XUYÊN NHANH: NIỀM VUI ĐẪM MÁU

Chương 50: Thiên vương và người vợ câm - Tôi không thể nói chuyện, xin mọi người hãy giữ yên lặng! (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Cốc cốc cốc, xin chào, đồ ăn ngoài của bạn đã đến rồi.”

Tịch Kính đặt điều khiển xuống, lê dép đi ra mở cửa.

Ăn uống no nê xong, cô xóa hết dấu vết rồi đi ngủ.

Khoảng ba giờ sáng, Dung Thanh loạng choạng trở về nhà.

Ánh đèn hành lang chiếu xuống thân hình lảo đảo của hắn.

Bộ vest sang trọng trên người hoàn toàn không hợp với bộ dạng bây giờ.

Trên gương mặt hắn bầm tím loang lổ, chỗ sưng cao vồng lên.

Đôi mắt vốn trong trẻo lúc này trống rỗng vô thần, môi khô nứt nẻ.

Dung Thanh dựa vào khung cửa, ánh mắt phiêu đãng, không biết đang nghĩ gì.

Lâu thật lâu, hắn mới thò tay vào túi quần, lục lọi mãi cũng chẳng tìm được chìa khóa.

Hắn nhớ ra trước khi về đã thay đồ, điện thoại và chìa khóa đều không mang theo.

Hắn mò được chìa khóa dự phòng giấu bên ngoài cửa, mở cửa bước vào.

Nhẹ nhàng len lén đi vào phòng khách, không bật đèn, mò mẫm trở lại phòng mình, thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi.

Ngay khoảnh khắc kéo vali ra cửa, hắn lại quay vào phòng khách, lấy giấy bút.

Theo cảm giác viết một hàng chữ, đặt trên bàn trong phòng khách rồi mới đi.

Dưới lầu, một chiếc xe sang lặng lẽ đỗ đó, thân xe dưới ánh đèn đường u ám tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Vừa ngồi vào xe, hắn lập tức cúi đầu, thân mình co rụt lại trên ghế, dường như muốn giấu mình đi.

“Yên tâm đi, Tiểu Thanh, xe chị dán phim chống nhìn trộm rồi, người ngoài không thấy được bên trong đâu.”

Lưu Hồng Yến khẽ cười.

“Nào, để chị hôn một cái.”

Bà ta bóp cằm Dung Thanh, ép hắn ngẩng đầu.

Nhưng vừa thấy gương mặt bầm dập ấy thì lập tức mất hứng, ghét bỏ buông tay.

“Thôi, đợi lúc nào cậu khỏi rồi hẵng hôn.”

Vừa nói, bà ta vừa dứt khoát khởi động xe, tiếng động cơ gầm rú phá vỡ sự tĩnh lặng trong xe.

Bà ta hơi nghiêng đầu, ánh mắt mang theo uy hiếp:

“Sau này ngoan một chút, nếu không thì chị không dám chắc cậu còn có thể được yên ổn như hôm nay, nghe rõ chưa?”

“Nghe rõ rồi, Hồng tỷ.”

Dung Thanh cúi đầu, hai tay siết chặt.

Sau khi Tịch Kính ngủ dậy, cô liền nhìn thấy tờ giấy trên bàn.

Trong đó, Dung Thanh nói công ty rất xem trọng hắn, đã sắp xếp chỗ ở mới cho hắn, bảo cô đừng lo.

“Biết nói ghê nhỉ, nhưng mà nhìn cái mặt và thân thể của hắn thì đúng là ‘ được xem trọng’ thật.”

Tịch Kính thầm nghĩ.

Cô vo tròn tờ giấy, ném vào thùng rác.

Ngay sau đó, chiếc vòng trên cổ tay cô bắt đầu tỏa ra làn khói đen.

Khói như một thứ sức mạnh bí ẩn bị đánh thức, từng sợi mảnh len lỏi qua khe vòng.

Ban đầu chỉ lơ lửng quanh vòng tay, tụ lại thành một khối mờ ảo.

Dần dần, khói trở nên đặc hơn, những sợi khói giao thoa quấn lấy nhau.

Như thể đang dệt thành một tấm lưới mỏng màu đen.

Chúng không còn giới hạn quanh vòng, mà thử thăm dò lan ra không khí, chậm rãi tỏa đi.

Như từng vòng gợn sóng đen loang trên mặt hồ tĩnh lặng, phạm vi mở rộng dần.

Rồi đột nhiên, tốc độ khuếch tán tăng vọt, đồng loạt tràn ra bốn phía.

Chúng như thủy triều bao phủ mặt bàn, nuốt lấy từng món đồ, khiến tất cả trở nên lờ mờ trong sương đen.

Lại tiếp tục leo dọc tường lan lên.

