“Ngọc bội à, ngọc bội, mày giỏi thật đấy.”
Hắn hết lần này đến lần khác vuốt nhẹ con cá chép đỏ nơi ngực, trong mắt toàn là vẻ may mắn thoát nạn.
Người ta thường nói “sự việc không quá ba lần ”.
Nếu sáng nay chỉ có một chuyện giống hệt trong mơ, hắn còn bán tín bán nghi.
Nhưng bây giờ liên tiếp ba việc đều y hệt, nếu còn làm theo giấc mơ nữa thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Thoát được một kiếp nạn, bữa sáng lại chỉ ăn đúng một cái bánh bao, chẳng hề no.
Tô Nhiên quyết định nấu một bữa ngon để ăn mừng.
Hắn gom hết những nguyên liệu còn lại trong nhà, đi vào bếp.
Rửa rửa, thái thái một lúc, sau đó bật bếp ga, ngọn lửa xanh nhạt bùng lên.
Đặt chảo, đổ dầu, hắn bắt đầu nấu nướng một cách thuần thục.
Khi món ăn sắp hoàn thành, Tô Nhiên mới phát hiện không đủ muối.
Hắn vội vàng quay lại lấy lọ muối trong tủ, vì bước chân quá gấp mà vạt áo vô tình hất đổ một lọ gia vị bằng sứ đặt cạnh bếp.
“Choang” một tiếng, lọ rơi xuống đất vỡ tan.
Bột tiêu trong đó rải đầy trên sàn, một ít còn bị hơi nóng từ bếp thổi tung vào không khí.
Tô Nhiên không để tâm, chỉ là một lọ tiêu thôi, chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Hắn lấy muối rồi tiếp tục nấu ăn.
Nhưng lúc này, một phần hạt tiêu lơ lửng trong không khí đã bị hút vào khe thông gió của bếp ga.
Khe thông gió dần bị bột tiêu làm tắc, khiến lượng không khí cung cấp cho việc đốt cháy khí ga không đủ.
Ngọn lửa yếu dần, chập chờn và dần ngả sang màu vàng.
Tô Nhiên thấy lửa nhỏ đi, tưởng là bình ga sắp hết, bèn cúi xuống kiểm tra van ga xem có cần đổi bình không.
Đúng lúc đó, gót chân hắn đạp phải một mảnh sứ vỡ.
Mảnh sứ bật mạnh lên, trúng ngay ống dẫn dưới bếp ga.
Ống dẫn của bình ga đời cũ vốn giòn, lần này tuy không nứt toạc nhưng tại chỗ bị va chạm lại rách một khe nhỏ xíu.
Khí ga bắt đầu rò rỉ chậm chạp, vì thông gió bị tắc nên khí ga tích tụ dần dưới nền bếp.
Mà trên bếp, ngọn lửa bất ổn vẫn còn cháy.
Tô Nhiên bỗng thấy bất an, kiểm tra khắp nơi xung quanh.
Đúng lúc đó, lượng khí ga tích tụ đã đạt đến nồng độ nhất định, ngọn lửa liền bùng phát dẫn đến cháy nổ.
“Ầm!”
Một tiếng nổ kinh thiên động địa, sức ép mạnh mẽ hất văng Tô Nhiên ngã xuống đất.
Trong căn bếp tràn ngập khói bụi và đổ nát, Tô Nhiên ngồi bệt nơi góc tường.
Khuôn mặt hắn đen kịt, tóc bị cháy sém lởm chởm, khói xanh vẫn bốc ra từ chỗ tóc cháy dở.
Đôi mắt trợn trừng, đầy khiếp sợ và đau đớn,
Nhãn cầu phủ một lớp máu, mí mắt sưng phồng lật ngược, lông mi đã cháy sạch.
Hai bàn tay bỏng nặng đến thảm thương, da bong tróc từng mảng, lộ ra lớp cơ đỏ rực bên trong.
Có chỗ đã bị than hóa, ngón tay vốn linh hoạt giờ cứng đờ co quắp.
Quần áo trên người bị sức ép xé rách, từng mảnh vải dính chặt với da thịt và máu, khó mà phân biệt nổi.
Nghe tiếng nổ, hàng xóm vội chạy đến.
“Cứu tôi …”
Tô Nhiên rên rỉ.
Hai chân hắn bị gãy do luồng khí nổ quét qua, xoắn vặn thành hình thù quái dị.
Máu không ngừng rỉ ra, loang thành một vũng đỏ thẫm, hòa cùng bụi đất và gạch vụn.
