Một giây trước, Tịch Kính vẫn còn là bà lão, giây sau lại biến thành thiếu nữ xuân sắc.
Sau khi tiếp nhận ký ức, cô đứng dậy quan sát xung quanh.
Căn phòng mới có tường trắng tinh tươm, góc tường vương chút vàng ấm.
Phòng rộng vừa phải, sàn gỗ sáng bóng, bước lên kêu khẽ.
Giường gỗ óc chó khắc hoa đặt ở góc, ga lụa hồng nhạt thêu hoa mai phẳng phiu.
Chăn lông ngỗng xếp gọn, phủ trắng ren mềm mại.
Tủ đầu giường gỗ óc chó đặt chiếc đèn bàn cổ điển, chụp đèn hoa vụn xanh lam, ánh sáng dịu dàng.
Cửa sổ nhìn thẳng sang nhà máy cơ khí, khung màu xanh bạc hà, kính sáng trong.
Bàn gỗ sồi vân rõ ràng, trên bày sách bìa cứng, hộp bút da.
Ống bút pha lê cắm bút máy và bút lông mai.
Góc bàn đặt chiếc radio bán dẫn sáng ánh bạc.
Tủ quần áo cao lớn, cửa đôi viền khung khắc hoa, lồng kính bầu dục.
Bên trong ngăn chia tinh tế, cạnh đó còn có gương toàn thân.
Trên tường dán kín poster minh tinh và ảnh nhà máy cơ khí đạt giải thưởng.
“Không tệ, không tệ.”
Tịch Kính gật gù hài lòng, rồi bắt đầu xem qua cốt truyện thế giới.
【Tô Nhiên vốn là một thanh niên mồ côi bình thường ở xã hội hiện đại.
Cơ duyên trùng hợp, hắn xuyên vào một quyển tiểu thuyết niên đại từng đọc, biến thành một cậu bé nhà nông.
Nhờ biết trước tình tiết, hắn giành được ngọc bội cá chép có thể xoay chuyển số mệnh.
Đi trước nam chính Diệp Trần một bước, từ đó mở ra cuộc đời hack đầy may mắn.
Thời thơ ấu, hắn ra sông mò cá, cá tự bơi đến, dễ dàng đầy giỏ mang về.
Lên núi chặt củi, luôn nhặt được gà rừng, thỏ, trứng chim, thậm chí nhân sâm quý.
Đi thi, đề đều rơi đúng sở trường.
Lớn lên, hắn gặp nữ chính trong sách là Tịch Kính, con gái giám đốc nhà máy cơ khí, đồng thời là hoa khôi của xưởng.
Là nữ chính, dung mạo Tịch Kính không cần bàn cãi.
Tô Nhiên sống hai kiếp vẫn đơn thân, không ngoài dự đoán mà yêu cô.
Sau đó, dựa vào ngọc bội cá chép, hắn vượt qua đủ trở ngại tình cảm, cưới được Tịch Kính.
Đồng thời vừa đàn áp Diệp Trần, vừa phát triển sự nghiệp.
Diệp Trần dưới sự chèn ép ấy sống kiếp nghèo khổ cả đời.
Nào ngờ, cả hai cùng trọng sinh về tuổi thơ, Diệp Trần lại thức tỉnh ký ức nam chính, cướp được ngọc bội trước Tô Nhiên.
Từ đó hắn thuận buồm xuôi gió, thương trường vô địch, nhanh chóng tích lũy tài phú.
Thành tân quý nhân trong thành, đánh bại Tô Nhiên đã trọng sinh, còn cưới được Tịch Kính.
Về sau, hai người lại cùng trọng sinh lần nữa.
Ngọc bội cá chép tranh đoạt rồi vỡ đôi, mỗi người một nửa, vận khí ngang nhau.
Thế nên, chìa khóa thành công rơi vào Tịch Kính.】
Nhìn sơ lược tình tiết thì đời nguyên chủ không hề bất hạnh.
Nhưng từ diễn biến chi tiết, Tịch Kính đã tìm ra nguyên nhân.
Người ta thường nói, đàn ông có tiền là đổi thay.
Ở kiếp thứ nhất, nguyên chủ lấy Tô Nhiên, ban đầu hắn đối xử với cô còn tốt.
Về sau thành tựu ngày càng lớn, nguyên chủ lại dần tàn phai nhan sắc.
Tô Nhiên từ vụng trộm với tiểu tam, tiểu tứ biến thành công khai đưa về nhà.
Nguyên chủ đề nghị ly hôn, hắn dứt khoát không đồng ý.
Đến kiếp thứ hai, nguyên chủ gả cho Diệp Trần.
Ban đầu cũng ổn, sau đó hắn cũng ngoại tình.
Một lần vô tình nghe thấy, nguyên chủ c.h.ế.t lặng khi hắn gọi cô là “dơ bẩn” trước mặt tiểu tình nhân.
Đến kiếp thứ ba, hai nam chính chỉ xem cô là công cụ chứng minh thành công.
Vừa lừa tình cảm vừa lợi dụng.
“Đệt… @#%…”
Hiếm khi Tịch Kính văng tục.
Chửi mãi, cô lôi trong tủ ra một hộp đào ngâm, xem nắp hộp như sọ hai gã đàn ông mà vặn mạnh.
Một miếng đào đưa vào miệng, vị ngọt khiến tâm trạng cô dịu đi ít nhiều.
Hiện tại cốt truyện đang ở tuần đầu tiên, tức là kiếp thứ nhất.
