Xuyên Sách Làm Vai Phụ Hắc Hóa

Chương 80

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tiểu nhị thấy bọn họ vào thì vội vã chạy ra đón mừng: “Ôi chao, Tiêu thế tử, Tiêu nhị công tử, hôm nay hai vị công tử lại cùng nhau tới đây sao? Mời vào, mời vào!”

Tiểu nhị còn rất lễ phép hành lễ với Đường Thư Nghi. Tuy không biết vị này là ai nhưng thấy được hai vị công tử phủ Vĩnh Ninh Hầu cung kính che chở, lại nhìn bộ dáng giống Tiêu Thế tử sáu bảy phần, cũng đã đoán ra được thân phận của vị này.

Đoàn người theo tiểu nhị lên lầu, bước vào một nhã gian rộng chừng hai mươi thước vuông. Án thư bằng gỗ sơn son, tranh chữ thủy mặc, còn điểm xuyết thêm cỏ hoa, toàn bộ căn phòng tràn ngập khí chất thư hương. Đặc biệt là ở giữa căn phòng có một bàn trà Khúc Thủy Lưu Ly lớn, càng kích thích nhã hứng uống trà của khách nhân.

Vừa ngồi xuống, tiểu nhị khẽ phất tay, ba bốn tỳ nữ dung mạo thanh tú bưng khay trà vào, điêu luyện đặt xuống đất rồi cung kính đứng chờ ở một bên.

Đường Thư Nghi nâng chung trà men lam hoa văn trúc xanh lên ngắm nghía, rồi khẽ ngửi một hơi. Một mùi hương trúc nhàn nhạt thoang thoảng bay vào mũi, vô cùng sảng khoái. Nàng lại đặt chung trà bên môi nhấp một ngụm, vị trà hơi đắng hòa quyện với hương trúc nhè nhẹ, quả thực chẳng tồi chút nào. Nàng không kìm được mà uống cạn hết phần trà còn lại trong chung.

Tỳ nữ bên cạnh thấy thế lại nhẹ nhàng châm thêm nước trà, rồi nói: “Bẩm phu nhân, trà này có tên là Vi Vụ Trúc, dùng lá trúc non mịn nhất vào tháng ba trên đỉnh Dao chế thành, trà này có tác dụng thanh nhiệt bổ tỳ.”

Giọng nói của tỳ nữ nhẹ nhàng, thoải mái, vô cùng dễ nghe. Đường Thư Nghi lại nâng chung trà uống một hơi cạn sạch, khí chất sảng khoái, thư thái của nàng khiến tỳ nữ không khỏi đỏ bừng mặt. Thầm nghĩ, vị phu nhân này còn hào sảng, lại có nét tuấn tú phi phàm hơn cả đấng nam nhi.

Lúc này, Đường Thư Nghi quay đầu nhìn tỳ nữ nói: “Ngươi nói khá hay, thưởng!”

Thúy Vân rút vài nén bạc vụn từ hầu bao, trao vào tay tỳ nữ. Gương mặt nhỏ nhắn của tỳ nữ càng đỏ bừng, cầm bạc trong tay cung kính hành lễ với Đường Thư Nghi: “Tạ phu nhân.”

Đường Thư Nghi khẽ phất tay, rồi hỏi Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh hằng ngày huynh đệ các con tới trà quán thường làm những gì? Chuyện này cũng chẳng có gì phải giấu diếm, hai huynh đệ cứ nói thật tình. Tiêu Ngọc Thần hằng ngày tới trà quán đều để tham dự các buổi ngâm thơ, hội họp của văn nhân sĩ tử, còn Tiêu Ngọc Minh thì đơn thuần chỉ là tới tiêu khiển.

Đường Thư Nghi nghe xong cũng không bày tỏ gì thêm, nhấp một ngụm trà, lặng lẽ quan sát kỹ lưỡng bài trí trong gian phòng này. Đúng lúc này, cánh cửa phòng bỗng chốc bị đẩy bật ra, một nữ hài khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, dung mạo thanh tú thoát trần bước vào.

Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, nữ hài ấy kinh ngạc khôn tả, sau đó vội vàng cúi mình hành lễ với Đường Thư Nghi: “Phu nhân thứ lỗi, tiểu nữ lỗ mãng lạc bước, đã quấy rầy phu nhân rồi.”

Đường Thư Nghi nhìn nàng, trong trí nhớ của ta không có dung mạo này, chắc hẳn nàng ta thật sự lạc bước nên cũng chẳng để tâm, chỉ hỏi: “Không sao, ngươi là khuê nữ nhà ai?”

“Gia phụ là Hộ bộ Thanh Lại Ty Lang trung Triệu Nguyên Chính.” Nữ hài đáp.

Đường Thư Nghi khẽ ừ một tiếng: “Nếu không có việc gì, ngươi mau lui đi.”

Nữ hài lại cúi mình hành lễ với Đường Thư Nghi rồi xoay người rời khỏi phòng. Nàng ta vừa khuất bóng, Tiêu Ngọc Minh lập tức thốt lên: “Nàng ấy chính là nữ nhi của Triệu Lang trung đã vào kinh báo cáo công tác đó sao?”

Đường Thư Nghi nghe ra vẻ hiếu kỳ, bát quái trong lời hắn, liền phất tay ra hiệu cho các tỳ nữ trong phòng lui ra rồi mới cất lời hỏi: “Triệu Lang trung đó quả thực rất nổi danh sao?”

“Gần đây quả thực rất nổi danh.” Bằng hữu của Tiêu Ngọc Minh đều là những công tử nhà giàu rảnh rỗi, thiếu việc, nên họ thông thạo mọi tin đồn, chuyện bên lề ở Thượng Kinh này, hắn lại nói tiếp: “Nghe nói Triệu Lang trung rất giỏi luồn cúi, vừa nghe Hộ bộ Thượng thư Tề đại nhân có ý tục huyền, liền vội vã muốn gả khuê nữ của mình làm kế thất cho Tề đại nhân.”

Đường Thư Nghi trầm ngâm một lát, hình như chính thê của Hộ bộ Thượng thư Tề Lương Sinh đã tạ thế được ba năm, việc tục huyền là lẽ thường tình. Nhưng nếu đối tượng là nữ hài vừa rồi thì tuổi tác của cô nương này quả thực còn quá nhỏ. Nữ hài này làm khuê nữ ruột của Tề Lương Sinh thì còn có thể.

Nhưng nghĩ lại thì hiện tượng này ở thời cổ đại cũng là lẽ thường tình, dù sao nữ tử cổ đại mười mấy tuổi đã xuất giá. Tề Lương Sinh lại là đại quan Chính nhị phẩm triều đình, đối tượng tục huyền tự nhiên không thể chọn một phụ nhân đã qua một đời chồng.

Khi nàng còn đang suy tính, Tiêu Ngọc Minh đã lại tiếp lời: “Nghe nói Trường Bình công chúa cũng để mắt tới Tề đại nhân, muốn ngài ấy làm phò mã.”

Đường Thư Nghi lần này lại càng thêm kinh ngạc, theo nàng biết năm nay Trường Bình công chúa đã ngấp nghé tuổi ba mươi. Từ khi vị phò mã tiền nhiệm tạ thế, phủ Công chúa của nàng ta lại chứa đầy các loại nam tử trẻ tuổi, sao bỗng nhiên lại muốn Tề Lương Sinh làm phò mã?

Hơn nữa, Tề Lương Sinh sẽ đồng ý sao? Một đại quan chưởng quản thuế má của triều đình lại cam tâm làm phò mã cho một vị công chúa danh tiếng trăng hoa, chứa đầy trai lơ?

Nhưng đây là chuyện nhà người khác, Đường Thư Nghi chỉ coi đó là một lời đồn đãi rồi thôi. Nàng ngồi trong trà quán một hồi rồi dẫn ba hài tử về phủ.

Xuyên Sách Làm Vai Phụ Hắc Hóa

Chương 80