Nàng chẳng hề ngại ngùng khi bị vạch trần, cười tít mắt: "Nương thông minh quá, tiểu đệ đệ rất đáng yêu, ta chỉ muốn để đệ ấy khen ta thôi!"
Trong tiếng cười đùa rộn rã của một gia đình ba người, cuối cùng cũng đã về tới phủ.
Vừa về tới phủ, cả ba đã thay xiêm y. Sau khi thay xiêm y xong, nàng đã vội kéo Tần Kỳ An đến trước gương đồng: "Phụ thân nhanh lên! Mau vấn tóc cho ta rồi họa điểm hoa nữa! Ta muốn xinh đẹp tựa như nương vậy!"
Hiển nhiên là Tần Kỳ An sẽ nghe theo lời nữ nhi.
Mộ Nam Tinh chẳng chút thành thạo nào trong việc trang điểm cho nữ nhi. Ngay cả mái tóc và điểm hoa của nàng vẫn do Tần Kỳ An tự tay điểm xuyết mỗi ngày. Bởi vậy, khi nữ nhi nhà mình muốn chưng diện, nàng cũng đành bất lực.
Chẳng bao lâu sau, mái tóc nữ nhi đã được tết thành b.í.m tóc mỹ lệ, b.í.m tóc uốn thành một búi hình hồ điệp, sau đó cài một đóa hoa lụa màu lam điểm ngọc trai giữa búi. Phần tóc sau ót buông xõa xuống, vừa đen nhánh vừa suôn mượt. Vấn tóc xong, Tần Kỳ An âu yếm vươn tay khẽ vuốt ve.
Vầng trán cũng dần hiện lên một điểm hoa xanh biếc tuyệt mỹ, rất hòa hợp với bộ xiêm y màu xanh nhạt mà nàng đang mặc. Nhìn qua, nàng tựa như một tiểu tiên tử giáng trần.
Tần Kỳ An mãn nguyện đặt bút xuống, ôm nữ nhi vào lòng, trao nàng một nụ hôn: "Nữ nhi bảo bối của phụ thân thật diễm lệ tuyệt trần!"
Nàng ghé sát vào bàn trang điểm, kề cận gương đồng mà ngắm nghía.
Ngắm nghía xong, nàng quay đầu lại, ôm Tần Kỳ An, dùng sức hôn chàng một cái: "Phụ thân thật tài giỏi! Ta thật xinh đẹp! Ta yêu thích vô cùng..."
Chẳng mấy chốc, Mộ Nam Tinh đã bước tới, ôm lấy cổ Tần Kỳ An, nhìn về phía nữ nhi trong gương rồi cất lời: "Ừm... Quả thật, Ninh bảo bảo của chúng ta thật diễm lệ phi phàm!"
Tiểu nữ nghe vậy thì vui tới cong đôi mắt thành một vệt nhỏ: " Đúng thế! Phụ thân trang điểm cho con đẹp quá chừng! Đến nương cũng phải chịu thua!"
Mộ Nam Tinh cười nói: "Mấy thứ này rất khó làm, may mà nhà chúng ta có phụ thân con biết được tài này, chi bằng để người chuyên tâm phục vụ mẫu tử chúng ta."
Tần Kỳ An khẽ cong môi cười, ánh mắt nhìn nương tử nhà mình rồi lại nhìn tiểu nữ như đúc từ ngọc trong ngực, chàng đáp: "Vô cùng sẵn lòng!"
Sau một hồi nô đùa với con bé, Mộ Nam Tinh mới nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi."
Chỗ ở của ba người là ở phủ Công chúa mà Mộ Nam Tinh được Mộ Quy Hoằng ban cho, toàn bộ dinh thự tuy rộng lớn nhưng ngoài một nhà ba người bọn họ ra thì cũng chỉ có vài người hầu hạ, rất nhiều phòng ốc trống trải.
Bọn họ cảm thấy phủ đệ thật sự quá đỗi rộng lớn, thế nên đã mua thêm một căn nhà nhỏ để làm nơi cư ngụ.
Hiện tại căn nhà nhỏ cũng không có người hầu, cả nhà ba người bọn họ cảm thấy vô cùng thoải mái.
Không chỉ có thế, khu nhà nhỏ còn cách Tần phủ không xa, thỉnh thoảng hai phu thê và tiểu nữ lại tới đó dùng bữa.
Khi vừa đặt chân đến Tần phủ, Giang Tư Nguyệt và Thời Tẫn đã dẫn theo Giang Thời, tiểu nhi hơn hai tuổi của mình.
Tiểu nữ vừa nhìn thấy tiểu đệ đệ liền vội chạy tới: "A Thời đệ đệ, đệ mau nhìn này! Hôm nay tỷ có đẹp không? Đây là tóc và hoa điền mà phụ thân tỷ đã làm cho tỷ đấy!"
Đôi mắt Giang Thời sáng ngời: "Đẹp! Trông tuyệt sắc!"
Hai tiểu oa nhi nắm tay vào nhà, chẳng mấy chốc đã sà vào lòng Đô Đô.
Mấy năm qua, Đô Đô đã cao lớn hơn, vóc dáng đã ngang ngửa huynh trưởng của hắn.
Hắn có đôi mắt lãng tử, thường xuyên cười tít mắt, dáng vẻ vừa khôi ngô vừa đa tình, lại biết nói những lời lẽ ngọt ngào, thế nên hai tiểu oa nhi rất yêu thích hắn.
"Ninh bảo bảo, Thời bảo bảo, các cháu có nhớ tiểu thúc thúc không nào?" Đô Đô hôn mỗi đứa một cái, cười híp mắt hỏi.
"Nhớ! Cháu nhớ tiểu thúc thúc! Nhớ da diết luôn!"
"Đệ cũng nhớ tiểu thúc thúc! Cũng nhớ vô cùng!"
Đô Đô khen ngợi ngay lập tức: "Ai chà, hôm nay Ninh bảo bảo của chúng ta đẹp quá! Nhìn mái tóc này, lại còn có đóa hoa lê trên trán nữa! Đẹp tuyệt trần!"
Tiểu nữ lại càng thêm vui vẻ: "Là phụ thân giúp cháu làm đó! Cháu thích lắm!"
Tiểu đệ đệ cũng nói: "Đại ca rất giỏi! Vẽ rất đẹp!"
Chươngg 915:
Tiểu nữ cười nói: "A Thời đệ đệ, chỉ tiếc đệ là nam nhi, nếu không thì cũng có thể để phụ thân tỷ vẽ cho đệ."
Tiểu đệ đệ vội lắc đầu nguầy nguậy: "Đệ là nam tử hán! Không thể vẽ vời những thứ này được! Chỉ Ninh Nhi vẽ là được rồi, Ninh Nhi trở thành tiểu mỹ nhân xinh đẹp nhất là đủ rồi!"
Nghe hai đứa trẻ tỷ một câu đệ một câu, Đô Đô ôm lấy bọn chúng, không nhịn được mà nở nụ cười tươi tắn.
Hai tiểu oa nhi nhà bọn họ đáng yêu xiết bao!
Trong phòng bếp, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đang chế biến món ăn, thỉnh thoảng Giang Tư Nguyệt và Thời Tẫn ở bên cạnh sẽ giúp rửa, cắt gọt vài thứ.
Mặc dù đã bốn mươi tuổi nhưng Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì vẫn vẹn nguyên dung mạo thanh xuân, không chút thay đổi.
