Mắt vừa nhắm vừa mở, Tịch Kính đã đến thế giới mới.
Cảm giác khó chịu do suy dinh dưỡng khiến cô hơi cau mày.
Sau khi tiếp nhận ký ức, cô đã hiểu rõ tình huống hiện tại.
Đứng dậy, cô rót cho mình một cốc nước, tiện tay bỏ vào một viên thuốc, vừa uống vừa xem qua kịch bản.
【Tịch Kính là một người câm, cô và Dung Thanh cùng lớn lên trong một trại trẻ mồ côi.
Dung Thanh rất có thiên phú về âm nhạc.
Năm 18 tuổi, hắn tham gia tuyển chọn và đoạt giải ba, nhờ đó có chút danh tiếng, ký hợp đồng với công ty giải trí.
Cao tầng công ty để mắt đến hắn, muốn dùng “quy tắc ngầm” để áp bức.
Dung Thanh cự tuyệt, nhưng do trúng thuốc mà cùng Tịch Kính phát sinh quan hệ, từ đó thành người yêu.
Bởi vì không chịu nhượng bộ quy tắc ngầm, hắn bị đóng băng, chèn ép.
Muốn hủy hợp đồng nhưng không có tiền đền bù vi phạm hợp đồng ngất ngưởng.
Tịch Kính không rời không bỏ, kiên trì ở bên hắn suốt bốn năm, cuối cùng dành dụm đủ tiền vi phạm hợp đồng.
Ngày thành công thoát khỏi công ty, Dung Thanh cầu xin Tịch Kính đi đăng ký kết hôn, hứa sẽ cả đời đối xử tốt với cô.
Vì từng bị hố, Dung Thanh không còn ký hợp đồng với công ty nào nữa, Tịch Kính bèn trở thành quản lý riêng của hắn.
Một kẻ tay mơ như Tịch Kính ngày ngày thức đêm học kiến thức chuyên môn, mặt dày đi khắp nơi tìm tài nguyên cho hắn.
Dung Thanh ngày càng nổi tiếng, được người hâm mộ gọi là “tiểu thiên vương”.
Danh tiếng càng lớn, hắn lại càng chê bai Tịch Kính, luôn lấy lý do công việc để lạnh nhạt cô.
Còn công khai ghép cặp, phô trương tình cảm với thiên hậu dòng nhạc ngọt mới nổi là Ải Đóa.
Khi địa vị của Dung Thanh trong giới tăng lên, sự chú ý của truyền thông với hắn cũng ngày càng nhiều.
Và cuối cùng bới ra chuyện hắn đã kết hôn, đối tượng chính là người quản lý câm kia.
Fan của hắn náo loạn, không tin anh tự nguyện, đồng loạt kéo sang tài khoản của Tịch Kính chửi rủa.
Họ căn bản không nghe lời giải thích của cô, thậm chí còn có kẻ hắt axit lên người cô.
Tịch Kính cầu xin Dung Thanh làm rõ, nhưng hắn lại đổ thêm dầu vào lửa, đăng một dòng trạng thái:
“Dưa bị ép, không ngọt.”
Tịch Kính bị fan của Dung Thanh và Ải Đóa điên cuồng quấy rối, bắt nạt.
Cuối cùng trong một lần bỏ trốn, cô lỡ chân ngã xuống lầu mà chết.
Về sau, khi Ải Đóa “sụp đổ hình tượng”, Dung Thanh mới phát hiện đội ngũ mới do mình chọn năng lực kém cỏi đến mức nào.
Lúc ấy họ mới bừng tỉnh, nhớ lại những gì Tịch Kính đã làm, mới bắt đầu hoài niệm cô.】
Hiện tại, kịch bản vừa mới diễn biến đến giai đoạn Dung Thanh bị ép quy tắc ngầm.
Lúc này hắn đã trúng thuốc, đang trốn trong nhà vệ sinh phòng 1701 khách sạn Lưu Quang.
Màn hình điện thoại của Tịch Kính sáng lên, là tin nhắn từ Dung Thanh.
【Tiểu Kính, anh gặp chút rắc rối, đang ở khách sạn Lưu Quang, phòng 1701, em có thể đến đón anh không?】
【À đúng rồi, mang giúp anh một bộ quần áo.】
Tịch Kính liếc qua, úp điện thoại xuống bàn, rồi mở TV.
Điện thoại yên lặng nằm trên bàn, “ting” một tiếng nhắc nhở tin nhắn.
Chốc lát sau, lại “ting ting” hai tiếng, khoảng cách tuy ngắn hơn một chút, nhưng không mấy gấp gáp.
Tiếp đó, “ting ting ting”, tiếng nhắc nhở liên tục nhanh dần.
Rồi “ting ting ting ting ting”, âm thanh nối liền một mạch, gấp gáp đến mức khiến người ta thấy bồn chồn.
Người gửi tin như rơi vào trạng thái vô cùng hoảng loạn, ngón tay điên cuồng gõ lên màn hình, thúc giục phản hồi.
Điện thoại cũng run lên từng hồi theo tiếng chuông và rung động dồn dập.
Tịch Kính cũng không thấy phiền, mặc kệ nó kêu inh ỏi, ánh mắt vẫn dán vào màn hình TV.
Trên màn hình lúc này, chính là cảnh Dung Thanh đang trải qua trong thực tế.
Trong nhà vệ sinh sang trọng của khách sạn.
Ánh đèn rọi xuống nền và tường đá cẩm thạch sáng bóng, phản chiếu thứ ánh sáng xa hoa.
