Thế nhưng Tiêu Dịch Nguyên lúc này đang ở trong phòng ngủ của Thượng Lâm thư viện lại trằn trọc không sao chợp mắt. Trong phòng không quá tối, y nằm trên giường, mở to hai mắt nhìn chăm chú lên xà ngang. Những hình ảnh quá khứ từ thuở ấu thơ đến lúc trưởng thành cứ liên tục hiện rõ trong tâm trí y.
Khi y sinh ra, gia đình bọn họ vẫn chưa có nơi ăn chốn ở ổn định, y được chào đời trong một ngôi miếu đổ nát hoang tàn. Lúc bấy giờ gia đình vô cùng nghèo khổ, vỏ cây ven đường cũng có thể nhai nuốt qua ngày. Mẫu thân y sau khi sinh y xong cũng không được ăn miếng cơm ngon nào, bởi thế không có sữa, y đành phải lớn lên nhờ thứ nước rau dại đắng ngắt.
Sau đó, người một nhà bọn họ phiêu bạt về phía nam, cuối cùng ở Nam Cương tìm được một nơi nương náu. Gia đình cũng coi như ổn định hơn đôi chút, nhưng cuộc sống vẫn khốn khổ như thuở nào.
Tổ mẫu y ngày nào cũng than vãn, rằng nếu lúc đầu không để tổ phụ tòng quân thì tốt biết mấy. Tổ mẫu nói tổ phụ thông minh lại chăm chỉ, thân thể cường tráng mạnh mẽ, chỉ cần vào núi một chuyến là có thể kiếm đủ lương thực cho gia đình ăn trong cả một tháng. Bà còn kể rằng, khi tổ phụ còn ở nhà, cả nhà gần như chưa từng bị thiếu thốn thịt cá, vì tổ phụ y rất giỏi săn bắn.
Lúc ấy, bọn họ nghe xong đều chảy nước dãi thèm thuồng, bởi bọn họ một năm chưa chắc đã ăn được lấy một miếng thịt. Bọn họ ai nấy đều nghĩ, nếu tổ phụ còn sống thì tốt quá chừng, nhưng tổ phụ của họ đã qua đời.
Thế nhưng bây giờ lại có người nói với y, rằng lúc đầu tổ phụ của y không chết, mà theo tiên hoàng giành giang sơn, lập được đại công, được phong tước Hầu, nhưng lại cưới một vị cao môn quý nữ làm vợ.
Trong lòng Tiêu Dịch Nguyên nghẹn ứ đến hoảng loạn.
Tuy nhiên, y biết rằng những chuyện mình đang gặp phải bây giờ chắc chắn không hề đơn giản, thậm chí y có chút hoài nghi những điều trong bức thư kia nói có phải là thật hay không. Nhưng y biết phân biệt hư thật ra sao đây? Y chỉ là một thư sinh nghèo, ở Thượng Kinh rộng lớn này không quen biết được mấy ai, làm sao có thể dò la được tin tức của phủ Vĩnh Ninh Hầu?
Hơn nữa, y cũng nhận ra có kẻ đang mang ý đồ bất chính muốn lợi dụng y.
Y vốn định hỏi Phương đại nho, nhưng mà, sự việc còn chưa rõ thật giả, y làm sao có thể tùy tiện hỏi thăm? Phương đại nho đối với y không tệ, nhưng còn lâu mới đến mức có thể hoàn toàn tin tưởng.
Đêm hôm đó, y không tài nào ngủ được, nhưng cũng không dám xoay mình lật lại, bởi vì y cảm nhận được có người trong phòng đang ôm ý đồ bất chính với y.
Cuộc sống trước đây của y tuy rằng vất vả gian nan, nhưng chưa bao giờ phức tạp đến nhường này.
Sáng hôm sau, Đường Thư Nghi sai người đưa một bộ y phục bình thường đến cho Tiêu Ngọc Minh. Tiêu Ngọc Minh vẫn luôn không quá bận tâm đến việc mình mặc gì, y trực tiếp thay y phục rồi lập tức đi đến phủ Hướng đại tướng quân.
Thật ra, mỗi người gần như đều mong muốn nỗ lực để tự mình trở nên tốt đẹp hơn, nhưng nếu phương hướng và phương pháp nỗ lực không đúng đắn, thì chỉ mãi thất bại, từ đó mất đi tự tin, cuối cùng đành bỏ cuộc hoặc sống một đời tầm thường vô vị.
Nhưng nếu tìm được phương hướng và phương pháp phù hợp, vậy thì những cố gắng đó ắt sẽ gặt hái được thành quả, cũng khiến con người ngày càng tự tin vào bản thân. Tiêu Ngọc Minh hiện tại đã tìm ra con đường và phương pháp thích hợp, y cảm thấy toàn thân mình đều tràn đầy sức sống và năng lượng.
Nhị hoàng tử dựa vào ghế gấm uống rượu, tên thái giám bên cạnh hắn nhẹ nhàng bước vào, cúi mình nói: "Điện hạ, thám tử bên phía Thượng Lâm thư viện đã hồi báo tin tức."
"Ồ? Ngươi thuật lại xem?” Nhị hoàng tử ngẩng đầu, đưa chén rượu lên miệng.
"Hồi bẩm, Tiêu Dịch Nguyên và Tiêu Dịch Sinh sau khi biết quan hệ của mình với phủ Vĩnh Ninh Hầu, bọn họ chẳng hề có động thái nào." Tên thái giám đáp.
