Bốn năm trước hắn bị thương, được một nữ nhân cứu, sau đó hai người ngày đêm kề cận, dần nảy sinh tình ý, Tiêu Hoài có ý định hưu thê? Trí tưởng tượng của Đường Thư Nghi bắt đầu bay xa, nghĩ đến những màn kịch tình ái cẩu huyết trong thoại kịch và tiểu thuyết kiếp trước nàng từng đọc.
Thật ra, nếu như Tiêu Hoài đổi dạ thay lòng cũng rất tốt, đợi khi hai người hoàn toàn cắt đứt, mỗi người tìm được bến đỗ riêng, cuộc sống của nàng ắt sẽ càng tự tại phóng khoáng. Nhưng mà, nếu Tiêu Hoài thật sự muốn hưu thê, đừng mơ tưởng, ở chỗ ta chỉ có thể là hòa ly hoặc hưu phu mà thôi.
Trong lòng rối bời một lúc lâu, Đường Thư Nghi phân phó người, dặn dò người trong bếp chuẩn bị món ăn mà Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh thích ăn, về phần Tiêu Hoài, một người quanh năm chinh chiến sa trường ắt hẳn không kén chọn thứ gì.
Thư phòng của Tiêu Hoài, được bài trí trong một viện riêng biệt. Dù sao cũng là chủ soái thống lĩnh binh mã một phương, thư phòng là một nơi vô cùng trọng yếu. Lúc trước khi Tiêu Hoài về phủ, dẫu cho không thường xuyên lui tới, nhưng vẫn luôn được canh gác nghiêm ngặt.
Hắn theo tiểu tư bước vào viện, quan sát tổng thể bố cục, đại khái đoán ra vị trí thư phòng. Chỉ là tiểu tư nhanh nhẹn dẫn lối, dừng lại trước một căn phòng ở phía đông, đẩy cửa rồi cung kính nói: "Quốc Công gia, người hãy nghỉ ngơi trước, lát nữa thùng tắm sẽ được mang tới."
Tiêu Hoài khẽ 'ừm' một tiếng, phất tay ý bảo tiểu tư lui ra. Tiểu tư cung kính hành lễ, sau đó khép cửa lui ra khỏi phòng. Hắn đứng giữa phòng, nhìn cách bài trí đơn giản mà thoáng chút xuất thần, sau đó bước tới một chiếc ghế, khoan thai ngồi xuống, tựa lưng nhắm mắt dưỡng thần.
Vị phu nhân của "Tiêu Hoài" này, quả thật có chút không đúng!
Từ lâu, ta đã nghe danh phu thê Vĩnh Ninh Hầu hòa hợp cầm sắt, tựa một đôi uyên ương tiên lữ. Ta từng tận mắt chứng kiến Tiêu Hoài đích thân đến yến tiệc đón phu nhân của mình, từng cử chỉ, từng ánh mắt của hai người đều ẩn chứa tình ý nồng đậm.
Thế nhưng hôm nay, vị phu nhân này lại như hóa thành một người khác, ánh mắt nhìn ta tựa nhìn kẻ xa lạ, đừng nói tình ý, nàng dường như còn mang theo chút phòng bị đối với ta.
Thật khó hiểu, chẳng thể nào lý giải nổi!
Đúng vậy, ta đâu phải Tiêu Hoài thật sự, ta chính là Tiêu Dao Vương Lý Thừa Doãn.
Bốn năm về trước, ta nghe nói phong cảnh Vụ Vân Sơn ở Lương Châu hữu tình, bèn dẫn người đến thưởng ngoạn. Nào ngờ vừa lên núi đã bị mai phục, sau đó bị kẻ gian đẩy xuống vách núi mà mất mạng. Ngay khoảnh khắc trút hơi thở cuối, linh hồn ta liền thoát khỏi thể xác.
Sau đó, ta tận mắt chứng kiến những kẻ mai phục ấy tìm thấy t.h.i t.h.ể ta dưới vách đá, rồi cứ thế từng đao từng đao phân thây ta thành nhiều mảnh, đoạn vứt xuống dòng sông.
Vị Hoàng đế hiện tại Lý Thừa Ý đã muốn đẩy ta vào chỗ c.h.ế.t từ sớm, nhưng không nghĩ tới y lại tàn độc đến mức phân thây ta thành nhiều mảnh.
Hận thù đương nhiên không thể nguôi ngoai, song ta càng cảm thấy nực cười, thấy chính mình thật ngu xuẩn. Ta vốn không màng đến ngôi vị Hoàng đế đầy mệt mỏi và rắc rối kia, nên vẫn luôn cố ý tránh né triều chính, thậm chí không cưới vợ sinh con, chỉ mong dập tắt mọi nghi kỵ của Lý Thừa Ý đối với ta. Sau đó, ta sẽ trợ giúp y lên ngôi Hoàng đế, rồi an hưởng cuộc đời của riêng mình.
Bây giờ nghĩ lại, bản thân ta khi ấy quả thực vừa ấu trĩ lại ngu ngốc vô cùng!
