Xuyên Sách Làm Vai Phụ Hắc Hóa

Chương 288

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Phương đại nho cất lá thư trong tay vào ngăn kéo, lại mỉm cười nói: "Cũng coi như là môn sinh của ta, song thầy của hắn nào chỉ có một mình ta. Chỉ là, trong bài thơ này, hắn học nhiều từ lão phu, còn Tề Tuần Chi kia cả ngày mải mê nghiên cứu đường làm quan, sao có thể dạy người ta làm thơ cho được?"

"Lời sư phụ nói khiến đệ tử cảm thấy mơ hồ, khó bề lý giải." Tiêu Dịch Nguyên nói.

"Tiêu Ngọc Thần, đại công tử phủ Vĩnh Ninh Hầu." Phương đại nho nói xong còn thở dài một tiếng: "Từ hắn lão phu mới thật sự hiểu được, nhìn người nhìn sự không thể kết luận chủ quan. Nếu không phải mẫu thân hắn dùng thủ đoạn khiến lão phu nhận hắn làm đệ tử, lão phu cũng không biết hắn có những mặt xuất chúng đến thế."

Tiêu Dịch Nguyên nghe thấy ba chữ Tiêu Ngọc Thần, động tác đóng sách khẽ khựng lại, rồi làm như vô sự mà đáp lời: "Vậy ra hắn có một mẫu thân đức độ."

Phương đại nho nghĩ đến phong cách hành xử của Đường Thư Nghi, trên mặt hiện lên nét dở khóc dở cười, nói: "Hầu phu nhân kia... Quả thật là một vị mẫu thân tốt."

"Hai ngày nữa, Tề Tuần Chi muốn tổ chức một buổi nhã tập tại Hồ Quang Tạ, mời lão phu đến dự, khi ấy ngươi cũng hãy theo ta cùng đi." Phương đại nho lại nói.

"Đa tạ sư phụ." Tiêu Dịch Nguyên cúi sâu người hành lễ với Phương đại nho, cơ hội này không phải ai cũng có.

Phương đại nho xua tay, "Học vấn của ngươi vốn chẳng cần bàn tới, khoa cử cũng không phải việc gì quá khó khăn. Nhưng sách ngươi đọc quá ít, kinh nghiệm chuyện đời, gặp gỡ người đời còn chưa đủ, cần phải bổ sung thêm những khía cạnh này."

Vốn là người đọc sách, nay lại bị chê tầm học vấn nông cạn, gương mặt Tiêu Dịch Nguyên khẽ ửng đỏ, song những lời Phương đại nho nói quả thực không sai. Y xuất thân bần hàn, từ thuở nhỏ trong nhà chưa từng thấy một mảnh giấy, huống hồ chi là những trân phẩm cao quý như sách vở.

Sau khi biết đọc biết viết, những sách y có thể chạm tới đều chỉ liên quan đến khoa cử, những loại khác thì chẳng thể tiếp cận. Sư phụ y đến Nam Cương lánh nạn, kho sách trong nhà cũng chẳng mấy phong phú.

Mãi đến khi vào Thượng Lâm thư viện, trò chuyện cùng đồng liêu, y mới hay rằng, ngoài những kinh sử tử tập dùng để thi khoa cử, người khác còn đọc rất nhiều sách vở thuộc đủ loại lĩnh vực, muôn hình vạn trạng, thứ gì cũng có. Mà những sách đó, y còn chưa từng nghe nói qua bao giờ.

"Chỉ là giờ đây ngươi vẫn nên chuyên tâm vào kinh sử tử tập, đợi khoa cử xong xuôi, hãy đọc những loại sách khác." Phương đại nho khuyên nhủ.

Sang năm là khoa cử mùa xuân, Tiêu Dịch Nguyên chẳng thích hợp nhất thời tiếp thụ một lượng lớn tri thức khác, Phương đại nho sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới kỳ khoa cử của y.

"Vâng, học trò đã rõ." Tiêu Dịch Nguyên cúi đầu, cẩn trọng khép lại cuốn sách trong tay. Vừa rồi nghe thấy tên của Tiêu Ngọc Thần, nội tâm y lại thêm mấy phần d.a.o động, nhưng y lập tức kiềm nén nội tâm, hiện tại y mọi sự đều phải lấy khoa cử làm trọng, chớ để những việc khác nhiễu loạn tâm trí.

