Cẩn thận suy xét, nàng trong lòng chỉ hiện lên một khả năng duy nhất, đó là Lý Tử Yên bị Thịnh Hằng giam cầm.
Trong nguyên tác, Thịnh Hằng giam cầm nữ chính nhằm bức bách Tống Hoành giao nộp binh quyền, tuân theo mọi chỉ thị của mình. Nếu người này đổi thành Lý Tử Yên, cũng chẳng phải là điều không thể xảy ra. Ả là con gái của một thương gia giàu có ở Nghi Nam, nơi có quyền lực lớn trong giới thương nghiệp. Chỉ cần tận dụng đúng cách, cũng có thể sánh ngang với việc nắm giữ binh quyền.
Hơn nữa, trong vụ việc tại Nghi Nam, khi Thịnh Hằng đến xử lý, có lẽ gia tộc họ Lý đã vì muốn tỏ lòng trung thành mà nhúng tay vào. Thịnh Hằng lúc này nếu lấy điều này ra để uy hiếp, song thân Lý Tử Yên e rằng cũng chẳng dám phản kháng nửa lời.
Có vẻ như hành động ngoài dự liệu của Thịnh Duệ, Vinh đại nhân và Nguyễn đại nhân đã đánh phá kế hoạch của Thịnh Hằng, đây quả là một tín hiệu đáng mừng.
Chỉ tiếc cho Lý Tử Yên, kiếp trước vốn đã lận đận, sống lại một đời chẳng những không biết tận dụng cơ hội để đổi vận cho đời mình, mà còn sa chân vào những mối tình lầm lạc, khiến kết cục thê thảm hơn bội phần.
“Nhớ trở về báo cáo lại với Vinh đại nhân cùng chư vị việc này, và cũng hãy nhắc nhở họ chuyển tin này đến Điện hạ nơi tiền tuyến.” Tống Trừ Nhiên thu lại tâm tư, trịnh trọng phân phó A Huy.
Thấy canh giờ đã không còn sớm, nàng liền vội vã đứng dậy tiễn A Huy ra ngoài, cuối cùng vẫn không yên lòng mà căn dặn: “Hôm nay đã vất vả cho ngươi rồi, trở về nhất định phải cẩn thận.”
A Huy trịnh trọng gật đầu, ra hiệu sẽ không để ai phát hiện ra nơi trú ẩn này, rồi nhanh chóng rời khỏi ngôi cổ tự.
Tại biên cương Tuất Kinh.
Thịnh Kỳ đến quân doanh đã vài ngày trôi qua.
Quân đội Tuất Kinh đã chuẩn bị sẵn sàng để đón đánh quân Dương Vu, nhưng Dương Vu lại chần chừ không động binh, chỉ đối đầu giằng co ở khoảng cách hơn hai mươi dặm.
Vì Dương Vu chưa chính thức khai chiến, Tuất Kinh cũng không dám manh động khơi mào chiến sự, chỉ còn cách tiếp tục duy trì thế đối đầu.
Sau bữa cơm chiều cùng các tướng sĩ, Thịnh Kỳ trở về phòng quân cơ. Nghe phó tướng bẩm báo tình hình quân Dương Vu trong ngày, đang định nghỉ ngơi đôi chút, Tầm Vũ hoảng hốt chạy đến, vội vàng dâng một phong thư lên trước mặt Thịnh Kỳ.
“Điện hạ, Cửu hoàng tử phái ám vệ mang thư đến.”
Lời này lập tức khiến Tống Hoành và Tống Đình Chi đang nghỉ ngơi gần đó cũng giật mình chú ý. Sau khi dâng thư cho Thịnh Kỳ, Tầm Vũ chủ động lui ra khỏi phòng, cẩn thận khép cửa lại.
[Kính gửi Thất ca
Phong thư với nét chữ phóng khoáng của Thịnh Duệ, mặt trái còn có dấu niêm phong kỹ càng, đảm bảo không ai dám tự tiện mở ra.
Thịnh Kỳ mở phong thư, rút tờ giấy viết bên trong, chậm rãi đọc nội dung.
Trong thư, Thịnh Duệ trước tiên kể về những công việc đã hoàn thành cùng Vinh đại nhân và Nguyễn đại nhân tại Tuất Kinh thành trong mấy ngày trở lại đây, nhắc đến việc Thịnh Hằng vì lẽ này đã hai ngày không ngự triều.
