Xuyên không về cổ đại làm giàu nuôi nhãi con

Chương 900

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~49 phút

Mộ Nam Tinh cúi đầu nhìn qua, ngay sau đó đón lấy khối gỗ từ tay cậu bé, đặt vào vị trí phía trên bên trái, khẽ nói: “Đặt ở đây là được rồi.”

Mộ Nam Diệp thấy vậy, đôi mắt sáng bừng! Cậu bé nhanh chóng ôm lấy bả vai của Mộ Nam Tinh, mạnh mẽ hôn lên má nàng một cái chụt: “Chà! Thái tử ca ca của đệ giỏi quá!”

Mộ Nam Tinh không biết làm sao, chỉ đành khẽ tránh mái tóc trên đầu cậu bé, nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé. Nghĩ ngợi một lát, nàng nói: “Sau này Diệp Nhi của chúng ta phải học hành thật giỏi, có biết không?”

Mộ Nam Diệp gật đầu qua loa: “Đệ biết mà, nhưng... nhưng trước đây phụ hoàng từng phán, đệ không cần phải giỏi như ca ca, huynh là Thái tử mà! Sau này đệ chỉ cần làm một tiểu Vương gia an nhàn tự tại là đủ rồi, không cần quá giỏi.”

Nói xong, cậu bé cứ thế khúc khích cười mãi với Mộ Nam Tinh.

Cậu bé chỉ cảm thấy bản thân thật may mắn, cũng may là không phải ngôi Thái tử, nếu không... nếu không... mỗi ngày cậu bé cũng sẽ phải khổ cực giống như Thái tử ca ca.

Chẳng qua, may mà có ca ca của cậu bé!

Quả thực ca ca của cậu bé thật tài giỏi!

Mộ Nam Tinh nhìn cậu bé một cái, thấy vẻ đắc ý lén lút cười của cậu bé, không đành lòng nói cho cậu bé hay ngay lúc này, rằng sau này có lẽ cậu bé sẽ là Thái tử, cứ để cậu bé được an nhàn thêm một thời gian nữa.

Sau này... e rằng không thể chỉ biết ham chơi như bây giờ.

Bên phủ nhà họ Tần, Tần Kỳ An tiếp chỉ, đọc từng chữ trong tay, nhất thời chưa định thần lại.

Chẳng qua đôi mắt sáng ngời như ánh sao của chàng lại chẳng thể giấu giếm được ai.

Chàng rất vui!

Cũng vô cùng kích động!

Cả gia đình họ Tần cũng vui mừng khôn xiết.

Chẳng qua, nói vui cũng không phải là vui đến tột cùng.

Tần phụ và Tần mẫu chỉ quan tâm đến việc tôn nhi của mình sắp thành hôn với Mộ Nam Tinh.

Tuy vui mừng, nhưng trong lòng không khỏi dấy lên nỗi bận lòng.

Tại sao tôn nhi của họ cũng lại thích con trai giống tiểu tử A Nguyệt kia thế?

Họ lại càng không thể lý giải nổi, tại sao Bệ hạ có thể ban hôn cho hai người họ, chẳng lẽ Bệ hạ đã tỏ tường chuyện này rồi sao?

Nghĩ tới những điều này, hai vị trưởng bối không khỏi có chút ngượng ngùng. Nếu Bệ hạ đã chấp thuận mối duyên lành giữa Thái tử điện hạ và người nối dõi của bọn họ, thế mà họ lại nghĩ đông nghĩ tây, thật có chút không đúng đắn.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì ngơ ngẩn nhìn nhau, hai chữ “Công chúa” rõ ràng lọt vào tai họ. Chẳng thể nào ngờ Mộ Nam Tinh rốt cuộc lại có mối liên hệ nào với Công chúa.

Sau khi thấy sứ giả ban thánh chỉ rời đi, nhìn Tần Kỳ An vẫn còn cười ngây ngô ôm thánh chỉ trong lòng, Giang Oản Oản vội kéo tay chàng lại hỏi: “Nhi tử à, con mau nói cho nương biết, rốt cuộc chuyện Công chúa là thế nào?”

Tần Kỳ An sững sờ, lúc này chàng mới nhớ ra mọi người vẫn chưa hay biết chuyện Mộ Nam Tinh là nữ tử, dường như chàng cũng chưa từng nhắc tới bao giờ.

Thấy mọi người nhìn mình không chớp mắt, chàng hoảng loạn nuốt một ngụm nước bọt, chỉ đành giải thích: “Tinh Nhi… Từ nhỏ đến lớn, nàng ấy vẫn luôn nữ giả nam trang, chỉ có vậy mới mong bình an trong Hoàng thất. Bây giờ không còn phải giấu diếm thân phận nữa, thế nên Bệ hạ định công bố thân phận thật của nàng ấy.”

“Hả? Nữ giả nam trang ư?” Trong giọng nói của Tần mẫu tràn ngập niềm hân hoan, nhưng nỗi ngạc nhiên lại không nhiều.

Một cỗ vui sướng dâng trào trong lòng Tần mẫu, vậy là được rồi! Thật tốt lành! Cháu trai của bà khó lòng thoát được! Vừa rồi bà đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng mình sẽ không đón được cháu dâu về, bây giờ nghe vậy, lòng dâng trào phấn khởi và hân hoan, tựa như đánh mất thứ gì đó rồi lại tìm về được.

Tần Kỳ An thấy dáng vẻ vui mừng của bà, chàng cũng chẳng kìm lòng mà bật cười một tiếng.

“Tốt quá, ta có thể có cháu trai rồi!”

Nghe thấy lời của Tần mẫu, cả nhà hòa vang tiếng cười rộn rã.

Buổi tối, khi Đô Đô trở về, trên tay còn cầm một xiên viên cá vàng ruộm, vừa ăn vừa chậm rãi bước vào cửa.

Giang Oản Oản thấy viên cá vàng óng trong chén của nó, nàng chẳng kìm được lòng mà cất lời: “Con lại tìm Lâm Giang thúc thúc của con để xin viên cá nữa à? Nhìn con ăn này, khóe miệng dính đầy dầu mỡ!”

Chươngg 901:

Đô Đô nhai viên cá trong miệng vài cái rồi nuốt xuống, sau đó mới đưa xiên trúc ra trước mặt nàng: “Nương, nương ăn không!”

Giang Oản Oản lắc đầu: “Con ăn đi!”

Lúc này, Tần Kỳ An bước từ trong nhà ra, cười khẽ nói với Đô Đô: “Đệ đệ, đút cho ca ca một miếng nào.”

Ai ngờ nụ cười rạng rỡ trên mặt chàng lại chói lọi tựa vầng thái dương trên bầu trời.

Đô Đô vội cầm lấy một viên đưa chàng, sau khi chàng ăn hết viên cá trong miệng, nó mới nói với vẻ mặt nghi ngờ: “Ca ca, nay huynh gặp chuyện vui gì thế? Sao lại vui đến vậy?”

Tần Kỳ An cười tít mắt ăn viên cá, không có ý nói ra.

Đô Đô nhíu mày, nó nhìn về phía Giang Oản Oản: “Nương, tại sao ca ca lại vui như vậy? Trước đây đệ chưa từng nhìn thấy huynh ấy có khí sắc hân hoan đến thế bao giờ! Cười tựa kẻ khờ!”

Giang Oản Oản mỉm cười: “Ca ca con đấy à, sắp thành thân rồi! Con nói xem có thể không vui được ư?”

“A!”

Đô Đô kinh ngạc tới mức viên cá ăn dở trong tay rơi một cái “Bộp” xuống đất.

Khi phản ứng lại, nó tặc lưỡi một tiếng, vội nói: “Là ai vậy?”

Tần Kỳ An nhíu mày, vỗ nhẹ đầu nó một cái: “Đệ đoán xem đó là ai?”

“Tinh ca ca ạ?”

Tần Kỳ An càng nhíu chặt lông mày hơn: “Vậy mà cũng không biết!”

Đô Đô vội kéo lấy cánh tay của chàng, tò mò truy vấn đến cùng: “Tại sao các huynh lại bất chợt muốn thành gia lập thất thế! Bao ngày nay chẳng nghe thấy huynh nhắc tới! Các huynh nhân lúc đệ đến Quốc Tử Giám mà đưa ra quyết định trọng đại như vậy, huynh có hỏi ý kiến của đệ chưa? Đệ cũng là gia chủ nhỏ của nhà chúng ta mà!”

Tần Kỳ An liếc nhìn nó một lượt: “Đệ vẫn còn là tiểu hài nhi, là người yếu thế nhất trong nhà chúng ta! Đệ ý kiến nào có tác dụng!”

Đô Đô quắc mắt với chàng một cái, ngay lập tức nó tức giận nhét vội viên cá vàng óng vào trong miệng: “ Đúng là tức c.h.ế.t đệ mà! Huynh đã làm chuyện bất nghĩa, đệ quyết định cắt đứt giao hảo với huynh trong một tháng! Một tháng này huynh đừng hòng đệ gọi huynh là ca ca! Hứ!”

Nhìn thấy dáng vẻ nghiến răng ken két của nó, Tần Kỳ An chẳng biết phải làm sao chỉ đành nhéo nhẹ chiếc má phúng phính vì giận dỗi của nó. Trong chốc lát, khuôn mặt phình lên của Đô Đô đã xẹp xuống tựa một quả bóng bay.

Trước khi tính khí nóng nảy của nó bộc phát, Tần Kỳ An vội nói: “Được rồi, gia chủ nhỏ của nhà chúng ta, làm sao có thể không cho đệ biết chuyện thành thân của ca ca được chứ? Đột ngột như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân.”

Đô Đô ngẩng đầu lên liếc nhìn chàng một cái, nó nhét xiên trúc chứa viên cá vào tay Giang Oản Oản đang cố nén tiếng cười, đôi tay khoanh trước ngực, ngẩng đầu lên với thái độ uy nghiêm bội phần, nó nói: “Tạm thời đệ sẽ nghe lời giải thích của huynh, huynh cứ từ tốn kể tường tận cho đệ nghe!”

Tần Kỳ An phất ống tay áo, đáp lại: “Được rồi, gia chủ nhỏ!”

“Gia chủ nhỏ, có điều ngài không hay biết! Chuyện thành thân của nô tài là do nay Bệ hạ đích thân ban chiếu, nô tài làm sao dám cự tuyệt!”

Đô Đô vừa nghe đã bật cười rồi nói: “Đương nhiên là do Bệ hạ ban cho các huynh rồi! Bệ hạ thật anh minh! Ngài ấy cũng ban hôn cho tiểu cữu cữu và tiểu cữu nương theo cách tương tự, khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc! Vốn cho rằng ngài ấy chỉ nhắm mắt làm ngơ, sẽ không quan tâm tới, không ngờ lại thật sự ban hôn cho bọn họ! Nhưng, dù vậy thì cũng tốt, đoán chừng trong lòng Bệ hạ cũng đã có sắp đặt, thế nên cũng chấp thuận mối duyên của huynh và Tinh ca ca!”