Nhị hoàng tử nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng, "Nhát gan như chuột, bị danh tiếng của phủ Vĩnh Ninh Hầu dọa sợ ư. Ngươi đi gọi... gọi Hoàng Văn Diệu đến tìm Tiêu Dịch Nguyên một chuyến, nói với hắn, chỉ cần nghe lời bổn hoàng tử, về sau hắn sẽ là Vĩnh Ninh Hầu."
Tên thái giám nghe lời hắn nói, nhất thời ngập ngừng: "Điện hạ, lão nô to gan mạo muội nói một lời."
Nhị hoàng tử liếc mắt nhìn hắn, "Ngươi cứ nói đi."
"Thật ra... thật ra làm chuyện này, chẳng chút lợi lộc nào cho chúng ta." Thái giám nói: "Tiêu Hoài đã chết, bây giờ quân quyền không nằm trong tay phủ Vĩnh Ninh Hầu, chúng ta đối đầu với phủ Vĩnh Ninh Hầu, thiệt hại gấp bội phần!"
"Cái gì mà thiệt hại gấp bội phần?" Nhị hoàng tử nặng nề hừ một tiếng: "Chỉ cần phủ Vĩnh Ninh Hầu không vui, thì ta đây liền cảm thấy hân hoan."
Thái giám: "..."
Hắn còn có thể nói gì nữa? Vẫn nên cái gì cũng đừng nói, cứ thế đi làm việc là hơn.
Đợi hắn rời đi, Nhị hoàng tử lại rót thêm một chén rượu, tự mình lẩm bẩm: "Lần này, là hậu viện phủ Vĩnh Ninh Hầu tự châm lửa đốt nhà, việc nhà họ náo loạn, nào dính dáng chi đến ta."
Nói đoạn, hắn ta lại đắc ý uống thêm một chén rượu. Nghĩ đến cảnh phủ Vĩnh Ninh Hầu đến lúc đó vì cướp đoạt tước vị mà ồn ào náo loạn đến trời đất mờ mịt, trong lòng hắn ta liền thấy sảng khoái vô ngần.
Thượng Lâm thư viện mỗi ngày buổi sáng và buổi chiều đều có lớp học, thời gian còn lại học sinh tự mình đọc sách. Những học tử tham gia khoa cử năm tới như Tiêu Dịch Nguyên, càng không cần phu tử dạy dỗ quá nhiều, chỉ khi gặp phải vấn đề, phu tử sẽ tháo gỡ nghi hoặc cho chúng.
Tiêu Dịch Nguyên là môn sinh đắc ý của Phương đại nho, cũng có thể coi là đệ tử, hơn nữa y khổ công đọc sách lại có thiên phú, Phương đại nho rất coi trọng y.
Sau buổi học chiều, y đi thẳng đến thư phòng của Phương đại nho, còn chút nghi hoặc muốn hỏi. Tiểu đồng gác cửa chẳng còn ngăn trở y, thấy y liền khom lưng, mỉm cười chào hỏi: "Tiêu công tử vạn phúc."
Tiêu Dịch Nguyên vốn khinh thường hạng người nịnh nọt ấy, nhưng y vẫn lịch sự gật đầu đáp lễ với tiểu đồng. Nhiều năm cầu học, mặc dù y chưa trải qua quá nhiều sóng gió lớn, nhưng cũng thấu hiểu không ít đạo lý, chẳng hạn như thà đắc tội quân tử, còn hơn đắc tội kẻ tiểu nhân.
Bước vào thư phòng của Phương đại nho, thấy ông ấy đang gấp tập sách lại, trên gương mặt điểm ý cười. Tiêu Dịch Nguyên đi tới, "Sư phụ, đệ tử xin giúp người một tay."
"Được." Phương đại nho đưa quyển sách trong tay cho y, nói: "Dịch Nguyên từ Nam Cương đến đây, ngàn dặm xa xôi, có từng được chiêm ngưỡng cảnh sắc tuyệt mỹ nào chăng?"
Tiêu Dịch Nguyên sững sờ một lát, nói: "Đệ tử một lòng vội vã đường sá, nào còn tâm trí thưởng ngoạn phong cảnh, e rằng đã bỏ lỡ biết bao cảnh đẹp nơi nhân gian."
Phương đại nho ừm một tiếng, "Quả thật vậy, chỉ là đợi ngươi thi đỗ trạng nguyên, trên đường hồi hương có thể thong thả thưởng ngoạn phong cảnh đôi bên."
Nói rồi ông ấy lấy ra một tờ giấy đưa cho Tiêu Dịch Nguyên, còn mỉm cười nói: "Ngươi xem bài thơ này ra sao?"
Tiêu Dịch Nguyên cung kính cầm lấy tờ giấy, cúi đầu xem xét, chỉ thấy đây là một trang trong phong thư, hẳn là người viết thư đã mượn một bài thơ để ngâm vịnh cảnh sắc nơi mắt thấy. Y cẩn thận đọc từng câu, trong lòng không ngớt khen ngợi, quả là một bài thơ tuyệt tác.
"Gió mát ôm trăng, cảnh sắc tuyệt mỹ, như sống như thật, thơ này quả là tuyệt tác." Tiêu Dịch Nguyên thành thật nói.
"Hahaha..." Phương đại nho cười vang, sau đó nói: "Lão phu cũng không ngờ, hắn ra ngoài một chuyến lại thông tuệ đến nhường ấy."
Tiêu Dịch Nguyên nghi hoặc, "Là môn sinh của tiên sinh ư?"