Xuyên Sách Làm Vai Phụ Hắc Hóa

Chương 438

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Phủ Túc thân vương rất gần hoàng cung, không bao lâu Túc thân vương, Túc thân vương thế tử phi, cùng Lý Huệ Tâm đã đến.

Hoàng đế nhìn thấy họ, khuôn mặt y đen sạm như đáy nồi. Rõ ràng là các ngươi đến cầu hôn, vậy cứ an phận mà chờ thánh chỉ đi, làm ra mấy chuyện lung tung rối loạn này khiến y bây giờ tiến thoái lưỡng nan.

"Một nữ tử, không biết ở yên tại gia chờ gả đi, cả ngày cứ quấn lấy một nam tử. Thể diện của Hoàng gia đều bị ngươi vứt bỏ sạch rồi." Hoàng đế nhìn Lý Huệ Tâm, lạnh giọng quát mắng.

Lý Huệ Tâm sợ tới mức quỳ rạp trên mặt đất, nước mắt đầm đìa thốt lên: "Hoàng.... Hoàng huynh...."

Hoàng đế lúc này mới có chút hiểu được tâm trạng của Định Quốc Công. Một nữ nhi không biết từ tiểu thiếp thứ mười mấy sinh ra, ai cho nàng ta mặt mũi mà gọi trẫm là Hoàng huynh? Y quay đầu nhìn Túc thân vương đang đứng một bên, "Hoàng thúc, gia giáo trong phủ ngài quả thực không ra làm sao cả."

" Đúng đúng đúng," Túc thân vương vội vàng nhận sai, "Là do ngày thường ta quá nuông chiều nó, sau này nhất định sẽ quản giáo nghiêm khắc hơn."

Hoàng đế trầm tư một lúc rồi nói: "Không cần, trở về bảo Hoàng hậu đích thân chỉ dạy nàng ta đi."

Hoàng hậu đích thân chỉ dạy dỗ, ắt sẽ rèn nên một nữ chủ nhân của gia tộc khiến Định Quốc Công phủ vừa lòng, để xem đến lúc ấy, Tiêu Hoài còn lời lẽ gì để thoái thác chăng.

Lúc này, Đường Thư Nghi và Hoàng hậu vừa từ hậu cung tiến đến, Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Thần cũng vừa từ thiên điện bước vào, tất thảy cùng tề tựu tại ngự thư phòng. Còn Lý Huệ Tâm vẫn quỳ rạp trên mặt đất.

Sau khi mọi người an tọa, Hoàng đế nhìn Tiêu Hoài, cất tiếng: "Ái khanh, Huệ Tâm tuổi còn thơ, chưa tường thế sự, trẫm đã giáng phạt nàng rồi."

Tiêu Hoài hạ mắt, liếc nhìn Lý Huệ Tâm vẫn đang quỳ, đáp lời: "Thần nghĩ cũng không phải việc gì trọng đại, chỉ mong về sau Huệ Tâm quận chúa đừng làm phiền Ngọc Thần nhà thần nữa. Nàng có thể không cần giữ gìn thanh danh cho bản thân, nhưng Ngọc Thần nhà thần vẫn cần giữ gìn thanh danh cho nó."

Câu nói này khiến cả nhà Túc thân vương nhục nhã đến không cách nào chịu đựng nổi, song sự thể vốn do người nhà họ gây ra, họ cũng chẳng biết nói gì.

Sắc mặt Hoàng đế trở nên khó coi, dù sao Lý Huệ Tâm cũng xuất thân hoàng thất, nhưng y không thể nói Tiêu Hoài sai, ai bảo người nhà của Túc thân vương lại thiếu lý lẽ đến vậy.

"Túc thân vương tuổi già mới có nữ nhi, hơi nuông chiều nàng một phen cũng là lẽ thường tình." Hoàng đế nhìn Hoàng hậu, phán: "Từ hôm nay trở đi, nàng sẽ đích thân dạy dỗ Huệ Tâm, phải rèn nàng trở thành một chủ mẫu khuôn phép, xứng đáng với địa vị."

Hoàng hậu nghe vậy vội vàng cung kính đáp vâng, trong lòng lại cảm thấy Tiêu Ngọc Thần thật đáng thương, một người lâm phong ngọc thụ như vậy lại sắp bị ban hôn cho một thứ nữ thiếu giáo dưỡng, tư chất bất cập.

Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đương nhiên đều thấu hiểu, Hoàng đế vẫn một mực muốn ban hôn Lý Huệ Tâm cho Tiêu Ngọc Thần. Trong thâm tâm, hai người đều hận Hoàng đế không thể lập tức bạo bệnh qua đời. Nhưng cho dù nghĩ vậy, trên mặt họ lại không mảy may biểu lộ.

Tiêu Ngọc Thần có chút bất an, nhưng khi thấy phụ thân và mẫu thân chẳng hề tỏ vẻ lo lắng, lòng hắn cũng dần bình ổn lại.

Đường Thư Nghi quay đầu liếc nhìn Tiêu Hoài, trao chàng một ánh mắt ẩn chứa ý tứ mình sắp ra tay. Tiêu Hoài thấy vậy, ý cười chợt lóe trên khóe môi, bèn cầm chén trà lên nhấp một ngụm để che đi.

Đường Thư Nghi không hề để ý tới chàng, nhìn Lý Huệ Tâm vẫn đang quỳ, nói: "Người trẻ tuổi ai ai cũng sẽ phạm sai lầm, cũng như Quốc Công gia nhà ta từng nói, chẳng phải chuyện gì to tát."

Giọng điệu của nàng trầm ấm như thể đang tâm sự trong chốn gia đình thân thuộc, bầu không khí toàn bộ ngự thư phòng cũng dịu đi rất nhiều. Lúc này Hoàng đế cũng khẽ lên tiếng, bảo Lý Huệ Tâm đứng dậy.

Lý Huệ Tâm lúc này mới đứng dậy, sau đó khoan thai ngồi xuống bên cạnh Túc thân vương thế tử phi, mặt nàng mang theo nụ cười, hỏi Túc thân vương thế tử phi: "Nghe nói trưởng tử của thế tử phi trạc tuổi Ngọc Thần nhà ta đó sao?"

Thấy nàng mỉm cười hiền hòa, thế tử phi nhất thời chưa thể hiểu thấu thâm ý của nàng, liền đáp: "Hẳn là cùng tuổi, hài tử ấy sinh vào tháng năm, Tiêu thế tử sinh tháng nào?"

"Tháng mười." Đường Thư Nghi nói.

"Vậy thì Cảnh Ngọc nhà thiếp có lớn hơn một vài tuổi." Thế tử phi nói.

" Đúng vậy, đã có định thân chưa?" Đường Thư Nghi hỏi.

Thế tử phi bị nàng hỏi đến có chút bối rối, nàng thầm hiểu Đường Thư Nghi đang cố ý đặt bẫy mình, nhưng cũng chẳng thể không đáp lời. Nàng nói: "Vẫn chưa định thân."

Đường Thư Nghi rõ ràng gật đầu: "Chuyện hôn nhân đại sự của hài tử, phàm đã là bậc phụ mẫu, há dám lơ là dù chỉ một phân? Mạo muội hỏi một câu, chẳng hay, quý công tử nhà ngài có liệu tìm một thứ nữ để kết duyên phu thê chăng?"

Chính sảnh nhất thời rơi vào tĩnh mịch. Thế tử phi há miệng, song lại chẳng thốt nên lời nào. Lúc này nàng đã hoàn toàn hiểu ý của Định Quốc Công phu nhân. Nhi tử của nàng tuyệt đối không thể cưới một thứ nữ, chớ nói chi trưởng tử, ngay cả tiểu nhi tử cũng không được. Nhưng lời này nàng không thể nói ra. Định Quốc Công phu nhân đích thị đang chờ nàng nói ra những lời này.

Nhưng cho dù nàng không nói, Đường Thư Nghi vẫn cất lời. Nàng nói: "Ngọc Thần nhà ta là trưởng tử, sau này nó sẽ kế thừa tước vị. Phu nhân mà nó cưới về ắt sẽ là chủ mẫu của gia tộc, cho nên tuyệt đối không thể là thứ nữ. Nếu như bắt nó lấy một thứ nữ làm thê, nó thà đi quy y cửa Phật, ta và Quốc Công gia nhà ta cũng tất phải quỳ mọ trước mộ phần song thân mà tạ tội cho đến c.h.ế.t mất thôi!"

Quả thực là điều sỉ nhục!

Xuyên Sách Làm Vai Phụ Hắc Hóa

Chương 438