Thằng nhóc phân tích thật chí lý, càng suy xét, nó càng thấy chuẩn xác vô cùng, chẳng kìm được lòng mà gật gù lia lịa: “ Đúng, chắc chắn là vậy! Thế nên, ca ca à, huynh phải cảm ơn tiểu cữu cữu vì đã mở lối cho huynh trước đấy nhé!”

Tần Kỳ An chẳng biết làm sao, chỉ đành túm gáy tiểu tử: "Chao ôi, tiểu gia chủ nhà chúng ta quả là lanh lợi phi thường! Lời lẽ phân tích rõ ràng mạch lạc, chẳng chút hồ đồ!"

Tiểu tử bĩu môi đáp: "Đấy là lẽ dĩ nhiên! Dẫu sao đệ cũng là đệ đệ của Trạng Nguyên mà! Há nào chịu kém huynh được? Phải vậy chăng?"

Chươngg 902:

Tần Kỳ An ngừng cười, cất giọng thản nhiên: "Tiếc thay, có lúc đệ đệ của Trạng Nguyên cũng phạm phải sai lầm."

Đô Đô sững sờ: "Lời đệ nói lẽ nào không đúng? Đệ cảm thấy chí lý vô cùng! Nếu huynh chẳng tin, cứ hỏi cha nương mà xem! Liệu cha nương có đồng tình với đệ không?"

Giang Oản Oản mỉm cười nói: "E rằng những điều tiểu gia chủ của chúng ta vừa nói đã sai mất rồi."

Đô Đô gãi đầu chịu thua, liếc nhìn ca ca rồi lại ngước nhìn mẫu thân: "Hài nhi nói sai ở điểm nào vậy, thưa nương?"

"Bởi Tinh ca ca của đệ thực chất chẳng phải nam nhi, sau này đệ phải gọi là tỷ tỷ..."

Nói đến đây, Tần Kỳ An chợt nhận ra điều bất hợp lý, vội vàng đính chính: "Không phải, sau này cũng không được gọi là tỷ tỷ, mà phải xưng là tẩu tử mới đúng!"

Đô Đô lộ vẻ ngơ ngác, bỗng thốt: "Tỷ tỷ ư?"

Gọi tẩu tử thì quả không sai! Nhưng cái "tỷ tỷ" vừa rồi là ngụ ý gì đây?

Giang Oản Oản đút miếng cá cho tiểu bảo đang tò mò, đoạn giải thích: "Thực ra Tinh ca ca của con là nữ nhi, nay bệ hạ đã phong nàng ấy làm Công chúa, đồng thời cũng ban hôn cho nàng và ca ca của con."

Tiểu tử bĩu môi ngẩn ngơ, đôi mắt bé nhỏ mở lớn.

Tiểu tử vội nuốt trôi miếng cá, rồi kinh ngạc thốt lên: "Tinh ca ca tài giỏi quá chừng! Không đúng! Phải là Tinh tẩu tử mới phải! Sao tẩu ấy lại xuất sắc đến vậy? Một nữ nhi khuê các mà vẫn có thể tung hoành sa trường, còn có thể g.i.ế.c giặc! Quả thật là nữ kiệt hiếm có..."

Nghe tiểu tử không ngừng ngợi ca Mộ Nam Tinh, dù chẳng phải khen mình, Tần Kỳ An cũng cảm thấy hãnh diện khôn nguôi!

Đệ đệ của mình nói rất đúng, Tinh Nhi của mình quả thực là nữ kiệt hiếm có!

Thế nhưng một người tài giỏi đến vậy, một người ở vị thế cao quý đến thế, lại thuộc về ta! Dẫu là từ ngàn xưa cho đến vạn đời sau, nàng ấy vẫn mãi là của ta! Độc nhất vô nhị chỉ thuộc về ta!

Đô Đô thao thao bất tuyệt khen ngợi một hồi, đến khi dứt lời, tiểu tử không nén được mà vỗ mạnh vào cánh tay Tần Kỳ An: "Ca ca, huynh thật có phúc! Một người xuất chúng như vậy lại sắp làm nương tử của huynh!"

Tần Kỳ An liếc nhìn tiểu đệ, đoạn véo nhẹ tai nó: "Ngươi có vẻ chê bai ta lắm ư? Dù sao huynh của đệ cũng là Tân Trạng Nguyên, lại là thanh mai trúc mã với tẩu tử của đệ! Ông trời đã tác hợp tẩu tử của đệ ở bên huynh rồi! Kẻ khác dẫu có mơ ước cũng khôn bề đạt được!"

Đô Đô bĩu môi: "Biết rồi, huynh tự phụ quá đỗi!"

Ngay sau đó, tiểu tử lại bộc lộ sự quan tâm, cất lời hỏi: " Nhưng mà, lễ đính hôn của các huynh đã định ngày chưa? Liệu có phải trong thời gian không xa chăng?"

Tần Kỳ An liếc nhìn Giang Oản Oản: "Việc này vẫn chưa định, còn phải chờ cha và nương định đoạt."

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên ta thành thân, việc đầu tiên cần làm là gì, ta thật sự mù tịt.

Vài ngày sau, Mộ Quy Hoằng bắt đầu sắc phong chức quan cho các tân khoa đỗ đạt năm nay.

Tần Kỳ An được bổ nhậm chức Hàn Lâm Viện Tu soạn, Tòng Lục Phẩm.

Bãi triều, ta lập tức đến Quốc Tử Giám.

Hôm nay ta đặc biệt mang theo bộ nhu quần ngày trước đã đích thân lựa chọn cho Mộ Nam Tinh, định bụng trao tặng nàng.

Chỉ là trước đó phải nghe việc phong tước, thế nên ta đã gửi nhu quần lại chỗ Đô Đô, nhờ tiểu đệ bảo quản giùm.

Vừa đến Quốc Tử Giám, Đô Đô đã đưa túi giấy đựng y phục ra. Tiểu tử cẩn thận quan sát Tần Kỳ An từ đầu đến chân, đoạn nhận xét: "Chà, không tồi chút nào! Bộ quan y này trông thật vừa mắt, khi khoác lên người ca ca cũng toát ra vài phần phong nhã."

Tần Kỳ An một tay đoạt lấy túi giấy từ tay tiểu đệ, liếc mắt trách mắng: "Đệ cả ngày chỉ biết đọc sách, rốt cuộc đọc thứ gì mà lại nói huynh có vài phần phong tình như vậy? Những lời này vốn là bất kính với các cô nương, sau này không được thốt ra nữa, nhớ kỹ chứ?"

Đô Đô nhìn ta, phụng phịu đáp: "Ca ca, sao huynh lại không hiểu lời nói đùa vậy chứ! Những lời như thế đệ sẽ không nói với người ngoài đâu! Đệ biết mà!"

Ngay sau đó, tiểu tử dùng tay đẩy nhẹ ta một cái: "Thôi được rồi, huynh đừng trò chuyện với đệ nữa, mau mau đi tìm tẩu tử của huynh đi!"

Chươngg 903:

Trước khi rời đi, Tần Kỳ An còn nhéo má tiểu đệ một cái, dặn dò: "Buổi tối phải về nhà sớm, không được lêu lổng bên ngoài, nay cha nương có làm món ngon. Đến lúc về mà chẳng được thưởng thức thì đừng trách huynh đã không nhắc nhở đệ."

Đô Đô vội vàng gật đầu: "Biết rồi! Đệ quyết sẽ không bỏ lỡ chuyện học hành đâu!"

Đến trước cửa Đông cung, đợi cung nữ thông báo, Tần Kỳ An mới bước vào.

Dẫu Mộ Nam Tinh đã được sắc phong Công chúa, không còn là Thái tử, song tạm thời nàng vẫn chưa dọn khỏi nơi đây.

Trước khi xuất giá, nàng sẽ luôn lưu lại nơi này.

Tần Kỳ An vừa bước vào, đã nghe thấy tiếng thán phục mềm mại của Mộ Nam Diệp: "Chao ôi! Ca ca... Không phải! Tỷ tỷ! Thật đẹp làm sao! Diệp Nhi vô cùng yêu mến tỷ tỷ!"

Chỉ thấy Mộ Nam Tinh vận bộ nhu quần trắng xanh, trên vạt áo thêu hoa văn đường diềm tinh xảo.

Mái tóc đen mượt suôn dài như thác đổ, trên đầu cài vài chiếc trâm ngọc bích nhạt màu, đôi khuyên tai đồng điệu sắc xanh, tất cả đều hài hòa tuyệt mỹ với bộ nhu quần đang mặc trên người.

Trên vầng trán của nàng được điểm xuyết một hoa điền hình mẫu đơn, sắc đỏ thắm tươi.

Nước da Mộ Nam Tinh vốn trắng ngần, nay điểm hoa điền đỏ rực càng tôn lên vẻ trắng như tuyết của nàng.

Chứng kiến cảnh này, túi giấy trong tay Tần Kỳ An bất giác rơi "phịch" một tiếng xuống bên chân.

Chàng nhìn chăm chú Mộ Nam Tinh không chớp mắt, đôi con ngươi sáng lấp lánh, tràn đầy vẻ kinh ngạc trước dung nhan kiều diễm và sự ái mộ chân thành.

Mộ Nam Diệp thấy dáng vẻ ngây dại của chàng, cậu bé vội che miệng cười thầm.

Chẳng những Tần Kỳ An, ngay cả các cung nữ hầu hạ Mộ Nam Tinh cũng không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy nàng khoác lên mình nữ trang.

Thuở trước, khi Mộ Nam Tinh diện nam trang, bọn họ đã cảm thấy vị Thái tử điện hạ ấy vô cùng khôi ngô tuấn tú. Nay Điện hạ đã trở thành Công chúa, khoác lên mình xiêm y nữ nhi lại càng khiến chúng nhân mê say hơn bội phần, vượt xa cả lúc Người vận áo gấm nam trang.

Mộ Nam Tinh quay đầu nhìn thoáng qua Tần Kỳ An, trông thấy đôi mắt sáng lấp lánh, dáng vẻ si mê của chàng, lại nhìn thấy các cung nữ đang che miệng cười thầm, nàng không kìm lòng được mà siết chặt vạt áo.

Kỳ An... Liệu chàng có thích ta khoác xiêm y thế này, phải không?

Nàng đã quen với việc diện nam trang, bất chợt đổi sang nữ trang lộng lẫy thế này nên có chút không quen, chỉ cảm thấy toàn thân đều bức bối khó chịu.

Huống hồ, giữa cổ và xương quai xanh lại trống trải, không có y phục che phủ, khiến nàng lúc nào cũng muốn khẽ che đi.

Nàng không nhịn được mà thầm nghĩ, nam trang vẫn thoải mái hơn nhiều, phép tắc ăn mặc đơn giản, cũng sẽ không khiến nàng cảm thấy bị gượng gạo đến vậy.