Loại người ích kỷ hẹp hòi như Lý Thừa Ý, một khi trong lòng đã có kiêng kỵ, làm sao có thể không ra tay chứ? Cho dù ta có tỏ ra chẳng màng đến ngôi báu đến mức nào, Lý Thừa Ý cũng sẽ không từ thủ đoạn để đoạt mạng ta.
Có lẽ ông trời cũng không cam lòng để Lý Thừa Ý được an nhàn, sau khi nhìn thấy thân thể bị phân thành từng mảnh, ta bị một luồng sức mạnh huyền diệu hút đi, khi tỉnh lại ta đã trở thành Tiêu Hoài. Nhưng ta không có ký ức của Tiêu Hoài, cũng không liên lạc được với Tây Bắc quân, huống chi là liên hệ với gia đình Tiêu Hoài ở Thượng Kinh.
Trùng hợp lúc ấy, ta do cơ duyên xảo hợp mà bị quân Nhu Lợi quốc bắt đi sung quân, bắt đầu cuộc đời ẩn mình. Giữa chừng ta tìm được cơ hội trở về Thượng Kinh, gặp lại mẫu phi của mình, kể cho bà nghe chuyện ta đã trở thành Tiêu Hoài.
Thái phi ôm chầm lấy ta, khóc rất lâu, sau đó bà nói: "Chúng ta nên cảm tạ Vĩnh Ninh Hầu, cảm tạ ông trời. Không có ông trời, không có Vĩnh Ninh Hầu, con không thể sống sót."
Tự nhiên, ta vô cùng biết ơn Tiêu Hoài, từ khi trở thành Tiêu Hoài, ta sẽ gánh vác những trách nhiệm mà Tiêu Hoài vốn phải gánh chịu.
Lần đó khi trở về Thượng Kinh, ta không gặp bất kỳ ai ngoại trừ mẫu phi, bởi vì khi đó nếu ta gặp người quen của Tiêu Hoài, nhất định sẽ bị nhìn ra sơ hở. Dưới sự giúp đỡ của mẫu phi, ta có được bút tích của Tiêu Hoài, trở về liền bắt đầu miệt mài luyện thư pháp theo phong cách của y.
Thời gian ba bốn năm, tính cách và thói quen của một người thay đổi là lẽ thường tình, nhưng chữ viết tay không có cách nào có thể thay đổi. Ta đành phải khiến nét chữ của Tiêu Hoài hòa quyện thành bút tích của chính ta.
Cứ như vậy một năm sau, chữ viết tay của ta đã khá tương đồng với Tiêu Hoài, lại chờ đợi thời cơ thích hợp, ta trở về Tây Bắc quân. Uy vọng của Tiêu Hoài ở Tây Bắc quả thật không phải tầm thường, sau khi xuất hiện ở Tây Bắc quân, dường như không tốn chút công sức nào đã nhanh chóng nắm quyền kiểm soát Tây Bắc quân trong tay.
Trong tay ta có bản đồ phòng thủ và cơ mật quân sự của Nhu Lợi quốc, dẫn quân đánh Nhu Lợi quốc chẳng tốn chút công sức. Bởi vậy, cuộc chiến này cũng không kéo dài bao lâu. Chiến tranh vừa kết thúc, ta liền khải hoàn hồi triều, bởi vì Thượng Kinh có mẫu phi của ta, có người nhà của Tiêu Hoài, cũng có kẻ thù của ta.
Chỉ là duy có một điều khiến ta cảm thấy khó xử vô cùng, chính là làm sao đối mặt với phu nhân của Tiêu Hoài.
Ba hài nhi của Tiêu Hoài, ta có thể coi chúng như con ruột của mình, dạy dỗ chúng, nuôi nấng chúng, biến chúng thành tài. Nhưng ta phải đối mặt với phu nhân của Tiêu Hoài như thế nào? Ta không thể xem nàng thành phu nhân của mình được.
Hơn nữa, xem xét tình hình hiện tại, vị phu nhân này dường như không giống với những lời đồn thổi, tình nghĩa phu thê với Tiêu Hoài e cũng đã đổi khác ít nhiều.
Thật là một nan đề khó giải!
"Cốc cốc cốc", tiếng gõ cửa vang lên, Tiêu Hoài ngồi thẳng dậy, bình tĩnh nói một tiếng "Tiến vào", sau đó cửa bị đẩy ra, một tiểu tư cúi mình đứng ở cửa, "Quốc Công gia, bồn tắm đã chuẩn bị xong rồi."
Tiêu Hoài đứng dậy, đi theo tiểu tư đến tịnh phòng. Bước vào liền cởi y phục và ngâm mình vào bồn tắm, thân thể chìm trong làn nước ấm, hắn thoải mái thở phào một tiếng.
Lúc này, giọng nói của một tiểu tư và nha hoàn bên ngoài truyền đến.
Tiểu tư: "Y phục của Quốc Công gia đã chuẩn bị xong chưa?"
Nha hoàn: "Đã chuẩn bị xong rồi, lúc trước phu nhân đã sai người đặt may rất nhiều y phục của Quốc Công gia ở đây."
Tiêu Hoài đang ngâm mình trong bồn tắm, mím chặt khóe môi, phu nhân dường như muốn để ta cư ngụ mãi nơi thư phòng này!