“Nếu ngày mai đã phải khởi hành, thời gian gấp gáp, lũ lụt lại vô cùng hiểm nguy. Vốn định vài ngày nữa sẽ cùng Kỳ nhi và A Nhu tới chùa Kim Diệp, chi bằng sửa lại thành hôm nay, cũng vừa vặn có thể cầu phúc cho Kỳ nhi lên đường bình an, chư vị thấy sao?”
Thục phi, vẫn lặng lẽ bên cạnh, giờ mới cất lời, tựa hồ muốn trưng cầu ý kiến của Khang Thiệu Đế.
Ở Tuất Kinh thành từ trước đến nay có tập tục, khi một đôi vợ chồng mới thành thân sẽ được mẫu thân của nam tử dẫn đi chùa miếu cầu phúc, khẩn cầu cho phu thê ân ái, gia tộc hòa thuận.
Dù là hoàng gia, cũng vẫn giữ gìn tập tục này. Cho dù mẫu phi của hoàng tử có chướng mắt nữ tử mà hoàng tử nghênh thú, cũng sẽ cho ma ma thay thế để hoàn thành nghi lễ.
Thục phi là dưỡng mẫu của Thịnh Kỳ, vậy nên tự nhiên muốn gánh vác mọi việc mà một mẫu phi nên làm, huống hồ, nàng thực lòng yêu mến Tống Trừ Nhiên.
Nếu Thịnh Kỳ không thể bồi Tống Trừ Nhiên về nhà, vậy Thục phi càng chẳng thể để tập tục này bị bỏ lỡ.
Thục phi siết c.h.ặ.t t.a.y Tống Trừ Nhiên, đợi đến khi thấy Khang Thiệu Đế gật đầu đồng thuận, mới vui vẻ bật cười, vội vã phân phó thái giám chuẩn bị xuất cung.
Ba người dùng bữa sáng xong, liền tức tốc khởi hành đến chùa Kim Diệp.
Tống Trừ Nhiên đã từng đến nơi này nhiều bận, nên vô cùng quen thuộc.
Khi hạ xe ngựa, nàng cùng Thịnh Kỳ sóng vai đi theo sau Thục phi.
Với thân phận tôn quý, Thục phi được các cao tăng trong chùa Kim Diệp tiếp đón. Thục phi bộc bạch rõ mục đích chuyến đi này, sau đó tạm thời chẳng màng đến đôi phu thê trẻ phía sau.
Thịnh Kỳ từ lúc hửng đông thức giấc vẫn chưa cất lời với Tống Trừ Nhiên, nhân lúc Thục phi không chú ý, cuối cùng đành trầm giọng cất lời hỏi: “Vì sao nàng nhất quyết muốn ta đến Nghi Nam?”
Nghe hắn hỏi, Tống Trừ Nhiên ngước nhìn sang bên cạnh, giả bộ kinh ngạc, đôi mi khẽ chớp: “Điện hạ rốt cuộc cũng chịu cất lời với ta rồi sao?”
Thì ra nàng đã sớm biết rõ hắn đang cố ý thử thách mình...
Bị phát hiện ý đồ trong lòng, Thịnh Kỳ lấy làm xấu hổ đôi phần, hắn bèn quay mặt đi, khẽ ho khan: “Vì sao nàng lại cam tâm để lễ thành thân chẳng trọn vẹn, cũng chẳng bận tâm ta phải đến Nghi Nam?”
Dù biết nàng không có tình cảm với hắn, nhưng lễ thành thân nếu chưa viên mãn, đối với một nữ tử ắt sẽ là điều tiếc nuối. Thế mà nàng lại chẳng bận tâm, điều này khiến hắn không thể không lưu tâm.
Tống Trừ Nhiên khẽ hừ nhẹ một tiếng, phớt lờ lời hắn, cúi đầu nhìn lối lát đá dưới chân, vô tư nhảy nhót trên từng phiến đá: “Đương nhiên là muốn điều tốt đẹp cho Điện hạ rồi. Nghe nói Điện hạ thời gian qua vẫn lệnh cho Ngự Vệ Tư tuần tra khắp Tuất Kinh thành, lại thêm việc trấn áp thổ phỉ thành công, hiện giờ đã xây dựng được uy tín trong lòng bá tánh Tuất Kinh thành.”
Nói đoạn, nàng khẽ dừng lại đôi chút, rút lại bước chân, ngẩng đầu nhìn thẳng Thịnh Kỳ: “ Nhưng chỉ ở Tuất Kinh thành là không đủ. Tuất Kinh vốn rộng lớn dường này, nếu muốn bá tánh ngoài thành cũng hay biết đến công lao của Điện hạ, ắt phải ra ngoài thành mà lập công.”
