi xuống đất. Y run rẩy hỏi: "Y... Y đã rời khỏi nơi này rồi sao? Vậy... vậy lão trượng có biết y đã đi về phương nào không? Dù là một chút manh mối về hướng đi, lão trượng cũng xin hãy chỉ điểm cho ta!"

“Thật đáng thương thay!” Lão trượng khẽ cảm thán một tiếng.

"Thiếu niên lang, ý của lão phu không phải như vậy!"

Lão trượng nhìn chằm chằm y, thở dài thườn thượt, hồi lâu vẫn chẳng thốt nên lời.

Giang Tư Nguyệt càng thêm căng thẳng, khẩn khoản nói: "Lão trượng, ta khẩn cầu người, xin lão trượng cứ nói cho ta biết đi!"

Lão trượng nhẹ giọng hỏi: "Ngươi nếu đã quen biết y, vậy có phải là thân quyến của y chăng?"

Giang Tư Nguyệt trầm tư một lát, rồi gật đầu quả quyết: "Phải!"

"Vậy các ngươi nếu đã là thân quyến của y, vì sao bấy lâu nay chẳng hề đến tìm y? Y bệnh đau quặt quẽ đến vậy, người trong thôn đều e ngại bị lây bệnh nên cũng không ai dám đến chăm sóc. Y... đã quy tiên rồi, đã là người của thế giới bên kia. Hình như đại phu đến khám nói y mắc chứng phế lao."

Chươngg 783:

Nghe đến đây, Giang Tư Nguyệt lập tức quỵ xuống đất, sợi tơ lòng căng như dây đàn suốt năm năm ròng rã chợt đứt phựt.

Y muốn tiếp tục hỏi thêm điều gì đó, nhưng cổ họng nghẹn ứ, chẳng thốt nên nổi một lời nào.

Khóe mắt y lập tức ửng hồng, từng giọt lệ nóng hổi lăn dài trên gương mặt. Y siết chặt lấy lồng n.g.ự.c mình, chỉ cảm thấy tâm can như bị ngàn cân đá tảng chẹn lại, bên trên những tảng đá ấy tựa hồ còn có muôn ngàn kim thép bén nhọn, không ngừng đ.â.m thấu vào tim gan y.

Y cảm thấy, nếu như phanh thây lúc này, bên trong đã nát tan, m.á.u thịt bầm dập khôn cùng, khó lòng chịu đựng nổi.

“A Tẫn... A Tẫn... Ngươi thật sự... chẳng còn đợi ta nữa sao...”

"Ngươi thật nhẫn tâm... Ngươi thật quá đỗi nhẫn tâm..."

"Vì cớ gì không chịu đợi thêm một khắc? Ngươi thật sự không muốn gặp lại ta ư? Thậm chí... thậm chí dù chỉ một lần diện kiến cũng chẳng nguyện sao?"

Chứng kiến vẻ đau đớn tột cùng của y, lão trượng nhất thời nghẹn lời, chẳng biết phải an ủi ra sao...

Giang Tư Nguyệt khóc nấc lên, thân ảnh rũ rượi rồi đổ gục.

Khiến lão trượng hoảng sợ tột độ: "Thiếu niên lang! Thiếu niên lang! Ngươi mau tỉnh lại! Tỉnh lại đi!"

Lão trượng vội đỡ y dậy, chẳng nén được tiếng thở dài mà cất lời: "Đã đến nông nỗi này, hà cớ gì lúc trước..."

Giang Tư Nguyệt choàng tỉnh giấc trong mơ hồ, chỉ thấy trong bóng tối mịt mờ là mái hiên lợp tranh giăng đầy tơ nhện.

Y ngẩn ngơ dõi mắt nhìn những tơ nhện giăng mắc, thân bất động nhưng lệ vẫn tuôn rơi không ngớt, đôi môi thì không ngừng run rẩy.

"Thiếu niên lang, mau tỉnh dậy, dùng chút cháo đi."

Giang Tư Nguyệt mấp máy đôi môi tái nhợt, khó khăn lắm mới cất lời: "Y... Y mắc chứng phế lao, vậy... vậy sau đó ra sao?"