Vả lại, nàng không hay mình diện xiêm y thế này trông có kỳ quái không, hay liệu có dung tục chăng.

Kỳ An đã quen nhìn nàng diện nam trang, nói không chừng chàng sẽ không thích nàng khoác xiêm y thế này.

Trong lòng nàng suy nghĩ miên man, nhưng không biết rằng khi Tần Kỳ An nhìn thấy dáng vẻ khuynh thành của nàng thì đã hoàn toàn mê mệt, tâm tư hỗn loạn vô cùng.

Ngay cả dáng vẻ hậu duệ của hai người sẽ trông ra sao, danh xưng là gì, chàng cũng... cũng đã mường tượng xong xuôi.

Mộ Nam Tinh hoàn hồn, vội vã cất lời với các cung nữ: "Các ngươi hãy lui ra ngoài trước đi. Diệp Nhi, đệ cũng lui ra ngoài đi."

"Vâng." Mộ Nam Diệp được các cung nữ dắt tay, cậu bé cười tít mắt bước ra ngoài.

Toàn bộ cung nữ đã lui ra ngoài, cửa lớn cũng khép lại. Mộ Nam Tinh khẽ ho một tiếng, nàng cất lời hỏi: "Chàng... Sao chàng lại đến đây?"

Tần Kỳ An nhìn nàng, một lúc lâu sau vẫn chưa cất lời.

Trong lòng Mộ Nam Tinh thấp thỏm không yên, nàng vội đứng dậy: "Tại sao chàng... lại chẳng thốt nên lời."

Nàng đứng dậy có phần vội vã, thế nên vạt xiêm y mỏng manh khoác trên mình nàng khẽ lay động, vẽ nên một đường cong duyên dáng rồi lại dịu dàng rủ xuống.

Khi nàng ngồi trước gương đồng, chỉ mới nhìn thoáng qua thôi, Tần Kỳ An cũng đã cảm thấy nàng vô cùng kiều diễm.

Giờ đây dáng người thanh thoát của nàng hiện rõ trước mắt chàng, Tần Kỳ An kinh ngạc trước dung nhan nàng nên nín thở theo bản năng, sợ rằng sẽ kinh động giai nhân trước mặt.

Chươngg 904:

Trong lòng Mộ Nam Tinh có chút lo lắng, nàng khẽ nhíu mày. Thôi thì cũng đành vậy, nàng vốn không muốn khoác lên mình những bộ xiêm y cầu kỳ này. Nếu không phải hôm nay đến phủ người dùng bữa, mẫu hậu của nàng muốn nàng diện thế này thì tuyệt đối Mộ Nam Tinh sẽ không bao giờ khoác lên mình.

Thôi, về sau chẳng bao giờ khoác lên nữa là được.

Chắc chàng cũng sẽ không vì việc nàng khoác bộ xiêm y khác thường mà sinh lòng ghét bỏ nàng đấy chứ?

Suy nghĩ một lúc, tâm tư Mộ Nam Tinh bỗng loạn như mớ bòng bong. Đúng rồi, khi chàng nói thích nàng thì vẫn chưa hay nàng là nữ nhi. Giờ đây... Chẳng lẽ... Chàng không thể chấp nhận được sao?

Nhưng mà... Nhưng mà, ngay cả chuyện ân ái giữa hai ta cũng đã thành. Khi ấy chàng... Chàng còn rất hoan hỉ, lẽ nào... Lẽ nào, khi ấy chàng chỉ cố làm ra vẻ thôi ư?

Nếu vậy thì chàng cũng giả vờ quá giống thật đến nỗi khó lòng phân biệt rồi...

Trong đầu nàng bỗng lóe lên một suy đoán quái lạ, càng nghĩ càng đau khổ, càng nghĩ càng sợ hãi khôn nguôi.

Cuối cùng Tần Kỳ An cũng hoàn hồn khỏi vẻ mặt u sầu của nàng.

Nhìn giai nhân trước mắt chỉ thuộc về riêng chàng, trong lòng chàng tựa hồ có một dòng suối ấm áp, dịu dàng bao bọc trái tim chàng, thanh tẩy kỹ càng.

Chốc lát đã khiến trái tim vốn ấm áp của chàng bùng lên một tình yêu mãnh liệt hơn bội phần.

Ánh mắt nóng bỏng của chàng lướt qua đôi mắt Mộ Nam Tinh, dừng lại nơi chóp mũi, đôi môi nàng, rồi trượt xuống chiếc cổ ngọc ngà, đến xương quai xanh tuyệt mỹ kia.

Cổ họng chàng khẽ lăn vài cái, phải cố sức lắm mới nuốt trôi được một ngụm nước bọt.

Sau đó chàng tiến vài bước đến trước mặt Mộ Nam Tinh, nắm lấy đôi vai nàng. Trong ánh mắt ngạc nhiên của nàng, chàng cúi đầu, đặt một nụ hôn dịu dàng lên xương quai xanh tuyệt mỹ kia.

Mộ Nam Tinh chợt quên bẵng điều mình định hỏi ban nãy.

Bởi vì Tần Kỳ An đã hoàn toàn xua tan mọi ưu phiền trong lòng nàng, không còn chút nào vương vấn.

"Tinh Nhi, nàng đẹp quá chừng, đẹp đến mức khiến ta say đắm! Ta thích nàng vô cùng!"

Chóp mũi Tần Kỳ An khẽ cọ xát vành tai nàng, hơi thở ấm áp quét qua giữa làn cổ trắng ngần của nàng.

Giọng chàng vừa khàn vừa trầm đục.

Nhìn sự nóng bỏng và si mê trong ánh mắt chàng, Mộ Nam Tinh nóng bừng đôi gò má, đỏ ửng như ráng chiều.

Nhất thời nàng chẳng biết thốt sao nên lời.

Khi nụ hôn nóng bỏng của Tần Kỳ An lướt qua lớp yếm xanh nhạt, đậu xuống trước n.g.ự.c nàng, nàng khẽ rụt mình lại, ngập ngừng cất lời: "Ta diện xiêm y này có kỳ quái lắm không? Liệu thúc thẩm có phật ý chăng? Nhưng mẫu hậu đã hạ lệnh cho các cung nhân khoác cho ta bộ xiêm y thế này, ta lại thấy không mấy quen thuộc."

Tần Kỳ An vội lắc đầu: "Sao có thể kỳ quái được chứ! Nàng đẹp tuyệt trần! Đẹp hơn muôn phần khi nàng diện nam trang!"

Mộ Nam Tinh liếc chàng một cái rồi hỏi: "Trước kia ta diện nam trang rất xấu xí sao? Chàng không ưa thích ư?"

Tần Kỳ An chợt ngẩn ngơ, sau đó vội vàng lắc đầu giải thích: "Dung mạo nam trang đương nhiên khôi ngô bất phàm, nhưng vẫn chẳng thể sánh bằng vẻ đẹp khuynh thành tựa hoa khi khoác lên mình nữ phục."

Nghe vậy, khóe môi Mộ Nam Tinh khẽ cong nhẹ, nàng hỏi: "Sao chàng lại đến đây? Chẳng phải hôm nay vừa được phong tước ư?"

Nàng vừa nhắc đến, Tần Kỳ An mới sực nhớ ra mục đích viếng thăm của mình.

Chàng vội ngoảnh đầu nhìn về phía sau, định bụng nhặt chiếc túi giấy.

Song, túi giấy đã được các cung nữ đặt sẵn lên bàn.

Chàng cầm lấy túi giấy, trao cho Mộ Nam Tinh, cất lời: "Thuở ấy, ta ngẫu nhiên nhìn thấy bộ xiêm y này nơi cửa tiệm, cảm thấy nó vô cùng mỹ lệ, bèn muốn mua tặng nàng. Ta vẫn luôn mong mỏi được chiêm ngưỡng dáng vẻ nàng trong nữ phục, nhưng chưa kịp dâng tặng thì nay đã may mắn được thấy trước rồi."

Mộ Nam Tinh vừa nghe xong, đã lập tức mở túi giấy, nhìn bộ y phục trắng xanh cùng các vật dụng thường nhật bên trong, nàng khẽ cười, ánh mắt hướng về Tần Kỳ An mà đáp: "Vậy ta sẽ thay bộ xiêm y này ngay tức khắc!"

Mộ Nam Tinh vừa cầm túi giấy toan xoay người, chợt bị Tần Kỳ An kéo cả vào lòng. Môi chàng kề sát tai nàng, khẽ thì thầm: "Đổi làm chi? Dáng vẻ hiện giờ của nàng đã mỹ lệ đến nhường nào, ta vô cùng yêu thích. Chẳng đợi ta ngắm đủ, ta đâu nỡ để nàng thay sang bộ khác."

Chươngg 905:

Lòng Mộ Nam Tinh mềm nhũn như tơ, khẽ đáp: "...Vậy thì không đổi nữa. Chàng... mau buông ta ra."

Tần Kỳ An ôm chặt nàng, cúi đầu rúc vào vai nàng, quyến luyến chẳng muốn buông.

"Ta chẳng muốn buông. Ta chỉ muốn ôm lấy nàng thôi, đã lâu lắm rồi ta chưa được kề bên nàng như vậy." Giọng chàng khẽ khàng, mang theo đôi phần nũng nịu.

Mộ Nam Tinh tựa vào lòng chàng, nghe giọng điệu nhỏ nhẹ mềm mại ấy, lòng nàng càng thêm hoan hỉ, chỉ cảm thấy Kỳ An của mình thật đáng yêu vô vàn. Nàng đưa tay xoa nhẹ đầu chàng, khúc khích nói: "Đã bao lâu đâu? Mới hôm trước ta còn cùng chàng du ngoạn mà."

Tần Kỳ An lắc đầu: "Ta muốn kề bên nàng mỗi ngày, chẳng muốn phải chia xa chút nào!"

Ngay tức khắc, chàng chợt nhớ ra một chuyện trọng đại, bèn mỉm cười nói: " Nhưng cũng may là hôm nay Bệ hạ và Nương nương đã cùng thân phụ thân mẫu ta thương nghị ngày đại hôn của chúng ta rồi. Chẳng bao lâu nữa, nàng có thể về làm phu nhân của ta, vậy là ta có thể ngày ngày gặp nàng, đêm đêm ôm nàng vào lòng mà say giấc nồng, còn có thể..."

Nói đến đây, chàng không kiềm được mà bật cười ngây ngốc: "Nói không chừng chẳng bao lâu nữa là chúng ta sẽ có hài tử."

Giọng chàng tràn đầy sự mong đợi, Mộ Nam Tinh cũng không khỏi mỉm cười, quay đầu lại khẽ hôn lên má chàng, dịu dàng nói: " Nhưng dù ta thành thân với chàng, ta vẫn phải đến thao trường mỗi ngày, bởi ta cần quản lý Hắc Kỵ Quân."

