Giai Ninh quận chúa nghe xong, trầm mặc một lúc rồi nói: “Chuyện này cháu cũng từng nghe nói qua. Chỉ là, đó đều là chuyện đã qua. Huống hồ, nam tử trên thế gian này, lại có mấy người có thể toàn tâm toàn ý ở bên một nữ tử? Ngài yên tâm, cháu biết nên làm thế nào.”
Quả thật, nàng có tình cảm với Tiêu Ngọc Thần, nhưng còn chưa đến độ dành cả trái tim để yêu hắn. Nếu hai người họ có thể thành hôn, về sau nàng sẽ toàn tâm toàn ý mà sống. Nhưng nếu Tiêu Ngọc Thần dám không tôn trọng nàng, làm ra những chuyện như sủng thiếp diệt thê, nàng cũng sẽ không nhẫn nhịn.
“Cháu nói vậy ta liền an tâm rồi.” Lão Lễ Quốc Công phu nhân vỗ vỗ tay nàng, nói: “Là chủ mẫu của một nhà, điều kiêng kỵ nhất là suốt ngày chỉ nghĩ đến tình tình ái ái. Ta đã thăm dò, viện của Tiêu Ngọc Thần rất sạch sẽ, đến một thông phòng cũng không có. Định Quốc Công là người rất mực yêu thương thê tử, cũng chẳng có lấy một cơ thiếp nào, con học theo cha, cuộc sống sau này của cháu sẽ không tệ.”
Giai Ninh quận chúa hơi đỏ mặt, khẽ đáp: “Cháu biết.”
“Vậy ngày mai, chúng ta sẽ cùng đến bái phỏng phủ Định Quốc Công, phúc đáp bọn họ. Giải quyết xong hôn sự của cháu ta mới có thể yên tâm.” Lão Lễ Quốc Công phu nhân nói.
“Vâng.” Giai Ninh quận chúa khẽ nói.
Buổi chiều, Đường Thư Nghi nhận được thiếp thư của Lão Lễ Quốc Công phu nhân, nhìn thấy bên trong viết rằng Giai Ninh quận chúa cũng sẽ đến. Nàng gọi Tiêu Ngọc Thần đến trước mặt, nói: “Ngày mai Giai Ninh quận chúa và Lão Lễ Quốc Công phu nhân đến bái phỏng, ta nghĩ hẳn là để đáp ứng chuyện hôn sự.”
Tiêu Ngọc Thần nghe xong lời này, khóe môi bất giác nhếch lên, hắn nói: “Mẫu thân đã nhọc lòng vì con rồi.”
Đường Thư Nghi liếc mắt nhìn hắn: “Giai Ninh quận chúa ngày mai cũng sẽ đến, con có muốn gặp mặt nàng một chút không?”
Tiêu Ngọc Thần có chút e thẹn, nhưng vẫn đáp: “Cũng… cũng được.”
Đường Thư Nghi không khỏi vui mừng, lại nói: “Vậy con mau đi chuẩn bị một chút?”
Tiêu Ngọc Thần có chút không hiểu vì sao, hỏi: “Chuẩn bị cái gì ạ?”
Đường Thư Nghi muốn đỡ trán, hắn cũng là người từng có kinh nghiệm yêu đương, cớ sao lại không hiểu chuyện này? Nàng nhắc nhở: “Đương nhiên phải chuẩn bị lễ vật cho Giai Ninh quận chúa?”
Tiêu Ngọc Thần sững sờ trong chốc lát, hắn quả thật không nghĩ tới. Trước đây, hắn đưa đồ cho Liễu Bích Cầm, là vì Liễu Bích Cầm không có gì cả, phải dựa vào hắn mà sống. Lúc trước định thân với Ngô Tĩnh Vân, cũng chưa từng tặng lễ vật riêng tư cho nàng.
“Nhi tử trở về sẽ liền chuẩn bị.” Tiêu Ngọc Thần lập tức nói.
Đường Thư Nghi khẽ “ừm” một tiếng, suy nghĩ một lát rồi nói: “Con và Giai Ninh quận chúa có tình nghĩa cùng chung hoạn nạn, nàng ấy tính tình ra sao, ta nghĩ con cũng đã hiểu rõ. Một cô nương tốt như vậy, sau này con nhất định phải đối xử thật tốt với nàng.”
