Sau khi Nhị hoàng tử rời đi, Bệ hạ ngự tọa sau bàn, cúi đầu trầm ngâm một khắc: "Bãi miễn chức quan của Ngô Quốc Lương, gia tộc Ngô Quốc Lương hai đời không được phép tham gia khoa cử. Bảo bọn họ thảo ý chỉ này."
"Vâng."
Tiêu Khang Thịnh vội vã rời khỏi ngự thư phòng, tiến đến Nội các, nơi các đại thần đang bận rộn xử lý chính sự. Hắn bước vào liền thấy Tề Lương Sinh cùng một vị đại thần Nội các khác đang có mặt.
Hắn tiến đến hành lễ, sau đó nói: "Hai vị đại nhân, Bệ hạ có khẩu dụ, bãi miễn chức quan của Ngô Quốc Lương, gia tộc Ngô Quốc Lương hai đời không được phép tham gia khoa cử. Thỉnh các đại nhân thảo ra thánh chỉ."
Một trong những nhiệm vụ của Nội các chính là phụng mệnh Bệ hạ soạn thảo các thánh chỉ và sắc lệnh.
Tề Lương Sinh nghĩ đến ái nữ của Ngô Quốc Lương, người từng có hôn ước với Tiêu Ngọc Thần, bèn cất lời hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì?"
Tiêu Khang Thịnh không giấu giếm, tường thuật lại chuyện Nhị hoàng tử vừa làm ra sự việc ngu muội. Chuyện này vốn khó lòng che giấu, sớm muộn gì cũng bại lộ, chi bằng ngay lúc này hắn nói ra, cũng coi như tạo thiện cảm với Tề Lương Sinh.
"Được rồi, bổn quan giờ đây sẽ thảo thánh chỉ, công công chờ một lát." Tề Lương Sinh cất lời.
Hắn lấy ra một tờ chiếu thư trắng, trầm ngâm suy nghĩ một chốc, sau đó viết chiếu thư lên rồi giao cho Tiêu Khang Thịnh. Tiêu Khang Thịnh nhận lấy, rời đi, bởi lẽ thánh chỉ chỉ khi Hoàng đế ấn ngọc tỷ lên mới có hiệu lực.
Hắn vừa rời khỏi, một vị đại thần nội các khác với vẻ mặt nói không nên lời, nói với Tề Lương Sinh: "Tại sao Nhị hoàng tử lại cứ khăng khăng bám víu Vĩnh Ninh Hầu phủ mãi không thôi?"
"Ai mà biết được." Miệng Tề Lương Sinh tuy nói vậy, nhưng trong lòng lại bắt đầu lo lắng cho Đường Thư Nghi.
Mặc dù chuyện này là lỗi lầm của Nhị hoàng tử, song nào có bậc phụ mẫu nào không bao che khuyết điểm cho con cái, cách Thánh thượng xử lý Ngô Quốc Lương cũng đã chứng minh điều này. Chỉ sợ Thánh thượng cũng giận cá c.h.é.m thớt, giận lây sang Vĩnh Ninh Hầu phủ.
Mà giờ khắc này, Hoàng đế cầm lấy ngọc tỷ, ấn lên thánh chỉ, đưa cho Tiêu Khang Thịnh bảo người đi truyền chỉ. Y tựa lưng vào ghế rồng, đôi mắt khẽ nheo lại, nhìn về phía xa xăm.
Tiêu Hoài c.h.ế.t trên sa trường, y kiêng dè uy danh của Tiêu Hoài trong Tây Bắc quân, cũng không để Tiêu Ngọc Thần lập tức kế thừa tước vị, quả thực có phần hổ thẹn với Vĩnh Ninh Hầu phủ. Thế nhưng, Vĩnh Ninh Hầu phủ làm việc cũng không chút nể nang y.
Lý Cảnh Minh là nhi tử của y, mặc dù có phần ngu dốt, hành sự lại vô cùng tùy tiện, song Vĩnh Ninh Hầu phủ không thể hết lần này đến lần khác xem hắn ta như trò hề!
Tuy nhiên, hiện giờ y vẫn chưa thể làm gì được Vĩnh Ninh Hầu phủ, bởi lẽ từng chuyện bị khơi dậy đều xuất phát từ lỗi lầm của nhi tử ngu muội nhà y. Mà y lại muốn làm một vị minh quân, không thể vì Vĩnh Ninh Hầu phủ không giữ thể diện cho y mà trừng phạt bọn họ.
