Xuyên Sách Làm Vai Phụ Hắc Hóa

Chương 491

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

"Thôi được, giải đi." Kinh Triệu Doãn phân phó thuộc hạ giải La Tiếu Nam đi, đồng thời sai người đến La gia thỉnh La Tường Văn rồi mới rời đi.

Hắn vừa về nha môn, La Tường Văn cũng đã tới. Liếc nhìn La Tiếu Nam dáng vẻ tiều tụy, hắn ta khẽ mỉm cười tiến đến hàn huyên cùng Kinh Triệu Doãn. Cả hai đều là quan tam phẩm, đàm luận không phân cao thấp.

Kinh Triệu Doãn nghi hoặc thỉnh giáo La Tường Văn: "Ngươi có ân oán gì với Định Quốc Công chăng?"

La Tường Văn thở dài thườn thượt, hắn ta có tư cách gì mà có ân oán với Định Quốc Công chứ? Hắn ta nào dám có bất kỳ vướng mắc gì. Chỉ là Hoàng đế muốn lợi dụng nữ nhi của hắn ta để đối phó với Định Quốc Công. Chỉ là, hắn ta cũng muốn nhân cơ hội đó trục lợi. Trước đây, Hoàng đế đã ân chuẩn cho hắn ta, chỉ cần việc này thành công sẽ ban thưởng quan chức cho hắn ta.

Nhưng bây giờ mọi chuyện không thành, giờ đây hắn ta chính là mất cả vốn lẫn lời, đồng thời còn đắc tội Định Quốc Công.

Hắn ta thở dài, kể lại mọi chuyện đã xảy ra trong yến hội hôm nay. Đương nhiên, hắn ta sẽ không nói ra thỏa thuận giữa hắn ta và Hoàng đế. Nhưng người có thể ngồi vào vị trí Kinh Triệu Doãn nào phải kẻ tầm thường, đều là những kẻ từng trải, chỉ cần suy nghĩ một chút liền tường tận mọi sự.

Cung yến hôm nay, chỉ có đại quan từ nhị phẩm trở lên mới được phép dẫn theo gia quyến tham dự. La Tường Văn là một tam phẩm, làm sao có thể tham dự được? Hiển nhiên, tất cả là do Hoàng đế ân chuẩn rồi!

"La đại nhân! Ngươi nói xem, chuyện này nên giải quyết ra sao? Ngươi để nữ nhi đến trước cổng phủ Định Quốc Công gây náo loạn cũng vô ích, người phải chịu sỉ nhục, chẳng phải là các ngươi ư?" Kinh Triệu Doãn nói.

"Cái này..." La Tường Văn lại một lần nữa nặng nề thở dài. "Hoàng thượng đã mở lời ban hôn nữ nhi của ta cho Định Quốc Công rồi, nếu nữ nhi của ta không thể bước vào Định Quốc Công phủ, sau này còn biết gả cho ai đây?"

" Nhưng mà, trong yến hội Định Quốc Công đã cự tuyệt, Hoàng thượng cũng đã bỏ qua chuyện này, Định Quốc Công phủ không thu nhận người, cũng là lẽ thường tình!" Kinh Triệu Doãn nói.

"Vậy... Vậy bây giờ ta phải liệu tính ra sao đây, nữ nhi nhà ta cũng là tiểu thư khuê các thanh bạch, chuyện này..."

La Tường Văn hiện rõ vẻ khó xử, Kinh Triệu Doãn ngồi đó uống trà không nói. Chính mình vô năng gây ra chuyện, nay chỉ có thể tự mình giải quyết. Tranh đấu giữa Hoàng đế và Định Quốc Công cũng dám nhúng tay vào, chỉ có thể nói can đảm của hắn ta quả thực không nhỏ.

Nhưng suy đi xét lại, Hoàng đế đã tìm đến hắn ta, hắn ta cũng không thể không ưng thuận. Thân là thần tử, biết làm sao cho vẹn toàn đây!

Sau một hồi lâu, La Tường Văn cất lời: "Vậy ta đành dẫn nha đầu của ta về phủ vậy."

Kinh Triệu Doãn liếc mắt nhìn hắn ta: "La đại nhân, Định Quốc Công là người thế nào, ngươi hẳn đã rõ. Nữ nhi nhà ngươi gây náo loạn trước cổng Định Quốc Công phủ, ngươi nói dẫn người đi là có thể sao?"

"Ai da... Nếu không còn có thể làm được gì nữa đây? Bây giờ người chịu thiệt thòi chính là nữ nhi của ta." La Tường Văn bực dọc nói, hắn ta thật sự cảm thấy đúng là năm hạn xúi quẩy.

"La đại nhân."

Kinh Triệu Doãn buộc bản thân phải kiên nhẫn nói chuyện với La Tường Văn, ai bảo hắn lại mang danh Kinh Triệu Doãn cơ chứ. Nói thì hay ho là toàn bộ Thượng Kinh đều nằm dưới quyền quản lý của hắn, nhưng những huân quý đại quan ở Thượng Kinh, nào có một ai mà hắn dám đắc tội.