Ngay cả bọn họ cũng không ngờ được rằng, chỉ trong chớp mắt mình lại trở thành gia gia nãi nãi.
Chẳng mấy chốc một bàn thức ăn muôn màu muôn vẻ, ngào ngạt hương thơm đã được dọn ra.
Hai tiểu oa nhi ngửi thấy mùi thơm nức mũi, ngay lập tức từ trong lòng Đô Đô sà xuống.
Tiểu nữ chạy lạch bạch tới trước bàn ăn, vịn bàn ghé sát cái đầu nhỏ lại gần, nhắm mắt ngửi, ngay sau đó nói bằng giọng nói ngọt ngào: "Thơm quá chừng!"
Tần Tĩnh Trì đem cơm ra, sau khi đặt xuống thì dùng một tay ôm tiểu nữ đặt lên trên ghế.
Tiểu nữ quay đầu nhìn hắn, bàn tay nhỏ non mềm núc ních nắm lấy tay hắn: "Gia gia, người ôm cháu ăn, được không?"
Tần Tĩnh Trì mỉm cười, sau đó ôm tiểu nữ vào trong lòng n.g.ự.c mình: "Được, gia gia ôm Ninh nhi bảo bối của chúng ta ăn cơm."
Tiểu đệ đệ cũng vội ôm lấy chân của hắn: "Dượng! Cháu nữa, còn có cháu nữa!"
Tần Tĩnh Trì định ôm tiểu đệ đệ, đúng lúc Giang Tư Nguyệt bước ra từ phòng bếp, khi nhìn thấy cảnh này thì vội ôm nhi tử vào lòng: "Phụ thân ôm con, dượng ôm Ninh Nhi, còn phải ăn cơm, không thể ôm luôn con được, ngoan nhé."
Tiểu đệ đệ cười híp mắt ôm lấy cổ phụ thân: "Được ạ! Phụ thân, chúng ta có thể ăn cơm chưa?"
Không chờ Giang Tư Nguyệt trả lời, Giang Oản Oản đã bưng món canh cuối cùng ra khỏi phòng bếp, sau khi đặt canh xuống thì cười nói: "Ăn được rồi, Thời nhi và Ninh nhi của chúng ta phải ăn thật nhiều một chút! Có rất nhiều món là món mà các cháu thích!"
Tiểu đệ đệ nheo mắt lại: "Oa! Có cá viên! Còn có thịt băm nữa! Cháu thích lắm!"
Tiểu nữ cũng không chịu thua kém nói: " Đúng thế! Còn có tôm mà cháu thích! Cháu muốn ăn thật nhiều thật nhiều!"
Tần Tĩnh Trì sờ bụng tiểu nữ: "Ninh nhi của chúng ta muốn ăn bao nhiêu thì ăn thỏa thích! Hôm nay làm rất nhiều! Thời nhi cũng phải ăn thật nhiều, ăn thật no!"
"Hì hì, vâng ạ!"
"Vâng, cháu biết rồi thưa dượng, cháu cũng sẽ ăn thật nhiều! Ăn sạch bách luôn!"
Giang Tư Nguyệt nhéo tiểu nhi tử của mình, sao mà lại đáng yêu đến thế! Đáng yêu giống y hệt phụ thân của nó vậy!
"Bảo bối, phụ thân gắp thức ăn cho con, con muốn ăn cái gì?"
Tiểu đệ đệ chần chừ một lát, nhìn thức ăn ngon trải đầy bàn, nhất thời không biết chọn món nào: "Phụ thân, món nào con cũng ăn, món nào là ngon nhất ạ?"
Giang Tư Nguyệt suy nghĩ rồi gắp một viên cá viên mà tiểu đệ đệ thích nhất: "Ăn cái này đi! Món con thích nhất! Mùi vị cá viên mà cô cô con làm rất ngon! Thậm chí còn hơn cả tài nghệ của phụ thân nữa! Nếm thử đi!"
Tiểu đệ đệ mở miệng ra, ngậm viên cá viên trên đũa của phụ thân vào miệng.
"Oa... Ngon! Ngon! Rất ngon! Thơm nữa!"...
Bên ngoài hoa tuyết tung bay, khắp nơi trắng xóa, trong phòng lại cực kỳ ấm áp.
Tràn ngập tiếng làm nũng của tiểu nhi và tiếng người lớn cười nói.
Thời gian từ từ trôi qua nhưng hạnh phúc vẫn mãi không phai tàn.
Chươngg 916: Tiếng bước chân có chút nặng nề ---
Mặt trời chói chang trên cao, cây cối xung quanh tiêu điều xơ xác, chẳng còn vẻ tươi tốt phồn thịnh, xanh tươi ướt át như lúc sáng sớm.
Thế nhưng trong cái nóng bức oi ả này, cả người Thời Quỳnh lại lạnh buốt, khí lạnh như từ gan bàn chân truyền khắp toàn thân, lạnh đến mức đôi môi hắn trở nên trắng bệch.
Cha nương ngã vào vũng máu, nhìn qua đã không còn chút sinh khí.
"Cha... Nương..."
Đứng ở cửa nhà, khí lực toàn thân phảng phất bị rút cạn trong nháy mắt, chỉ một lát sau, hắn đã không khống chế được mà ngã nhào xuống đất.
Đám gia đinh đã vào trong từ lâu chỉ cúi đầu, không dám phát ra bất cứ tiếng động nào.
Sắc mặt hắn tái nhợt gần như trong suốt, bờ môi run rẩy kịch liệt, khóe mắt như bị ứ máu, đỏ tới mức dọa người.
Hắn không thể đứng thẳng, cũng không tự mình đứng dậy nổi, chỉ có thể quỳ lết từng bước tới bên cạnh t.h.i t.h.ể của Thời phụ Thời mẫu. Mỗi lần di chuyển, cơ thể lại càng run rẩy dữ dội hơn.
Cuối cùng khi lết tới bên cạnh song thân, hắn dùng đôi bàn tay run rẩy đỡ hai người m.á.u me đầy người ngồi dậy, thỉnh thoảng lại dùng tay che đi những miệng vết thương trên người họ.
Cho tới khi dòng m.á.u nguội lạnh từ lâu trên người cha nương loang lổ trên đôi tay trắng bệch của mình, khóe mắt đỏ bừng của hắn mới không kìm nén được nữa mà tuôn lệ liên tục.
Tiếng nức nở trầm thấp từ từ biến thành tiếng rên siết thống khổ, bầy quạ đen cách đó không xa cũng bị kinh động, vỗ cánh loạn xạ cất tiếng kêu thảm thiết.
"Cha... Nương..."
"Cha... Nương... Sao lại thế này... Sao lại thế này..."
"Đây không phải sự thật! Không phải sự thật! Không phải... Sự thật..."
Quản gia đứng một bên mắt đỏ hoe, khẽ nói: "Thiếu gia, tiểu thiếu gia... Chẳng thấy bóng dáng tiểu thiếu gia đâu..."
Ánh mắt dữ tợn của Thời Quỳnh run rẩy, nhìn về phía lão: "Đi tìm! Tìm ngay!"
Giọng nói hắn khản đặc vì khóc than quá độ, dường như muốn xé nát cổ họng mà thốt ra lời này.
Thế nhưng tìm từ sáng tới tối, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Thời Tẫn.
Tất cả mọi người đều cho rằng đệ ấy đã gặp tai ương.
Thời Quỳnh nghiến răng, sau khi thu xếp hậu sự cho song thân ở Phủ Tể tướng, mới gượng dậy dẫn người đi tìm đệ.
