Vinh Cẩm đã cập kê sớm hơn Tống Trừ Nhiên, nên kỹ năng vấn tóc đã vô cùng thuần thục, nàng cẩn trọng vấn một nửa mái tóc của Tống Trừ Nhiên lên đỉnh đầu.
Sau khi vấn tóc hoàn thành, Vinh Cẩm đi đến trước mặt Tống Trừ Nhiên, hốc mắt khẽ hoe đỏ, đôi bên nhìn nhau mỉm cười, rồi thân thiết ôm lấy nhau.
Lễ Lý Trang kết thúc, chủ nhân cùng các vị khách quý tiếp tục cử hành lễ Quán Tay cùng chính tân. Qua nghi thức này, họ thay mặt toàn thể khách nhân, bày tỏ lời chúc mừng và sự kính trọng đối với vị cô nương được hành lễ.
Thục phi rửa tay xong, tiến đến trước mặt Tống Trừ Nhiên, từ chiếc khay phủ gấm đỏ, nhẹ nhàng nhặt lên chiếc trâm cài đặc biệt được chế tác riêng cho nàng, khẽ cài vào búi tóc vừa vấn của Tống Trừ Nhiên.
“Điều chỉnh theo thời tiết và mùa vụ, con đón nhận thuận lợi, đây là một khởi đầu mới mẻ…”
Thục phi vừa cài trâm xong, một tay nhẹ nhàng đỡ lấy vai Tống Trừ Nhiên, một tay khẽ vuốt ve búi tóc vừa được vấn, ôn tồn thốt lên lời chúc mừng. Sau khi kết thúc lời chúc, Thục phi trở về chỗ an tọa.
Tiếp theo là vị cô nương được hành lễ đáp tạ. Tống Trừ Nhiên khẽ cúi mình về phía Thục phi, cung kính hành lễ tạ ơn, rồi trở lại giữa chính điện, mặt hướng về song thân, trịnh trọng quỳ phục xuống đất, dâng lên ba lần khấu bái đại lễ với phụ mẫu. Khi ngẩng đầu lên, nàng thấy Ngụy phu nhân đã đôi mắt đẫm lệ.
Tống Trừ Nhiên lòng dấy lên nỗi xúc động, hốc mắt cũng ửng đỏ. Nàng hít sâu, nở một nụ cười ấm áp với Ngụy phu nhân, rồi xoay mình, hoàn tất các nghi lễ cuối cùng.
Nàng lần lượt hành lễ với huynh trưởng và Vinh Cẩm, cuối cùng hướng tất cả khách khứa để tạ lễ.
Đại lễ cập kê trọng thể của Tống Trừ Nhiên cuối cùng cũng viên mãn khép lại. Ngụy phu nhân dùng khăn tay thấm lệ, vội vàng đứng dậy, sai người thu xếp mời khách quý vào trong dùng thiện.
Tống Hoành dẫn Thục phi nương nương rời điện trước, chư vị khách quý cũng tuần tự theo ra. Tống Trừ Nhiên nhìn Pháp Tân điện dần trở nên trống trải, mới buông lỏng người, tìm một chiếc ghế an tọa, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Giờ đây, trong lòng nàng chợt nghĩ về nguyên chủ Tống Trừ Nhiên trong bản nguyên tác. Trong cốt truyện, nguyên chủ đã có sự ngăn cách sâu sắc với song thân, trong lễ cập kê ấy, nàng không hề cam tâm tình nguyện cúi lạy phụ mẫu, gây tổn thương sâu sắc đến tấm lòng phụ mẫu trong một dịp trọng đại nhường ấy.
Cuối cùng, sau khi gia đạo ly tán, nguyên chủ mới hoàn toàn tỉnh ngộ, nhận ra những hành động hoang đường của mình khi xưa. Nhưng Lễ cập kê cả đời chỉ có một lần, song thân cũng đã khuất núi, nên dù hối hận đến nhường nào, cũng chẳng thể vãn hồi được nữa.
Giờ đây, Tống Trừ Nhiên nay thay nguyên chủ hoàn thành nghi lễ này. Dẫu hành động của nàng có thể khác xa tâm tư cố chủ khi xưa, nhưng cũng xem như một cách đền bù cho những tâm nguyện còn chưa vẹn tròn.