Tần Kỳ An gật đầu: "Ta hiểu. Chẳng phải ta cũng sẽ đến Hàn Lâm Viện ư? Từ nay về sau, mỗi ngày khi công việc kết thúc, ta sẽ đến thao trường đón nàng."

"Vậy cũng tốt."

Tần Kỳ An nán lại Đông Cung cho đến xế chiều, sau đó mới cáo biệt xuất cung trước.

Dù Mộ Quy Hoằng và Cảnh Nam Chi cũng muốn đến phủ đệ của chàng, nhưng thân là nhạc phụ nhạc mẫu, nếu suốt ngày trông chừng chàng tìm đến Mộ Nam Tinh, e rằng không mấy hay ho.

Đến tối, Mộ Quy Hoằng và Cảnh Nam Chi dẫn theo các hài tử đến Tần phủ.

Mộ Nam Diệp vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Mộ Nam Tinh, quyến luyến chẳng muốn rời. Tiểu đệ vô cùng yêu mến vị tỷ tỷ xinh đẹp của mình, nên hoàn toàn không nỡ buông tay.

Chẳng bao lâu sau, Đô Đô cũng học theo Mộ Nam Diệp.

Thằng bé nhún nhảy bước vào cửa, nhìn thấy Mộ Nam Tinh đang nói cười rạng rỡ trong phòng, nó chợt sững sờ.

Nó còn chưa kịp định thần, không rõ vị tỷ tỷ xinh đẹp tuyệt trần này là ai, chỉ biết nàng quả thực quá đỗi mỹ lệ!

Dáng vẻ nàng thực khiến chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn... Dù dùng tất thảy những lời ca tụng hoa mỹ nhất thế gian để miêu tả dung nhan ấy, e rằng cũng không hề quá lời.

Tần Kỳ An vốn đang cùng Mộ Nam Diệp chơi trò xếp gỗ, ngẩng đầu nhìn một cái, thấy đệ đệ mình đang ngẩn ngơ đứng ở cửa, liền cất tiếng: "Đô Đô, mau vào đây. Đứng ngẩn người ở cửa làm gì thế?"

Cuối cùng Đô Đô cũng định thần lại, vội bước đến bên cạnh chàng, cẩn thận đánh giá Mộ Nam Tinh một lượt, đoạn nhỏ giọng hỏi: "Ca ca, vị tỷ tỷ xinh đẹp này là ai vậy? Nàng ấy đẹp quá chừng! Sau này đệ cũng muốn tìm một nương tử có dung mạo như vậy! Ấy! Không được! Nàng đẹp đến nỗi đệ chẳng dám nhìn thẳng vào tẩu ấy nữa!"

Nét mặt Tần Kỳ An trầm hẳn xuống, chàng vỗ đầu Đô Đô, dở khóc dở cười nói: "Tỷ tỷ xinh đẹp gì chứ, đó là tẩu tử của đệ! Ăn nói càn rỡ gì vậy hả?"

"Hả?!"

Điều này khiến Đô Đô hoàn toàn ngây người! Tẩu tử! Tẩu tử của ca ca nó... Không phải là Tinh ca ca... À không, Tinh tỷ tỷ!

Nghĩ vậy, ánh mắt thằng bé không còn chút giấu giếm nào, đường đường chính chính mà nhìn chằm chằm Mộ Nam Tinh.

Thấy ca ca mình còn chắn trước mặt, nó vội đẩy chàng một cái: "Ấy da, ca ca! Huynh đừng có ngăn cản đệ ngắm Tinh tỷ tỷ!"

Càng nhìn, nó càng cảm thấy khâm phục tột độ, đoạn ngẩng đầu liếc nhìn ca ca mình, không khỏi buột miệng: "Ca ca! Quả thật! Huynh thực sự quá may mắn! Tinh tỷ tỷ đẹp diễm lệ đến nhường nào! Vậy mà người đẹp như vậy lại là nương tử của huynh! Lại còn là tẩu tử của đệ! Thật khiến người ta khó lòng tin nổi!"

Tần Kỳ An liếc nhìn nó một cái, nói: "Được rồi, đừng đứng đây mà tán dương ta nữa. Mau đến hành lễ với Bệ hạ và Nương nương, sau đó qua chơi cùng Diệp Nhi đi."

Chươngg 906:

Đô Đô gật đầu, nó cười híp mắt vội bước đến trước mặt Mộ Quy Hoằng và Cảnh Nam Chi, cất tiếng: "Bệ hạ! Nương nương!"

Cảnh Nam Chi kéo tay thằng bé, dịu dàng nói: "Đô Đô, chẳng phải thẩm đã dặn rồi sao? Phải gọi là thúc thúc, thẩm thẩm chứ. Trước kia cháu gọi rất ngọt ngào, hệt như ca ca cháu vậy. Giờ lớn rồi, lại không chịu gọi nữa sao?"

Mộ Quy Hoằng mỉm cười gật đầu: "Thật vậy."

Đô Đô cười tủm tỉm, ríu rít gọi: "Thúc thúc! Thẩm thẩm!"

Chẳng qua là, tiểu hài nhi ngẫm nghĩ đôi lát rồi cất lời: "Thúc thúc thẩm thẩm, con muốn bầu bạn cùng Tinh tỷ tỷ, có được chăng ạ?"

Cảnh Nam Chi nhìn khóe miệng khẽ cong lên của nữ nhi, gật đầu nói: "Được, con cứ đi đi."

Vừa được chấp thuận, Đô Đô liền yên vị bên cạnh Mộ Nam Tinh, tiểu tử nhìn nàng cười rạng rỡ không ngớt: "Tinh tẩu tử, tẩu đẹp quá chừng! Đệ vô cùng yêu thích!"

Mộ Nam Tinh khẽ cảm thấy bất tự nhiên khi bị tiểu tử nhìn chăm chú như vậy. Ngẫm nghĩ một lúc, nàng mới cất lời: "Đô Đô, chẳng phải đệ thường xuyên gặp ta sao? Trước đây, khi ta bắt đệ luyện tập nhiều, đệ còn nói là đệ ghét ta cơ mà."

Đô Đô vội lắc đầu lia lịa: "Không có không có không có, khi đó đệ... Là có mắt như không, không biết nhìn người!"

Nói đoạn, tiểu tử tiếp lời: "Tẩu tẩu, trước đây tẩu nên vận xiêm y đẹp đẽ mới phải! Thật sự rất kiều diễm! Xinh đẹp y hệt như nương của đệ vậy!"

Tần Kỳ An tiến đến ngồi cạnh, khoác tay lên vai tiểu tử, nói rằng: "Chẳng phải trước đây đệ nói nương là cô nương đẹp nhất trong mắt đệ sao? Mới đó mà đã thay lòng đổi dạ rồi à?"

Đô Đô thở dài một tiếng, chẳng muốn đáp lời hắn. Tiểu tử đang khen nương tử của hắn đấy!

"Tẩu tẩu, đôi khi huynh trưởng của đệ khiến người khác sinh lòng chán ghét vô cùng! Tẩu thấy đệ thế nào? Chờ đệ khôn lớn, tẩu hãy gả cho đệ nhé! Được chăng?"

Mộ Nam Tinh bật cười khúc khích: "Đô Đô, đệ thật đáng yêu! Dẫu cho huynh trưởng của đệ có lúc khiến người ta chán ghét, nhưng ta rất thích chàng ấy."

Nhưng mà... Vẫn không đáng yêu bằng Kỳ An nhà ta, nàng thầm nhủ trong dạ một câu.

Tần Kỳ An nhéo một bên tai của tiểu tử, ghé sát bên tai nó, độc ác nói: "Đệ đừng hòng moi tiền tiêu vặt từ chỗ của huynh!"

Đô Đô vừa nghe, làm sao được chứ.

Tiểu tử còn phải thường xuyên mời gia đinh của nó ăn nhẹ nữa!

Nó chớp mắt vài cái rồi nói: "Ha ha, ca ca! Huynh xem cái miệng dở hơi của đệ này! Chỉ toàn nói mấy lời bậy bạ thôi! Ngân lượng chi tiêu ắt phải có, đúng không?"

Trong lòng Đô Đô run rẩy, quả thực là nó rất sợ huynh trưởng không cho nó tiền tiêu vặt. Phải biết rằng một tháng thân phụ mẫu của nó chỉ cho nó có ba lượng bạc mà thôi!

Ba lượng bạc!

Ba lượng bạc được bao nhiêu chứ! Nó có sử dụng tiết kiệm thì cũng dùng hết trong mười ngày, làm sao cho đủ đây!

Còn huynh trưởng của nó, mỗi tháng sẽ cho nó năm lượng bạc, quả thật là năm lượng bạc đó đã cứu mạng nó!

Tần Kỳ An cho nó tiền bạc, số tiền đó là kiếm được nhờ vào tài thơ phú của hắn.

Tuy mỗi tháng Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản sẽ cho hắn một trăm lượng bạc nhưng thật ra thì hắn không dùng tới, đều tích trữ lại, định mở thư phòng.

Nguyên do mà tiền tiêu vặt của hai người bọn họ có sự chênh lệch lớn đến vậy, nguyên do thứ nhất, đương nhiên là khác biệt về tuổi tác.

Nguyên do thứ hai, là vì Đô Đô có tính hoang phí tiền bạc, vả lại Giang Oản Oản cho rằng nó kết giao quá nhiều "bạn bè không tốt", thế nên việc quản lý tiền bạc gay gắt cũng là lẽ đương nhiên.

Tần Kỳ An ôm tay nhìn tiểu tử: "Biết ta là người ban cơm áo cho đệ, thế mà dám tức giận với ta! Thằng nhóc này, lá gan của đệ cũng lớn quá đấy!"

"Ha ha ha, ca ca, không phải huynh nói huynh thương đệ nhất ư? Nói đệ là đệ đệ mà mình thương nhất, chẳng lẽ huynh không còn nhớ những lời này ư? Dĩ nhiên, ca ca à, huynh cũng là huynh trưởng mà đệ thương nhất! Đệ thương huynh nhất mực!"

Thằng nhóc suy nghĩ một lúc, sau đó ôm chặt cánh tay của Mộ Nam Tinh: "Tẩu tử, thật ra huynh trưởng của đệ cũng chẳng đến nỗi đáng ghét, những lời vừa rồi đều là lời lẽ báng bổ! Dù sao tẩu cũng chớ có tin! Đệ chỉ muốn trêu ghẹo huynh ấy mà thôi!"

Mộ Nam Tinh nhìn tiểu tử vừa nói vừa nghiến răng ken két, cảm thấy quả thực vô cùng đáng yêu.

Chươngg 907:

Đệ sẽ kể chuyện huynh trưởng cho tẩu nghe!

Ngần ngừ đôi chút, nàng khẽ thì thầm: "Đô Đô đừng sợ, nếu đệ kể cho ta nghe dăm ba chuyện thú vị về huynh trưởng của đệ, thì sau này ta sẽ cho đệ ngân lượng chi tiêu, đệ thấy sao?"