Hiện tại mọi thứ đều thuận lợi, tất cả đều nằm trong sự liệu định của bọn họ.
Song Thịnh Duệ cũng cố tình đề cập đến một việc nằm ngoài liệu tính, đó là Thịnh Hằng đã sớm có kế hoạch đẩy đổ tội danh cho kẻ khác, hơn nữa còn mời song thân Lý Tử Yên đến Tuất Kinh thành, hòng hoàn toàn nắm giữ Nghi Nam thương mậu, duy trì thế lực của y dẫu có bị đả kích.
Thịnh Duệ trong thư tường thuật rõ ràng, rành mạch, cuối cùng dặn dò rằng kế tiếp sẽ tạm hoãn hành động, ban cho Thịnh Hằng cùng thủ phụ một ít không gian để "thở dốc", nhằm quan sát động thái của bọn họ, từ đó tìm kiếm sơ hở.
Thịnh Kỳ đọc từng câu từng chữ, đoạn đặt thư lên bàn, mỉm cười nhẹ, ngón tay khẽ gõ lên phong thư: “Lão Cửu lần này quả nhiên không tệ. Tống tướng quân, dưới sự chỉ dẫn của ngươi, hắn tiến bộ không ít.”
Dứt lời, hắn ngẩng đầu nhìn Tống Hoành: “Tống tướng quân, ngươi trước đây từng lo lắng rằng Dương Vu sẽ liên hợp với các nước láng giềng, có lẽ chẳng cần quá bận tâm nữa. Dương Vu chậm chạp không chịu tiến công, ấy là vì Tứ ca đã trở tay không kịp.”
Lời này khiến Tống Hoành và Tống Đình Chi đều kinh hãi. Bọn họ vốn dĩ đã hiểu rõ Thịnh Kỳ cùng Thịnh Hằng đang ngấm ngầm giao tranh, cả hai đều cố gắng lung lạc thế lực trong triều hòng gia tăng phần thắng thế cho bản thân.
Song, ý tứ Thịnh Kỳ rõ ràng rằng Thịnh Hằng đang âm thầm cấu kết với các cường quốc bên ngoài, hành vi này há chẳng phải đã đồng mưu với địch bang sao?
Tống Hoành nghiêm nghị hỏi: “Điện hạ đã sớm tường tận việc này?”
“Ta từng có suy đoán từ trước, nhưng vẫn chưa có chứng cứ rõ ràng.” Thịnh Kỳ khẽ thở dài, mỉm cười nhạt nói: “Bất quá hiện tại đã có thể xác định được rồi.”
Tống Đình Chi nhận ra hiểm nguy tiềm tàng trong cục diện này, thần sắc nghiêm trọng hỏi: “Ngươi có nghĩ đến khả năng mình sẽ bỏ mạng không? Tứ hoàng tử nếu đã dám cấu kết với nước láng giềng, tất nhiên là muốn dụ ngươi đến đây. Nếu ngươi bị gán cho tội danh phản quốc, ngươi sẽ làm gì?”
So với sự khẩn trương của Tống Đình Chi, Thịnh Kỳ lại ung dung tự tại: “Chẳng thử đánh cược một phen, sao biết được kết cục ra sao?”
“Song, đâu thể…”
“Thần hiểu rõ Điện hạ không làm việc gì mà không có sự chuẩn bị kỹ lưỡng.” Tống Hoành kéo lại nhi tử đang muốn tiến lên tranh cãi cùng Điện hạ, bước tới trước một bước, cung kính hành lễ, rồi hỏi: “Điện hạ đã có đối sách nào chưa?”
Thịnh Kỳ không vội đáp lời, hắn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía ánh lửa lập lòe nơi Dương Vu: “Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước rình rập phía sau. Kế tiếp chỉ cần đợi Tứ ca chính thức liên thủ cùng Dương Vu, rồi chúng ta sẽ diễn một hồi ‘bại trận’ thật đẹp mắt.”
Chứng cứ phải vô cùng xác thực mới có thể định tội, bằng không Thịnh Hằng sẽ lại thoát tội dễ dàng, như lời Thịnh Duệ đã viết trong thư.
Một hồi bại trận hiện tại chính là điều mà hắn cần, lại càng là điều mà Thịnh Hằng đang mong đợi.