Giúp Phương đại nho khép sách xong, y hỏi về một chỗ chưa hiểu trong quá trình học, Phương đại nho cẩn thận trả lời, sau đó Tiêu Dịch Nguyên từ biệt.

Rời khỏi thư phòng của Phương đại nho, y toan trở về phòng học tiếp tục đọc sách thêm chốc lát, trên đường thì một tên tiểu đồng cản đường y, "Tiêu công tử, tiên sinh phủ ta có lời mời."

Tiêu Dịch Nguyên cẩn trọng nhìn gã, xác nhận không quen biết tên này, liền hỏi: "Tiên sinh phủ ngươi là ai?"

Tên tiểu đồng nhoẻn cười kiêu ngạo: "Tiên sinh phủ ta là mạc liêu của Nhị hoàng tử."

Vừa nghe ba chữ Nhị hoàng tử, Tiêu Dịch Nguyên liền khó bề định thần, chẳng lẽ chính là Nhị hoàng tử đã gửi thư cho y? Phủ Vĩnh Ninh hầu có ân thù gì với Nhị hoàng tử chăng?

Song đó lại là hoàng tử danh giá!

"Tiêu công tử, xin mời đi." Tên tiểu đồng ra hiệu mời.

Tiêu Dịch Nguyên không muốn tùy gã mà đi, song lại chẳng thể không tùy gã. Một trước một sau, hai kẻ rời khỏi Thượng Lâm thư viện, nhìn thấy một cỗ xe ngựa dừng chờ trước cổng, tên tiểu đồng lại ra hiệu mời. Y siết chặt nắm tay, vén rèm bước lên xe.

Chỉ thấy một tráng niên khoảng ba mươi tuổi ngồi trong xe, dung mạo tầm thường song phong thái nhã nhặn. Nhìn thấy y, tráng niên chắp tay khẽ cười nói: "Mạo muội mời Tiêu công tử đến đây, tại hạ xin bồi tội."

Tiêu Dịch Nguyên lập tức chắp tay chào lại, "Chẳng hay tiên sinh xưng danh là gì?"

Hoàng Văn Diệu cũng chắp tay đáp lời: "Tại hạ họ Hoàng, Hoàng Văn Diệu."

"Hoàng tiên sinh."

Tiêu Dịch Nguyên nội tâm thấp thỏm không yên, giờ khắc này một bàn tay y giấu trong vạt áo đã khẽ run lên, y cố giữ nét mặt điềm tĩnh, nhưng Hoàng Văn Diệu vẫn nhận ra vẻ căng thẳng của y, chỉ nghe hắn ta nói: "Tiêu công tử không cần căng thẳng, ta chỉ phụng mệnh Nhị hoàng tử mà truyền lời cho ngươi thôi."

Dẫu miệng hắn ta nói vậy, song thần thái cùng giọng điệu đều ẩn chứa kiêu ngạo, đầy vẻ uy hiếp. Bàn tay Tiêu Dịch Nguyên giấu trong tay áo lại siết chặt thành nắm đấm, chẳng kẻ nào cam chịu bị kẻ khác coi thường, cũng không ai tình nguyện bị uy hiếp.

"Ngươi cứ nói đi." Y đáp.

"Tìm một nơi chốn yên tĩnh, chúng ta sẽ từ từ bàn bạc." Hoàng Văn Diệu nhoẻn cười, hắn ta quả thực khinh thường hạng hàn sĩ nghèo hèn này.

Tiêu Dịch Nguyên không nói, giờ đây y có nói gì cũng thành vô ích.

"Đi thôi." Hoàng Văn Diệu khẽ lên tiếng quát, cỗ xe ngựa bắt đầu chậm rãi lăn bánh.

Nhưng điều bọn họ không ngờ tới chính là, luôn có kẻ không xa không gần mà âm thầm theo sau cỗ xe ngựa.

Xuyên Sách Làm Vai Phụ Hắc Hóa

Chương 288