Đô Đô nghe xong, làm sao có thể bỏ qua cơ hội trời cho, tiểu tử vội gật đầu: "Được được được! Tẩu tử, đệ sẽ kể cho tẩu tường tận! Ngay cả những chuyện thuở bé của huynh trưởng đệ nữa! Thân phụ mẫu từng kể cho đệ nghe! Đệ cũng sẽ kể cho tẩu nghe!"

Mộ Nam Tinh cười nói: "Được, nếu đệ kể tốt, mỗi tháng ta sẽ thưởng thêm cho đệ năm lượng bạc, đệ thấy sao?"

Đô Đô nghe xong, nó quay đầu nhìn thoáng qua Tần Kỳ An, sau đó kéo tay Mộ Nam Tinh đứng lên: "Tẩu tử, tẩu hãy theo đệ, đệ thủ thỉ cùng tẩu nghe, nếu không đệ sẽ bị ca ca đánh đó!"

Ngẫm nghĩ chốc lát, dù sao cũng chưa tới giờ dùng bữa, Mộ Nam Tinh cùng tiểu tử tiến vào phòng riêng của nó.

Mộ Nam Diệp thấy hai người bọn họ rời đi, tiểu hài tử nghi ngờ nhìn về phía Tần Kỳ An: "Kỳ An huynh, tỷ tỷ của đệ và Đô Đô huynh đang mưu tính chuyện gì vậy?"

Tần Kỳ An chỉ biết nhẹ đỡ trán: "Diệp Nhi ngoan, không cần phải để ý đến bọn chúng! Tỷ phu chơi trò ghép hình với đệ nhé."

Mộ Nam Tinh theo Đô Đô vào phòng của nó, vừa bước vào cửa là đã thấy khắp căn phòng rực rỡ muôn màu, khiến thị giác nàng choáng ngợp.

Đô Đô ngẩng mặt lên, hướng về nàng mà ánh mắt đầy đắc ý: "Tẩu tử! Tẩu xem! Đây là phòng của đệ! Có đẹp chăng? Căn phòng này là do chính tay đệ trang trí đấy!"

"Ừ... Đẹp lắm." Mộ Nam Tinh chỉ biết thốt lên.

Đô Đô ngồi thụp xuống, kéo vạt váy còn vương ngoài cửa của nàng vào trong, sau đó nó liền vội vàng khép cửa.

"Tẩu tử! Mau mau! Tẩu ngồi lên chiếc giường nhỏ của đệ! Giường của đệ mềm mại vô cùng! Nương của đệ cũng nói rất thoải mái!"

Mộ Nam Tinh nhướn mày, sau khi ngồi xuống thì nói: "Không tồi, quả đúng là dễ chịu vô ngần!"

Đô Đô nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, vội kéo đến một chiếc ghế ngồi trước mặt Mộ Nam Tinh.

"Khụ, Tinh Tinh tẩu! Đệ kể chuyện huynh trưởng cho tẩu nghe!"

Nói xong, nó dừng lại một hồi lâu, ánh mắt tràn đầy suy tư.

Tuy trong đầu chứa chất bao điều xấu xa về ca ca, song khi thật lòng kể lể, dường như lại chẳng có mấy chuyện đáng kể. Bởi lẽ, tâm trí nó tràn ngập những ký ức thuở bé thơ, nào là cảnh ca ca mua đồ chơi cho, nào là ngày ngày lén lút dúi cho vài viên kẹo quý hiếm, lại còn khi nó bị cảm mạo, ca ca đã tựa bên giường nhỏ, kiên nhẫn cầm trống lắc mãi, ru nó vào giấc nồng.

Đô Đô ngẩng đầu, bắt gặp vẻ mặt hớn hở của Mộ Nam Tinh, khẽ nuốt khan, đoạn cố gắng vơ vét những kỷ niệm ca ca từng ức h.i.ế.p mình... Bỗng chốc, đôi mắt nó sáng rực! Có rồi!

"Tẩu tử! Đệ nhớ rồi! Hồi thơ ấu, ca ca của đệ vô cùng thích mách lẻo! Đệ trộm ăn món nào, huynh ấy cũng kể với phụ mẫu; đệ lén lút ra ngoài chơi, huynh ấy cũng chẳng giấu cha mẹ! Huynh ấy quả là một kẻ chuyên tố giác!"

Dứt lời, nó vội vã quan sát sắc mặt Mộ Nam Tinh, mong ngóng xem nàng có lấy làm vui với những điều mình kể chăng.

Thế nhưng, Mộ Nam Tinh lại khẽ nhíu mày. Đô Đô vừa nhìn thấy đã giật thót, trong lòng xoay vần bao nỗi lo toan. Tiêu rồi, tiêu rồi! Chẳng lẽ nó kể ca ca quá ư tệ bạc, khiến Tinh Tinh tẩu tử chẳng còn mảy may quý mến? Vậy biết tính sao đây? Nó chỉ là lỡ lời mà thôi! Ca ca của nó vẫn còn tốt lắm!

Càng nghĩ càng sốt ruột, nó vội nắm chặt lấy cánh tay Mộ Nam Tinh, luống cuống giải bày: "Tẩu tử! Kỳ thực ca ca của đệ rất đỗi tốt bụng! Huynh ấy mua đồ chơi cho đệ, còn nhường cả thức ngon vật lạ của mình! Khi đệ ốm đau, huynh ấy sẽ dỗ dành đệ! Huynh ấy là ca ca tốt nhất trần gian này! Chắc chắn sau này huynh ấy cũng sẽ đối đãi với tẩu thật tử tế!"

Mộ Nam Tinh khẽ sững sờ, nàng bất giác hình dung cảnh Tần Kỳ An mách lẻo, nào ngờ tiểu tử này lại ra sức bảo vệ ca ca mình đến vậy.

Chươngg 908:

Suy tư một hồi, nàng cất lời: "Đô Đô, đệ kể cho ta nghe những chuyện tốt của ca ca đệ nhé? Ta đã tường tận mọi khuyết điểm của chàng, nay chỉ muốn biết chàng có những ưu điểm gì, được không?"

Đô Đô nghe xong, trong lòng hoan hỉ vô cùng! Việc này, nó vốn rất thạo! Những việc thiện ca ca từng làm, kể sao cho xiết!

"Chẳng phải trên con đường Khúc Phong huyện chúng ta có vô vàn kẻ ăn mày ư. Ca ca của đệ vẫn thường trích tiền tiêu vặt của mình bố thí cho những ông lão, bà cụ và trẻ nhỏ bên đường! Huynh ấy bảo, người trẻ tuổi có tay có chân thì nên tự mình làm lụng nuôi thân, cớ sao lại phải giả bộ đáng thương! Song, dẫu cho những người già yếu và trẻ nhỏ có giả bộ đáng thương, huynh ấy vẫn sẽ ban cho họ! Bởi lẽ, tuổi tác của họ đã vậy."

Trên gương mặt Mộ Nam Tinh phảng phất ý cười: "Còn nữa chăng? Chàng ấy ở nhà thì như thế nào?"

Đô Đô cười tít mắt, hồ hởi kể tiếp: "Huynh ấy ở nhà rất mực chăm chỉ, dẫu hồi còn bé, huynh ấy vẫn thường làm nũng với phụ mẫu rằng chẳng muốn đến trường, nhưng mẫu thân đệ lại nói, huynh ấy chỉ là cố tình làm nũng mà thôi, kỳ thực khi học hành vẫn luôn rất mực nghiêm túc!"

Bỗng chốc nghĩ tới điều gì, Đô Đô vội vàng nói: "Còn nữa, còn nữa! Ca ca của đệ còn biết giặt giũ quần áo nữa đấy! Chẳng qua là khi ấy đệ còn quá nhỏ, ha ha, chẳng nhớ rõ là mấy, đó là lời phụ thân đệ nói! Phụ thân bảo ca ca của đệ rất đỗi thương đệ! Mỗi ngày đều ôm ấp đệ, thỉnh thoảng còn hôn đệ nữa..."

Mộ Nam Tinh nghe xong, chợt nhận ra tiểu tử này chỉ toàn kể lể ca ca thương mình nhường nào, đối đãi với mình ra sao. Nàng khẽ bật cười, không biết phải làm sao, nhưng... Tần Kỳ An thương yêu đệ đệ đến vậy cũng khiến người ta không khỏi quý mến.

"... Ca ca đối đãi với đệ rất mực tử tế! Đệ rất mực quý mến huynh ấy!"

Đô Đô đắc ý đưa ra kết luận cuối cùng, đến phút chót còn bồi thêm một câu: "Thế nhưng, Tinh Tinh tẩu tử, tẩu cứ an tâm, ca ca của đệ nhất định sẽ quý mến tẩu hơn quý mến đệ đấy!"

Cuối cùng sau khi nghị sự xong xuôi, ngày thành thân của Tần Kỳ An và Mộ Nam Tinh được ấn định vào ba tháng sau.

Sau khi đại sự thành thân được quyết định, dưới sự giám sát nghiêm ngặt của Mộ Quy Hoằng và Cảnh Nam Chi, đôi uyên ương chẳng còn dịp riêng tư.

Bảy ngày trước đại hỷ, họ thậm chí còn không được phép gặp mặt.

Rốt cuộc, trong nỗi mong ngóng khắc khoải, thời gian dần trôi, rồi cũng đến ngày đại hỷ.

Trong ngoài phủ đệ nhà họ Tần ngập tràn không khí hân hoan, đủ loại giấy lụa đề chữ "Hỷ" đỏ thắm được dán khắp các gian phòng.

"Tiểu cữu cữu, người mau bế con lên cao thêm chút nữa! Con sắp dán tới rồi!"

"Tiểu cữu nương, con dán có đẹp chăng? Chẳng lệch chút nào phải không?"

Thời Tẫn ngó trái nhìn phải một lát, đoạn gật đầu khen: "Không lệch chút nào! Đô Đô dán rất chuẩn xác!"

Đô Đô ngồi trên vai Giang Tư Nguyệt, mãn nguyện vỗ tay một cái: "Được rồi, tiểu cữu cữu, người thả con xuống!"

Nghe vậy, Giang Tư Nguyệt vội vàng đặt tiểu tử trên vai xuống, đoạn xoa bóp bả vai rồi nói: "Đô Đô, con nặng quá đấy!"

Đô Đô bĩu môi, ánh mắt lộ vẻ ghét bỏ: "Tiểu cữu cữu, người thật tệ! Người bế con không nổi! Vậy tại sao lại có thể ôm tiểu cữu nương?"

Nghe lời này của tiểu tử, trên gương mặt Thời Tẫn dần dần ửng hồng, trong lòng cực kỳ ngượng ngập.

Giang Tư Nguyệt liếc nhìn y một cái, khẽ ho khan một tiếng, vội vàng vỗ đầu Đô Đô: "Con nói năng hồ đồ gì đấy?"