Nếu muốn có được sự ủng hộ, không chỉ cần lòng tin từ triều thần, mà dân tâm cũng vô cùng trọng yếu.
“Hơn nữa, Điện hạ chẳng lẽ quên, biểu tỷ của ta trong Tống phủ là người xứ nào? Nàng vốn là nữ nhi của một phú thương tại Nghi Nam. Nếu Điện hạ không đến đó, rất có thể Tứ Hoàng tử sẽ đặt chân đến. Nếu hai bên gia tăng mối liên hệ, e rằng chẳng phải điều hay.”
Thịnh Kỳ khẽ nheo đôi mắt: “Chỉ vì cớ ấy?”
Hắn mang chút hoài nghi, nàng thật sự toàn tâm toàn ý lo liệu cho hắn đến vậy ư?
“Cũng còn một vài điều khác nữa.” Nàng khẽ ngẩn người một thoáng, nhìn thấy trong mắt Thịnh Kỳ đầy vẻ khó tin, liền nở nụ cười lấy lòng hắn: “Kỳ thực ta có một thỉnh cầu nho nhỏ, nếu Điện hạ thuận lòng, mong rằng sau khi Điện hạ thu xếp ổn thỏa mọi việc tại Nghi Nam và hồi kinh về Tuất Kinh thành, liệu có thể tường tận kể cho ta nghe về những điều đã mục kích tại chốn ấy chăng?”
Thịnh Kỳ lấy làm khó hiểu: “Cớ gì?”
Tống Trừ Nhiên khẽ bĩu môi, đôi mày thanh tú nhíu nhẹ: “Một thê tử hỏi phu quân mình về những điều đã trông thấy lẽ nào còn cần đến lý do? Ta chưa từng đặt chân đến Nghi Nam, lần này lại là tình huống đặc biệt, không thể cùng Điện hạ đồng hành, chẳng lẽ không thể hỏi thăm đôi chút hay sao?”
Nàng cố tình bày ra vẻ tủi thân, cúi đầu xuống, giận dỗi đá một hòn sỏi nhỏ bên đường.
Thịnh Kỳ khẽ nhíu đôi mày, ánh mắt hơi mang vẻ thâm sâu nhìn nàng, bất đắc dĩ đành thở dài: “Ta đã rõ.”
Lời thỉnh cầu vừa được chấp thuận, Tống Trừ Nhiên lập tức tươi tỉnh hẳn lên, má lúm đồng tiền in sâu hiện rõ, nở nụ cười tươi tắn với Thịnh Kỳ: “Đa tạ Điện hạ.”
“Tống thí chủ?”
Nàng vừa định trò chuyện thêm vài lời lẽ khéo léo, hòng giúp Thịnh Kỳ xua đi mọi ưu phiền, nhưng chưa kịp cất lời thì từ đằng xa đã vẳng đến một tiếng gọi thân quen.
Theo lẽ thường, nàng ngước mắt tìm theo tiếng gọi, thấy Ngộ Cát đang cầm cây chổi, lấy làm kinh ngạc mừng rỡ nhìn nàng, chắp tay trước n.g.ự.c mà hành lễ chào hỏi.
Ngộ Cát nhìn mọi người theo cùng nàng, biết thân phận của nàng đã chẳng còn như xưa, bèn cẩn trọng hỏi: “Tống thí chủ hôm nay hạ cố đến đây là để...”
Tống Trừ Nhiên cười đáp: “Đến để xin quẻ!”
Ngộ Cát hiện rõ vẻ kinh ngạc, lắp bắp hỏi: “Xin... xin quẻ ư?”
“A Nhu, mau lại đây.” Khi Tống Trừ Nhiên vừa định trò chuyện thêm vài lời với Ngộ Cát, Thục phi bỗng cất tiếng gọi.
Nàng vội vã đáp lời, cáo biệt Ngộ Cát và lướt nhanh về phía Thục phi, chỉ còn Thịnh Kỳ cùng Ngộ Cát đứng yên tại chỗ ấy.
Thịnh Kỳ ngước đôi mắt sắc như chim ưng nhìn tiểu hòa thượng đang đứng trước mặt, thấy tiểu hòa thượng hiện vẻ căng thẳng, chắp tay trước n.g.ự.c mà lễ phép hành lễ với mình, liền khẽ nhíu đôi mày.
Hắn một bên lông mày khẽ nhướng lên, lãnh đạm cất lời: “Xin quẻ mà cớ sao lại kinh ngạc đến thế?”