Thời điểm Tô Nhiên mới xuyên sách và giành được ngọc bội cá chép.
Năm nay Tịch Kính 17 tuổi, Tô Nhiên và Diệp Trần đều 20.
Tô Nhiên đang học đại học ở thành phố nơi Tịch Kính sống, còn Diệp Trần thì vẫn cày ruộng ở quê.
“Vận cá chép?
Tôi sẽ cho các người ba đời ba kiếp đều nếm trải cảm giác cái c.h.ế.t kề cận!”
Thần sắc Tịch Kính u ám.
“Tiểu Kính, ra ăn cơm đi con!”
Ngoài cửa, giọng nói dịu dàng của mẹ cô, Trần Tú Lan vang lên.
“Dạ, con ra ngay.”
Tịch Kính mở cửa, nụ cười sáng lạn như ánh dương.
Trần Tú Lan thoáng ngây người trước vẻ đẹp của con gái, rồi nhanh chóng nhìn vào phòng.
Bà thấy hộp đào ngâm mới ăn xong đặt trên bàn.
“Con bé tham ăn này, biết rõ sắp tới giờ cơm, sao còn mở hộp nữa hả?”
Giọng bà hơi cao, lông mày khẽ nhíu, làm ra vẻ trách mắng, nhưng ánh mắt vẫn đầy dịu dàng.
“Con sai rồi, mẹ đừng giận mà.”
Tịch Kính ôm tay mẹ, nũng nịu.
“Tô Nhiên, cẩn thận!”
Tiếng hô đột ngột kéo phắt Tô Nhiên ra khỏi ác mộng.
Hắn bật dậy, thở hồng hộc, tim đập thình thịch trong lồng n.g.ự.c như muốn phá tung.
Mãi lâu sau mới trấn định lại, nhìn quanh căn phòng quen thuộc mà tìm chút an tâm.
Hắn đưa tay quệt mồ hôi trên trán, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong đầu vẫn không ngừng hiện lên cảnh trong mơ:
Buổi sáng, hắn dậy như thường, đi rửa mặt thì phát hiện vòi nước không chảy, đành dùng nước trong bình giữ nhiệt.
Ra cửa, thấy chậu hoa trước nhà hàng xóm bị cậu bé vô tình va vỡ.
Không bận tâm, hắn đến trường, dọc đường mua bánh bao.
Lúc trả tiền ông chủ bảo giá tăng, hắn lại đưa thêm tờ giấy bạc.
Vừa ăn vừa đi, đến cổng trường thì tấm biển bất ngờ rơi xuống, mang lực ép khủng khiếp đập thẳng vào hắn.
Tiếng bạn học hoảng hốt nhắc nhở còn văng vẳng, nhưng hắn căn bản không kịp né, bị đập trúng ngay đầu.
Hít sâu một hơi, hắn cố xâu chuỗi lại.
Giấc mơ quá thật, thật đến mức làm hắn sợ hãi.
“Ngày mai có nên đổi đường đi học không nhỉ?”
Tô Nhiên cúi mắt thì thầm.
“Thôi, chỉ là mơ thôi, việc gì phải làm quá.”
Nghĩ đến hình cá chép đỏ trước n.g.ự.c và năng lực của nó, hắn liền thả lỏng.
“Reng reng reng!!”
Tiếng báo thức cơ học chói tai vang lên.
Tô Nhiên thò tay từ trong chăn tắt chính xác, ngáp một cái rồi vào nhà vệ sinh.
Giải quyết xong, hắn lấy kem và bàn chải, vặn vòi nước.
“Thật sự không có nước!”
Cơn buồn ngủ tan biến sạch.
Đứng ngây người giây lát, hắn mới nhớ ra dùng nước trong bình giữ nhiệt.
Nước ấm từ miệng bình rót ra, tay hắn khẽ run, vài giọt văng lên bồn rửa, hơi nước lờ mờ rồi tan biến.
Đánh răng rửa mặt xong, hắn thấp thỏm chỉnh quần áo.
Ra cửa, lập tức thấy trước nhà hàng xóm, một cậu bé chơi đùa va phải chậu hoa, vỡ tan tành, đất và mảnh gốm rơi đầy đất.
Tiếng vỡ giòn giã trong tai hắn chẳng khác nào khúc dạo đầu của ác mộng.
Sắc mặt Tô Nhiên trắng bệch, chân như bị đóng đinh, không sao nhúc nhích.
Phải lâu lắm mới ép mình tỉnh táo lại, bước tiếp đến trường.
Trên đường gặp lại quán bánh bao quen thuộc.
Lưỡng lự, hắn vẫn đi vào.
Khi mua, ông chủ báo giá tăng, hắn máy móc đưa tiền.
Khoảnh khắc nhận bánh bao, lòng bàn tay hắn lạnh toát.
Hơi nóng bốc lên mặt nhưng không xua nổi cái rét trong tim.
Ông chủ thấy hắn đứng ngẩn người, tốt bụng nhắc:
“Tiểu Tô, không đi thì muộn học đấy.”
“Cháu… cháu thấy hơi ốm, hôm nay xin nghỉ học.”
Cắn một miếng bánh bao, hắn vẫn quyết định ở nhà, không đi đâu cả.
Ông chủ gật gù:
“À~ Bảo sao thấy cháu có vẻ không khỏe.”
Tô Nhiên không nói thêm, ăn vội rồi cười gượng:
“Bác Trương bận rộn nhé, cháu về trước.”