Hắn lại nói: "Cho dù là vì bất cứ nguyên do nào, nữ nhi nhà ngươi gây náo loạn trước đại môn phủ người ta là sự thật không thể chối cãi. Nếu ngươi cho rằng Định Quốc Công không chấp thuận nữ nhi của ngươi là bất hợp lý, vậy ngươi có thể thỉnh cầu Hoàng thượng định đoạt phân xử cho mình. Nhưng mà, Định Quốc Công phủ đã đệ đơn kiện các ngươi, ta không thể qua loa kết án được."

"Cái này..."

La Tường Văn thật sự không ngờ tới, Định Quốc Công và Định Quốc Công phu nhân lại chẳng hề để tâm đến danh tiếng của mình chút nào. Hắn ta cho rằng, La Tiếu Nam khóc lóc ầm ĩ trước cổng Định Quốc Công phủ, Định Quốc Công sợ người đời đàm tiếu, sẽ cho phép La Tiếu Nam vào phủ nói chuyện. Chỉ cần người đã bước vào phủ, vậy thì không thể ra nữa, mọi chuyện cũng thành, chức quan của hắn ta ắt sẽ được thăng cấp.

Nhưng không nghĩ tới, Định Quốc Công phủ kia căn bản chẳng hề bận tâm đến danh tiếng của chính mình.

"Kính xin Nhân huynh chỉ giáo một con đường thoát thân." La Tường Văn chắp tay vái chào về phía Kinh Triệu Doãn.

Kinh Triệu Doãn tiến đến gần hắn ta: "Chuyện Lương Kiến An đột nhập trạch viện bên ngoài Định Quốc Công phủ, ngươi có hay biết chăng?"

La Tường Văn gật đầu: "Tại hạ có nghe qua."

"Có biết cuối cùng đã được xử lý ra sao không?" Kinh Triệu Doãn hỏi.

La Tường Văn lắc đầu, Kinh Triệu Doãn bảo với hắn ta: "Cuối cùng, Lương gia phải bồi thường ba vạn lượng bạc."

"Cái này..." La Tường Văn ngẩn người, ba vạn lượng bạc đâu phải là một số tiền nhỏ nhoi.

"Tiếp theo nên làm gì, La đại nhân hãy tự mình cân nhắc mà liệu. Nữ nhi nhà ngươi cứ bị giam giữ ở đây trước, ngươi cứ yên lòng, nàng sẽ không phải chịu khổ cực gì đâu." Kinh Triệu Doãn nói.

La Tường Văn: "......"

Hắn ta chẳng bận tâm nữ nhi của hắn ta có phải chịu khổ sở hay không, điều hắn ta quan tâm chính là tài vật. Nghĩ vậy rồi, hắn ta hạ giọng thỉnh giáo Kinh Triệu Doãn: "Nhân huynh cảm thấy ta nên bồi thường bao nhiêu mới là phù hợp?"

Kinh Triệu Doãn liếc nhìn hắn ta, không nói lời nào. Chuyện này hắn nào có quyền làm chủ. Dựa vào sự hiểu biết của hắn về Định Quốc Công phu nhân, nếu bồi thường quá ít ắt hẳn không thể giải quyết ổn thỏa chuyện này.

La Tường Văn vốn chẳng phải kẻ ngu muội, liếc nhìn thần sắc của Kinh Triệu Doãn liền hiểu thấu hàm ý. Hắn khẽ thở dài, đứng dậy hành lễ cáo từ Kinh Triệu Doãn, quay về phủ nghiền ngẫm đối sách. Còn về La Tiếu Nam, hắn ta hoàn toàn chẳng buồn liếc mắt tới nàng ta dù chỉ một cái.

Kinh Triệu Doãn chứng kiến cảnh này, đứng phía sau không kìm được khẽ lắc đầu. Có được một người phụ thân như vậy, vị La tiểu thư này quả là vận rủi tám đời. Song vị La tiểu thư này cũng chẳng phải kẻ thức thời, nàng ta làm loạn ở phủ Định Quốc Công mà vẫn giữ được mạng sống, đã là may mắn khôn cùng. Nếu đổi sang phủ đệ khác, e rằng vừa bước chân vào cửa vài ngày đã bị ban cho cái c.h.ế.t vì bệnh tật, khi ấy cũng chẳng ai dám dị nghị điều gì. Cậy mình có dung mạo diễm lệ liền lầm tưởng có thể đoạt được trái tim nam nhân, nào ngờ đàn ông thực chất lại vô cùng tỉnh táo, thực dụng. Ai có thể làm chính thất, ai chỉ là vật mua vui, trong lòng bọn họ đều có tính toán rõ ràng.

Xuyên Sách Làm Vai Phụ Hắc Hóa

Chương 491