Mà về phần Tiêu Dịch Nguyên, cũng không được bình lặng như lời Triệu quản gia đã kể. Hắn nhận được một lá thư, một lá thư không rõ do ai nhét dưới chăn của mình. Lúc này, hắn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm mấy dòng chữ trên thư, mà những chữ đó lại không đầu không đuôi, cứ thế hiện ra: Lão Hầu gia phủ Vĩnh Ninh hầu tên là Tiêu Thành Côn.
Cái tên Tiêu Thành Côn này, hắn quen thuộc tới mức in sâu vào tâm trí. Tổ mẫu của hắn đã nhắc tới cái tên này hơn nửa đời người. Bọn họ đều nghĩ rằng lão đã quy tiên, nào ngờ lão lại được phong tước, nhưng lại cưới người khác làm vợ.
Trong lòng rối bời, tâm tình của hắn lúc này chỉ có thể gói gọn trong bốn chữ: Bất an triệt để.
Ba chữ Vĩnh Ninh Hầu này cũng chẳng hề xa lạ gì với hắn. Hắn và đường đệ ngày đầu đặt chân tới Thượng Kinh, ở cổng thành đã đụng phải vị công tử của phủ Vĩnh Ninh hầu. Bởi vì tuấn mã của hắn làm đường đệ hoảng sợ mà ngã nhào xuống đất, tên công tử kia liền vứt mười lượng bạc cho bọn ta.
Mười lạng bạc! Đủ chi phí sinh hoạt cho cả nhà ta trong suốt một năm.
Sau đó hắn tới cầu kiến Phương đại nho, đứng trước cổng đợi hồi lâu, lại bị tiểu tư gác cửa chặn lại, không tài nào tiến vào viện được. Trong khi đó, thế tử phủ Vĩnh Ninh hầu còn chưa kịp tới gần, gã tiểu tư kia đã vội vàng cười tươi, gật đầu chào đón nồng nhiệt.
Giờ đây hắn mới vỡ lẽ, hai vị công tử cao quý kia cũng mang họ Tiêu như hắn.
Trong lòng hắn nghẹn ứ một cỗ uất hận, muốn trút bỏ nhưng lại không thể nào giải tỏa. Hắn cất lá thư vào, định ra ngoài tản bộ, lúc này cửa phòng bị người đẩy ra. Thang Tử Ngang, bạn cùng phòng với hắn, đã trở về.
Nhìn thấy hắn, Thang Tử Ngang nói: "Dịch Nguyên, vài ngày tới Phương đại nho sẽ tham gia một buổi nhã tập, nói rằng muốn dẫn theo vài học tử tham dự. Ngươi có được chọn không?"
Tiêu Dịch Nguyên lắc đầu: "Lão sư chưa từng nhắc tới ta."
"Vậy ngươi phải mau chóng tìm cơ hội!" Thang Tử Ngang với vẻ mặt hưng phấn tột độ, hỏi: "Ngươi có biết người khởi xướng nhã tập lần này là ai không?"
Tiêu Dịch Nguyên lại khẽ lắc đầu.
Thang Tử Ngang với vẻ mặt như thể đã biết trước ngươi không hay, cất lời: "Chính là Nội các Học sĩ Tề đại nhân."
Dù sao Tiêu Dịch Nguyên cũng chỉ mới đặt chân tới Thượng Kinh chưa lâu, hoàn toàn không hay biết Nội các Học sĩ Tề đại nhân là bậc nhân vật nào, bởi vậy trên gương mặt không khỏi lộ vẻ bối rối.
Thang Tử Ngang thấy vậy, tiến lại gần hắn, nhỏ giọng nói: "Tề đại nhân đây, quả thực không phải hạng người tầm thường. Xuất thân từ một đại gia tộc hiển hách, năm mười chín tuổi tham gia khoa cử, đoạt được danh vị trạng nguyên. Theo lẽ thường, hắn đáng lẽ phải nhập Hàn Lâm Viện, nhưng hắn lại không theo con đường đó, khởi đầu từ chức Chưởng sự bát phẩm, chưa đầy mấy năm đã thăng lên chức Hộ bộ Thượng thư. Mới cách đây không lâu, lại được thuyên chuyển vào Nội các."
Thang Tử Ngang nói đoạn, khẽ thở dài một hơi: "Người như vậy bọn ta chỉ có thể ngước nhìn mà ngưỡng mộ! Người có gia thế hiển hách, quả nhiên luôn khác biệt với những kẻ tầm thường như bọn ta!"
Nghe những lời này, nắm đ.ấ.m của Tiêu Dịch Nguyên bất giác siết chặt. Lúc này, Thang Tử Ngang lại tiếp lời: "Ngươi có biết Tề đại nhân sẽ thiết đãi nhã tập lần này ở đâu không? Hồ Quang Tạ."
