XUYÊN NHANH: NIỀM VUI ĐẪM MÁU

Chương 56: Các người đều yêu nữ xuyên không, vậy thì phải thay hết thôi (4)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Cửa sổ rõ ràng là đóng mà.”

Mắt hắn thoáng hiện lên vẻ nghi hoặc và bất an, lông mày nhíu chặt.

Hắn chậm rãi tiến lại gần bàn làm việc, đặt ly nước trong tay xuống bên cạnh.

Sau đó ngồi xổm xuống, từng tờ từng tờ nhặt lại tài liệu rơi vãi, trong lòng không rõ rốt cuộc đây là hiện tượng quỷ dị gì.

“Xã súc quỷ” Ngụy Tuấn Huy nhìn thấy dáng vẻ luống cuống của Dư Cảnh Thạc thì lén lút cười trộm trong góc.

Khi còn sống, Ngụy Tuấn Huy bị kẹt trong guồng quay công việc vô tận, ngày nào cũng sống cảnh “996”*.

Áp lực đè nặng đến mức thở không nổi.

Chết rồi lại biến thành NPC trong trò chơi kinh dị, tiếp tục bị Phùng U bóc lột.

(*“996”: làm việc từ 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày/tuần.

Cách nói phổ biến ở Trung Quốc để chỉ chế độ làm việc khắc nghiệt.)

Phùng U biến mất, trò chơi kinh dị rơi vào tay Tịch Kính, hắn mới xem như được giải thoát.

Trong mắt hắn, trên đời này chỉ có một vị “sếp tốt ” duy nhất, chính là Tịch Kính.

Cũng vì thế, Tịch Kính đặc biệt phân cho hắn mượn thân thể của Dư Cảnh Thạc, để hắn có cơ hội nếm trải cảm giác làm boss.

Giờ đây, trông thấy bóng dáng bận rộn của Dư Cảnh Thạc trong thư phòng.

Ngụy Tuấn Huy bỗng như quay ngược thời gian về quãng ngày tháng đau khổ trước kia.

Lòng không kìm được mà dấy lên một thứ khoái cảm méo mó.

Hắn lượn tới giá sách, khẽ phất tay, sách trên kệ liền từng quyển từng quyển rơi xuống, “bịch bịch” vang dội.

Dư Cảnh Thạc giật nảy mình bởi tiếng động đột ngột ấy.

Hắn lập tức bật dậy, cảnh giác đảo mắt nhìn xung quanh, lớn tiếng quát:

“Là ai? Ai ở đó?”

Nhưng chẳng có ai đáp lại.

Ngụy Tuấn Huy lại lơ lửng đến trước máy tính của hắn, những ngón tay gõ lách cách trên bàn phím.

Trên màn hình tức khắc xuất hiện một loạt ký tự loạn xạ và những ký hiệu kỳ quái.

Ngay sau đó, máy tính vang lên âm thanh cảnh báo chói tai.

“Làm lại! Làm lại! Tất cả làm lại đi.”

Ngụy Tuấn Huy lạnh lùng thì thầm bên cạnh.

Dư Cảnh Thạc vội vàng lao đến, muốn tắt báo động, nhưng máy tính chẳng nghe lời, màn hình điên cuồng nhấp nháy.

Hắn dần nhận ra đây tuyệt đối không phải chuyện bình thường.

Mồ hôi lấm tấm túa ra trên trán, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.

Hắn quyết định rời khỏi thư phòng.

Nhưng khi xoay người định mở cửa thì “rầm” một tiếng, cửa tự động đóng sập lại.

Dù hắn có dùng hết sức kéo, cửa cũng không nhúc nhích.

“Xã súc quỷ” ở bên cạnh nhìn hắn vùng vẫy, trong lòng càng thêm sảng khoái.

Dư Cảnh Thạc dùng vai húc mạnh vào cửa, mỗi lần đều phát ra tiếng trầm đục, song cửa vẫn trơ lì.

Thời gian trôi qua, sức lực hắn dần cạn kiệt, nhưng bản năng cầu sinh khiến hắn không chịu buông bỏ.

Hắn bắt đầu tìm khắp thư phòng vật gì có thể phá cửa.

Sau một vòng, hắn vung ghế lên, đập thật mạnh về phía cửa.

Âm thanh vang dội khiến Dư Man ở phòng bên cũng nghe thấy.

Bà lập tức gọi Tịch Luân Trí dậy.

Tịch Luân Trí vừa muốn mắng thì chính ông ta cũng nghe rõ động tĩnh kia.

Hai người nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương sự hoảng hốt bất an.