Tìm hơn nửa đêm, cuối cùng cũng tìm thấy đệ ấy ở ngay đống cỏ khô cách sân Thời phụ Thời mẫu xảy ra chuyện không xa.
Lúc đó, tiểu thiếu niên non nớt đã hôn mê bất tỉnh, đôi lúc run rẩy, trong miệng vẫn lầm bầm những lời như "Đừng mà!", "Đừng g.i.ế.c họ!"
Thời Quỳnh lòng đau như cắt.
Hắn thở sâu, nén nỗi bi thống trong tim, ôm đệ đệ của mình nhẹ nhàng lên xe ngựa.
Bỏ ra mấy ngày, cuối cùng Thời Quỳnh cũng lo liệu xong tang sự cho song thân, chôn cất họ ở núi Lộc.
Tể tướng và Tể tướng phu nhân bị sát hại, bậc trí giả thoáng nhìn đã hay sự việc ẩn chứa huyền cơ không đơn giản.
Thời Quỳnh liên tục dâng tấu, cầu kiến Hoàng đế hết lần này đến lần khác, thậm chí còn cùng Đại Lý Tự điều tra, nhưng kết quả cuối cùng chỉ là song thân bị bọn đạo phỉ sát hại.
Từ khi Thời Tẫn chứng kiến cảnh Thời phụ Thời mẫu bị g.i.ế.c hại, đệ ấy trở nên trầm mặc, thậm chí chẳng còn nở nụ cười nào, không thể nào hỏi được tin tức liên quan tới hung thủ từ đệ ấy, chỉ biết hung đồ đều bịt mặt mà thôi.
Thời Quỳnh thấy đệ đệ khác hẳn với tiểu thiếu niên vốn vui tươi hớn hở trước kia, lòng hắn đau đớn khôn nguôi.
E đệ ấy ở nhà sẽ càng thêm thương tâm, đành sai người đưa đến nhà ngoại.
Trong khoảng thời gian này, Thời Quỳnh gầy đến trơ xương, bôn ba giày vò ngày đêm khiến hắn kiệt sức mà ngã bệnh.
Thái y khám bệnh, chỉ phán rằng hắn do lao lực quá độ mà hôn mê.
Trụ cột duy nhất của Thời gia đã mệt mỏi ngã bệnh, bởi vậy việc điều tra hung án của Thời phụ Thời mẫu đành phải tạm gác lại.
Trong đêm, vầng trăng rằm treo cao suốt nửa tháng qua bỗng chốc ẩn mình, chẳng còn hiện diện, tiếng gió rít qua song cửa sổ, phát ra những âm thanh kẽo kẹt não nề.
Trong căn phòng ngủ tối tăm, chợt truyền đến từng hồi bước chân.
Tiếng bước chân có phần nặng nề.
Mộ Cẩm Phong nhìn người gầy gò nằm giữa giường, ấn đường nhíu chặt, đôi môi mím thành một đường mỏng.
Hắn từ từ đến gần, khẽ khàng ngồi xuống mép giường, cúi đầu nhìn người đang ngủ mê man nhưng vẫn khẽ nhíu mày. Trong đôi mắt hắn là một vực sâu u tối, dày đặc đến không thể dò xét.
Một tiếng thở dài khẽ vang lên trong căn phòng tối tăm tĩnh mịch, hắn vươn tay vuốt ve gương mặt tái nhợt, lạnh giá của Thời Quỳnh: "Quỳnh Nhi... Xin lỗi..."
Một lát sau, bóng lưng hắn khẽ động, cúi xuống, hôn lên đôi môi lạnh buốt của Thời Quỳnh, mang theo nỗi đau khổ khó tả.
Khi đứng dậy, bóng lưng cao lớn, thẳng tắp của hắn khẽ run rẩy, những ngón tay gân guốc siết chặt, trong mắt dần tràn ra sự đau thương và tuyệt vọng vô bờ.
"Xin lỗi..."
Tiếng bước chân dần xa, cho tới khi cánh cửa gỗ nhẹ nhàng cài lại, Thời Quỳnh nằm trên giường mới từ từ mở mắt, đôi mắt lạnh lẽo. Dường như bên trong ngoài sự lạnh lẽo ra còn có sự cay đắng và đau thương dày đặc, đôi môi trắng bệch của hắn khẽ mở ra: "Thật sự... Là ngươi..."
Chỉ vài từ đơn giản, lại bi thương tựa tiếng ai oán thê lương.
Về đến Vương phủ, Mộ Cẩm Phong sải bước không ngơi nghỉ, thẳng tiến đến ngục tối.
Trong ngục tối giam giữ vài người mặc áo đen, khắp người đầy m.á.u me, khi nhìn kỹ sẽ thấy m.á.u thịt văng tung tóe, tựa hồ vừa trải qua hình phạt lăng trì tàn khốc.
Ánh mắt Mộ Cẩm Phong lạnh buốt, hắn bước từ từ tới gần, nhìn mấy người trước mắt, tựa như đang nhìn súc vật hay vật chết, trong đôi mắt lạnh lẽo không một gợn sóng.
Hắn lướt qua bên cạnh.
Hộ vệ run rẩy lập tức dâng lên một cây roi.
Mộ Cẩm Phong lướt nhẹ roi, dùng roi từ từ quấn quanh cánh tay mình, quá trình cuộn vòng ấy mới là sự giày vò khốc liệt nhất, cũng là điều khiến người ta run sợ nhất.
Đôi mắt hắn nhuốm một màu máu.
Sau khi nắm trọn cây roi trong tay, đôi mắt phượng dài hẹp của hắn khép hờ, chỉ để lộ một khe hẹp đầy rét lạnh thấu xương và nguy hiểm c.h.ế.t người.
Chẳng mấy chốc, đôi mắt sắc bén vừa nhắm lại bỗng mở bừng, cây roi nhuốm m.á.u vung thẳng về phía mấy kẻ áo đen đang bị trói chặt.
Từng roi giáng xuống, thân thể mấy kẻ áo đen vốn đã thương tích đầy mình lại lần nữa đẫm trong sắc m.á.u tươi.
Nhưng dù cho bọn họ có gào thét thì cũng chỉ hóa thành tiếng rầm rì, rên rỉ, cảm giác đau đớn thấu xương khắp cả người khiến họ thấy việc phát ra âm thanh nhỏ liên tục cũng khó như lên trời.
Sau khi quất đánh mấy chục roi, Mộ Cẩm Phong mới dừng lại, từ từ phun ra từng chữ: "Các ngươi phản bội ta thì thôi, cớ sao lại dám sát hại người của y, sao dám khiến y... Đau lòng đến thế!"
Câu nói lạnh lẽo mang theo sát ý ngút trời, dù cho là đám người áo đen đã bị tra tấn đến nỗi hình hài tiều tụy cũng không thể kiềm chế mà run rẩy bần bật.
Chươngg 917: Tính cách của Nhị Hoàng tử điện hạ vốn lạnh lùng, tàn bạo bẩm sinh ---
Thời Quỳnh vốn theo phụ thân vào cung để chúc thọ Hoàng thượng, nhưng trong buổi yến tiệc toàn người lớn cùng các Hoàng tử Công chúa mà cậu ta không quen biết, cậu ta ngồi bên cạnh cha mình mà đ.â.m ra chán chường.
Nhân lúc phụ thân đang uống rượu cùng người khác, cậu ta lén lút chạy ra ngoài.
