Dẫu cho họ là chí thân của mẫu phi chàng, nhưng vì chưa từng tiếp xúc, tình cảm giữa đôi bên cũng chẳng đáng kể. Song, xét cho cùng thì vẫn là thân thích, việc cần giúp đỡ ắt phải làm.
Đường Thư Nghi dẫn ba huynh muội về phủ, liền nghe tin Mạnh Tú Trân đã chết. Nàng chẳng mảy may kinh ngạc. Với tính khí của Lương quý phi, việc Mạnh Tú Trân còn sống mới là chuyện lạ lùng.
Tiêu Hoài trở về trước bữa tối. Đường Thư Nghi nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi của hắn, cất lời hỏi: "Hôm nay chàng đã ở nơi nào?"
Tiêu Hoài uống vài ngụm trà, đoạn mới nói: "Ta đã đến núi Bát Giác."
Đường Thư Nghi thấu hiểu ý tứ, khẽ gật đầu, hỏi: "Mọi việc đều tốt đẹp chứ?"
Tiêu Hoài ngồi xuống bên cạnh nàng, "Rất tốt. Song, còn phải xem khi nào Lý Thừa Ý xuất thủ."
Đường Thư Nghi khẽ "ừm" một tiếng. Dẫu đã biết rõ giữa bọn họ và Hoàng đế, sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến thực sự, nhưng khi nhắc đến, nàng vẫn không khỏi chút lo lắng. Dù sao, đến lúc đó rất có thể sẽ là một hồi cung biến long trời lở đất.
Tiêu Hoài cảm nhận được nỗi lo của nàng, siết c.h.ặ.t t.a.y nàng, trấn an: "Nàng yên tâm, ta đã chuẩn bị chu toàn rồi. Hơn nữa, đến lúc đó, nàng cùng ba hài tử sẽ rời đi trước."
Đường Thư Nghi lắc đầu: "Đến lúc đó, ba hài tử sẽ rời đi, ta ở lại. Nếu như ta cũng bỏ đi, ắt sẽ dễ dàng bại lộ."
Trái tim Tiêu Hoài bỗng ấm áp lạ thường, hắn siết chặt bàn tay nàng, dịu giọng: "Được, đến lúc đó hãy bàn lại."
Trong Hoàng cung.
Lương quý phi tự tay bưng bát canh do mình đích thân nấu, bước vào ngự thư phòng. Hoàng đế thấy nàng, liền đặt bút trong tay xuống, trầm giọng nói: "Trời rét đậm thế này, sai người mang đến là được rồi. Nàng việc gì phải đích thân chạy tới đây?"
Lương quý phi hành lễ với y, sau đó cung kính đặt bát canh vào tay Hoàng đế, dịu dàng nói: "Hoàng thượng, người hãy dùng khi canh còn nóng hổi."
"Được." Hoàng đế cầm bát ngọc lên, nhấp từng thìa một, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.
Trên gương mặt Lương quý phi điểm một nụ cười dịu dàng, nàng thốt: "Canh hôm nay là phương thuốc do thái y kê đơn, rất có lợi cho long thể của người."
Hoàng đế dùng xong, liền đặt bát xuống, mỉm cười nói: "Tài nấu canh của Quý phi càng ngày càng tinh xảo."
Lương quý phi duyên dáng cười, đáp: "Là Hoàng thượng không chê bai thần thiếp."
Hoàng đế bật cười ha hả, đoạn tiến đến mép ghế gấm an tọa, kéo Lương quý phi ngồi sát bên, hỏi: "Nghe nói Mạnh thị lại tiếp tục gây ra chuyện thị phi?"
Lương quý phi nặng nề thở dài một tiếng: " Đúng vậy, Kiện An quả thật đã phạm trọng tội, đáng c.h.ế.t không tha. Song, cả đời nó đối với Mạnh gia, đối với Mạnh thị đều hết mực tận tâm. Thế nhưng, Kiện An vừa gặp chuyện, Mạnh thị liền lập tức đoạn tuyệt quan hệ với nó."
Nói đoạn, nàng ta lại rưng rưng lệ, ngước nhìn Hoàng đế: "Mỗi khi thần thiếp nghĩ đến những việc Mạnh thị đã làm, lòng căm hận không sao nguôi ngoai. Bởi vậy, hôm nay thần thiếp đã phái người đến Mạnh phủ, tiễn nàng ta lên đường."
