Xuyên Sách Làm Vai Phụ Hắc Hóa

Chương 458

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Tiêu Hoài nghe Dương Thái sư hỏi hắn đứng về phe hoàng tử nào, cúi mắt, nhấp một ngụm trà, nói: "Ta vẫn thường tự vấn, vì sao Thái sư lại đứng về phe Tứ hoàng tử?"

Thái sư không ngờ hắn lại chất vấn thẳng thừng như vậy, ngẩn người giây lát mới đáp lời: "Chốn đông cung lúc này, e rằng chỉ có Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử là có khả năng kế vị. So với Tam hoàng tử có phần hèn nhát, Tứ hoàng tử tuy bồng bột, nhưng vẫn khá hơn nhiều phần."

Tiêu Hoài tay cầm chén trà, quay đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, cành mai đứng vững chãi giữa gió tuyết lạnh căm. Hắn chợt nhớ tới tiên hoàng, có lần tiên hoàng từng chỉ vào một gốc mai trong ngự hoa viên, nói với hắn: "Giành thiên hạ đã khó, giữ vững giang sơn còn khó hơn vạn phần. Trẫm hy vọng Đại Càn Triều có thể như gốc hoa mai này, dẫu lâm vào nghịch cảnh nào cũng hiên ngang ngẩng đầu, kiêu hãnh nở hoa."

Thu lại ánh nhìn, y ngửa đầu dốc cạn chén trà, thế nhưng, vị đắng chát nơi cuống họng vẫn cứ mãi quẩn quanh, khó mà tan biến. Thấy triều đình lâm vào cảnh tượng như hiện nay, nhìn sự cố chấp, thủ cựu của Lý Thành Ý, hắn thậm chí còn có chút hối hận, lúc đầu khi tiên hoàng hỏi hắn có muốn kế vị không, y đã chối từ.

Dẫu mang theo ký ức tiền kiếp, nhưng hắn từ khi còn nhỏ đã lớn lên tại nơi này, tiên hoàng ban cho y tình thương sâu nặng của một bậc phụ thân, ngay cả khi hắn nói không muốn làm Hoàng đế, tiên hoàng cũng chưa từng bức ép y. Lúc đó tiên hoàng biết, Lý Thừa Ý khó mà trở thành một minh quân.

"Hơn nữa, Tam hoàng tử còn có sự hậu thuẫn của Hoàng hậu cùng Ngô gia." Lúc này, Dương Thái sư lại chậm rãi tiếp lời.

Quả thực ông ta khá thẳng thắn, trực tiếp bày tỏ ý đồ muốn làm công thần phò tá lập đế.

Tiêu Hoài đặt chén trà trong tay xuống, dựa lưng vào lưng ghế, lẳng lặng nhìn Dương Thái sư nói: "Ta không đứng về phía bất kỳ một vị hoàng tử nào, ta chỉ đứng về phía Đại Càn. Kẻ nào dám khuấy đảo Đại Càn, chôn vùi xã tắc, đều là kẻ thù không đội trời chung của Tiêu Hoài này."

Hắn nói những lời này vô cùng tĩnh lặng, nhưng Dương Thái sư lại từ trên người hắn nhìn thấy sát khí ngút trời, trong lòng không khỏi thót lại, cảm thấy căng thẳng. "Chốn thần tử ai cũng lấy xã tắc Đại Càn làm trọng."

Tiêu Hoài khẽ ừm một tiếng, sau đó ung dung tự rót cho mình một chén trà, cẩn trọng thưởng thức. Không thể không nói, phu nhân của ta quả là có tài kinh doanh xuất chúng. Phòng trà này không chỉ có không gian tao nhã, mà trà cũng là thượng hạng.

Dương Thái sư cũng nhấp chén trà, nhìn Tiêu Hoài trước mặt, phát hiện sát khí trên người hắn đã tiêu tán tự lúc nào. Trong lòng cảm khái khí thế của Tiêu Hoài thu phóng tự tại, y lại tiếp lời"Triều đình hiện tại ra sao, Định Quốc Công cũng hiểu rõ. Thánh thể Hoàng thượng đã không còn cường tráng như trước, việc lập Thái tử đã trở thành việc khẩn thiết. Nhưng nếu so sánh, Tứ hoàng tử ưu việt hơn Tam hoàng tử đôi phần. Hơn nữa....."

Dương Thái sư chần chừ giây lát, rồi nói tiếp: "Nếu lệnh ái gả cho Tứ hoàng tử, địa vị của Định Quốc Công tất sẽ siêu việt hơn người."

Tiêu Hoài ngước mắt nhìn Dương Thái sư, ánh mắt lạnh lẽo như băng: "Lời này, ta chỉ nghe duy nhất một lần này, không mong có lần sau."