Vốn định đi dạo chơi cho khuây khỏa nhưng Hoàng cung quá đỗi rộng lớn, đi tới đi lui một hồi, cậu ta đã lạc mất đường về.
Nhìn cảnh tượng xa lạ xung quanh, Thời Quỳnh khi ấy mới mười hai tuổi, sốt ruột đến mức vò rối tóc.
Cậu ta phải mau chóng trở về!
Không phải vì lo buổi tiệc kết thúc mà là vì sợ phụ thân sẽ không tìm thấy mình!
Cậu ta đi khắp nơi nhưng càng đi lại càng lạc lối, cho tới khi đến một cung điện le lói ánh nến, cậu ta đẩy cửa bước vào.
Từ từ tiến vào, đập vào mắt là một thiếu niên đang múa giáo dài trong sân.
Phỏng chừng thiếu niên ấy lớn hơn cậu ta một hoặc hai tuổi, vóc dáng cao hơn cậu ta cả một cái đầu.
"Ngươi... Ngươi là ai?"
Cậu ta vừa cất tiếng, động tác của Mộ Cẩm Phong đã dừng lại!
Vừa rồi hắn vung giáo dài nên không hề để ý việc cửa lớn bị mở ra, còn có một thiếu niên đã bước vào.
Hắn nhíu mày: "Ngươi là ai? Dám tùy tiện xông vào nơi của ta?"
Ánh mắt của hắn vô cùng sắc bén, Thời Quỳnh chợt kinh hãi.
Lúc này cậu ta chỉ là một thiếu niên còn vương nét non nớt, Thời phụ Thời mẫu vốn rất cưng chiều cậu ta, thế nên cậu ta rất khác so với các Thế tử nhà khác, trên người tỏa ra một cỗ khí chất thanh khiết đặc trưng của trẻ nhỏ, đôi mắt trong veo xinh đẹp.
Nhìn thấy dáng vẻ vừa ngây thơ vừa căng thẳng của cậu ta, Mộ Cẩm Phong thu ánh mắt sắc bén lại: "Nói!"
Thời Quỳnh bị dọa đến run rẩy: "Ta... Ta là Thế tử của Tể tướng! Ta tên Thời Quỳnh, nay vào cung chúc thọ Hoàng thượng cùng phụ thân, ta... Ta lạc đường nên mới không cẩn thận xông vào đây, xin lỗi."
Lông mày của Mộ Cẩm Phong nhíu chặt: "Ra ngoài rẽ trái, đi tới cuối đường rồi rẽ phải, sau đó đi thẳng sẽ tới nơi tổ chức buổi yến tiệc mừng thọ."
Nghe hắn chỉ đường cẩn thận đến thế, Thời Quỳnh không còn sợ hãi hắn nữa.
Dáng vẻ của người này khôi ngô tuấn tú, rất khó khiến người ta nảy sinh ác cảm.
Thời Quỳnh không rời đi ngay lập tức: "Đa tạ ngươi, nhưng mà ngươi là ai vậy?"
"Mộ Cẩm Phong."
"Nhị Hoàng tử điện hạ?" Đôi mắt Thời Quỳnh mở to, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Nghe đồn tính cách của Nhị Hoàng tử điện hạ vốn lạnh lùng, tàn bạo bẩm sinh, lại còn mang tướng khắc thân, ba tuổi đã khắc c.h.ế.t mẫu thân Lệ phi, đến sáu tuổi thì khắc c.h.ế.t Trương phi từng nuôi dưỡng hắn.
Cuối cùng không còn cách nào khác, mặc dù Bệ hạ có lòng lương thiện, muốn giao hắn cho phi tử khác chăm sóc nhưng Mộ Cẩm Phong không chỉ khắc thân mà thỉnh thoảng còn đả thương thái giám cung nữ, đánh c.h.ế.t chú mèo hoa cưng của Khương phi nương nương, trong khi Khương phi lại là nương nương được sủng ái nhất lúc bấy giờ.
Hắn đắc tội Khương phi, càng không ai dám nuôi dưỡng hắn.
Mộ Cẩm Phong sáu tuổi đã dọn vào tẩm cung của mẫu phi đã qua đời của hắn, nói rằng mình không cần ai chăm sóc.
Mặc dù bề ngoài Bệ hạ có vẻ lương thiện nhưng trong lòng cực kỳ kiêng dè danh tiếng khắc thân của hắn.
Ngoài mặt phái cung nữ chăm sóc hắn nhưng thật ra chẳng có ai cả, cuối cùng là mặc kệ không thèm quan tâm tới.
Những năm qua, hắn chỉ có một mình, dường như tất cả mọi người đã quên mất sự tồn tại của hắn.
Mộ Cẩm Phong nhìn Thời Quỳnh rồi bật cười: "Ngươi biết ta?"
Thời Quỳnh khẽ gật đầu: "Biết, phụ thân đã từng nhắc qua."
Mộ Cẩm Phong liếc nhìn cậu ta một cái: "Đi nhanh đi."
Thời Quỳnh nhìn hắn cẩn thận từng li từng tí, quần áo trên người hắn vô cùng cũ kỹ, hoàn toàn khác hẳn áo gấm trên người những Hoàng tử khác.
Cậu ta lại nhìn thức ăn trên bàn, chỉ vỏn vẹn một chiếc màn thầu nguội lạnh cùng một đĩa rau muối đạm bạc.
Cậu ta trừng mắt, ánh mắt sắc sảo thoáng hiện vẻ do dự, trong lòng quyết định, cậu ta lấy hai miếng bánh ngọt giấu trong n.g.ự.c đưa cho Mộ Cẩm Phong.
Những chiếc bánh ngọt trong suốt lấp lánh, có thể nhìn rõ phần nhân bên trong dưới ánh trăng.
"Ngươi ăn đi, ta cho ngươi đấy."
Cậu ta đã ăn một cái bánh này rồi, ngọt thanh, ăn rất ngon, cậu ta lén giấu để mang về cho đệ đệ ăn.
Mộ Cẩm Phong lướt nhìn hai cái bánh trong lòng bàn tay cậu ta, đôi môi khẽ mấp máy, không kìm nén được mà nuốt nước bọt.
Thời Quỳnh chú ý thấy yết hầu hắn khẽ nhúc nhích, cười nói: "Bánh này ngon lắm! Là bánh ngon nhất mà ta từng được ăn! Ngươi ăn đi!"
Mộ Cẩm Phong chần chừ không nhận, từ trước đến nay chưa có ai đối xử tốt với hắn như vậy, hay cho hắn đồ ăn ngon cả.
Phần lớn những kẻ ban cho hắn mỹ vị đều ôm giữ bụng dạ chẳng lành.
Song... Hắn liếc nhìn thiếu niên trước mắt, trong lòng tự vấn: chẳng lẽ kẻ này lại mong hắn báo đáp ư?
Thấy Mộ Cẩm Phong không nhận, ánh mắt do dự pha lẫn cảnh giác, Thời Quỳnh bèn bẻ một phần bánh ngọt, đưa lên môi mình. Rồi cậu ta thốt: “Ngươi xem! Ta đâu có ý hại ngươi! Ta cũng dùng đây thôi.”
Thời Quỳnh lại đưa bánh ngọt về phía hắn.
Mộ Cẩm Phong toan cất lời, Thời Quỳnh đã nhanh tay lẹ mắt đưa miếng bánh vào miệng hắn.
Mộ Cẩm Phong kinh ngạc, lập tức đẩy ngã cậu ta xuống đất.
