Lùi lại hai bước, hắn cố gắng đè nén trái tim đang đập dữ dội, nói: "Quận chúa không cần khách khí với ta, về sau.... về sau chúng ta.....".
Chúng ta sẽ thế nào, hắn cuối cùng vẫn không nói thành lời. Có chút hoảng loạn, hắn sờ vào trong tay áo, lấy một chiếc trâm ngọc xanh biếc óng ánh ra, duỗi tay đưa cho nàng, "Tặng... tặng quận chúa."
Giai Ninh quận chúa hạ mắt xuống nhìn ngón tay mảnh khảnh đang cầm lấy chiếc trâm ngọc tinh xảo, cả tay và trâm ngọc đều vô cùng ưa nhìn. Nàng mỉm cười cầm lấy trâm ngọc, nhẹ nhàng đáp, "Thật đẹp, ta rất thích."
Tiêu Ngọc Thần khẽ cong môi cười, lòng thầm mãn nguyện. Chiếc trâm này, quả là y đã phải hao tâm tốn sức chọn lựa hồi lâu từ tàng bảo khố hôm qua. May mắn thay, giai nhân lại vừa ý.
Giai Ninh quận chúa giơ tay cài trâm lên tóc, mỉm cười với Tiêu Ngọc Thần. Nụ cười của giai nhân tựa ánh dương rạng rỡ của tiết xuân, chói lọi hơn vạn đóa hoa trong nhà ấm. Trái tim Tiêu Ngọc Thần bất giác lại đập dồn dập, tựa hồ muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.
Lúc này, Giai Ninh quận chúa đưa một miếng ngọc bội qua, nhẹ giọng nói: "Tặng thế tử."
Ngọc bội làm từ dương chi ngọc thạch, có vân màu xanh nhạt, thật đúng là tao nhã phi phàm. Tiêu Ngọc Thần nhận lấy, cúi đầu cởi ngọc bội trên eo mình xuống, thay thế bằng miếng ngọc bội mới. Sau đó, hai người nhìn nhau, ánh mắt giao hòa mà mỉm cười.
"Quận chúa mang một ít hoa trở về." Tiêu Ngọc Thần ho nhẹ một tiếng nói.
Giai Ninh quận chúa mỉm cười: "Được. Thế tử thích loại hoa nào?"
"Hải đường."
Hai người vừa nói chuyện vừa hái vài bông hoa, sau đó cùng nhau ra khỏi nhà ấm, đi đến Thế An Uyển. Đường Thư Nghi và Lão Lễ Quốc Công phu nhân đã thảo luận xong mọi chuyện. Nhìn thấy hai người họ như một đôi kim đồng ngọc nữ sóng vai bước tới, nụ cười trên gương mặt hai vị phu nhân không khỏi càng tươi hơn.
Đường Thư Nghi và lão Lễ Quốc Công phu nhân đều thấu rõ, Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa đã chuẩn bị những lễ vật gì. Giờ khắc này, nhìn thấy tín vật tình ý đều đã đeo lên người đối phương, nụ cười trên khuôn mặt của họ càng trở nên rạng rỡ.
Thế gia đại tộc liên hôn, mặc dù phần lớn đều liên quan đến lợi ích gia tộc, nhưng nếu như đôi bên có thể tâm ý tương thông, vậy thì hôn sự này càng thêm vẹn toàn mĩ mãn.
Giai Ninh quận chúa và lão Lễ Quốc Công phu nhân dùng xong bữa trưa rồi cáo từ rời đi. Sau khi bọn họ khuất bóng, Đường Thư Nghi mỉm cười nói với Tiêu Ngọc Thần: "Con thấy vừa ý không?"
Tiêu Ngọc Thần bị nàng nói đến có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn thành thật đáp: "Giai Ninh rất tốt."
Ôi chao, xưng hô cũng đã thay đổi tự bao giờ. Đường Thư Nghi không khỏi vui vẻ, "Ngày mai ta sẽ nhờ phương trượng của Sùng Quang tự xem bát tự cho con và Giai Ninh. Nếu bát tự không có vấn đề gì, chúng ta sẽ lập tức sắp xếp hôn sự cho hai con."
Nói rồi nàng thở dài một hơi: "Vốn dĩ muốn để sau kỳ thi xuân mới nói đến chuyện hôn sự của con. Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, cố gắng trước tết sắp xếp cho xong chuyện hôn sự của con, đỡ phải đêm dài lắm mộng."