Trên mặt Tiêu Dịch Nguyên lại hiện lên vẻ mơ hồ, Hồ Quang Tạ rốt cuộc là nơi nào?
Thang Tử Ngang lại giải thích: "Hồ Quang Tạ này, nghe đồn là do Tiêu Dao Vương xây dựng, để ngắm nhìn tuyệt cảnh hồ Lãng Nguyệt. Sau khi Tiêu Dao Vương qua đời, chẳng rõ vì sao ngôi nhà này lại rơi vào tay phủ Vĩnh Ninh hầu.”
“Phủ Vĩnh Ninh hầu kết hợp cùng Tề phủ, lấy Hồ Quang Tạ làm nơi mở một hội quán, chuyên dùng cho các vị quan lại quyền quý tụ họp thưởng ngoạn. Ta nghe nói Hồ Quang Tạ này tiền tài đổ vào như nước chảy, Phủ Vĩnh Ninh hầu vốn đã cực kỳ phú quý, nay lại càng thêm giàu có. Than ôi, đúng là người với người chẳng thể nào so bì!"
Nói rồi, Thang Tử Ngang nghiêng người lại gần Tiêu Dịch Nguyên, hạ thấp giọng: "Chúng ta dốc hết mọi mối quen biết, hao tốn gần cạn gia tài mới có thể vào Thượng Lâm thư viện này. Ngươi biết không? Nhị công tử nhà Vĩnh Ninh hầu không học vấn không nghề nghiệp, cả Thượng Kinh không ai không biết danh tiếng của hắn. Nhưng người như vậy, sáu bảy tuổi đã bắt đầu đọc sách ở Thượng Lâm thư viện."
Tiêu Dịch Nguyên rũ mắt xuống không lên tiếng, Thang Tử Ngang liếc mắt nhìn hắn, nói tiếp: "Đại công tử nhà Vĩnh Ninh hầu cũng là thế tử Vĩnh Ninh hầu, học vấn khá hơn Nhị công tử đôi chút, nhưng học nghiệp cũng chỉ thuộc hàng bình thường, vẫn còn kém xa ngươi. Nhưng ngươi biết không? Hắn được Phương đại nho đích thân chỉ dạy, còn bái học sĩ nội các Tề đại nhân làm sư."
Thang Tử Ngang nặng nề thở dài một hơi, sau đó vỗ nhẹ lên bả vai Tiêu Dịch Nguyên, "Chúng ta chỉ có thể chấp nhận số phận, Dịch Nguyên, nếu xuất thân của ngươi giống như thế tử phủ Vĩnh Ninh hầu, biết đâu chừng mai sau có thể công thành danh toại, phong hầu bái tướng."
"Tử Ngang huynh cẩn thận lời nói." Tiêu Dịch Nguyên lập tức nói.
Thang Tử Ngang cười ha ha nói: "Ta chỉ nói bừa, tiện miệng nói càn mà thôi."
Tiêu Dịch Nguyên gật đầu với hắn ta: "Ta còn chút việc, đi trước đây."
"À, ngươi cứ việc đi." Thang Tử Ngang vội vã xua tay.
Tiêu Dịch Nguyên bước ra khỏi cửa phòng ngủ, một cơn gió thổi qua, thổi bay vạt áo của hắn. Hắn hơi nghiêng đầu, khóe mắt liếc nhìn Thang Tử Ngang, đoạn sải bước rời đi. Hắn cần một chốn tĩnh lặng để trầm tư suy ngẫm.
Đọc xong bức thư kia, hắn quả thật khó lòng buông bỏ. Trong những năm qua, gia đình bọn họ phải chật vật sinh tồn, trước khi xuất môn, đường đệ của hắn còn chưa từng nếm qua một chiếc màn thầu bột mì. Nghĩ đến tổ phụ hắn khi xưa thân mang tước vị, cưới vợ sinh con, vinh hoa phú quý tột bậc, hắn lại càng chẳng thể nào dửng dưng.
Nhưng lời nói của Thang Tử Ngang khiến hắn nhận ra, mọi việc chẳng hề đơn giản.
Hắn không cớ gì lại nhận được một phong thư, mối quan hệ giữa hắn và Thang Tử Ngang cũng chẳng mấy thân thiết, ngày thường hai người cũng không nói chuyện nhiều, nhưng hôm nay Thang Tử Ngang lại lôi kéo hắn nói rất nhiều chuyện, còn nhiều lần nhắc đến Vĩnh Ninh Hầu phủ, không ngừng ám chỉ nếu xuất thân của hắn tốt thì sẽ ra sao.
Hiển nhiên, có kẻ đang muốn lợi dụng mối quan hệ giữa hắn và Vĩnh Ninh Hầu phủ để khuấy động phong ba.