Hoàng đế cùng các thành viên phủ Túc thân vương đều ngượng ngùng đến cực điểm.
"Xuất thân cũng không phải thứ mà ta có thể lựa chọn." Lý Huệ Tâm hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào đáp.
Sắc mặt nàng đạm mạc nhìn Lý Huệ Tâm, hỏi: "Nếu có cơ hội lựa chọn, liệu ngài có chọn chăng?"
Lý Huệ Tâm lau nước mắt, đáp: "Đương nhiên."
" Đúng vậy!" Đường Thư Nghi khẽ thở dài, nói: "Phàm là người đời, ai chẳng mong muốn một cơ hội được tự lựa chọn số phận cho riêng mình. Huệ Tâm quận chúa, ngài muốn, nhi tử nhà ta cũng muốn."
Lời này nàng nói vô cùng nghiêm túc, nàng hy vọng Lý Huệ Tâm có thể thấu hiểu, kỷ sở bất dục vật thi ư nhân [1]. Nhưng Lý Huệ Tâm rõ ràng không hiểu thâm ý của nàng, nàng ta khóc lóc nói: "Định Quốc Công phu nhân, ngài đang muốn ép ta vào chỗ c.h.ế.t sao? Lúc trước ta đã nói rồi, nếu như không thể gả cho Tiêu thế tử, ta thà đi tìm chết."
[1] Những gì mình không muốn thì đừng gây ra cho người kháĐường Thư Nghi thấy nàng vẫn chấp mê bất ngộ, sắc mặt liền lạnh đi mấy phần. Nàng quay đầu hỏi Tiêu Hoài: "Quốc Công gia, trước kia chàng có từng kết oán gì với phủ Túc thân vương đó sao?"
Tiêu Hoài lắc đầu: "Không có."
Đường Thư Nghi lại nhìn Túc thân vương, hỏi: "Túc thân vương gia, người của phủ Định Quốc Công ta đã từng đắc tội với ngài chăng?"
Túc thân vương biết nàng lại giăng bẫy, nhưng ông ta làm sao có thể nói hai nhà họ có thù oán được! Nếu không làm sao có thể kết thân? Bởi vậy, ông ta chỉ đành nén giận mà đáp lời: "Không có."
"Vậy hai nhà chúng ta không oán không thù, vì cớ gì mà ngài lại muốn hủy diệt Định Quốc Công phủ của ta?" Đường Thư Nghi nhìn chằm chằm Túc thân vương, lạnh lùng chất vấn.
Căn phòng một lần nữa chìm vào tĩnh lặng. Ngay sau đó, Túc thân vương bật dậy, chỉ thẳng vào Đường Thư Nghi mà gắt: "Nữ nhân nhà ngươi, quả là ngậm m.á.u phun người!"
"Túc thân vương!" Tiêu Hoài cũng bỗng dưng đứng phắt dậy, khí thế ngưng lạnh, giờ phút này y như mãnh hổ nơi chiến trường, sát khí ngút trời, cuồn cuộn dâng trào. Túc thân vương khiếp sợ đến nỗi thân thể bất giác rụt rè nép vào ghế.
Lúc này, lại nghe Tiêu Hoài lạnh giọng nói: "Phu nhân của ta có lời nào sai ư? Ngài bức bách nữ nhi nhà ngài dùng cái c.h.ế.t để uy hiếp, bắt trưởng tử nhà ta phải cưới nàng ta làm thê tử."
"Chưa nói đến thân phận thứ nữ của nàng ta, chỉ cần nhìn hành vi phóng đãng của nàng, hễ gặp chút chuyện bất như ý liền đòi sống đòi chết, sau này hài tử mà nàng ta sinh ra không cần nghĩ cũng biết sẽ là hạng người nào. Phủ Định Quốc Công ta không có người kế vị, chẳng lẽ các người không phải muốn hủy diệt phủ đệ của ta thì còn là ý gì khác?"
"Hoàng thượng!" Tiêu Hoài chắp tay, xoay người về phía Hoàng đế, giọng nói trầm hùng. "Thần xông pha sa trường, trước giờ chưa từng e sợ điều gì, bởi thần biết, dẫu thân này có hy sinh, Hoàng thượng vẫn sẽ hậu đãi thê nhi của thần. Thế nhưng giờ đây, thần lại sợ hãi..."
Y duỗi tay chỉ vào Túc thân vương, nói: "Sợ có kẻ gian nịnh tiểu nhân như thế này, dùng âm mưu quỷ kế ti tiện để hãm hại thần sau lưng. Thần ở Thượng Kinh còn đỡ, nếu như ở trên chiến trường, có sức cũng khó lòng xoay chuyển, vậy thê nhi của thần chẳng phải bị người đời ức h.i.ế.p đến cùng đường c.h.ế.t thảm sao?"
"Ngươi... Ngươi..." Túc thân vương tức giận đến đỏ bừng cả mặt, ngón tay ông ta run rẩy mà chỉ vào Tiêu Hoài, nhưng không sao thốt nên lời trọn vẹn, cuối cùng trợn ngược mắt rồi ngất lịm đi.
Vào ngày Túc thân vương xin Hoàng đế ban hôn, ông ta đã tự ý thức được sự hồ đồ của mình. Khi hồi phủ, ông ta hối hận đến nỗi cả đêm không chợp mắt, suy nghĩ làm sao để chuộc lại lỗi lầm ngu muội đã gây ra.