Bỗng chốc nghĩ tới điều gì đó, Thời Tẫn nhìn Giang Tư Nguyệt, đoạn bước đến gần, khẽ kéo y phục trên vai y xuống một chút.

Nhìn thấy dấu răng còn chút sưng đỏ trên bả vai y, y vô cùng xót xa: "Lẽ ra nên để ta bế Đô Đô, vết thương của chàng đã ửng đỏ cả rồi."

Giang Tư Nguyệt cười tít mắt liếc y một cái: "Chỉ ửng đỏ thôi thì có đáng gì mà sợ, ta lại thấy ưa thích lắm! Vả lại cũng chẳng đau đớn là bao, nhưng nếu muội không nỡ để tướng công của muội bị như vậy, thì tối nay chớ dùng sức quá độ! Muội có rõ chăng?"

Thời Tẫn ngỡ ngàng, y oán trách khẽ khàng: "Nếu không phải vì chàng... chàng không ngừng thì ta... ta cắn chàng để làm gì?"

Giang Tư Nguyệt vội ôm lấy vai y, an ủi: "Được rồi, được rồi, là lỗi của ta, tất cả là lỗi của ta! Sau này ta nhất định sẽ cố gắng tiết chế hành vi, được chứ?"

Chươngg 909:

"Vậy thì tạm chấp nhận!"

Thời Tẫn trầm ngâm một lát, mới cất lời: "Để ta đi hỏi tỷ tỷ xem có thuốc trị thương không, để bôi cho chàng."

"Được, đa tạ tức phụ nhi của ta."

"Hừ!"

Bên kia, Đô Đô tay ôm những chữ song hỷ đỏ thắm, chạy vội đến tẩm phòng của Tần Kỳ An: "Ca ca! Ca ca! Đệ còn rất nhiều chữ hỷ nè, đệ sẽ dán khắp tẩm phòng của huynh! Đây là phòng tân hôn của huynh đó! Nương và nãi nãi nói phải thật đỏ rực, không khí vui tươi hân hoan mới tốt!"

Tần Kỳ An dán một chữ hỷ lên chiếc gương đồng, lặng lẽ quan sát tẩm phòng của mình.

Trong tẩm phòng, loan trướng đã được trải bằng chăn mền gối đệm đỏ thẫm, màn vải đỏ rực rỡ buông xuống từ xà ngang. Ngay cả bàn trà hay ghế tựa cũng được phủ bằng gấm vóc cùng màu.

Trên cửa sổ và cánh cửa chính đều dán những chữ song hỷ to lớn.

"Đô Đô, nơi này của ta đã dán đủ lắm rồi! Chẳng cần dán thêm nữa đâu!"

Đô Đô tỉ mỉ quan sát, cảm thấy có chút đau đầu, cầm chữ hỷ so sánh với những chỗ đã dán.

Chợt nhìn thấy chiếc bình hoa đặt một bên, đôi mắt nó sáng lấp lánh: "Ca ca! Dán ở đây nè! Nơi này rất hợp! Chỗ kia cũng được nữa! Đệ thấy nãi nãi và ngoại tổ mẫu đều dán lên những chỗ này đó!"

Tần Kỳ An đành chịu, mỉm cười nói: "Được, vậy đệ cứ dán theo ý mình đi."

Đô Đô cười tít mắt, cẩn thận dán chữ hỷ lên những chỗ nó cảm thấy ưng ý.

Dán xong, nó không quên gật đầu: "Cũng không tồi! Khí tượng hân hoan đã lan tỏa khắp chốn rồi!"

Ngày thành thân.

Mộ Nam Tinh khoác lên mình bộ phượng bào đỏ rực, thêu hình phượng hoàng bằng kim tuyến lấp lánh. Mái tóc ô huyền được búi cao tinh xảo, kim quan cùng trâm cài rực rỡ dưới ánh dương quang chói lọi.

Tần Kỳ An dõi theo thảm đỏ trải dài, đã thấy người trong mộng hiện hữu trước mắt. Chàng ngắm nhìn đóa hoa điền đỏ thắm trên trán nàng, nhìn nàng bước từng bước về phía mình, dáng đi yểu điệu thướt tha.

Trong mắt chàng đong đầy ý cười, trái tim bị nữ tử dung nhan diễm lệ khuynh thành trước mắt lấp đầy, đến mức mê loạn.

Mộ Nam Tinh ngắm nhìn nam nhân vận áo gấm đỏ, dung mạo tuấn dật như ngọc trước mắt, trong lòng dâng trào cảm xúc vừa mừng vừa tủi.

Bao nhiêu năm qua, cuối cùng bọn họ cũng se duyên kết tóc.

Mộ Quy Hoằng và Cảnh Nam Chi cùng Mộ Nam Diệp đứng một bên, cười tít mắt dõi theo.

Đúng lúc này, một cung nữ đứng cạnh thấy vậy, vội vàng trùm chiếc khăn voan đỏ thắm lên đầu Mộ Nam Tinh.

Nụ cười trên gương mặt Tần Kỳ An chợt ngưng lại trong chốc lát, lòng dâng lên tiếc nuối vô vàn.

Chẳng qua là, tối nay chàng có thể tha hồ chiêm ngưỡng rồi!

Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt chàng càng thêm phần rạng rỡ.

Chàng bước tới bên Mộ Nam Tinh, dịu dàng ôm nàng ấy, cùng nàng bước từng bước ra ngoài.

Nàng trong lòng vội vàng vòng đôi tay ôm chặt lấy cổ chàng. Nữ tử dưới lớp khăn trùm đầu cảm nhận mùi hương thanh khiết, mát lành trên người chàng, khẽ cắn môi, không nén được mà ôm chặt hơn nữa.

Tần Kỳ An cảm nhận sức lực từ đôi tay nàng, nụ cười trên mặt chàng càng thêm rực rỡ.

Ánh ban mai rạng rỡ ấm áp, làn váy gấm đỏ tinh xảo của Mộ Nam Tinh vương vấn giữa vạt áo Tần Kỳ An, nhẹ nhàng phiêu diêu theo gió.

Từ sáng sớm, bá tánh kinh thành đã tụ tập chật kín hai bên đường.

Hôm nay là ngày thành thân của Công chúa và Trạng nguyên, ai ai cũng muốn đến chiêm ngưỡng cảnh tượng long trọng này!

Chẳng bao lâu sau, Tần Kỳ An cưỡi trên tuấn mã, từ từ xuất hiện ở cuối con đường.

Áo bào đỏ thắm trên người chàng phấp phới trong gió, nụ cười rạng rỡ tựa như cảnh sắc tuyệt mỹ nhất nhân gian, cực kỳ hòa hợp với dung nhan tuấn tú của chàng, khiến chúng dân hai bên đường đều ngẩn ngơ.

Phía sau chàng là kiệu hoa khảm nạm đỏ vàng tinh xảo, tựa như một tiểu cung điện di động, được mười sáu kiệu phu khiêng đi từ từ về phía trước.

Trên mặt mười sáu kiệu phu đều nở nụ cười tươi tắn, nếu nhìn kỹ, chẳng phải đó chính là các binh sĩ trong Hắc Kỵ Quân ư?

Sau đó là mười dặm hồng trang.

Chẳng qua, nói mười dặm thì quả thật có chút coi nhẹ, bởi đội ngũ rước dâu dài vô tận, mãi đến nửa canh giờ trôi qua mới dần khuất dạng trước mắt mọi người.

Về phần Tần gia, từ sáng sớm đã bận rộn không ngơi tay.

Cả gia đình họ Tần, từ bậc trưởng bối đến lớp hậu bối, cùng với Tần Tĩnh Nghiễn, Cẩu Đản, Nhị Oa và Lâm Hiểu Thanh đều vất vả ngược xuôi. Ngay cả Đô Đô cũng theo sát Giang Oản Oản, chạy tới chạy lui hỗ trợ.

Chươngg 910:

Các vị khách nhân đã ngồi chật kín sân viện.

Một bộ phận khách là những người dân trong thôn của họ. Khi biết tin Tần Kỳ An sắp thành thân, dù đường sá xa xôi, nhưng phần lớn đều thi nhau tề tựu về đây.

Một bộ phận khách khác là quan viên trong triều đình và binh sĩ Hắc Kỵ Quân, còn có cả những bằng hữu đồng liêu của Tần Kỳ An.

Chẳng bao lâu sau, tân lang đã rước tân nương về phủ.

Tiếng pháo ngoài Tần phủ vang động trời đất.

Câu "Đưa tân nương vào động phòng!" vang lên, hôn yến đã bắt đầu trong không khí tưng bừng náo nhiệt.

Tần Kỳ An phải tiếp rượu suốt cả ngày, khi trở về động phòng hoa chúc, bước chân đã có phần loạng choạng.

Chàng mê mẩn nhìn nàng dâu trùm khăn che mặt trước mắt.

Gương mặt ửng hồng hé nở nụ cười mê hoặc, chàng đưa tay vén nhẹ, chiếc khăn trùm đầu nhẹ nhàng rơi xuống giữa loan trướng.

Nữ tử dung nhan diễm lệ trước mắt từ từ ngẩng đầu, cười tít mắt nhìn chàng.

Ánh mắt của Tần Kỳ An tựa như ngọn lửa cháy bừng, chỉ cần nhìn nàng là sẽ bùng cháy dữ dội.

Vội vàng uống cạn chén rượu hợp cẩn, Tần Kỳ An chẳng chờ đợi thêm nữa mà ôm chặt lấy Mộ Nam Tinh.

Đầu Mộ Nam Tinh tựa lên vai chàng, dung nhan ửng đỏ, đôi mắt khẽ nhắm lại, bên trong ngập tràn tình ý.

Khắp căn phòng dường như cũng ướt át theo.

Từ thuở bốn năm tuổi, cho đến hơn hai mươi niên, họ chưa từng cách xa, lòng vẫn mãi nồng đượm tình sâu.

Ba năm sau, ngoại ô kinh thành, tuyết trắng xóa giăng đầy trời.

Ngoại ô kinh thành, đại môn một tư gia u nhã chợt hé mở.

Chỉ thấy một nam nhân vận cẩm bào xanh thẫm, khoác áo choàng đen, ôm một hài tử tầm hai ba tuổi. Bên cạnh y là một thanh niên áo gấm trắng, choàng áo khoác dày trắng muốt, tay cầm một cây dù giấy dầu, che mưa tuyết cho hai cha con.

Thân thể nhỏ bé của tiểu nhi vùi sâu dưới áo choàng của nam nhân, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ đội mũ hổ.

Dù chỉ thoáng qua, cũng đủ thấy dung mạo tiểu nhi trắng trẻo tinh khôi, ngũ quan vô cùng khôi ngô tuấn tú.

"Phụ thân, cha, tuyết rơi lớn quá!"

Tiểu nhi vươn bàn tay nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn từ trong lớp áo choàng ra đón những bông tuyết, cười tít mắt cảm thán.

