XUYÊN NHANH: NIỀM VUI ĐẪM MÁU

Chương 57: Các người đều yêu nữ xuyên không, vậy thì phải thay hết thôi (5)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Ba người Tịch Luân Trí không đi đâu khác, lái xe thẳng đến dưới căn hộ của Vu Gia Thụ.

Thế nhưng, nhà hắn lúc này cũng chẳng yên ổn.

Trong bóng tối, ma cà rồng Edward ngồi trước cây đàn piano.

Khuôn mặt quá mức tái nhợt vì kích động mà hiện lên một chút ửng đỏ mờ nhạt, phải dùng kính lúp mới thấy rõ.

Đầu ngón tay hắn chạm nhẹ vào phím đàn, tay trái quyết đoán hạ xuống mở rộng một quãng tám.

Âm thanh mạnh mẽ, dày đặc vang lên, mang theo cảm giác uy nghiêm không cho phép nghi ngờ.

Như bước chân của Tử Thần từ sâu thẳm bóng tối truyền đến.

Mỗi một lần chấn động dường như đều đang gõ vào cánh cửa linh hồn, truy hỏi về nơi chốn của nó.

Hắn dừng lại thoáng chốc, rồi tiếp tục chơi, giai điệu chuyển sang tiết tấu chậm rãi hơn.

Trong lòng hắn, sinh mệnh trước cái c.h.ế.t thật sự nhỏ bé và vô lực.

Thế nhưng vào giờ khắc này, hắn lại khao khát được sở hữu một cơ thể sống động, ngắn ngủi nhưng đầy sức sống như thế.

“Ánh dương!

Thứ ấm áp và tươi đẹp biết bao, nhưng ta chỉ có thể lang thang trong bóng tối.”

“Khứu giác!

Con người có thể ngửi thấy hương thơm của muôn loài, mùi hoa cỏ, mùi đất sau cơn mưa.

Còn ta, trong mũi chỉ toàn mùi tanh nồng của máu.”

“Vị giác!

Con người có thể thưởng thức đủ vị chua cay mặn ngọt.

Còn ta, đối diện với thức ăn thường ngày chỉ như nhai sáp.”

Lòng Edward gào thét đau đớn, dưới tay hắn, tiết tấu dần tăng nhanh, ngắn gọn và sắc bén.

“Bóng tối!

Đó là nơi ta nương náu bấy lâu.”

“Quan tài!

Chính là giường nằm băng lạnh của ta.”

“Máu!

Chính là nguồn sống duy nhất để ta tồn tại.”

Edward nhớ về bản thân, giai điệu lại trở nên nặng nề, trầm đục, như tiếng khóc không lời khi bị sinh mệnh ruồng bỏ.

Tiếng bước chân của Vu Gia Thụ từ cầu thang truyền đến.

Hắn cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể ấm áp tràn đầy sinh khí kia.

Hắn nghe thấy nhịp tim đập trầm ổn như tiếng trống của sự sống.

Hắn nhìn thấy dòng m.á.u đỏ tươi đang chảy trong huyết quản Vu Gia Thụ.

Tất cả, trong mắt Edward vừa là cám dỗ vừa là nỗi đau xé ruột.

Đôi tay hắn múa lượn trên phím đàn, âm hưởng dâng trào như thủy triều cuộn xiết, tốc độ cực nhanh, mật độ cực lớn.

Hòa âm trở nên phức tạp đến cực điểm, hợp âm thay đổi dồn dập.

Những nốt khác cao độ đan xen, tạo nên một kết cấu nhạc đồ sộ, rối rắm.

Âm mạnh và âm nhẹ đối ứng, như sinh và tử đang kịch liệt giằng xé trong lòng hắn.

Lúc thì hắn tưởng tượng mình sở hữu sinh mạng của con người.

Bùng nổ khát vọng sống mãnh liệt, khao khát ánh mặt trời, khao khát cảm xúc, khao khát vẻ đẹp thế gian.

Lúc lại nghĩ đến sự yếu ớt của con người và sức mạnh của bản thân trong thân phận ma cà rồng.

Nỗi áp chế tàn nhẫn của cái c.h.ế.t lại cuồn cuộn kéo đến.

Theo tiến trình âm nhạc, sự mệt mỏi và giằng xé trong tâm hồn hắn dần chiếm thế thượng phong.

Tiết tấu chậm dần, lực đạo cũng yếu đi.

Khoảng cách giữa các nốt trở nên lỏng lẻo, xuất hiện những quãng ngắt rõ rệt.

Hắn không biết lựa chọn của mình là đúng hay sai, chỉ biết vẫn vùng vẫy trong mâu thuẫn vô tận này.

Vu Gia Thụ bật đèn, xách cây rìu đặc chế đi xuống.

Edward còn chưa đợi đèn sáng đã đứng dậy, ngồi lên dàn nóng điều hòa.

Ngẩng đầu nhìn trăng với góc 45 độ, vẻ mặt cô độc, u sầu.

Từ xa, ba con quỷ gồm Ngụy Tuấn Huy, Alice và mội con khác đã nhìn thấy hắn.

“Edward bị sao thế?”