Thời Quỳnh khẽ rên đau, tay ôm đầu gối, môi mím chặt.
Mộ Cẩm Phong cảm nhận được vị ngọt trong bánh, chóng vánh nuốt xuống. Nhìn thấy Thời Quỳnh ngồi dưới đất, mặt mày đau đớn xen lẫn tủi thân, hắn cắn răng do dự hồi lâu, mới vươn tay về phía cậu ta, cất giọng khàn khàn: “Ta... ta không cố ý. Ngươi diễn trò đáng thương để làm chi?”
Thời Quỳnh liếc hắn một cái, rồi lại nhìn miếng bánh ngọt lăn lóc trên mặt đất không xa, đôi mắt thoáng hiện vẻ tiếc nuối.
Mộ Cẩm Phong nhìn theo ánh mắt của cậu, trong lòng dấy lên chút phiền muộn.
Thấy vậy, đôi môi mím chặt của Thời Quỳnh khẽ thả lỏng. Cậu do dự hồi lâu, rồi mới vươn tay nắm lấy bàn tay của Mộ Cẩm Phong.
Thừa dịp đó, Mộ Cẩm Phong kéo cậu ta đứng dậy.
“Nếu... nếu còn có cơ duyên, ta sẽ mang bánh tới cho ngươi. Ta... ta phải rời đi rồi.”
Dứt lời, Thời Quỳnh khập khiễng bước ra ngoài.
Mộ Cẩm Phong dõi theo bóng lưng cậu khuất dần, cho đến khi bóng hình ấy biến mất hoàn toàn. Hắn cúi nhìn miếng bánh ngọt trên mặt đất, đoạn bước tới nhặt lên, thổi bay lớp bụi bẩn bên ngoài, rồi cho vào miệng nhấm nháp.
Dùng hết miếng bánh, hắn lại lặng lẽ cầm cây giáo dài đã cũ kỹ lên, tiếp tục múa may.
Chỉ là, cái tên “Thời Quỳnh” kia đã như cắm rễ sâu trong tâm trí hắn. Đây là người đầu tiên đối đãi tử tế với hắn trên đời...
Sau này, bởi Thời mẫu là cháu gái họ của Thái hoàng Thái hậu, vậy nên vị Thái hoàng Thái hậu thường xuyên vời bà đưa Thời Quỳnh vào cung hầu chuyện.
Thời Quỳnh hễ có cơ hội là liền chạy đi tìm Mộ Cẩm Phong, mang theo mỹ vị hoặc các món đồ chơi đến cho hắn. Dẫu Mộ Cẩm Phong tuổi tác đã chẳng còn nhỏ, song lại có rất nhiều thứ hắn chưa từng thấy qua, bởi vậy, đối với vạn vật Thời Quỳnh mang tới, hắn đều cảm thấy vô cùng hứng thú.
Ban đầu hai người còn xa lạ, dần dà chuyện trò càng thêm thân thiết. Thời Quỳnh thích nhìn Mộ Cẩm Phong múa may giáo dài, còn Mộ Cẩm Phong lại thích nghe cậu ta kể về những món ăn yêu thích hoặc các bài thơ ca.
Mộ Cẩm Phong biết Thời Quỳnh đã bắt đầu chuẩn bị ứng thí. Dẫu cậu tuổi còn nhỏ, song lại tài hoa trác việt, danh tiếng vang khắp kinh thành, không ai là không biết đến.
Thời Quỳnh cũng biết Mộ Cẩm Phong rất mực yêu thích luyện võ. Có lẽ bởi mẫu phi của hắn vốn là ái nữ của Đại tướng quân, vậy nên ở phương diện này, hắn sở hữu tài năng thiên phú.
Thời Quỳnh nói, hắn thích hợp xông pha sa trường, diệt trừ quân địch.
Mộ Cẩm Phong im lặng không đáp lời. Hắn luyện võ chỉ vì không có việc gì để làm, lại cũng là để tránh bị kẻ khác hãm hại...
Chỉ là... hắn nhìn thiếu niên bên cạnh. Cậu là người bằng hữu duy nhất của hắn. Nếu cậu muốn hắn ra đi, hắn ắt sẽ rời đi.
Quả nhiên, sau cùng, hắn đã rời đi, đã bước lên sa trường.
Năm Mộ Cẩm Phong mười tám tuổi, biên cương bị quân Khương xâm phạm, trong triều không có bậc tướng tài nào khả dụng. Nhớ tới kỳ vọng của Thời Quỳnh đối với mình, Mộ Cẩm Phong lần đầu tiên cầu kiến ở Ngự Thư Phòng.
Lúc này, Hoàng thượng cũng bỗng chốc nhớ ra mình còn có một vị hoàng tử như thế tồn tại.
Có thể xuất chinh, Người ắt sẽ đồng ý. Huống hồ lại là một Hoàng tử, có thể ổn định lòng quân sĩ. Mặt khác... Người cũng nhớ tới lời đồn đại về việc Mộ Cẩm Phong khắc thân, đoán chừng sát nghiệt cũng sẽ làm hao tổn vận số...
Chỉ là, sau khi Mộ Cẩm Phong bước lên sa trường, không những thu hồi một tòa thành bị quân Khương chiếm đoạt, mà còn phản công chiếm thêm hai tòa thành của địch!
Nhưng chư vị Hoàng tử làm sao có thể dung túng cho hắn cứ oai phong lẫm liệt như thế? Kẻ phụ trách vận chuyển lương thảo đã bị mua chuộc, dọc đường lương thảo đều bị thiêu hủy.
Thời Quỳnh nghe vậy, trong lòng nóng như lửa đốt, ruột gan cồn cào. Đây chẳng phải là cắt đứt đường lui của Mộ Cẩm Phong ư? Không có lương thảo, làm sao giao chiến đây!
Cuối cùng, cậu ta bất chấp sự phản đối của Thời phụ Thời mẫu, tự mình gánh vác việc vận chuyển lương thảo.
Cậu ta là Tân Trạng Nguyên, người ngoài chỉ cho rằng cậu nóng lòng lập công. Vả lại, còn có phụ thân là Tể tướng, bởi vậy đã thay mặt cậu bẩm tấu.
Hoàng đế ưng thuận.
Bấy giờ không ai dám mua chuộc cậu, cũng không ai dám động tay động chân với cậu. Bởi vì cậu không chỉ là Tân Trạng Nguyên, còn là Thế tử của Tể tướng, tuyệt đối không phải là kẻ có thể tùy ý hãm hại được.
Chươngg 918: Chẳng lẽ không sợ chiến tranh lại bùng nổ ư? ---
Việc vận chuyển lương thảo tiến quân thần tốc.
Qua năm ngày sẽ tới Ô Cương. Ô Cương là tòa thành đầu tiên Mộ Cẩm Phong chiếm được.
Dẫu trong thành là bách tính của nước địch, Mộ Cẩm Phong cũng chẳng hề đối xử hà khắc với dân chúng.
Chẳng phải hắn ta thiện lương bẩm sinh, mà là bởi mỗi ngày Thời Quỳnh đều nhắc nhở bên tai rằng hắn phải hành thiện. Nếu đã ở vị trí cao, càng phải làm gương tốt cho thiên hạ, trở thành một vị Tướng quân anh minh hoặc một Quận vương tài trí.
Toàn bộ binh lính của quân địch trong thành đã bị giam vào lao ngục, bởi vậy binh lính Mộ Cẩm Phong lưu lại canh gác không nhiều.
