Sắc mặt Tiêu Ngọc Minh ủ rũ, Tiêu Hoài thu đao, nhìn y hỏi: "Con có biết khuyết điểm lớn nhất của bản thân là gì không?"
Tiêu Ngọc Minh mím chặt môi không đáp, Tiêu Hoài lạnh giọng: "Hành động theo cảm tính."
Tiêu Ngọc Minh lại càng mím môi chặt hơn. Tiêu Hoài tiếp lời: "Cũng như chuyện giữa ta và mẫu thân con, con thương xót mẫu thân, lo lắng cho nàng, ta hoàn toàn có thể thấu hiểu. Song, một người có lý trí sẽ không vì thế mà vội vàng định tội người khác khi chưa có bất cứ chứng cứ xác đáng nào, chẳng phân rõ phải trái trắng đen. Sau này ở trong quân, nếu con vẫn hành sự như vậy, làm sao khiến binh lính tin phục? Ta thấy con vẫn chưa khắc cốt ghi tâm."
Tiêu Ngọc Minh trầm ngâm mím môi một lát, rồi cất tiếng hỏi: "Rốt cuộc, giữa người và nương đã xảy ra chuyện gì?"
“Ta không hề có ngoại thất,” Tiêu Hoài nén giận giải thích, “Giữa ta và mẫu thân con chỉ có chút mâu thuẫn nhỏ, chúng ta sẽ tự mình dàn xếp. Ba huynh muội con không cần nhúng tay vào, càng nhúng sâu, sự tình sẽ càng thêm phức tạp mà thôi.”
Tiêu Ngọc Minh đứng lặng im không đáp. Tiêu Hoài lại hỏi: "Đã dùng bữa sáng chưa? Cùng ta đến Thế An Uyển dùng bữa với mẫu thân con đi."
Vừa dứt lời, hắn đã bước ra ngoài. Tiêu Ngọc Minh vội vã đi theo sau. Tiêu Hoài vừa đi vừa căn dặn: "Trở nên cường đại là một hành trình gian nan, bởi con phải không ngừng thay đổi và hoàn thiện chính mình. Thói quen một khi đã hình thành thì khó lòng cải biến, nhưng chỉ khi dám làm những việc mà người khác không thể, con mới đạt được thành công tột bậc."
Tiêu Ngọc Minh " vâng" một tiếng. Y biết bản thân có tật dễ dàng xúc động, dù ngày thường đã cố gắng kìm nén. Nhưng sáng sớm vừa tỉnh giấc, nghe nói phụ thân không nghỉ lại Thế An Uyển, nghĩ đến mẫu thân vì sự lạnh nhạt của phụ thân mà buồn lòng đau khổ, y lại chẳng thể kiềm chế được tính khí nóng nảy của mình.
Đôi phụ tử trò chuyện một lát, liền tới Thế An Uyển. Tiêu Ngọc Thần đã đến trước, đang cùng Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu đàm đạo trong tiểu hoa sảnh. Thấy Tiêu Hoài bước vào, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Châu đều đứng dậy hành lễ. Tiêu Hoài phất tay, ý bảo bọn họ cứ an tọa.
Đúng lúc này, Thúy Vân tiến vào bẩm báo bữa sáng đã sửa soạn xong. Đường Thư Nghi liền đứng dậy nói: "Vậy chúng ta hãy dùng bữa thôi."
Cả nhà lại cùng nhau chuyển đến phòng ăn. Sau khi an vị, Đường Thư Nghi nhìn Tiêu Hoài nói: "Dùng bữa sáng xong, Quốc Công gia hãy đưa Ngọc Thần đi bái kiến hai vị sư phụ. Ngày hôm qua ta đã gửi thiếp thư, lễ vật cũng đã chuẩn bị chu đáo."
Tiêu Hoài khẽ gật đầu: "Được."
“Lát nữa ta sẽ phái người đưa thiếp thư đến phủ Hướng đại tướng quân. Nếu thuận tiện, buổi chiều Quốc Công hãy dẫn Ngọc Minh đến đó bái kiến.”
Tiêu Hoài lại "ừ" một tiếng đồng tình.
Đường Thư Nghi khẽ "ừ", rồi tiếp lời: "Chốc lát nữa, ta sẽ cho người báo với Tiêu Dịch Nguyên cùng những người khác, hẹn ngày mai Quốc Công gia đến gặp mặt họ."
Tiêu Hoài vẫn gật đầu đáp: "Được."
Tiêu Ngọc Thần: "......"
Tiêu Ngọc Minh: "......."
Tiêu Ngọc Châu: "........."
Rốt cuộc đây là kiểu đối thoại gì vậy?
Trước kia, phu phụ hai người họ đâu có tình cảnh thế này!
Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài thì mặc kệ vẻ mặt ngạc nhiên của ba huynh muội, thản nhiên cầm đũa dùng bữa. Ba người kia cũng động đũa, song chẳng rõ mình đang ăn thứ gì, mùi vị ra sao, tâm trí đều dồn cả lên phụ mẫu.
Dùng bữa sáng xong, cả nhà lại cùng bước đến tiểu hoa sảnh. Vừa mới an tọa, Tiêu Ngọc Thần liền đứng dậy nói với Tiêu Ngọc Châu: "Muội chẳng phải bảo có vài vấn đề trong sách muốn thỉnh giáo huynh sao? Hãy sang phòng muội đi."
Tiêu Ngọc Châu nghe hắn nói thế thì khẽ giật mình, sau đó vội vàng đứng dậy nói: " Đúng vậy... ta có một vài vấn đề."
Nói đoạn, nàng quay đầu hỏi Tiêu Ngọc Minh: "Nhị ca, huynh có muốn cùng đi không?"
Tiêu Ngọc Minh nhìn huynh muội kia, cũng đứng dậy, đáp: "Vậy chúng ta cùng đi."
Ba huynh muội nói xong, cung kính hành lễ với Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài, rồi cùng nhau rời đi.
Rời khỏi tiểu hoa sảnh, ba huynh muội liền đi đến phòng Tiêu Ngọc Châu.
“Đại ca, Nhị ca, hai huynh nói xem giữa phụ thân và nương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Ngọc Châu vội vàng mở lời hỏi.
Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Thần đều lắc đầu nguầy nguậy, lúc này cả hai đều vô cùng bối rối. Trước đây bọn họ vẫn nghĩ, vấn đề giữa phụ thân và mẫu thân hẳn là xuất phát từ phía Tiêu Hoài, hoặc là thân thể cha có bệnh, hoặc là cha đã có ngoại thất. Nhưng giờ nhìn lại, dường như bọn họ đã suy nghĩ quá đơn giản.
“Ta chưa từng thấy phụ thân nghe lời đến thế,” Tiêu Ngọc Minh thì thầm.
Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Thần đều gật đầu đồng tình. Tiêu Ngọc Thần tiếp lời: "Mẫu thân dường như cũng chẳng bận tâm, việc phụ thân có nghỉ lại Thế An Uyển vào buổi tối hay không, hai ngày qua người cũng không hề tỏ vẻ không vui."
Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh cũng khẽ gật đầu, bày tỏ sự đồng tình.
“Vậy giữa hai người họ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Ngọc Châu lại hỏi.
Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh chẳng thể nào giải đáp được thắc mắc của muội muội, căn phòng liền chìm vào tĩnh lặng. Một lát sau, Tiêu Ngọc Thần cất lời: "Nếu phụ thân và mẫu thân đều đã nói, không cần chúng ta bận tâm, vậy chúng ta cũng đừng nên nhúng tay vào nữa. Cứ lặng lẽ quan sát, hẳn là được rồi."
Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh gật đầu đồng tình, quả thực cũng chỉ có thể làm vậy mà thôi.
Trong tiểu hoa sảnh, sau khi ba hài tử rời đi, Tiêu Hoài nhìn Đường Thư Nghi cười nói: "Phu nhân, ba đứa nhỏ sắp coi ta như kẻ thù rồi."
Đường Thư Nghi nâng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm rồi nói: "Quốc Công gia xin thứ lỗi, ngài đã thay đổi quá nhiều, việc đám hài tử có chút ý kiến là lẽ thường tình."
Lời này vừa dò xét vừa ẩn chứa dụng ý, Tiêu Hoài khẽ cười, đáp: "Ở phương diện này, ta quả thực không sánh bằng phu nhân."
Ý tứ là kỹ xảo che giấu của hắn chẳng bằng nàng. Đường Thư Nghi liếc mắt nhìn y, hỏi: "Quốc Công gia định liệu chuyện này ra sao?"
Tiêu Hoài hướng về nàng, nụ cười ẩn ý: "Chẳng phải phu nhân đã thay ta định liệu ổn thỏa rồi ư?"
Đường Thư Nghi chống khuỷu tay lên thành ghế gấm, ánh mắt nhìn thẳng Tiêu Hoài, nhẹ giọng: "Ta đã giúp ngài một tay, Quốc Công gia cũng nên bộc lộ chút thành ý chứ?"
Tiêu Hoài hỏi lại: "Phu nhân mong muốn biết điều gì?"
Đường Thư Nghi đáp: "Ta dĩ nhiên muốn tỏ tường mọi chuyện, song không biết ngài có thể bộc bạch được bao nhiêu phần."
Tiêu Hoài vẫn mỉm cười, đáp: "Vậy hãy nói về điều đầu tiên. E rằng ta cùng phu nhân, chúng ta là người đồng cảnh ngộ."