Alice dùng thứ giọng chỉ có quỷ mới nghe được hỏi.

Ngụy Tuấn Huy bất đắc dĩ nhún vai, khóe môi nhếch lên, mang chút trêu chọc:

“Dùng cách nói lúc tôi còn là người thì gọi là… bệnh văn nghệ sĩ tái phát.”

“Là sao?”

Alice nghiêng đầu khó hiểu.

“Chính là đọc sách nhiều quá, trở nên quá nhạy cảm, đa sầu đa cảm.”

Ngụy Tuấn Huy chậm rãi giải thích.

“Dĩ nhiên, cũng có thể chỉ là đang làm màu thôi.”

“Ồ.”

Alice gật gù, nửa hiểu nửa không.

Trong phòng, cây đàn dưới sự điều khiển của Edward vẫn tự động vang lên.

Vu Gia Thụ nhìn vài giây, dứt khoát giơ rìu, không chút do dự bổ xuống.

“Ầm!”

Cú bổ khiến tiếng piano vốn trôi chảy lập tức vỡ vụn.

Phím đàn bị c.h.é.m lún, giai điệu hòa hợp đột ngột chen vào âm thanh chói tai khó chịu.

Vu Gia Thụ không dừng lại, tiếp tục nâng rìu bổ xuống từng nhát.

Dây đàn rung ong ong, giai điệu như những con chim bị nhốt trong lồng, vùng vẫy cất tiếng hót vỡ vụn.

Tiếng đàn dần yếu đi, cho đến khi hoàn toàn tắt lịm, chỉ còn âm thanh trống rỗng của rìu c.h.é.m vào gỗ vang vọng khắp phòng.

Vu Gia Thụ vẫn điên cuồng vung rìu, ánh mắt lộ rõ sự cuồng loạn và cố chấp.

Như thể không đập nát cây đàn thì không chịu dừng lại.

Ba người Tịch Luân Trí đến cửa thì thấy cửa không hiểu sao khép hờ, liền đẩy vào.

Chỉ thấy Vu Gia Thụ quần áo xộc xệch, tóc ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt điên dại, rìu sắc trong tay giơ cao.

Cả ba lập tức c.h.ế.t lặng tại chỗ.

Vu Gia Thụ bị bất ngờ nên hơi khựng lại, sau đó cầm rìu tiến về phía họ.

“Vừa thoát hang sói, lại sa vào miệng cọp!”

Chân Tịch Luân Trí run lẩy bẩy, kéo Dư Cảnh Thạc và Dư Man quay đầu bỏ chạy.

“Rầm!”

Cánh cửa bị một lực lượng thần bí đóng sập, khóa chặt.

“Gia Thụ, tỉnh lại đi, tôi là anh rể của cậu mà!”

Dư Cảnh Thạc hoảng loạn kêu lên.

Đáp lại hắn chỉ có lưỡi rìu sáng lạnh rít gió c.h.é.m tới.

Tim Dư Cảnh Thạc thắt lại, bản năng cầu sinh bùng phát.

Hắn lăn một vòng, lưỡi rìu sượt qua sát thân, cắm sâu vào cánh cửa gỗ.

“Gia Thụ, bình tĩnh lại nào!”

Tịch Luân Trí và Dư Man cùng lao đến đè hắn xuống.

Dư Cảnh Thạc hoàn hồn cũng bổ nhào vào.

Vu Gia Thụ bị bản nhạc của Edward kích phát, lý trí mất sạch.

Mặt hung tàn bị bộc phát, vùng vẫy dữ dội dưới thân ba người.

Con quỷ đi theo Tịch Luân Trí lập tức phát hiện có gì đó bất thường, liền nói với Ngụy Tuấn Huy:

“Ta biết ngay mà, Edward cái lão già này gian hiểm nhất.”

Ngụy Tuấn Huy cười nhắc nhở:

“Đừng nói chuyện gian hiểm hay không.

Đây chính là cơ hội tốt, mau đoạt thân thể của bọn họ đi.”

Ba con quỷ không nói thêm, tập trung xâm chiếm thân thể mục tiêu.

Mức độ xâm chiếm càng sâu, sức lực đè Vu Gia Thụ càng mạnh.

Sau khi xâm chiếm hoàn tất, linh hồn chủ thể chìm vào giấc ngủ, Vu Gia Thụ cũng bị ép ngất.

“Edward, ngươi không tham gia sao?”

Ngụy Tuấn Huy điều khiển thân thể Dư Cảnh Thạc hỏi.

Edward nghe vậy liền nhảy xuống khỏi dàn nóng điều hòa, đi đến trước Vu Gia Thụ, đặt tay lên trán hắn.

Nửa tiếng sau, Edward thu tay lại:

“Không được, bước cuối cùng kẹt lại rồi.”

Mọi người không nói thêm.

Chỉ tìm dây trong căn hộ trói chặt Vu Gia Thụ thành cái bánh chưng, rồi lái xe đưa hắn về nhà họ Tịch.

XUYÊN NHANH: NIỀM VUI ĐẪM MÁU

Chương 57: Các người đều yêu nữ xuyên không, vậy thì phải thay hết thôi (5)