Hắn rất tự tin, luôn cho rằng những lão nhân, phụ nữ và hài nhi thì chẳng cần quá để tâm.
Chỉ vì y khinh suất, suýt chút nữa đã khiến y vĩnh viễn chẳng thể gặp lại người quan trọng nhất đời mình.
Thời Quỳnh vận chuyển lương thảo, đoàn người đông tới gần ngàn.
Lúc này, y vẫn là một Trạng Nguyên tay trói gà không chặt, cưỡi ngựa ròng rã năm ngày đêm, hành trình xa xôi như vậy, thân thể đã vô cùng mỏi mệt.
Khi tới thành Ô Cương thì y tức khắc buông lỏng thân tâm, huống hồ đôi chân y cũng đã sứt da chảy m.á.u vì trường kỳ cưỡi ngựa. Sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn trong thành một canh giờ, vì quá đỗi mệt mỏi, y đã thiếp đi.
Vị tướng giữ thành Ô Cương truyền tin cho Mộ Cẩm Phong, ngay lập tức bẩm báo tin y đã tới tai Mộ Cẩm Phong.
Tuy rằng Mộ Cẩm Phong cảm thấy xót xa vì y đi xa như vậy, không ngừng nghỉ mà vội vã đến đây, nhưng lòng y cũng trỗi dậy vài phần tức giận, tức giận vì y chẳng biết quý trọng bản thân, không lo bảo toàn tính mạng mà mạo hiểm rời khỏi chiến trường.
May mắn thay, Thời Quỳnh vẫn còn ở Ô Cương.
Y nghĩ ngợi giây lát, lập tức hạ lệnh cho tướng giữ thành thay Thời Quỳnh vận chuyển lương thảo, để Thời Quỳnh được an tâm nghỉ ngơi trong thành.
Chỉ là, bọn họ đã quá đỗi coi thường đám "lão nhược phụ nhân" trong thành Ô Cương.
Binh lính Mộ Cẩm Phong bố trí khắp thành để tuần tra, canh gác. Đối với vùng đất đã thuộc về bọn họ, chẳng ai ngờ tới miếng thịt trên thớt lại còn có thể cắn ngược chủ.
Ban đêm, Thời Quỳnh nằm ở trên giường, cửa phòng bỗng nhiên khẽ mở, lộ ra một bóng người.
Vóc dáng của kẻ đến nhỏ gầy, lưng hơi còng, khuôn mặt không thấy rõ, song cốt cách lộ rõ y đã là một người lớn tuổi.
Y nhẹ nhàng rón rén đến mép giường, liếc nhanh Thời Quỳnh đang say ngủ trên giường, thô bạo bóp lấy cằm Thời Quỳnh. Thời Quỳnh giật mình tỉnh giấc bởi cơn đau nhói, nhìn kẻ bịt mặt, kinh hãi hỏi: "Ngươi là ai?"
Nào ngờ, khi y định vùng vẫy chống cự thì đã bị kẻ bịt mặt một tay đánh ngất xỉu y.
Động tác của kẻ bịt mặt vô cùng nhanh nhẹn, chỉ vài ba lần đã vác y rời khỏi nơi này.
Khi Thời Quỳnh tỉnh lại lần nữa, y đã bị trói trong một căn nhà nhỏ bé tối tăm.
Điều khiến y ngạc nhiên là, trong phòng không phải là những tráng niên cường tráng, mà là vài thân hình gầy gò cùng mười mấy thiếu niên trạc tuổi mười bốn, mười lăm.
Loại người như vậy, lẽ ra không phải là kẻ xấu, nhưng ánh mắt của họ lại lạnh lẽo tựa băng sương.
Từng ánh mắt hung tợn như sói đói, sắc lạnh như mãng xà, ngay cả những hài đồng cũng toát ra vẻ băng lãnh.
Thời Quỳnh nhìn bọn họ, bỗng dưng rùng mình, lạnh sống lưng, cả thân thể không khỏi run rẩy.
Không biết đám người kia đang nuốt thứ gì vào bụng, có vẻ như là thịt, thậm chí... còn là thịt sống.
Thời Quỳnh khẽ nhíu mày, khó khăn nuốt khan, yết hầu như bị nghẹn lại, trong lòng dâng lên cảm giác buồn nôn.
Y hít sâu, cố nén lại nỗi sợ hãi để trấn tĩnh bản thân: "Các ngươi... là ai? Bắt ta đến đây rốt cuộc là vì lẽ gì?"
Y vừa dứt lời, tất cả những kẻ đang ăn thịt sống đều ngừng lại.
Một lão già tóc đã điểm sương bạc nhai nuốt miếng thịt trong miệng, nuốt xuống rồi, lão ta chậm rãi lau vết m.á.u vương ở khóe miệng, từ tốn bước về phía y: "Chúng ta là ai?"
Giọng nói của lão già khàn đục nhưng sắc lạnh: "Đương nhiên chúng ta là con dân Khương quốc!"
Thời Quỳnh đáp lại bằng giọng điệu lạnh nhạt: "Diên Khánh ta đã đại thắng Ô Cương, tất thảy các ngươi đều là tù binh của Diên Khánh ta."
Lời y nói như một nắm muối rải vào miệng vết thương đang rỉ m.á.u tươi của mọi người.
Một thiếu niên cường tráng, đôi mắt lồi ra một bên, đi tới trước mặt y, nắm chặt tay, giáng một quyền thật mạnh vào bụng y. Thời Quỳnh khuỵu người xuống ngay lập tức, trán y tức khắc túa đầy mồ hôi lạnh.
"Ngươi dám nói bậy! Khương quốc chúng ta há là tù binh sao! Bệ hạ tất sẽ tới cứu chúng ta!"
Bụng Thời Quỳnh quặn thắt đau đớn, mãi một lúc sau, vầng trán nhíu chặt của y mới giãn ra đôi chút. Y cố sức trấn tĩnh, tự nhủ không thể chọc giận đám người này thêm nữa: "Vậy rốt cuộc... các ngươi bắt ta tới đây là vì lẽ gì?"
Đám người vẫn im lặng, không đáp lời. Mãi một lúc sau, một giọng nữ già nua khẽ cất lên: "Ngươi từ Diên Khánh đến đây vận chuyển lương thảo, vị tướng giữ thành lại hết mực kính trọng ngươi, ngươi... hẳn là người có thân phận bất phàm."
Nói tới đây, người đàn bà kia không nhiều lời nữa.
"Các ngươi đã biết thân phận của ta, cớ gì còn dám trói buộc ta? Các ngươi... không sợ chiến tranh lại một lần nữa bùng nổ sao?"
"Chúng ta là con dân Khương vương. Nơi đây là cố hương của tộc Khương chúng ta, tuyệt đối không thể để kẻ khác xâm chiếm. Thất bại... chỉ là nhất thời mà thôi... Tên họ Mộ kia, chúng ta thề sẽ không để hắn sống yên ổn!"
Thời Quỳnh khẽ khựng lại, y nhớ rất rõ tín ngưỡng của Khương quốc là Quốc chủ, từ khi sinh ra, lòng trung thành và sự phục tùng đã khắc sâu vào xương tủy của bọn họ.
Đối với một quốc gia mà nói, đây là một lực lượng hùng mạnh. Ấy vậy mà giờ đây... những con người này lại là địch thủ...
Dường như bọn họ muốn dùng y để uy h.i.ế.p Mộ Cẩm Phong.
