Hướng đại tướng quân không nhận được câu đáp lời của hắn, liền quay đầu liếc nhìn, cất tiếng hỏi: "Chẳng lẽ không muốn sao?"
Tiêu Ngọc Minh mím chặt môi, nghĩ đến ánh mắt đầy kỳ vọng của Đường Thư Nghi khi đưa hắn đến đây, hắn siết chặt nắm đấm, kiên định đáp: "Muốn ạ."
Hướng tướng quân ừm một tiếng, rồi lại tiếp tục dõi mắt xem tỷ thí trên sân. Tiêu Ngọc Minh, thân phận tùy tùng, vẫn chưa biết phải hành xử ra sao, bèn cẩn thận suy nghĩ về cách mà Nghiễn Đài và Thạch Mặc thường làm, sau đó dịch bước chân đứng sau lưng Hướng đại tướng quân.
Hướng đại tướng quân dùng khóe mắt liếc nhìn hắn một cái, song không nói gì, tiếp tục chăm chú dõi theo cuộc tỷ thí trên sân. Chẳng bao lâu sau, cuộc tỷ thí kết thúc, Hướng tướng quân mặt không đổi sắc, phán tiếp tục luyện tập, đoạn đứng dậy rời đi.
Tiêu Ngọc Minh giờ đây đã là tùy tùng, phải luôn kề bên phục thị, hắn lập tức vội vã theo sau. Hai người một trước một sau đi đến trước một tiểu viện, trông thấy có hai binh sĩ cường tráng đứng gác trước cửa, cả hai vừa nhìn thấy Hướng đại tướng quân liền nghiêm chỉnh hành lễ.
Hướng đại tướng quân vươn tay chỉ về phía Tiêu Ngọc Minh, dặn dò: "Đây là tùy tùng mới của ta, sau này chớ ngăn cản."
Hai binh sĩ liếc nhìn Tiêu Ngọc Minh, ghi nhớ diện mạo của hắn rồi đồng thanh đáp vâng. Hướng đại tướng quân bước vào trong, Tiêu Ngọc Minh cũng vội vã theo sau. Vừa bước chân vào mới hay, đây chính là thư phòng, trách chi có binh sĩ chuyên trách canh gác nghiêm ngặt đến vậy.
Đại tướng quân nắm giữ binh quyền trong tay, thư phòng này ắt hẳn ẩn chứa vô vàn cơ mật quân sự, kẻ phàm tục nào có thể tùy tiện tiếp cận. Hướng đại tướng quân bảo hắn làm tùy tùng, ban đầu trong lòng Tiêu Ngọc Minh còn có chút bất mãn. Nhưng giờ đây, hắn đã chẳng còn chút nào phiền lòng nữa.
Hướng đại tướng quân đã có thể dẫn hắn vào thư phòng, hơn nữa sau này còn cho phép hắn tùy ý ra vào, đây chính là một sự tín nhiệm vô cùng lớn. Hắn còn tin chắc, Đại tướng quân đây chính là đang thử thách hắn. Sau khi thấu triệt ẩn ý sâu xa bên trong, hắn liền bắt tay vào công việc mà không còn chút vướng bận nào trong tâm.
Vả lại, chức tùy tùng của Hướng đại tướng quân đâu phải ai cũng có thể đảm nhiệm.
Thấy Hướng đại tướng quân đã vào thư phòng, hắn bèn đi sang gian phòng bên cạnh, trông thấy bên trong có hai tiểu nha hoàn đang đun nước, hắn mỉm cười tiến đến, cất lời: "Ta là tùy tùng của Đại tướng quân. Đại tướng quân muốn dùng trà."
Hai tiểu nha hoàn nghe vậy, vội vàng pha trà, rồi đặt vào khay trà đưa cho hắn, còn không quên mang theo chút tò mò mà đánh giá, thầm nhủ: "Chàng tùy tùng này ăn vận thật lộng lẫy."
Tiêu Ngọc Minh nào hay tiểu nha hoàn đang nghĩ gì, chỉ cầm khay trà bước vào thư phòng, tiến đến bên bàn làm việc, rót một tách trà, cẩn trọng đặt ở bên tay Hướng đại tướng quân, rồi kính cẩn nói: "Tướng quân, xin mời dùng trà."
Hướng đại tướng quân lại ừm một tiếng. Tiêu Ngọc Minh chờ đợi hắn phân phó, nhưng đợi mãi một lúc, chẳng có động tĩnh gì, Đại tướng quân vẫn một mực chăm chú vào tấm bản đồ. Hắn bèn hướng mắt nhìn về phía bản đồ, song nhìn mãi cũng chẳng hiểu gì. Hướng đại tướng quân đối với hành động này của hắn, vẫn không nói lấy một lời.