Trong tim y như nghẹn ứ một hơi, muốn trút bỏ song chẳng thể nào trút bỏ được.
Nhìn đống tấu chương chất chồng như núi trên bàn, y đột nhiên cảm thấy vô lực, tự hỏi bản thân, lúc đầu đã dụng hết thảy quan hệ, bất chấp thủ đoạn tàn độc để tranh đoạt đế vị này, thật sự đáng giá ư?
Nghĩ đến Lục đệ của mình, khi còn sống, suốt ngày du sơn ngoạn thủy, hưởng thụ phú quý. Chẳng lẽ hắn đã sớm liệu định, làm Hoàng đế cũng chẳng tốt như mình vẫn tưởng, nên mới từ bỏ tranh đấu?
Quay đầu lại, y lại nhìn tấm bản đồ treo trên tường. Đó là bản đồ do tiên hoàng treo lên, đánh dấu rõ ràng bên trên hiển lộ hùng tâm tráng chí của ông ấy: Thu hồi Nhu Lợi quốc.
Lúc tiên hoàng lâm chung, nắm c.h.ặ.t t.a.y y nói, "Hoàn thành di nguyện của trẫm, con chính là một minh quân."
Sau khi kế vị, y trước giờ chưa hề quên lời di huấn của tiên hoàng, y cũng tin rằng mình có thể hoàn thành nó, bởi vì có Tiêu Hoài ở đó, y tin rằng một ngày nào đó Tiêu Hoài sẽ có thể dẫn quân san bằng Nhu Lợi. Nhưng y có nằm mơ cũng không ngờ tới, Tiêu Hoài sẽ ngã xuống nơi sa trường.
Khi tin tức về cái c.h.ế.t của Tiêu Hoài và Lục đệ của y truyền đến, việc y ngất lịm tại chỗ là giả vờ, nhưng sau đó rơi lệ thống khổ là thật lòng. Y khóc Tiêu Hoài c.h.ế.t rồi thì làm sao có thể thu hồi Nhu Lợi quốc.
Y đã nghĩ đến việc điều động Hướng Thiên Hà sang Tây Bắc quân, nhưng Hướng Thiên Hà có uy vọng thâm sâu ở Nam Cương, nếu để hắn đi Tây Bắc, lại có được uy vọng ở Tây Bắc thì một nửa quân đội của cả Đại Càn Triều này đều sẽ bị hắn hiệu triệu.
Chuyện này tuyệt đối không được phép xảy ra.
Hoàng đế cảm thấy chính mình quả thực khó khăn chồng chất.
Nhị hoàng tử bị cấm túc, chẳng bao lâu toàn bộ Thượng Kinh đều biết chuyện này. Thật ra nói dễ nghe là bị cấm túc, không dễ nghe là bị giam cầm, bởi vì có rất nhiều cấm quân bao quanh phủ Nhị hoàng tử.
Ngô Quốc Lương bị bãi chức, hai đời không được phép tham gia khoa cử, cũng trở thành đề tài bàn tán xôn xao ở Thượng Kinh. Hai đời không thể tham gia khoa cử, có thể nói gần như cắt đứt tiền đồ làm quan của một gia tộc.
Đường Thư Nghi khi nghe được hai tin tức này chẳng hề lấy làm kinh ngạc, tựa như những gì nàng đã liệu định. Nhị hoàng tử là nhi tử của Hoàng đế, chỉ cần không phải tội mưu phản, thường tình sẽ chẳng bị xử tử.
Hoàng đế hiện nay, mặc dù tầm nhìn hạn hẹp, hành sự do dự chần chừ, song cũng không phải là một kẻ hồ đồ. Sẽ không vì nghi ngờ Nhị hoàng tử có ý đồ tạo phản mà g.i.ế.c hắn. Đồng thời sẽ không vô cớ động chạm đến Vĩnh Ninh Hầu phủ.
Thật ra nàng không muốn trở thành kẻ thù của Nhị hoàng tử chút nào, cũng không muốn chọc giận Hoàng đế, nhưng Nhị hoàng tử cứ bám riết bọn họ không buông, nếu bọn họ không xuất thủ, e rằng đã sớm mất mạng.
"Về sau hành sự nên khiêm nhường hơn." Đường Thư Nghi nói với Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu.
Đánh đả nhi tử nhà người khác, bậc phụ mẫu kia tức giận cũng là lẽ thường tình.