Lễ cập kê chính thức khép lại sau tiệc mừng. Khi tiễn chân hết thảy khách khứa, trời đã ngả về chiều tối, nhuộm tím cả một góc trời.
Trong tiệc mừng, Tống Trừ Nhiên đã dặn Hàn Nguyệt đi tìm đến các tiểu hòa thượng hỏi thăm xem trụ trì đã xuất quan chăng.
Biết được trụ trì đã xuất quan, nàng chưa kịp dùng bữa, đã vội vã rời đi. Hễ ai hỏi han việc gì, nàng đều giữ kín chẳng đáp.
May mắn thay, nhờ Ngộ Cát trước đó đã đề cập với trụ trì về nàng, nên nàng diện kiến trụ trì một cách thuận lợi.
Khi bước vào nơi Phật đường của lão trụ trì, ông đang nhắm mắt niệm kinh. Nghe tiếng bước chân, lão trụ trì mở mắt nhìn nàng, ngừng tay đang lần chuỗi Phật châu: “Tống thí chủ.”
Tống Trừ Nhiên cúi chào lão trụ trì, tự biết mình không thể ở lâu liền đi thẳng vào vấn đề: “Lần trước đến lễ tạ thần, Ngộ Cát sư phụ có nói với ta rằng ngài bảo ta chẳng phải người phàm tục, khuyên ta phải cẩn thận. Hôm nay, ta đến đây để xin ngài ban chỉ dẫn.”
Lão trụ trì nhẹ nhàng rũ đôi mày, gương mặt toát lên vẻ từ ái: “Thí chủ muốn hỏi gì?”
“Ta không biết phải làm thế nào, cũng không tìm ra phương cách để phục hồi vạn sự như thuở sơ khai.” Nàng thành kính nhìn thẳng vào mắt lão trụ trì, hỏi.
Lão trụ trì mỉm cười, tay lần nữa lần chuỗi Phật châu, một tay chắp trước ngực: “Vạn sự phàm trần đều do nhân quả. Một số việc đã vì thí chủ mà thay đổi, như vậy thí chủ là có duyên phận với nó. Mong rằng thí chủ thuận theo tự nhiên thì sẽ an ổn. A di đà phật.”
Ý của lão trụ trì rất rõ ràng: việc nàng xuyên không vào sách là do nhân quả, có lẽ vì nàng thức đêm nghiền ngẫm sách vở mà chiêu cảm. Những việc nàng làm trong sách đã thay đổi nhân quả, là do nàng chủ động, nên nàng hữu duyên liên lụy, đã trở thành một phần không thể tách rời của thế gian này.
Lão trụ trì không cho nàng phương pháp để trở về hiện thực, chỉ khuyên nàng ở thế giới này thuận theo tự nhiên, có thể an ổn qua hết thảy kiếp này.
Câu trả lời này khiến Tống Trừ Nhiên trên suốt chặng đường hồi phủ, đôi mày nàng vẫn khẽ chau. Nàng tưởng rằng đã tìm được người có thể giúp ta tìm ra phương cách quay về, nhưng giờ lại mất phương hướng.
Điều khiến nàng bận tâm hơn cả, chính là câu nói cuối cùng của lão trụ trì trước khi nàng cáo từ.
“Thí chủ giờ đây, liệu có thực sự buông bỏ được hết thảy vướng bận chăng?”
Câu hỏi này, nàng không trả lời được, bởi chính nàng cũng chẳng rõ tâm ý mình muốn gì. Nàng muốn trở lại hiện thực, điều đó không sai, nhưng nơi đây, nàng đã sớm có những ràng buộc khó dứt.
Phụ mẫu, huynh tẩu, còn có...
“Tiểu thư, Thất hoàng tử điện hạ đang ở trước phủ.”
Tiếng kinh hô khe khẽ của Hàn Nguyệt kéo nàng ra khỏi dòng suy tư miên man. Nàng mới nhận ra cỗ xe ngựa đã từ từ giảm tốc, rồi dừng hẳn lại trước phủ.