Đôi mắt Thời Quỳnh tràn ngập nỗi lo lắng khôn nguôi. Y tuyệt đối không thể khoanh tay chờ chết, phải tìm cách trốn thoát khỏi nơi này. Chỉ cần thoát ra ngoài, gặp được binh lính Diên Khánh là mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Dù sao thì nơi đây cũng đã là một tòa thành bại trận, cho dù thế nào, bọn chúng cũng chẳng dám làm chuyện động trời. Huống hồ, khi y biến mất, ắt sẽ bị phát hiện ngay.
Có lẽ chẳng bao lâu nữa, Mộ Cẩm Phong sẽ nhận ra. Y thông minh như thế, nhất định cũng sẽ nghĩ ra đối sách.
Thời Quỳnh cố trấn tĩnh lại bản thân.
Đến nửa đêm, tất cả những kẻ trong phòng đã rời đi.
Dường như bọn họ không hề lo y sẽ bỏ trốn.
Thời Quỳnh lòng dấy lên chút chần chừ, nhưng y không thể chậm trễ thêm, thời cơ tốt như vậy ngàn năm khó gặp.
Phải tốn rất nhiều công sức, y mới tháo được dây trói trên người. Y rón rén mở cửa, bước ra ngoài.
Nhưng vừa mới mở cửa ra, y đã không khỏi kinh ngạc.
Y cho rằng nơi mình ở là một sân viện bí mật hoặc là một hầm ngầm.
Chẳng qua bốn phía... chỉ toàn là nấm mồ hoang.
Tuổi của Thời Quỳnh vốn còn trẻ, nhìn cảnh tượng vắng lặng âm u như vậy, y không kìm nén được mà thân thể run rẩy.
Y hít thở thật sâu, chậm rãi tiến về phía trước, bỗng dưng sau lưng vọng lại tiếng bước chân nặng nề.
Bước chân của y chợt khựng lại, quay đầu nhìn ra sau thì thấy một gã đàn ông cường tráng với vẻ mặt dữ tợn.
Hơi thở của Thời Quỳnh như ngừng lại, liếc nhanh gã đàn ông kia một cái, y chợt xoay phắt người, liều mạng lao về phía trước như không muốn sống.
Y thấy rõ sát ý cuộn trào trong đôi mắt gã cường tráng nọ.
Y biết nếu hôm nay không thể thoát thân, vậy điều chờ đợi y ắt hẳn sẽ không phải là một kết cục tốt đẹp.
Chẳng qua, khoảng cách giữa hai người thật sự quá xa...
Khi lại bị trói vào nhà một lần nữa, cả người Thời Quỳnh thân mang trọng thương, trên mặt cũng bầm tím m.á.u ứ.
Y thật sự rất đau đớn, nhịn không được mà khẽ rên rỉ. Từ trước tới nay, y chưa từng chịu đả kích như vậy. Y là Thế tử Tể tướng, từ nhỏ đã thân kiều thể quý, nỗi đau thế này đủ khiến y ngắc ngoải nửa phần sinh mệnh.
Bên kia, Mộ Cẩm Phong đang trong lều vải suy tính chuyện đánh chiếm tòa thành, bỗng bị tiếng bước chân dồn dập quấy rầy.
Hắn chau mày: "Chuyện gì?"
"Tướng quân... Thế tử Tể tướng... đã không thấy đâu nữa! Lục soát khắp nơi trong thành, vẫn bặt vô âm tín..."
"Cái gì?" Mộ Cẩm Phong đứng bật dậy, nhãn đồng hắn run lên, siết chặt cổ áo của binh lính vừa chạy tới: "Không thấy? Ngươi dám nói với ta... trên địa bàn của ta lại không thấy người nữa?"
Trong mắt hắn như có bão táp cuộn trào, vừa mãnh liệt vừa dữ tợn, khiến binh lính trước mắt sợ hãi đến thân thể run rẩy.
Chươngg 919: Nơi đó có một chỗ cúng tế bị vứt bỏ ---
Mộ Cẩm Phong trầm ngâm một lát, đôi con ngươi sẫm lại: "Truyền lệnh xuống, tất cả những kẻ bị nhốt trong đại lao Ô Cương, g.i.ế.c sạch cho ta, một tên cũng không được chừa lại."
" Nhưng bẩm điện hạ, bệ hạ từng phán, phải áp giải thanh niên trai tráng về xây dựng các quận mà!"
"Chớ lắm lời!"
"Vâng... Vâng!"
Sau khi truyền tin, Mộ Cẩm Phong lập tức khoác áo choàng: "Trở về Ô Cương!"
"Điện hạ, nhưng mà... Chuyện công thành..."
Gã còn chưa dứt lời, Mộ Cẩm Phong chợt quay đầu nhìn hắn, trong mắt chứa đầy sự không vui và tức giận dày đặc.
Cuối cùng, hắn vẫn sắp xếp binh mã ở lại, Mộ Cẩm Phong dẫn theo ba ngàn binh tướng, cấp tốc trở về Ô Cương.
Trở lại thành Ô Cương, hắn cưỡi trên một con tuấn mã cao lớn, mặt lạnh như băng, hàm nghiến chặt. Ánh mắt hắn sắc lạnh như dao, mang theo sự tàn nhẫn và vô tình quét qua những người già trẻ lớn bé đang tựa vào vách tường để tránh né trên đường: "Các ngươi... Đã trở thành tù binh của ta, thế mà lại dám cả gan bắt giữ người của ta."
Hắn nghiêng đầu, nói từng câu từng chữ: "Một canh giờ sau, nếu các ngươi không giao người ra, hoặc có gan làm tổn thương y..."
Hắn rút kiếm bên hông ra, quét ngang một vòng: "Vậy các ngươi cứ chờ dưới địa ngục, mà gặp vị quân vương vô dụng của các ngươi đi."
Khuôn mặt mọi người vốn đã lạnh lùng, nhưng khi nghe thấy lời này, cũng không khỏi đồng loạt trừng mắt nhìn hắn đầy căm hờn, ánh mắt như muốn lòi khỏi hốc.
Mộ Cẩm Phong lạnh lùng nhìn bọn họ, ra hiệu cho người bên cạnh.
"Điện hạ."
"Các ngươi để năm trăm người lại đây, những người khác lục soát kỹ lưỡng cho ta, dù có đào sâu ba tấc đất cũng phải tìm ra Thế tử cho ta!"
"Rõ!"
Mộ Cẩm Phong nhếch môi, xoay người xuống ngựa, đi thẳng đến cổng thành.
Qua nửa canh giờ, đám binh sĩ đi tìm kiếm vẫn không chút thành quả.
Mộ Cẩm Phong nắm chặt quyền, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, gần như sắp mất hết kiên nhẫn.
"Điện hạ, có phải Thế tử đã..." Phó tướng trên cổng thành chau mày, nếu Thời Quỳnh xảy ra chuyện, vậy tất cả bọn họ đều không gánh nổi trách nhiệm.
Đây là chuyện xảy ra trong tòa thành mà bọn họ đã đánh chiếm.
Mộ Cẩm Phong lạnh lùng liếc gã một cái: "Y... sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Hắn vươn tay nắm chặt lan can thành lũy, đôi mắt nheo lại: "Có phải bách tính Ô Cương thích cúng tế và cầu nguyện không?"
Phó tướng không hiểu vì lẽ gì hắn lại thốt ra những lời này nhưng gã vẫn gật đầu: " Đúng thế."