Nói đến đây, sắc mặt nàng lại trầm xuống. Hoàng đế ngày ngày làm những việc ngang ngược như thế, sao có thể để mãi như vậy được.
Nàng nghĩ như vậy, Tiêu Ngọc Thần cũng nghĩ tới. Hắn nói: "Mẫu thân, chúng ta không thể lúc nào cũng bị động như thế này, phải chủ động hành sự."
Đường Thư Nghi gật đầu: "Chúng ta cần một cơ hội thích hợp."
Giết Hoàng đế hoặc bức y thoái vị đều không phải chuyện dễ dàng. Hơn nữa, cho dù thành công, cũng phải chuẩn bị chu đáo để ứng phó với những chuyện sau khi hạ bệ Hoàng đế. Hiện tại, mọi thứ đều chưa chín muồi!
"Dù sao phụ thân con cũng đã gây chút khó dễ cho y rồi." Đường Thư Nghi kể về chuyện Tiêu Hoài phái người thượng tấu lập Thái tử, sau đó nói: "Phỏng chừng khoảng thời gian kế tiếp y sẽ vô cùng bận rộn."
Tiêu Ngọc Thần vâng một tiếng: "Ý của người là muốn để Cảnh Tập đăng lâm vị trí đó sao?"
Đường Thư Nghi cầm chén trà lên nhấp một ngụm, " Đúng vậy, nhưng còn phải xem ý của Cảnh Tập. Nếu thằng bé không muốn, chúng ta không thể cưỡng ép."
Tiêu Ngọc Thần cau mày, trầm ngâm suy nghĩ: "Nhi tử cảm thấy, mẫu thân sớm nói chuyện này với Cảnh Tập thì tốt hơn. Như vậy, thằng bé nên học cái gì, trong lòng cũng hiểu rõ, ngài và phụ thân cũng có thể quang minh chính đại bồi dưỡng thằng bé trở thành một minh quân thực thụ."
Sở dĩ nói minh quân thực thụ là bởi vì vị Hoàng đế hiện tại, khắp nơi rêu rao lấy minh quân làm tiêu chuẩn hành sự của chính mình, nhưng hành động quả thật vừa âm hiểm lại thâm độc.
Đường Thư Nghi nghe hắn nói vậy, trầm ngâm gật đầu, đồng thời cũng rất vừa lòng, Đại nhi tử quả thực đã trưởng thành. Nàng mỉm cười nói: "Xem ra con đi ra ngoài ngao du một chuyến, tầm mắt mở rộng hơn rất nhiều."
"Vâng, nhi tử lần này ra ngoài gặp rất nhiều người, trải qua vô vàn chuyện, cũng lĩnh hội được nhiều đạo lý." Khi nói ra những lời này, ánh mắt Tiêu Ngọc Thần sáng lên rực rỡ.
Đường Thư Nghi thấy vậy, càng vui vẻ hơn, nàng nói: "Thông hiểu nhân tình, thấu hiểu thế sự, đều cần phải trải qua nhiều thăng trầm. Hiện giờ, con đã làm rất tốt rồi."
Tiêu Ngọc Thần được khen ngợi, trên mặt mang theo chút ngại ngùng, hắn nói: "Nhi tử đã học được rất nhiều điều từ mẫu thân."
Đường Thư Nghi cười nói: "Ừm, miệng cũng ngọt hơn rất nhiều."
Tiêu Ngọc Thần cũng mỉm cười. Lúc này, rèm cửa khẽ vén, Tiêu Hoài bước vào phòng, cất tiếng: "Ngoài phòng đã nghe thấy tiếng cười nói của hai mẹ con, có chuyện gì vui chăng?"
"Là chuyện vui." Đường Thư Nghi đáp: "Thế tử nhà chúng ta sắp định thân rồi."
Tiêu Hoài an tọa, nhìn Đường Thư Nghi hỏi: "Đã thương nghị xong xuôi với lão phu nhân phủ Lễ Quốc Công rồi ư?"
Đường Thư Nghi gật đầu: " Đúng vậy, ngày mai thiếp sẽ đến Sùng Quang tự, nhờ phương trượng xem bát tự."
"Tiết trời rét đậm, để ta thay nàng đi một chuyến." Tiêu Hoài nói.
"Được."