Đường Thư Nghi thấy bộ dạng phẫn nộ của ba huynh muội họ thì vô cùng vui mừng. Khi biến cố xảy ra, cả nhà cùng đứng chung một chiến tuyến, tương trợ lẫn nhau, quả là điều hiếm có.
“Kẻ đó... Hiện tại ta cũng chưa tường tận lắm, chỉ biết y là người cạnh Trường Bình công chúa. Nhưng Thúy Vân biết dung mạo kẻ đó, có lẽ truy ra tung tích gã cũng không mấy khó khăn.” Đường Thư Nghi lại nói: “Sau khi ta biết được chuyện này cũng vô cùng tức giận, nhưng chỉ phẫn nộ suông thì cũng vô ích. Các con thử nói xem, giờ đây chúng ta nên làm gì?”
Ba huynh muội đều trầm mặc, trong phòng bỗng chốc trở nên tĩnh mịch.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng Thúy Vân, nói Triệu quản gia có việc muốn khải bẩm. Đường Thư Nghi liền bảo người tiến vào. Triệu quản gia vén rèm bước vào, cảm giác không khí trong phòng có điều không ổn, không khỏi thận trọng đôi phần.
Hắn hành lễ xong rồi cung kính bẩm: “Trong cung truyền ra tin tức, nói chiều nay Trường Bình công chúa bị Hoàng thượng răn dạy tại Ngự Thư Phòng, sau đó bị cấm túc tại phủ Công chúa.”
“Vì lẽ gì?” Tiêu Ngọc Châu hỏi.
“Bẩm, nô tài không rõ.” Triệu quản gia đáp: “Chúng ta không thể dò la được chuyện đã xảy ra bên trong Ngự Thư Phòng.”
Các thế gia quyền quý ở Thượng Kinh đều cài cắm một vài mật thám trong cung, không phải để mưu toan tạo phản, mà là vì mọi động tĩnh nơi cung cấm đều có thể ảnh hưởng lớn đến vận mệnh của một gia tộc. Biết trước để đề phòng vẫn tốt hơn.
Tất nhiên phủ Vĩnh Ninh hầu cũng có mật thám trong cung, nhưng tại những nơi trọng yếu như Ngự Thư Phòng, bọn họ không dám cài cắm gián điệp.
“Thật ra, ta cũng đã đoán được phần nào.” Đường Thư Nghi kể lại chuyện đã nhìn thấy Tề Lương Sinh và Trường Bình công chúa, rồi nói tiếp: “Rất có thể Trường Bình công chúa đã thỉnh cầu Hoàng thượng tứ hôn cho nàng ta và Tề Lương Sinh, nên mới bị Hoàng thượng răn dạy và cấm túc.”
Đây là khả năng lớn nhất, bởi đương kim Hoàng đế tuy đa nghi chuyên quyền nhưng cũng không phải là kẻ ngu muội. Dù phò mã có thể đảm nhiệm chức quan triều đình, nhưng Tề Lương Sinh lại là Hộ bộ Thượng thư, là đại thần, sau này còn có khả năng tiến vào Nội Các. Cho dù Hoàng thượng có yêu thương Trường Bình công chúa đến mấy, cũng không thể để Tề Lương Sinh đi làm phò mã cho một công chúa nuôi dưỡng vô số nam sủng.
Làm vậy, không chỉ khiến Tề Lương Sinh nguội lạnh, mà còn làm lòng bá quan triều đình cũng theo đó mà lạnh lẽo.
Triệu quản gia vừa lui, Đường Thư Nghi ngắm ba huynh muội mà khẽ cất lời: “Hôm nay ở trà lâu, Tề Lương Sinh không hề sợ hãi sự uy h.i.ế.p của Trường Bình Công chúa, nguyên do là vì sao?”
Trong phòng lặng im một hồi, sau đó vang lên âm thanh của Tiêu Ngọc Minh: “Bởi vì hắn biết Hoàng thượng sẽ không chấp thuận để hắn làm phò mã của Trường Bình Công chúa.”
Đường Thư Nghi gật đầu, rồi lại hỏi: “Vì sao?”
Lần này Tiêu Ngọc Thần nói: “Bởi vì hắn là Hộ bộ Thượng thư, có căn cơ vững chắc trong triều đình. Đụng chạm đến hắn không chừng sẽ gây ra nhiễu loạn chốn quan trường.”
Đường Thư Nghi “ừ” một tiếng, rồi nói: “Quan trọng nhất chính là hắn hữu dụng đối với Hoàng thượng, hữu dụng hơn Trường Bình Công chúa. Người ta sống trên đời, ắt phải có giá trị. Bằng không, một khi không có giá trị, hoặc giá trị chẳng đủ lớn lao, ắt sẽ phải đối mặt với sự nghiệt ngã của vận mệnh.”
Nàng nhìn về phía Tiêu Ngọc Thần, lại nói: “Nếu... Trường Bình Công chúa đến trước mặt Hoàng thượng xin để con làm phò mã cho nàng ta, con nói Hoàng thượng có đồng ý hay không?”
Tiêu Ngọc Thần nắm chặt tay, trầm mặc. Đường Thư Nghi lại nói: “Ta cảm thấy Hoàng thượng có thể sẽ đồng ý, dù sao con trong lòng người cũng chẳng trọng yếu bằng Trường Bình Công chúa. Đương nhiên, ta và ngoại công của con cũng có thể liều c.h.ế.t can ngăn con làm phò mã. Nhưng hai người chúng ta có thể liều c.h.ế.t được bao nhiêu lần?”
Nàng lại nhìn về phía Tiêu Ngọc Minh cùng Tiêu Ngọc Châu: “Các con cũng vậy, sau này cũng có thể gặp những mối nguy tương tự. Hiện tại uy thế của phụ thân các con vẫn còn, Hoàng thượng có điều cố kỵ, chúng ta vẫn có thể sống có tôn nghiêm. Nhưng đợi thêm mấy năm nữa, chờ quân Tây Bắc không còn nhớ rõ Tiêu Hoài là ai, nếu các con vẫn cứ tiếp tục như hiện tại, chưa cần nói tới người khác, chỉ cần loại ngoại thích bất chợt phất lên như Lương Kiện An cũng có thể giẫm đạp lên đầu chúng ta mà tác oai tác quái.”