Tịch Luân Trí nuốt khan một cái, cố làm ra vẻ trấn tĩnh:

“Có lẽ là trộm, để tôi đi xem.”

Nói rồi, ông từ tủ đầu giường lôi ra một cây gậy golf, nắm chặt trong tay.

Nhưng bàn tay khẽ run lại tố cáo sự căng thẳng trong lòng ông.

Dư Man nép sát sau lưng ông ta, dè dặt bước theo.

Họ men theo hướng phát ra tiếng động, chậm rãi tiến gần đến thư phòng của Dư Cảnh Thạc.

Lúc này, Dư Cảnh Thạc bên trong vẫn điên cuồng đập cửa, miệng còn chửi rủa không ngừng.

“Cảnh Thạc!”

Dư Man đập cửa gọi.

Nghe thấy tiếng bà, Dư Cảnh Thạc lập tức dừng tay, dán cả người lên cửa, lớn tiếng gào:

“Mau cứu con ra, trong phòng có quỷ!

Cửa mở không được!”

Tịch Luân Trí đưa tay vặn thử, quả nhiên không động đậy.

Không kịp nghĩ nhiều, ông ta dùng gậy golf đập liên hồi lên cửa, muốn phá cho bằng được.

Trong khi ấy, Ngụy Tuấn Huy thấy hắn đã gọi được cứu viện, thú vui ngược lại càng thêm dâng trào.

Ngụy Tuấn Huy lơ lửng bay đến cửa sổ thư phòng, khẽ đẩy, cửa sổ lại từ từ mở ra.

Một luồng gió âm thổi qua, Dư Cảnh Thạc rùng mình ớn lạnh, lập tức quăng ghế về phía cửa sổ.

Tiếng kính vỡ khiến Dư Man ngoài cửa càng thêm sốt ruột, vội chạy đi gọi thêm người giúp.

“Quay lại! Bà quên hôm qua vì làm lễ gọi hồn, mọi người đều được cho nghỉ về nhà rồi à?”

Tịch Luân Trí lớn tiếng quát, trong giọng lộ rõ sự bất lực và gấp gáp.

“Thế thì tôi đi tìm Tịch Kính, nó…”

Dư Man còn chưa nói hết, nhắc đến boss thì Ngụy Tuấn Huy lập tức thu lại toàn bộ sức mạnh.

“Muộn thế này, sao có thể làm phiền boss được.”

Dư Cảnh Thạc vẫn không cam tâm, thử mở cửa thêm lần nữa, không ngờ lần này lại mở được thật.

Hắn mừng như sống lại, loạng choạng lao ra ngoài.

Cửa bất ngờ bật mở, Tịch Luân Trí không kịp phản ứng, động tác vẫn tiếp tục.

Gậy golf bổ thẳng xuống vai Dư Cảnh Thạc.

Hắn trợn to mắt, né tránh không kịp, bị đánh trúng vai, cả người văng sang bên, ngã sấp xuống đất.

“Cảnh Thạc, con không sao chứ?”

Dư Man run giọng, gần như sắp khóc, đôi mắt đỏ hoe.

Bà ta hoảng hốt nhào đến, quỳ bên cạnh hắn, đôi tay lục lọi khắp người hắn, vừa kiểm tra vừa lo lắng đau lòng.

“Không sao, mau đi thôi.”

Dư Cảnh Thạc nghiến răng chịu đựng cơn đau nhói ở vai.

“ Đúng, phải đi ngay.”

Lúc này Tịch Luân Trí mới hoàn hồn, chạy đến đỡ, cùng Dư Man dìu hắn.

Ba người cuống cuồng lao ra khỏi biệt thự như có chó dữ đuổi sát phía sau.

Ngụy Tuấn Huy không nhịn được buông lời mỉa mai:

“Khỉ thật, đến lúc chạy thoát c.h.ế.t thì lại không nhớ đến boss tôi!

Nhưng mà… quên cũng tốt.”

Hắn thở phào nhẹ nhõm, lại thấy bọn họ quá đáng, bèn từ cửa sổ bay xuống, bám theo sau Dư Cảnh Thạc.

Còn quay sang mỉm cười thân thiện với Alice trên lưng Dư Man và con quỷ khác đang đi cạnh Tịch Luân Trí.

Cứ chạy đi, chạy nữa đi.

Chạy bao xa cũng không thoát nổi đâu.

Tịch Kính không biết đã tỉnh từ lúc nào.

Hoặc nói đúng hơn, với động tĩnh ầm ĩ thế kia, cô không tỉnh cũng không được.

XUYÊN NHANH: NIỀM VUI ĐẪM MÁU

Chương 56: Các người đều yêu nữ xuyên không, vậy thì phải thay hết thôi (4)