Thời Tẫn không màn đến chiếc dù, vội nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con, nhét vào lòng Giang Tư Nguyệt, dặn dò: "Bảo bảo, coi chừng tay con bị đông cứng, chớ ham chơi, nếu trúng phong hàn thì phải làm sao đây?"

Giang Tư Nguyệt nhẹ nhàng quẹt lên mũi tiểu nhi một cái, vội tiếp lời Thời Tẫn: " Đúng vậy, bảo bảo ngoan nào, nếu... bị bệnh thì không thể đến rạp kịch với phụ thân và cha nữa."

Tiểu nhi trố tròn đôi mắt, bàn tay nhỏ bé dùng sức nhét vào dưới nách Giang Tư Nguyệt, nơi đó ấm áp vô cùng: "Không chịu! Không chịu! Cha và phụ thân phải dẫn con theo! Con muốn xem phụ thân biểu diễn!"

Không trách Giang Tư Nguyệt và Thời Tẫn lại lo lắng đến vậy, bởi thể trạng tiểu nhi vốn yếu ớt, thường xuyên cảm hàn và thỉnh thoảng còn bị đau bụng.

Bởi vậy, Giang Tư Nguyệt và Thời Tẫn luôn cẩn mật trông nom con.

Nói tới cũng thật có duyên.

Hai năm trước, khi Thời Tẫn và Giang Tư Nguyệt đến biên cương biểu diễn, họ nhặt được tiểu nhi đang vùi mình trong gió tuyết. Lúc đó tiểu nhi còn chưa biết nói, được bọc một lớp chăn mỏng bị vứt dưới mái hiên.

Nếu không phải Thời Tẫn tinh mắt, e rằng tiểu nhi đã c.h.ế.t cóng rồi.

Sau khi nhặt tiểu nhi về, lúc ấy hai người mới nhận ra thân thể con nóng bừng, gầy teo ốm yếu, tiếng khóc thoi thóp.

Hai người đưa tiểu nhi đến y quán chữa trị hơn mười ngày, khó khăn lắm mới giữ lại được cái mạng nhỏ cho con.

Sau khi chữa bệnh xong, hai người định giúp tiểu nhi tìm lại người thân. Hỏi thăm nhiều nơi mới biết tiểu nhi không còn người thân nào khác, hai người thân duy nhất còn lại lại là kẻ lòng lang dạ thú.

Nghe nói mẫu thân của tiểu nhi là một mỹ nhân hiếm có ở thành nhỏ, sau khi yêu một thư sinh thì sinh ra tiểu nhi. Nhưng trời không chiều lòng người, thư sinh gặp nạn, qua đời khi còn trẻ.

Mẫu thân tiểu nhi đau lòng gần chết, trong nhà thư sinh cũng không còn người thân, thế nên nàng bèn gửi gắm tiểu nhi cho người thân, đoạn theo phu quân về nơi cửu tuyền.

Chươngg 911:

Chẳng qua người nhà của nàng, cũng chính là phụ thân và kế mẫu của nàng, vốn không chấp thuận việc nàng yêu đương với một thư sinh nghèo hèn. Nay còn có thêm nghiệt tử, đương nhiên trong lòng bọn họ sẽ không cam.

Bởi vậy, khi tiểu nhi được giao phó cho bọn họ, bọn họ lại không hết lòng nuôi dạy.

Cho đến khi tiểu nhi sốt cao, sau khi đưa đến y quán, nghe đại phu nói phải tốn hơn mười lượng bạc mới có thể chữa bệnh, hai kẻ lòng dạ độc ác đó đã thẳng tay vứt bỏ tiểu nhi.

Thời Tẫn và Giang Tư Nguyệt nghe xong, nào dám gửi trả tiểu nhi về nữa, e rằng trở về không được bao lâu lại sẽ bị vứt bỏ lần nữa.

Hai người cùng nhau thương nghị, quyết định đưa tiểu nhi về kinh thành nhận làm con nuôi.

Dù sao tiểu nhi cũng không chút ký ức về trước đây, sau này chính là nhi tử của bọn họ, lấy tên theo họ của hai phụ thân, tên là Giang Thời.

Khi trở về nhà, tiểu nhi được Giang Tư Nguyệt nhẹ nhàng đặt xuống.

Được đặt xuống, lúc này toàn thân tiểu nhi mới lộ ra.

Chỉ thấy tiểu nhi mặc cẩm bào đỏ thêu hình hổ bằng tơ vàng, chân cũng mang một đôi giày hổ.

Bộ y phục này là một trong những món quà sinh thần Thời Quỳnh tặng cho tiểu nhi.

Tiểu nhi duỗi tay cởi một cúc áo, cái miệng nhỏ chúm chím lầm bầm: "Y phục hổ cữu cữu tặng con nóng quá à."

Giang Tư Nguyệt bưng một ly nhũ tương ấm tới cho tiểu nhi: "Bảo bảo, nào, uống sữa đi."

Tiểu nhi vừa nghe, động tác trên tay dừng ngay lập tức, cầm ly nhũ tương từ tay Giang Tư Nguyệt mà uống một hơi cạn sạch, "Ừng ực", "Ừng ực".

"Hơ! Phụ thân, con uống xong lại thấy càng nóng hơn."

Giang Tư Nguyệt khẽ nhéo khuôn mặt nhỏ của tiểu nhi một cái: "Ngoan, không được cởi y phục, nóng cũng phải chịu đựng."

Sau khi Thời Tẫn điều chỉnh lò sưởi trong tường cho ấm áp hơn rồi mới đến bên tiểu nhi, gỡ chiếc mũ hổ trên đầu con xuống.

Sau đó ôm tiểu nhi đến bên cạnh lò sưởi.

"Bảo bảo, ngồi nơi đây, chốn này ấm áp vô cùng."

Tiểu nhi ngoan ngoãn ngồi trên bàn nhỏ trước lò sưởi: "Được ạ!"

Giang Tư Nguyệt nhìn hai phụ tử, vươn tay xoa đầu cả hai, cười nói: "Hai bảo bối lớn nhỏ ngồi ngoan nhé, phụ thân đi nấu đồ ăn cho hai người."

Thời Tẫn và tiểu nhi nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía y: "Ta muốn ăn cá nhỏ!"

"Con muốn cá nấu dưa chua!"

Khẩu vị của hai phụ tử quả thật tương đồng.

Giang Tư Nguyệt mỉm cười gật đầu, sau đó, y nhìn về phía tiểu nhi với đôi mắt long lanh: " Nhưng mà cá nấu dưa chua có xương, phụ thân làm cá viên nấu dưa cho con được không? Bảo bảo của chúng ta có thể ăn từng viên một!"

Tiểu nhi vội gật đầu: "Muốn ăn cá viên!"

"Ngoan quá!"

Nhìn Giang Tư Nguyệt trút bỏ y bào dày cộm trên người, sau đó khoác lên mình chiếc tạp dề, rồi tiến vào gian bếp, tiểu hài tử cười tít mắt, vội vàng lao vào lòng Thời Tẫn, rộn ràng cất tiếng: "Cha à, phụ thân sắp làm cá viên cho con rồi! Cá viên cha làm ngon tuyệt!"

Thời Tẫn ôm chặt tiểu nhi, khẽ đặt lên má một nụ hôn: "Chẳng phải mới ngày nào bảo bối nhà ta vừa được nếm rồi sao? Giờ lại thèm thuồng ư?"

Tiểu nhi ngượng nghịu đưa tay che mặt: "Do phụ thân nấu ngon quá! Con ước được thưởng thức mỗi ngày vậy!"

Vừa dứt lời, tiểu nhi lại vội vàng thưa tiếp: "Cha à, hôm nay con vẫn chưa được ăn bánh kẹo! Thứ kẹo sữa bò thơm ngọt đó!"

Thời Tẫn khẽ nhíu mày, dùng ngón tay nhéo nhẹ vành tai tiểu nhi: "Hôm nay con đã ăn ở nhà ông bà nội rồi! Ngươi tưởng cha không hay biết ư?"

Tiểu nhi nghe vậy thì kinh hãi trợn tròn mắt.

Tiểu nhi không tài nào lý giải được vì sao cha lại biết, rõ ràng con đã dặn phụ thân không được nói về hai viên kẹo con đã ăn cho cha nghe mà.

"Cha... Tại sao cha biết vậy?"

Thời Tẫn cười nói: "Bởi vì ta nghe thấy con và phụ thân con thủ thỉ với nhau mà!"

Tuy hai cha con thủ thỉ với nhau nơi góc nhà, song khi tiểu nhi phấn khởi, giọng nói lại vô tình lớn hơn vài phần, còn đâu màng chi đến việc người khác có nghe thấy hay chăng.

Tiểu nhi chợt vội vã che miệng, sau đó thấp thỏm nhìn về phía gian bếp.

Thôi rồi, cha sẽ không... lại bị phụ thân trừng phạt nữa chứ?

Chươngg 912:

Lần trước phụ thân lén mua bánh ngọt cho tiểu nhi nên đã bị cha phạt giặt toàn bộ y phục trong phủ.

Lần này... Lần này chắc chẳng còn đơn giản là giặt giũ y phục nữa rồi?

Tiểu nhi mày chau mặt ủ rũ, níu lấy tay Thời Tẫn, lắc nhẹ một cách tội nghiệp: "Cha, là do con cứ bám riết, nài nỉ phụ thân làm theo ý con, cha đừng nghiêm phạt phụ thân con mà."

Vừa dứt lời, đôi mắt tiểu nhi khép hờ, vẻ mặt tỏ rõ sự kiên quyết, như xem cái c.h.ế.t nhẹ tựa lông hồng: "Nếu cha muốn trừng phạt, xin cứ phạt con!"

Thời Tẫn nhìn dáng vẻ đáng yêu của tiểu nhi, trong lòng vô cùng yêu thích, làm sao nỡ lòng nào nghiêm phạt tiểu nhi cho đành.

"Bảo bối ngoan của cha, cha sẽ không nghiêm phạt hai người nhưng... Hôm nay sẽ chẳng có kẹo để thưởng đâu nhé."

Tiểu nhi khẽ nhíu mày, rồi lại giãn ra ngay tắp lự: "Dạ."

Dẫu hôm nay không được phép thưởng thức, nhưng mai sau ắt sẽ được ăn thôi, nếu như thật sự muốn ăn... Con có thể sai phụ thân lén mang một viên kẹo về cho con.

Phụ thân đã lén lút "chôm" từ cha rất nhiều lần, kinh nghiệm đã đầy mình rồi.

Vừa nghĩ vậy, tiểu nhi liền hân hoan trong lòng, khuôn mặt lại nở một nụ cười ngọt ngào, tươi tắn.

Giang Tư Nguyệt bưng mâm cơm thịnh soạn ra ngoài, nhìn thấy đôi cha con đang cười tít mắt nhìn nhau, khuôn mặt y cũng tràn đầy ý cười, cảm thấy lòng mình tràn ngập, vô cùng ấm áp.