“Vâng, nhi tử đã hiểu.” Tiêu Ngọc Thần nghiêm túc nói.
Tình cảm của hắn đối với Giai Ninh quận chúa, chính là bắt nguồn từ lần cùng chung hoạn nạn đó. Giờ đây, hắn vẫn còn nhớ rõ, khi bọn họ bị đám sơn phỉ nhốt trong sơn trại, Giai Ninh quận chúa đã trầm ổn lại bình tĩnh đến nhường nào.
“Nếu đã muốn đối xử tốt với nàng, thì hãy quên hết mọi chuyện trước kia đi.” Đường Thư Nghi nói.
Tiêu Ngọc Thần có chút xấu hổ, nhưng vẫn rất nghiêm túc gật đầu: “Nhi tử tuy rằng không thể quên hết toàn bộ, song tình nghĩa đã sớm cạn sạch.”
Trải qua nhiều chuyện như vậy, từ lâu hắn đã biết Liễu Bích Cầm vốn dĩ không có nhiều tình cảm với hắn, nàng ta chỉ thích lợi dụng hắn mà thôi.
Đường Thư Nghi nghe hắn nói như vậy, cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Lại nói: “Nếu đã như vậy, những đồ vật trước kia cũng không thể giữ lại, hãy mang đi xử lý hết đi.”
Tiêu Ngọc Thần hiểu ý của nàng: “Nhi tử đã xử lý xong từ sớm rồi.”
“Ừm, chân thành mới có thể đổi lấy chân thành.” Đường Thư Nghi nhẹ nhàng nói: “Muốn đối phương đối tốt với con, con cũng phải trả giá trước. Muốn đối phương dụng tâm đối đãi con, con cũng phải dụng tâm đối đãi với người ta trước.”
Tiêu Ngọc Thần lại nghiêm túc gật đầu: “Nhi tử đã hiểu.”
Đường Thư Nghi mỉm cười xua tay: “Vậy con cứ đi chuẩn bị đi, cần đồ gì cứ đến nhà kho mà chọn.”
“Vâng.”
Tiêu Ngọc Thần đứng dậy cáo từ, vừa đi vừa nghĩ xem nên tặng lễ vật gì cho Giai Ninh quận chúa. Đến tiền viện, gặp Tiêu Hoài từ bên ngoài trở về. Tiêu Hoài thấy hắn đi đường mà tâm trí cứ lơ lửng nơi nào, liền hỏi: “Con làm sao vậy?”
Tiêu Ngọc Thần không giấu giếm, kể lại mọi chuyện rồi nói: “Nhi tử đang suy nghĩ nên tặng lễ vật gì.”
Khi nói câu này ra, hắn vẫn còn hơi ngại ngùng. Sau đó lại nghĩ, phụ thân phạm sai lầm còn chưa được mẫu thân lượng thứ, chẳng lẽ không nên tặng lễ vật sao?
“Phụ thân đã tặng lễ vật cho mẫu thân chưa?” Hắn hỏi.
Tiêu Hoài sững sờ, quả thật không có. Kỳ thực, nếu hắn có chút tâm tư, cũng nên tặng lễ vật. Suy nghĩ một lúc, hắn hỏi: “Con định tặng lễ vật gì?”
Tiêu Ngọc Thần lắc đầu: “Nhi tử còn chưa nghĩ ra, mẫu thân bảo con đến nhà kho mà chọn.”
Tiêu Hoài khẽ cau mày, Tiêu Ngọc Thần có thể đến nhà kho chọn lễ vật, nhưng hắn thì không thể! Theo một góc độ nào đó, đồ trong nhà kho có một nửa là của phu nhân. Hắn cũng không thể cầm đồ của nàng mang tặng nàng được.
Nhưng khổ nỗi, vật phẩm trong tay hắn lại chẳng có thứ nào đáng giá để dâng hiến. Những trang sức quý báu thu về từ cuộc chinh phạt Nhu Lợi quốc, khi trở về đã được phu nhân lệnh cất vào kho. Ngay cả những vật phẩm Hoàng thượng ban thưởng sau này, cũng đều được đưa vào kho cả. Tuy không đến mức thanh bần như kẻ trắng tay, song tiền tài trong tay hắn quả thực không nhiều nhặn gì. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn đành quyết định chỉ có thể đến phủ Tiêu Dao Vương mà cầu cạnh.