Sau một đêm trằn trọc, ông ta đã nghĩ ra cách bù đắp, đó là đành án binh bất động, mọi việc tùy theo ý chỉ của Hoàng đế. Cho dù Hoàng đế có hạ chỉ hay không, về sau ông ta đều sẽ an phận thủ thường. Đợi qua một đoạn thời gian, e rằng Thánh thượng sẽ lãng quên chuyện này đi.
Nhưng ông ta chẳng ngờ tới, ông ta muốn an phận thủ thường, nhưng nữ nhi của ông ta lại chẳng hiểu thế nào là khiêm nhường, còn gây ra tai họa lớn đến vậy. Bây giờ, Định Quốc Công đang chỉ vào ông ta, nói ông ta là kẻ gian nịnh tiểu nhân, ông ta còn có thể làm gì nữa? Chỉ có thể giả vờ ngất mà thôi.
Cho nên ông ta mới trợn ngược mắt rồi ngất xỉu.
Hầu hết mọi người có mặt đều đoán vị Vương gia kia giả vờ ngất, nhưng ai nấy đều mong muốn sự việc chóng dứt, cho nên không một ai vạch trần điều đó.
"Đỡ Túc thân vương đến thiên điện nghỉ ngơi, gọi thái y đến xem." Hoàng đế phán.
Y hoàn toàn không liệu trước được mọi chuyện lại diễn biến đến mức này, không những không thể ban hôn cho Lý Huệ Tâm và Tiêu Ngọc Thần, mà còn bị Tiêu Hoài mượn gió bẻ măng châm chọc một trận. Thế nhưng y đành bất lực, bởi lẽ y luôn muốn tự xưng là minh quân.
Thấy Túc thân vương bị vài tiểu thái giám khiêng đi, Hoàng đế âm thầm thở phào nhẹ nhõm, kiềm chế sự uất nghẹn nơi cổ họng. Y nhìn Tiêu Hoài nói"Túc thân vương tuổi đã cao nên có chút hồ đồ, Huệ Tâm lại là nữ nhi đến tuổi xế chiều mới có, nên có phần nuông chiều quá mức. Lúc trước Túc thân vương thỉnh cầu trẫm tứ hôn, nhưng trẫm nhận thấy hai đứa trẻ không hợp duyên, nên đã không chấp thuận. Chẳng ngờ lại gây ra bao nhiêu sóng gió này."
Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi nghe lời y nói đều cười nhạt trong lòng, quả nhiên mọi lời lẽ hay ho y đều độc chiếm, mọi điều tốt đẹp y đều tự nhận. Nhưng cho dù trong lòng bọn họ có phẫn uất đến đâu, bây giờ cũng chưa phải lúc xé bỏ hòa khí với Thánh thượng, trên mặt cũng không thể để lộ ra được.
Tiêu Hoài chắp tay về phía Hoàng đế, "Hoàng thượng anh minh."
Hoàng đế phất tay, sau đó ban thưởng cho Tiêu Hoài vài món rồi lệnh bọn họ rời đi. Y bây giờ ngay cả một cái liếc mắt cũng không muốn dành cho gia quyến Định Quốc Công phủ.
Một nhà ba người rời khỏi ngự thư phòng, liền thấy cỗ kiệu đã được chuẩn bị sẵn sàng. Nếu như Hoàng đế muốn thể hiện sự ưu ái, bọn họ cũng không từ chối, ngồi lên kiệu rời khỏi Hoàng cung.
Hoàng hậu chờ phu thê Định Quốc Công rời đi, cũng đứng dậy cáo từ. Nàng ta tự thân đã thấu tỏ, Hoàng thượng quả thật không thể đấu lại phu thê Định Quốc Công. Việc sau này nên hành xử ra sao, nàng ta càng thêm minh bạch. Mà Lý Huệ Tâm thần sắc hoảng loạn, hồn vía chẳng còn, cùng Hoàng hậu rời đi. Từ nay về sau, nàng ta sẽ phải học tập quy củ nơi cung cấm của Hoàng hậu.
Sau khi Hoàng hậu rời đi, phu thê Thế tử Túc thân vương cũng xin cáo lui. Bọn họ cảm thấy hôm nay đúng là một phen tai bay vạ gió không đâu. Đang yên ổn tại phủ lại bị triệu vào cung. Đến Hoàng cung bọn họ mới biết chuyện mà Túc thân vương và Lý Huệ Tâm làm, bây giờ bọn họ chỉ hận không thể cho Lý Huệ Tâm quy tiên ngay lập tức.
Ngoài mặt tưởng chừng mọi chuyện đã êm xuôi, nhưng bọn họ đã bị Hoàng thượng ghét bỏ, đồng thời đắc tội thâm sâu với Định Quốc Công. Hai người đi ra khỏi ngự thư phòng, đi đến thiên điện đón Túc thân vương rồi cùng nhau hồi phủ.
Trên đường đi, Thế tử phi nói với Thế tử Túc thân vương: "Lúc trước, Vinh di nương cậy vào sự sủng ái của Vương gia mà ngang ngược khắp chốn, thiếp thân đã nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác. Lần này thiếp thân không thể nhịn được nữa, cho dù Vương gia có ngăn cản, thiếp thân cũng phải xử lý thị thiếp đó."
Thế tử Túc thân vương sắc mặt vẫn âm trầm như đáy nồi, hắn nói: "Nàng cứ tùy ý xử trí, bên phụ vương để ta lo liệu."