"Hoàng thượng," Lương quý phi nhìn Hoàng đế, nước mắt lăn dài trên gương mặt diễm lệ: "Nữ tử vốn dĩ nên thủy chung sắt son, vậy mà Mạnh thị lại làm ra chuyện đoạn tình như thế. Đây chẳng những khiến Kiện An c.h.ế.t không nhắm mắt, mà còn là một cái tát thẳng vào mặt thần thiếp!"
Hoàng đế vỗ nhẹ tay nàng, ôn tồn nói: "Trẫm hiểu rõ nỗi lòng của ái phi. Mạnh thị kia vốn dĩ đáng chết, ái phi làm vậy không sai."
Lương quý phi dùng khăn tay thấm lệ, khẽ đáp: "Tạ ơn Hoàng thượng."
Hoàng đế khẽ thở dài: "Chuyện của Kiện An, lúc đó trẫm cũng đành bất lực."
"Thần thiếp đều hiểu rõ, thần thiếp không hề oán hận Hoàng thượng, chỉ là..." Lương quý phi đỏ hoe mắt, ngập ngừng nói: "Chỉ là thần thiếp cứ ngỡ, ân oán giữa Lương gia ta và Định Quốc Công phủ đã chấm dứt cùng cái c.h.ế.t của Kiện An và Cảnh Minh. Nào ngờ, Định Quốc Công phu nhân vẫn ôm mãi hận thù không chịu buông tha."
Hoàng đế cau mày, hỏi: "Định Quốc Công phủ bọn họ lại gây ra chuyện gì nữa?"
Lương quý phi lại dùng khăn tay lau khóe mắt ửng đỏ, tiếp lời: "Thần thiếp nghĩ có lẽ Định Quốc Công phu nhân vẫn luôn phái người theo dõi Mạnh thị. Hôm nay, chính nàng ta đã đến báo tin cho Phan nhị phu nhân, mới dẫn đến những chuyện sau này."
"Hoàng thượng," Lương quý phi lại rưng rưng lệ, "Mạnh thị gây ra chuyện tày đình, tội đáng muôn chết, nhưng dù sao nàng ta cũng là chính thê của Kiện An. Nếu chuyện của nàng ta bị bại lộ, khi người đời nghị luận ắt sẽ nhắc đến Kiện An! Định Quốc Công phu nhân đây là muốn Kiện An và Cảnh Minh c.h.ế.t không nhắm mắt."
Lương phi lại thút thít khóc than, trong mắt Hoàng đế hiện lên ánh sáng nguy hiểm. Y giơ tay vỗ nhẹ lưng Lương quý phi, ôn tồn nói: "Ái phi yên tâm, bọn họ không thể lộng hành được bao lâu nữa đâu."
"Hoàng thượng, ngài đã có cách trừng trị Định Quốc Công sao?" Lương quý phi hỏi, trên gương mặt ẩn hiện vẻ kinh hỉ.
Trên mặt Hoàng đế mang theo ý cười, y chính là thích sự chân thành thẳng thắn của Lương quý phi. Y đáp: "Trẫm đã có kế sách rồi."
"Kế sách gì ạ?" Lương quý phi tò mò hỏi.
Hoàng đế nhìn nàng ta mỉm cười: "Hiện giờ trẫm còn chưa thể tiết lộ, ái phi đừng lo lắng, thời cơ đến thì mỗi một kẻ trong phủ Định Quốc đều khó lòng thoát khỏi lưới trời."
Lương quý phi trầm tư một lát, rồi hỏi: "Trong kế sách có Tứ hoàng tử đúng không?"
Hoàng đế gật đầu: "Ái phi quả là thông minh, nhưng việc này không thể tiết lộ với bất kỳ ai khác."
Lương quý phi vội vàng gật đầu: "Thần thiếp đã rõ, thần thiếp sẽ không hé răng nửa lời."
Hoàng đế cười lớn, nghĩ tới chuyện rất nhanh có thể tiêu diệt được Tiêu Hoài, trong lòng lại dấy lên một trận khoái cảm khôn xiết. Lương quý phi ngồi bên cạnh y cũng cười theo.
Hai người nói chuyện một lát, Lương quý phi đứng dậy xin cáo lui. Bước ra khỏi ngự thư phòng, nụ cười trên mặt nàng ta từ từ thu lại, khóe môi lại cong lên một nụ cười mỉa mai.
Tranh đấu đi! Hoàng đế và Định Quốc Công càng đối đầu kịch liệt, ta càng thêm vui lòng.
Phủ Định Quốc Công.