Dung Thanh tựa lưng vào tường, gương mặt đỏ bừng, trong mắt đầy sợ hãi và lo âu.
Chiếc sơ mi trắng muốt trên người đã ướt đẫm, dán chặt vào lưng rộng và n.g.ự.c rắn chắc.
Phác họa rõ đường nét cơ thể cường tráng.
Trên mặt hắn toàn là nước, đó là do hắn tự hắt lên để giảm bớt tác dụng của thuốc.
Cùng với mái tóc đen ướt dính trước trán, trông hắn vừa quyến rũ lại thê lương.
Hắn cầm chặt điện thoại, ngón tay nhảy loạn trên màn hình.
Ban đầu còn gắng gượng gõ được “Cứu tôi, ở nhà vệ sinh khách sạn”.
Nhưng theo thời gian trôi đi, dược tính trong cơ thể càng cuồn cuộn, ngón tay càng loạn.
Chữ nghĩa càng méo mó, từ “cứu…” thành “!!!”.
Cuối cùng, màn hình chỉ còn một chuỗi dài chói mắt toàn dấu chấm than, như tiếng gào tuyệt vọng của hắn lúc này.
Mỗi lần thêm một dấu chấm than, cánh tay hắn lại run bần bật, ánh mắt dần trở nên m.ô.n.g lung.
Bất chợt, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, hắn sợ hãi mà tỉnh táo hơn một chút, cố nghĩ cách tự cứu mình.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, nặng nề và gấp gáp, từng bước dẫm lên nền đá cẩm thạch phát ra âm thanh rõ rệt.
Sau đó là tiếng lục lọi ổ khóa, chìa kim loại ma sát với lõi khóa vang lên “cạch cạch”.
“Yến tỷ, cửa bị khóa bên trong rồi, chắc chắn thằng nhóc đó đang trong phòng.”
Một giọng thô ráp, nịnh nọt vang lên.
“Ôi, Tiểu Thanh à, sao cậu phải khổ thế này?”
Giọng Lưu Hồng Yến cố ý làm nũng, đầy kiêu ngạo và đắc ý.
“Chị đây ở giới giải trí bao năm, phong ba nào chưa gặp qua?
Chị nói cho cậu biết, bao nhiêu người muốn bám lấy chị còn không có cửa đấy.
Chỉ cần cậu ngoan ngoãn theo chị, chị bảo đảm tài nguyên đỉnh cấp muốn gì có đó.
Chị có đủ thủ đoạn và nhân mạch, nâng cậu thành sao hot dễ như trở bàn tay.
Nghĩ mà xem, khuôn mặt đẹp thế này, thân hình tuyệt thế kia.
Đi với chị, chính là tiền đồ rộng mở, sao phải trốn chui trốn lủi, tự hủy tiền đồ vậy?”
Lưu Hồng Yến lải nhải khuyên hắn tự mở cửa.
Đợi năm sáu phút không thấy động tĩnh bên trong, bà ta liếc mắt ra hiệu cho gã to con.
“Phạch” một tiếng, cửa mở tung.
Tim Dung Thanh thắt lại, hắn liều mạng lao về phía cửa sổ, dùng sức đẩy khung cửa, phát ra tiếng “két” rít lên.
Hắn đặt chân lên bệ cửa, định nhảy xuống, nhưng bị độ cao tầng 17 dọa cho khựng lại.
Đúng lúc đó, một bàn tay từ phía sau chộp lấy cổ chân hắn, siết chặt như gọng kìm.
Dung Thanh dốc sức giãy dụa, cơ thể vặn vẹo, hai tay bấu chặt lấy khung cửa sổ, gân xanh nổi đầy cánh tay, gầm lên:
“Buông ra!”
Nhưng dưới tác dụng của thuốc, sự phản kháng của anh yếu ớt vô vọng.
Hắn vẫn bị kéo ngược lại, cả người ngã nhào xuống đất, ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng và bất cam.
“Đưa nó lên giường đi, mày ra ngoài.”
Lưu Hồng Yến ra lệnh.
Gã to con lập tức xông đến, xốc nách hắn như kéo một kiện hàng, lôi thẳng đến bên giường.
Chân hắn quét trên sàn để lại hai vệt xước mờ.
Dung Thanh bị ném mạnh xuống giường, tóc tai rối bời rủ xuống trán.
Mắt hắn tràn đầy phẫn hận và oán trách, phẫn hận Lưu Hồng Yến ghê tởm, oán trách Tịch Kính không đến cứu mình.
Hắn cố vùng dậy chạy, nhưng thân thể yếu nhược dễ dàng bị thân hình phì nộn của Lưu Hồng Yến đè chặt.
Gương mặt diêm dúa vì thẩm mỹ quá đà dí sát lại gần.
Phấn dày nứt nẻ rơi xuống theo từng cái nhăn nhúm.
Mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi khiến hắn ngứa ngáy.
“Cưng à, đừng giãy nữa, theo chị đi, cậu sẽ yêu đời sống này thôi.”
Vừa nói, bà ta vừa đưa ngón tay mập ngắn định sờ lên mặt hắn.
Dung Thanh quay đầu né tránh, nhổ thẳng một bãi nước bọt lên mặt bà ta.
Lưu Hồng Yến vừa nhục vừa giận, giáng cho hắn một bạt tai nảy lửa, tiếng “chát” vang vọng trong phòng.
“Đồ không biết điều!”
Bà ta gầm lên, xé áo quần hắn rồi đè xuống.
Phần sau Tịch Kính không định xem nữa, quá chói mắt.