"Cái này..."

Vị trí Hoàng hậu còn không đủ sức hấp dẫn người sao? Ngươi còn muốn điều gì nữa? Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn tạo phản, tự mình lên ngôi Hoàng đế sao? Dương thái sư thậm chí còn có một loại xúc động, muốn nói với Tiêu Hoài rằng nguy hiểm của việc tạo phản quá lớn, không an toàn bằng việc trở thành một ngoại thích cường thế. Song, lời này ông ta chỉ dám nghĩ thầm trong lòng mà thôi.

Lời đã nói đến đây, thêm thắt gì khác đều cũng không có tác dụng. Hai người lại không mặn không nhạt mà trò chuyện một lúc, rồi Dương thái sư đứng dậy cáo từ. Ra đến bên ngoài, ông ta gặp Tề Nhị vẻ mặt tươi cười nghênh đón: "Dương thái sư bình an."

Dương thái sư sững sờ một lát, nhìn hắn, suy nghĩ một hồi: "Ngươi là con trai của Tề đại nhân sao?"

Tề Nhị mỉm cười gật đầu: " Đúng vậy, ta phụ trách quản lý vài việc nhỏ ở Hồ Quang Tạ này. Sau này, nếu ngài có dịp ghé qua, cứ báo trước với ta, ta sẽ sắp xếp cho ngài một nhã phòng thượng hạng."

Lời hay ý đẹp ai cũng muốn nghe, tâm trạng của Dương thái sư vốn dĩ vì bị Tiêu Hoài từ chối mà vô cùng phiền muộn, giờ khắc này lại sáng lên không ít, trên mặt lộ ra ý cười, "Lần sau bổn quan ghé lại, sẽ thông báo trước cho ngươi."

"Vâng." Tề Nhị tiếp tục cười: "Hôm nay, nhã phòng mà ngài và Tiêu bá phụ dùng trà là gian tốt nhất ở Hồ Quang Tạ ta, trà dâng lên hai vị cũng là loại cực phẩm."

Dương thái sư hài lòng gật đầu, lúc này lại nghe Tề Nhị nói tiếp: "Tiêu bá phụ nói hôm nay ngài mời bá phụ uống trà."

Dương thái sư lại 'ừm' một tiếng, Tề Nhị lại nói: "Tổng cộng hết một trăm năm mươi ba lượng bạc, ta xin phép bỏ đi số lẻ, chỉ thu ngài một trăm năm mươi lượng."

Dương thái sư: "........."

Sao lại đột nhiên nhắc đến bạc thế này? Hơn nữa, ta chỉ uống vỏn vẹn hai chén trà, mà đã phải chi một trăm năm mươi lượng bạc, thứ lá trà này e rằng còn quý hơn cả vàng ròng.

Mặc dù biết mình đã bị "cắt cổ", song ông ta chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, không thể không móc tiền chi trả. Từ trong tay áo rút ra một trăm năm mươi lượng ngân phiếu, trao cho Tề Nhị, ông ta trầm mặt sải bước rời đi. Tề Nhị nhìn bóng lưng hậm hực khuất dần, chỉ nhún vai mỉm cười, đoạn cầm ngân phiếu ghi chép cẩn thận vào sổ sách.

Tiêu Hoài lại thong thả thưởng trà thêm một lát, rồi mới đứng dậy trở về phủ đệ. Hắn không đến thư phòng tiền viện, mà trực tiếp đi tới Thế An Uyển. Khi hắn tới, Đường Thư Nghi đang giảng bài cho Lý Cảnh Tập và Tiêu Ngọc Châu, thấy hắn liền ngưng lời.

Tiêu Ngọc Châu đứng dậy cất tiếng gọi "Cha", Lý Cảnh Tập cũng cung kính đứng dậy hành lễ: "Sư phụ."

Giờ đây, tiểu đệ tử đang theo Tiêu Hoài luyện võ, giữa hai người cũng đã có duyên phận thầy trò.

Tiêu Hoài phất tay ý bảo bọn trẻ an tọa, đoạn ngồi xuống bên cạnh Đường Thư Nghi, nói: "Phu nhân cứ tiếp tục đi."

Đường Thư Nghi thấy hắn không có vẻ gì là có chuyện quan trọng, liền nhìn Lý Cảnh Tập và Tiêu Ngọc Châu, tiếp tục giảng: "Trung dung không có nghĩa là vô nguyên tắc, mà hàm ý rằng: một, làm việc phải có nguyên tắc và chủ trương riêng, hơn nữa phải kiên định không thay đổi. Đây chính là cái gọi là trung dung bất biến, thiên bất dị..."

Xuyên Sách Làm Vai Phụ Hắc Hóa

Chương 458