Tô Nhiên được đưa vào bệnh viện đa khoa, giường bên cạnh là một ông lão bị gãy xương.
“Cậu trai trẻ, cậu bị thương gì mà quấn kín thế kia?”
Sau khi y tá rời đi, ông lão phá vỡ sự im lặng, bắt chuyện.
“Bỏng và gãy xương.”
Tô Nhiên khàn giọng trả lời.
“Trời ạ, tội nghiệp quá.”
Ông lão cảm thán, rồi lại ngập ngừng mở miệng.
“À này, cậu không ngại cho tôi hút điếu thuốc chứ?”
“Trong phòng bệnh chẳng phải cấm hút thuốc sao?”
Tô Nhiên ngạc nhiên, cố gắng ngẩng đầu nhìn ông.
“Thế nên tôi mới đợi y tá đi rồi mới lén hút chứ.”
Ông lão cười hề hề, vừa nói vừa thò tay dưới gối, lôi ra bật lửa và một điếu thuốc.
Ông ngậm thuốc, định châm lửa, Tô Nhiên bất chợt thấy bất an, vội vã hất bật lửa của ông xuống đất.
“Không cho thì thôi, hung dữ thế! Làm hỏng thì cậu đền à!”
Ông lão tức tối cúi xuống nhặt, kiểm tra xem có hỏng không.
“Đưa đây.”
Giọng Tô Nhiên kiên quyết, không cho cãi lại.
“Đây là bật lửa của tôi, dựa vào đâu mà đưa cho cậu?”
Ông lão ôm chặt, mặt hằm hằm.
“Không đưa thì tôi gọi y tá.”
Giọng Tô Nhiên đanh thép.
Nghe vậy, mặt ông lão biến sắc, miễn cưỡng vỗ cái bật lửa vào tay Tô Nhiên.
“Đưa thì đưa!”
Rồi giận dỗi quay mặt đi, nhắm mắt, mặc kệ hắn.
Tô Nhiên cất bật lửa, không nói thêm, nhưng linh cảm nguy hiểm vẫn chưa tan biến.
Hắn lại lục gối của ông, ngoài một hộp t.h.u.ố.c lá thì chẳng có gì.
Thuốc lá bị lấy đi rồi, nhưng sự bất an vẫn tồn tại.
Hắn định nhờ y tá đổi phòng, nhưng trùng hợp là không còn giường trống.
Xuất viện thì càng không thể, đành căng thẳng nằm trên giường.
Vì luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ, chẳng mấy chốc hắn thiếp đi, phát ra tiếng ngáy khẽ.
“Cậu trai trẻ… cậu trai trẻ…”
Ông lão khe khẽ gọi, thấy không ai đáp liền len lén rút một que diêm, lôi điếu thuốc giấu trong tóc xoăn ra.
“Xẹt!”
Que diêm bén lửa, ngọn lửa nhỏ bập bùng trong căn phòng u tối.
Ông vội đưa điếu thuốc châm vào, hít một hơi thật sâu, đầu thuốc sáng rực lên màu đỏ cam.
Hút được vài hơi, ông lão chợt buồn ngủ, tay kẹp thuốc thõng xuống, vô tình rơi về phía giường của Tô Nhiên.
Điếu thuốc dần dần chạm vào mép chăn.
Do bỏng nặng nên Tô Nhiên ngủ mê mệt, không hề hay biết.
Chẳng mấy chốc, điếu thuốc bén vào vải, một đốm lửa nhỏ xíu bùng lên, nhanh chóng lan rộng, mùi khét lẹt tỏa ra.
Ngọn lửa lan dần, khói trắng uốn lượn trong phòng bệnh.
“Chết tiệt!”
Tô Nhiên bị nóng rát làm tỉnh dậy, vội vàng hất chăn, ấn chuông gọi khẩn cấp, lồm cồm bò xuống giường.
Một phen hỗn loạn, cuối cùng hắn lại phải vào phòng phẫu thuật lần nữa vì bỏng lần hai kèm gãy xương.
May thay, đúng lúc đó có mặt chuyên gia bỏng và chuyên gia chỉnh hình giỏi nhất thủ đô đang tham gia giao lưu tại bệnh viện.
Thế nhưng, vừa mới đỡ chút thì tai nạn liên tiếp lại xảy đến, thương thế của hắn cứ nặng thêm.
Dần dà, Tô Nhiên rút ra được một số tín hiệu báo nguy, giúp tránh được vài sự cố ban đầu.
Nhưng rồi hắn phát hiện, cho dù có giãy giụa thế nào…
Cũng không thể thoát khỏi những cơn nguy hiểm nối tiếp nhau.