Ánh mắt Mộ Cẩm Phong dịch chuyển: "Dường như ngoài thành có một bãi tha ma? Nơi đó có một tế đàn hoang phế phải không?"
Phó tướng gật đầu, không biết gã nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Mộ Cẩm Phong: "Điện hạ, chẳng lẽ nào?"
Mộ Cẩm Phong trầm ngâm một lát: "Ngươi đi theo ta."
Hắn nhanh chóng xuống cổng thành, thúc ngựa chạy như bay về phía ngoài thành.
Ngay tại lúc đó ở bãi tha ma, Thời Quỳnh nằm nghiêng trên mặt đất, khắp mình đầy vết máu, cơ thể vẫn còn run rẩy không ngừng.
Một nữ nhân mái tóc điểm sương, mặc trường bào màu đen, cầm một cây trâm lớn dài trong tay, nhìn Thời Quỳnh nằm sõng soài trên đất, khóe môi cong lên nụ cười tà ác.
Giọng nói của mụ ta tựa như khúc cây khô mục từ lòng đất, khô khốc, khàn đặc, đầy mục nát: "Người Diên Khánh các ngươi không xứng đặt chân lên mảnh đất Ô Cương của ta. Nam nhi kiệt xuất của Ô Cương ta đều bị vị Hoàng tử gì đó của các ngươi nhốt vào đại lao, thậm chí..."
Nói đến đây, đôi môi của nữ nhân run lên: "Thậm chí... Thậm chí còn bỏ mạng nơi sa trường."
"Bọn ta vốn bắt ngươi, là muốn dùng ngươi để đe dọa Hoàng tử của ngươi, để hắn thả người ra, thế nhưng mà..."
Mụ ta thở hắt ra một hơi: "Thế nhưng mà..."
Giọng của nữ nhân kia càng thêm khàn: "Thế nhưng mà... Tất cả bọn họ đã c.h.ế.t trong địa lao!"
Nói đến đây, cây trâm nắm chặt trong tay mụ ta bỗng đ.â.m thẳng vào người Thời Quỳnh: "Ngươi hãy trở thành vật hiến tế cho bọn họ đi! Yên tâm, chúng ta sẽ để ngươi tận hưởng từng khoảnh khắc đau đớn rồi mới tiễn ngươi xuống cửu tuyền!"
"A..."
Cơ thể vốn đã tê dại của Thời Quỳnh lại cảm thấy đau đớn kịch liệt khi cây châm dài toan đ.â.m vào da thịt, khiến thân thể thoi thóp của chàng bỗng bùng nổ chút sức sống còn sót lại. Chàng run rẩy, cố gắng đưa tay nắm lấy bàn tay già nua của ả nữ nhân kia.
Thời Quỳnh khó khăn phun ra mấy chữ: "Người Khương... Các ngươi quả nhiên... Thật ác độc..."
Chàng thật sự không thể ngờ, trên thế gian này lại có một nơi bá tánh ác độc đến vậy. Mỗi người bọn họ đều như những con rối bị rắn rết, kiến độc nuôi lớn, chẳng mang chút dáng vẻ lương thiện nào.
Thật sự là... Quá đỗi đáng sợ...
Lời vừa dứt, đáp lại chàng là cơn đau đớn càng sâu càng nặng.
Thân thể Thời Quỳnh co rúm lại, cơn đau đớn khiến vành mắt chàng dần ửng đỏ. Chẳng lẽ hôm nay chàng phải c.h.ế.t thảm nơi này?
Nhưng chàng không cam tâm c.h.ế.t đi. Chàng còn muốn gặp phụ mẫu, gặp đệ đệ, còn muốn... Gặp Mộ Cẩm Phong, xem y có bình an vô sự chăng, có bị thương tích gì không...
Thời gian từ từ trôi qua, cây châm dài toan không ngừng đ.â.m vào người chàng. Đau đớn dần dà ăn mòn chút ý thức còn sót lại. Khóe mắt chàng trượt xuống một giọt lệ, rồi mí mắt cũng từ từ rũ xuống...
Trước khi nhắm mắt, trong lòng chàng vẫn còn vương vấn một ảo tưởng xa vời: Mộ Cẩm Phong... Ngươi mau tới cứu ta... Mau cứu ta... Ta thực sự không muốn chết...
Bước vào bãi tha ma, Mộ Cẩm Phong chẳng thấy một nấm mồ nào. Lông mày y nhíu chặt, mí mắt khẽ giật, chẳng hiểu sao trong lòng lại dấy lên một nỗi hoang mang khôn tả.
Tiến về phía trước một đoạn, một căn nhà cũ nát hiện ra trước mắt. Y xoay người xuống ngựa, sải bước tới, không chút do dự dùng một cước đá văng cánh cửa.
Cánh cửa gỗ cũ nát đập mạnh xuống đất, tro bụi khắp phòng cuồn cuộn bay lên.
Phó tướng theo sát bên cạnh y, tro bụi thổi vào mặt khiến gã ho khan vài tiếng, vội vàng đi kiểm tra xung quanh.
Một lát sau, gã mới lắc đầu với Mộ Cẩm Phong: "Điện hạ, dường như chẳng có ai từng đặt chân đến nơi này. Thế tử không có ở đây."
Mộ Cẩm Phong đi tới đi lui trong nhà đánh giá mấy lượt, rồi xoay người ra ngoài: "Trở về thành."
Phó tướng theo sau lưng y, chỉ cảm thấy cơn tức giận quanh người y càng thêm nặng nề. Không khí đặc quánh đáng sợ khiến trái tim gã cũng run lên bần bật.
Khi bọn họ sắp rời khỏi bãi tha ma, Mộ Cẩm Phong chợt kéo cương ngựa lại.
"Điện hạ, có chuyện gì vậy?"
Mộ Cẩm Phong nghiêng đầu nhìn rừng trúc thấp thoáng phía xa, rồi lại liếc mắt nhìn một cọng cỏ dại gãy bên cạnh. Ánh mắt y khẽ đảo, bỗng dưng mở to, nắm chặt cương ngựa lao vút về phía rừng trúc.
Phó tướng vội vàng dẫn người đuổi theo.
Xuyên qua rừng trúc, dưới sườn núi hiện ra một căn nhà cỏ cũ nát chẳng đáng chú ý, trước căn nhà cỏ là những mộ phần trải dài bất tận.
Trước nhà cỏ, mấy cụ già và thiếu niên đang thì thầm trò chuyện. Chợt nghe tiếng vó ngựa trên sườn núi, bọn họ nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên.
Vừa đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Cẩm Phong, bọn họ lập tức kinh ngạc. Một thiếu niên phản ứng nhanh nhất, co chân chạy thục mạng vào trong nhà.
Mộ Cẩm Phong tùy ý giơ tay, d.a.o găm trong tay y đ.â.m thẳng vào cổ họng thiếu niên. Gã c.h.ế.t ngay lập tức.
Y nhảy xuống ngựa. Chỉ trong chớp mắt, những người khác còn chưa kịp phản ứng đã trợn trừng mắt ngã xuống vũng máu.
Mộ Cẩm Phong đá văng t.h.i t.h.ể đang chặn ngang cửa, sau đó đạp cửa xông vào.
Cảnh tượng bên trong căn nhà lập tức hiện ra trước mắt y. Ánh mắt y chợt co rút lại, con ngươi đỏ ngầu.
Nhìn thân ảnh đẫm m.á.u nằm trên mặt đất, y cảm thấy hơi thở của mình như ngừng lại ngay khoảnh khắc đó...