Lão trượng thấy y vẫn còn canh cánh tâm sự này, bèn đặt bát cháo xuống chiếc bàn gỗ sờn cũ: "Sau khi y mất, thôn dân cùng nhau lên núi đốn gỗ, đóng thành quan tài, an táng y tại hậu sơn."

“Chuyện này... xảy ra khi nào vậy ạ?” Giọng Giang Tư Nguyệt khẽ khàng, tựa hồ sương khói, nếu không lắng nghe thật kỹ, e rằng sẽ tan biến theo gió cuốn.

"Đã hai tháng có lẻ, dẫu cho diện mạo chẳng mấy phần giàu sang, y vẫn thường mua bánh kẹo, món ngọt cho lũ tiểu nhi trong thôn."

Lão nhân cố sức hồi tưởng ngọn ngành câu chuyện ngày ấy: "Hôm ấy, đám tiểu đồng trong làng sáng sớm đã nườm nượp kéo đến gõ cửa nhà y, bảo rằng... chúng muốn giúp y xách nước, song gõ mãi mà cửa phòng vẫn im lìm, chẳng thấy bóng người đáp lời."

Giang Tư Nguyệt khẽ đưa tay gạt lệ, giọng khản đặc chất vấn: "Rồi sau đó thì sao nữa, hỡi lão công công?"

"Đám tiểu nhi vốn biết thể trạng y chẳng mấy phần cường tráng, trước kia cũng từng đôi phen đột nhiên ngã gục, bèn cho rằng lần này cũng vậy. Thế là mọi người cùng nhau phá cửa mà vào, rồi sau đó..."

Lão nhân không khỏi lại đưa tay gạt lệ: "Sau đó... Họ trông thấy y nằm trên giường, khóe miệng cùng gối đầu đẫm m.á.u tươi. Dẫu ngày thường y cũng đôi khi khạc ra huyết, song ngày ấy quả thực vô cùng nghiêm trọng, nếu không hẳn sẽ chẳng thổ huyết nhiều đến vậy. Lũ tiểu đồng bị dọa khiếp vía, đợi đến khi gọi người lớn đến thì mới hay người đã từ giã cõi đời..."

Giang Tư Nguyệt siết chặt tấm chăn thô ráp đang vắt trên mình, mí mắt chàng khẽ chớp động, cố nén dòng lệ chực trào: "Lão trượng ơi, ta muốn... muốn đi thăm chàng."

Lão nhân gật đầu: "Được, lát nữa ta sẽ dẫn ngươi đi. Chúng ta vốn chẳng rõ danh tính y là gì, nên chẳng thể dựng bia mộ cho y. Nếu ngươi là cố nhân của y, vậy thì ngươi... ngươi hãy lập một tấm cho y đi."

Giang Tư Nguyệt khẽ gật đầu, đáp khẽ: "Phải."

Nghe Giang Tư Nguyệt chỉ thốt lên một lời mà giọng đã run rẩy, lão nhân cũng chẳng đành lòng nhìn thêm: "Thiếu niên lang, lão phu sẽ đợi ngươi bên ngoài. Ngươi chỉnh trang y phục xong xuôi thì chúng ta sẽ lên đường."

Trên vùng đất hoang vu phía sau núi, một nấm mồ cô quạnh đã mọc đầy thảm cỏ xanh rờn, um tùm.

Lão nhân nhìn thấy nơi này, không khỏi thở dài: "Đã hơn hai tháng có lẻ rồi, cỏ trên mộ y đã mọc dài đến nhường này."

Giang Tư Nguyệt đứng từ xa ngắm nhìn nấm mộ lẻ loi kia, nhất thời chẳng dám đặt chân tới gần.

Trong tâm chàng dâng lên nỗi sợ hãi tột cùng, đôi chân như nhũn ra. Chỉ cần bước qua đó, cả đời này chàng sẽ thật sự vĩnh viễn mất đi A Tẫn.

Lão nhân thấy chàng dừng bước, ánh mắt lão nhân ánh lên vẻ nghi hoặc: "Đi thôi! Giúp y nhổ bỏ cỏ dại cũng là một việc tốt mà."

Xuyên không về cổ đại làm giàu nuôi nhãi con

Chương 770