Tại hậu viện, Đường Thư Nghi cùng Hướng phu nhân đang trò chuyện vô cùng hợp ý. Hướng phu nhân cũng xuất thân từ tướng môn, song là tướng môn không nắm giữ nhiều binh quyền trong tay. Nàng cùng Hướng đại tướng quân vốn là thanh mai trúc mã, đến tuổi tác hợp liền kết duyên.
Từ cuộc trò chuyện, Đường Thư Nghi có thể nhận thấy, Hướng phu nhân được phu quân vô cùng sủng ái. Hướng đại tướng quân có tổng cộng bốn hài tử, tất cả đều do Hướng phu nhân hạ sinh. Hơn nữa, Hướng đại tướng quân ngay cả một thiếp thất cũng không có. Điều này quả thực là chuyện hiếm thấy ở thời cổ đại.
Hướng ngũ cô nương vẫn luôn cận kề bên cạnh họ, Đường Thư Nghi cảm thấy, có lẽ Hướng phu nhân cũng muốn lấy nàng làm gương sáng. Chỉ là không biết liệu có hiệu quả chăng.
Đường Thư Nghi đàm đạo cùng Hướng phu nhân một lát, sau đó cáo từ hồi phủ. Tiêu Ngọc Minh vẫn còn ở trong phủ đại tướng quân làm tuỳ tùng.
Sau khi Đường Thư Nghi trở về phủ đệ, Triệu quản gia liền tới Thế An Uyển khải bẩm nàng: "Phu nhân, Ngô nhị tiểu thư đã qua đời."
Động tác nhấp trà của Đường Thư Nghi khẽ ngưng lại, sau đó nàng vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản mà cất lời: "Nhị hoàng tử ra tay quả là mau lẹ."
Triệu quản gia gật đầu tán thành, rồi tiếp lời: "Trương ngũ công tử nguyện ý từ hôn với đại tiểu thư Triệu gia. Triệu gia truyền ra nguyên nhân từ hôn là bởi Ngô nhị tiểu thư đã tư thông cùng Trương ngũ công tử.”
“Ngô nhị tiểu thư trước kia đã bị Đại công tử phủ ta từ hôn, bây giờ lại mang tiếng xấu như vậy truyền khắp thiên hạ. Mà mẫu thân của Trương ngũ công tử, lại lấy cái c.h.ế.t ra cưỡng ép, kiên quyết không ưng thuận hôn sự giữa nàng ta và Trương ngũ công tử. Trong tình cảnh như thế, Ngô nhị tiểu thư không thể ở lại khuê phòng được nữa, liền tới Sùng Quang tự xuất gia làm ni cô."
Đường Thư Nghi khẽ nhướng đôi mày thanh tú, nàng ta tới Sùng Quang tự làm ni cô, chẳng lẽ là muốn ngã ở đâu thì đứng dậy từ đó ư?
"Vậy sau đó thì sao?" Nàng hỏi.
Triệu quản gia: "Sau khi Ngô nhị tiểu thư trở thành ni cô, Trương ngũ công tử ngày nào cũng tới thăm nàng ta. Đêm qua, phòng của Ngô nhị tiểu thư bốc cháy. Nàng ta vẫn chưa kịp chạy thoát, đã mệnh vong bên trong. Trương ngũ công tử hay tin, cũng muốn lấy cái c.h.ế.t vì tình, cháy cùng nàng ta, nhưng sau đó lại bị mẫu thân kịp thời ngăn cản."
Đường Thư Nghi: "..."
Haiz, nàng thật không thể nào thấu hiểu được suy nghĩ của những kẻ ái tình mù quáng đó.
"Tiêu Dịch Nguyên hiện giờ ra sao?" Đường Thư Nghi hỏi.
Triệu quản gia: "Hiện tại vẫn chưa phát hiện điều gì bất thường, chỉ là nhân thủ của Nhị hoàng tử vẫn đang ráo riết theo dõi."
Đường Thư Nghi khẽ ừm một tiếng, ý bảo Triệu quản gia cáo lui. Nàng ngồi trên ghế gấm ngẩn người trong chốc lát, sau đó vẫn xử lý công việc như thường lệ. Dù sao Ngô Tĩnh Vân cũng chỉ là một vị khách qua đường thoáng hiện trong cuộc đời nàng mà thôi.