"Tần đại nhân à, vì cớ gì hôm nay ngài lại vội vã đến thế?"

Tần Kỳ An lo ngại công việc chậm trễ, chỉ vội dừng chân đôi lát. Y đáp: "Lý đại nhân, nay Công chúa điện hạ cùng tiểu nữ nhà ta đến đón, nếu ta không mau chóng tới nơi, e rằng khi về sẽ bị nàng trách mắng một trận tơi bời mất thôi."

Dứt lời, bước chân y lại càng thêm vội vã.

Tần Kỳ An và Mộ Nam Tinh thành thân được một năm thì sinh hạ một tiểu nữ, đặt tên là Tần Nguyệt Ninh.

"Phò mã của chúng ta quả là người trượng phu mẫu mực, yêu thương gia đình biết bao!"

"Điều ấy đương nhiên rồi, Phò mã và Công chúa điện hạ là phu thê tình sâu nghĩa nặng, điều ấy vốn đã vang danh xa gần rồi, đến cả tiểu nữ của Phò mã cũng vậy! Được ngài ấy cưng chiều hết mực, nâng niu như ngọc quý trong lòng bàn tay, sợ vỡ tan mất thôi!"

"Quả thực, tiểu nữ của Phò mã đáng yêu vô cùng, nàng không chỉ xinh đẹp, thông minh mà còn hội tụ mọi ưu điểm từ cả phụ thân lẫn mẫu thân mình!"

"Thôi thôi, đừng nói nữa, nếu ta có được một tiểu nữ như thế, ắt hẳn ta cũng sẽ cưng chiều nó hết mực!"...

Lời xì xào bàn tán của các bạn đồng liêu, Tần Kỳ An nào còn tâm trí nghe rõ, bởi lúc này y đã bước chân đến cổng cung điện.

Từ đằng xa, y đã trông thấy hai bóng người thấp thoáng bên cạnh cỗ xe ngựa.

Y cười tít mắt, dang rộng đôi cánh tay: "Ninh bảo bối!"

Tiểu nữ đang nằm trong lòng Mộ Nam Tinh vội vã vươn đôi tay nhỏ về phía y: "Cha!"

Tiểu nữ vừa lao vào lòng y đã vội đưa đôi tay nhỏ bé ôm lấy khuôn mặt y: "Cha, người có lạnh không? Hôm nay người đã làm những gì? Hoàng đế ngoại công bảo người làm những việc gì? Người có mệt mỏi chăng?"

Trên tay tiểu nữ đeo đôi bao tay lông nhung, vừa ôm lấy mặt y, gió lạnh liền bị chặn lại.

Tần Kỳ An ôm chặt tiểu nữ vào lòng, hôn lên má vài cái: "Cha không hề lạnh, cũng chẳng thấy mệt, Ninh bảo bối của cha có thấy mệt mỏi chăng?"

Tiểu nữ vội lắc đầu: "Không mệt ạ! Con chỉ thấy hơi nóng một chút! Mẫu thân mặc y phục cho con quá dày, con sắp chẳng thở nổi nữa rồi, cha, người phải quản giáo mẫu thân mới được đó."

Tần Kỳ An nghe vậy, khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Mộ Nam Tinh đang đứng bên cạnh, chỉ đành bất đắc dĩ đáp lời: " Nhưng chỉ có mẫu thân con mới có thể quản giáo cha, chứ cha nào có quyền quản giáo mẫu thân con đâu, trong gia đình ta, mẫu thân con là người có quyền uy nhất, lẽ nào con không biết sao?"

Mộ Nam Tinh khẽ bật cười, tự tay sửa lại chiếc mũ lông nhung màu xanh cho tiểu nữ: "Hai phụ tử các người mau lên xe đi, ngoài trời băng tuyết phủ giăng, lạnh lẽo vô cùng!"

Một nhà ba người cùng trèo lên cỗ xe ngựa, chẳng bao lâu sau, cỗ xe ngựa đã từ từ rời khỏi cửa cung điện.

Tần Kỳ An ôm chặt tiểu nữ vào lòng, nghiêng đầu nói chuyện với Mộ Nam Tinh: "Ngoài trời lạnh lẽo đến thế, ta đã dặn nàng không cần đến đón ta rồi mà, lỡ như nàng và con bị lạnh thì làm thế nào đây?"

Mộ Nam Tinh khẽ cười đáp: "Tiểu nữ nhà thiếp mặc y phục rất dày, con bé sẽ chẳng bị lạnh đâu, còn thiếp thì chàng đâu phải không biết, từ trước tới nay thiếp vẫn luôn chịu lạnh rất giỏi mà!"

"Ấy là chuyện trước kia, bây giờ nào thể nào so sánh với nàng thuở xưa nữa."

Chươngg 913:

Mộ Nam Tinh nhìn vẻ ai oán trong đôi mắt của phu quân, chỉ đành bất đắc dĩ, khẽ hôn lên má chàng một cái: "Thôi được rồi, không sao đâu mà, thiếp cũng đã mặc y phục rất dày dặn rồi."

Nữ nhi trong lòng lắng nghe cuộc trò chuyện của song thân, cười tít mắt cất lời: "Phụ thân, thực ra ta cảm thấy trong phủ đệ của chúng ta, phụ thân mới là người vĩ đại nhất, nương vẫn luôn khen phụ thân đáng yêu, nương còn luôn dỗ dành phụ thân, nương không có khen ta đáng yêu..."

Nghe giọng sữa mềm mại của nữ nhi, Tần Kỳ An khẽ bóp gương mặt bầu bĩnh của nàng: "Nói càn! Phụ thân sao có thể đáng yêu chứ? Phụ thân đây phải là tuấn lãng tiêu sái mới đúng! Nữ nhi cũng học thói xấu rồi."

Nàng vừa nghe là đã vội lắc đầu nguầy nguậy: "Ta không có học thói xấu! Nương vẫn luôn nói vậy mà! Khi phụ thân xử lý công sự, nhíu mày lại, nương nói phụ thân rất đáng yêu. Khi phụ thân nằm ỳ không chịu dậy, nương cũng nói phụ thân rất đáng yêu. Ngay cả khi phụ thân ôm nương không chịu buông tay, nương cũng nói phụ thân đáng yêu! Ta đã nghe thấy toàn bộ!"

Nữ nhi líu lo cất lời xong, vội ngước nhìn Mộ Nam Tinh, tựa hồ để tìm sự chứng thực: "Nương, người nói có đúng không?"

Mộ Nam Tinh trông thấy vành tai Tần Kỳ An đỏ ửng, trong lòng cảm thấy ngọt ngào khôn xiết. Dáng vẻ phu quân nàng lúc này cũng thật khả ái biết bao!

Nàng trông thấy mẫu thân nhìn chằm chằm phụ thân mình, vội đẩy tay nàng một cái: "Nương, người mau nói đi."

Ngay sau đó, nàng không nhịn được mà thầm nói một câu: "Nương nhìn phụ thân mê say quá, thậm chí còn mê say hơn cả tiểu đệ đệ nhà cữu công khi trông thấy món ngon vật lạ nữa!"

Bởi lẽ, nhi tử của Giang Tư Nguyệt và Thời Tẫn nhỏ hơn nàng, chiếu theo vai vế, gọi là "tiểu đệ đệ" quả thực có phần kỳ lạ. Song, ngay từ thuở bé, nàng đã quen miệng gọi như vậy. Cho đến khi gặp cữu biểu thúc, cũng khó lòng mà thay đổi. Sau bao phen mọi người ra sức sửa sai mà vẫn không thành, đành cam tâm mặc kệ.

Mộ Nam Tinh dở khóc dở cười, khẽ nhéo bàn tay nhỏ xinh của nữ nhi: "Được rồi, phụ thân của con rất đáng yêu, nương thừa nhận và nương cũng nói rồi, con chịu chưa?"

"Thấy chưa! Phụ thân! Ta không nói dối!" Nữ nhi cực kỳ đắc ý.

Tần Kỳ An nhìn thoáng qua Mộ Nam Tinh đang khẽ nở nụ cười rạng rỡ, chàng ho khan một tiếng, sau đó vươn tay che mắt nữ nhi rồi nghiêng đầu trao Mộ Nam Tinh một nụ hôn nồng nàn.

Cũng may nữ nhi đã quá quen với những cử chỉ ân ái bất chợt của song thân. Dù phụ thân chẳng cần dùng tay che mắt, nàng vẫn chủ động nhắm nghiền.

Nàng dựa vào lòng phụ thân, đôi tay nhỏ xinh đặt ngay ngắn trên đùi, dáng vẻ ngoan ngoãn biết bao.

Hôn xong, Tần Kỳ An cười tít mắt, lại hôn lên điểm hoa trên vầng trán của Mộ Nam Tinh.

Điểm hoa hôm nay là một đóa hoa đỏ điểm lam, do chính tay Tần Kỳ An họa cho nàng vào sáng sớm, quả thực diễm lệ phi phàm.

Hàng mi Mộ Nam Tinh khẽ run, người này thật thích hôn lên trán nàng, đặc biệt là điểm hoa trên đó.

"Hôm nay, điểm hoa được họa thật tuyệt mỹ, khiến Công chúa của ta càng xinh đẹp bội phần."

Mộ Nam Tinh khẽ vỗ lên tay chàng: "Chẳng phải chính chàng họa nên ư, cớ sao lại tự đề cao tài hoa của mình đến vậy?"

Nữ nhi trong lòng nghe vậy thì vươn tay sờ trán mình, cơ thể ngọ nguậy một cái, xoay người lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Kỳ An: "Dạ... Dạ... Vậy lát nữa khi về phủ, phụ thân nhất định phải họa cho ta! Phải họa kiểu siêu đẹp!"

Tần Kỳ An cười nói: "Ây da, Ninh bảo bảo nhà chúng ta còn biết chưng diện, nay phụ thân nói sẽ họa cho ta nhưng có gọi thế nào ta cũng không chịu dậy, phụ thân cũng đành bất lực."

Nàng nhíu mày: "Dạ... Dạ... Vậy lát nữa khi về phủ, phụ thân nhất định phải họa cho ta! Hôm nay chúng ta sẽ đến nhà gia gia nãi nãi dùng bữa, nhà cữu công cũng sẽ dẫn tiểu đệ đệ tới, ta muốn khoe với tiểu đệ đệ! Cả tiểu thúc thúc nữa! Lần trước tiểu thúc thúc vấn tóc cho ta xấu xí đến cực điểm, hôm nay phụ thân và nương cũng phải vấn tóc cho ta thật đẹp, để tiểu thúc thúc học hỏi."

Mộ Nam Tinh sờ khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của nữ nhi, trêu chọc: "Nữ nhi là muốn chia sẻ cùng tiểu đệ đệ, hay là khoe khoang đây? Đừng tưởng nương không biết trong lòng con toan tính điều gì!"

Xuyên không về cổ đại làm giàu nuôi nhãi con

Chương 900