Chẳng bao lâu, cả căn phòng đã bị làn khói đen lấp đầy, từng tấc không gian đều tràn ngập thứ vật chất huyền bí này.

Căn phòng vốn rõ ràng nay trở nên mơ hồ, tựa như cả thế giới đã bị kéo vào một miền tối tăm u bí.

Chỉ trong chớp mắt, vô số bóng người san sát đứng trong sương khói.

Dáng hình bọn họ cao thấp béo gầy không đồng nhất, quanh thân tỏa ra quầng sáng u ám.

Hòa vào làn khói đen nhưng vẫn giữ nét riêng.

“Edward.”

Người câm cất tiếng.

“Có mặt.”

Một bóng đen cao lớn bước ra, quỳ một gối, dùng chất giọng quý tộc tiêu chuẩn đáp:

“Kính chào Chủ nhân, ngài có gì sai khiến?”

“Đừng gọi ta là Chủ nhân.

Giữa chúng ta là quan hệ thuê mướn lành mạnh.

Ngươi làm việc cho ta, ta cho ngươi nếm trải mùi vị m.á.u tươi của thế giới này.”

Tịch Kính bị cách xưng hô ấy dọa, khóe môi giật giật, suýt không nhịn nổi.

Im lặng một lát, cô tò mò hỏi:

“Ngươi lại đọc mấy cuốn sách kỳ quái nào nữa vậy?”

“《***********》.”

Lão ma cà rồng nghìn tuổi Edward đứng dậy, đọc ra một cái tên chỉ nghe thôi đã thấy biến thái.

“Ngươi cũng bắt trend đấy, nhưng đừng đọc nữa, đọc nhiều hỏng đầu mất.

Ta không chữa được đầu óc ma cà rồng đâu.

Thường ngày rảnh thì xem phim kinh dị đi, học cách hù dọa người ta ấy.”

Tịch Kính ngẩn ra một thoáng rồi nói.

“Rõ rồi, Boss.”

Edward cung kính đáp.

“Boss, Edward đọc sách là để theo đuổi tiểu thư Hồng Tường đó.”

Cô bé loli bóng tối Alice từ một phó bản trò chơi kinh dị khác bỗng chui ra, vạch trần bí mật.

Mắt Edward lóe lên hai luồng ánh đỏ, nanh nhọn lộ ra.

Alice thấy vậy liền nhảy tót về phía bóng tối.

Tịch Kính ho nhẹ một tiếng, cắt ngang màn đối đầu.

“Được rồi, giờ ta giao nhiệm vụ cho các ngươi.”

Tất cả bóng đen nghe vậy, vốn còn yên tĩnh hay náo động đều đồng loạt trở nên nghiêm túc, ánh mắt tập trung về phía Tịch Kính.

“Đây là bản đồ thế giới, các ngươi tự chọn một khu vực.

Đợi ta ra lệnh, lập tức biến đổi hình thái đến đó làm việc.”

Nói rồi, Tịch Kính trải bản đồ ra.

“Đây là bản vẽ nguyên mẫu, cố gắng biến thành giống như thế này, có chút đặc trưng riêng cũng không sao.”

Cô lại lấy ra một tấm bản vẽ màu.

“Xấu quá!”

Alice lẩm bẩm.

Trong tranh là quái vật hình dáng cao lớn dị dạng, cao bằng hai người chồng lên nhau.

Thân có dạng người, nhưng gầy guộc, trọng tâm cơ thể đổ về phía trước.

Dáng vẻ như lai giữa khỉ đột và dơi, phía sau là chiếc đuôi dài đầy gai ngược.

Tứ chi trước cực dài so với sau, móng vuốt có ba ngón, vừa thô vừa dài, nhọn hoắt, bên trong có vân gợn sóng.

Chân giống như một con d.a.o gấp, chỉ có một ngón.

Đầu như quả bóng da nứt toác, không mắt, không mũi, chẳng thấy tai.

Miệng dường như không thể khép lại hoàn toàn, hàm răng lộ ra ngoài.

Làn da đen sần sùi như mai cứng, dưới ánh sáng mờ tỏa ra ánh lạnh u tối.

Tịch Kính chạm nhẹ trán Alice:

“Không xấu thì sao khiến người ta vừa nhìn đã thấy sợ được?”

Alice cảm thấy có lý, lập tức điều khiển cơ thể biến thành hình dạng trong tranh, soi gương ngắm nghía mãi không chán.

“Đừng nghịch nữa, chuẩn bị nghiêm túc đi, sau này có khối thời gian mà chơi.

Lần này, phó bản lớn trông cậy vào các ngươi.”

“Yên tâm đi, Boss.”

XUYÊN NHANH: NIỀM VUI ĐẪM MÁU

Chương 50: Thiên vương và người vợ câm - Tôi không thể nói chuyện, xin mọi người hãy giữ yên lặng! (2)