Gia Thư thái phi mỉm cười: "Ngươi nói đúng, chúng ta tất nhiên phải sống cho tốt."
Nói đến hai từ cuối cùng, ngữ điệu của bà ấy mang theo vài phần kiên định.
"Có thời gian rảnh đến Vương phủ ngồi chơi." Gia Thư thái phi lại nói.
Khóe môi Đường Thư Nghi hơi nhếch lên, nói: "Vâng, vậy không làm phiền thái phi nữa."
Lời mời này đúng là quá tốt!
Hai người lại hàn huyên thêm vài câu, Đường Thư Nghi nhìn đoàn xa giá của Gia Thư thái phi bước vào viện mới dẫn Thúy Vân rời đi. Trong lòng đang suy nghĩ xem thời gian nào thích hợp để đến Vương phủ bái phỏng Gia Thư thái phi, dù sao người ta đã mời rồi.
Ai dô, hôm nay đúng là một ngày tốt lành.
Bên này, Gia Thư thái phi bước vào phòng nghỉ ngơi, một đám người nha hoàn bà tử thái giám rời đi, chỉ để lại một vị ma ma thân tín ở lại hầu hạ.
"Ta thấy khí sắc của Vĩnh Ninh Hầu phu nhân không tệ, có lẽ là đã nghĩ thông rồi." Gia Thư thái phi nhận lấy chén trà do ma ma đưa cho, nhấp một ngụm rồi nói.
Ma ma chuyển một chiếc ghế nhỏ đến ngồi bên người Gia Thư thái phi, nói: "Là mẫu thân, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân có ba hài tử, tự nhiên không thể cứ mãi đắm chìm trong đau khổ được."
Sau đó lại nhìn Gia Thư thái phi rồi nói: "Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nói rất đúng, vương gia ở bên kia chắc chắn cũng hy vọng ngài sống tốt."
Gia Thư thái phi hít sâu một hơi, rồi lại thở ra một hơi dài, sau đó kiên định nói: "Thù của nhi tử ta còn chưa báo xong, ta tất nhiên phải sống cho tốt."
Ma ma thở dài, muốn khuyên bà ấy vài câu, nhưng không biết nên khuyên như thế nào. Bây giờ thái phi đang dựa vào việc báo thù mà sống.
Đường Thư Nghi trong lòng vui vẻ, đến tiền viện dâng hương cho gia gia nãi nãi kiếp trước kiếp sau, cầu cho họ an khang hạnh phúc. Nàng cũng cầu chúc cho Đường Thư Nghi ở kiếp này và cả Tiêu Hoài, mong họ đều có một tương lai hạnh phúc.
Sau khi dâng hương, nàng rời khỏi Sùng Quang tự, trở về Thế An Uyển thì thấy Tiêu Ngọc Minh đã đợi sẵn ở đó. Vừa thấy nàng, hắn đã bật dậy, vì dùng lực quá mạnh nên đã động đến vết thương ở đầu gối, đau đến nỗi hắn phải nhăn mặt, nhe răng.
Chỉ là, đôi mắt hắn vẫn sáng rực hỏi: "Nương, hôm nay người đi dâng hương có thuận lợi không ạ?"
Hắn đoán rằng, Đường Thư Nghi tới Sùng Quang tự lần này, là để chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo.
Đường Thư Nghi đi đến ghế gấm ngồi xuống, phất tay ra hiệu cho nha hoàn và bà tử trong phòng lui ra ngoài, chỉ còn lại hai mẹ con. Sau đó, nàng hạ giọng dặn dò Tiêu Ngọc Minh một lần. Sau khi nghe xong, đôi mắt Tiêu Ngọc Minh càng sáng hơn, mang thêm vài phần sùng bái.
"Chỉ là, nếu đại ca người biết được thì phải làm sao ạ?" Tiêu Ngọc Minh hỏi.
Đường Thư Nghi ngồi thẳng dậy, nói: "Áp xe chỉ có thể loại bỏ khi ra tay tàn nhẫn, nếu không nó sẽ càng ngày càng thối rữa, đến lúc đó có khi còn mất mạng. Hắn không may, ta thay hắn trừ bỏ cái nhọt đó đi."
Nói đến cuối cùng, giọng nói của nàng lạnh lẽo dị thường. Tiêu Ngọc Minh nghe xong, nhịn không được mà cả người căng thẳng.
"Việc ta dặn con, con có làm được không?" Đường Thư Nghi hỏi.
Tiêu Ngọc Minh vội vàng bảo đảm: "Nương, người yên tâm, con nhất định sẽ làm được."
Đường Thư Nghi ừm một tiếng: "Hiện tại còn chưa thể để đại ca của con biết được."
Tiêu Ngọc Minh nghiêm túc gật đầu: "Con hiểu rồi, tin tức tuyệt đối sẽ không rò rỉ từ chỗ con."
Đường Thư Nghi hài lòng gật đầu: "Mau về dưỡng thương đi."
"Nương, con có thể mang theo vết thương để làm việc." Tiêu Ngọc Minh vô cùng tích cực. Lúc trước, làm những chuyện như thế này đều bị người khác nói là kẻ lắm chuyện, công tử bột. Bây giờ lại được gia trưởng giao phó nhiệm vụ, nghĩ thôi đã thấy thú vị.
Đường Thư Nghi muốn nói, nàng không có thói quen để người đang bị thương đi làm việc, nhưng nhìn vẻ hưng phấn của hắn, liền mặc kệ. Dù sao thì chuyện này cũng kết thúc càng sớm càng tốt.
Tiêu Ngọc Minh khập khiễng rời khỏi Thế An Uyển về sân viện của mình, nằm nghiêng trên giường, híp mắt suy nghĩ nên làm gì bây giờ. Một lát sau, hắn giơ tay gọi Nghiên Đài tới.
Nghiên Đài tiến đến bên cạnh hắn. Tiêu Ngọc Minh nói: "Đi thông báo cho Nghiêm Ngũ và Tề Nhị, ngày mai đến trại ngựa cỡi ngựa."
Nghiên Đài nhìn đầu gối của hắn, nhỏ giọng khuyên giải: "Nhị công tử, ngài mới vừa bị phạt xong, hiện tại vết thương còn chưa ổn đâu. Hơn nữa Nghiêm Ngũ công tử và Tề Nhị công tử không khéo cũng bị phạt đó."
Tiêu Ngọc Minh trừng mắt nhìn hắn, nhấc chân đá vào m.ô.n.g hắn một cái, lập tức đụng đến miệng vết thương khiến hắn đau đến nhăn mặt: "Sao lại nói nhảm nhiều như vậy, bảo ngươi đi thì cứ đi."
Nghiên Đài không còn cách nào khác, đành thành thật đi làm việc, trong miệng vẫn lẩm bẩm, lầm bầm nếu để Hầu phu nhân biết được thì phải làm sao bây giờ. Tiêu Ngọc Minh nghe thấy, lại chỉ về phía hắn rồi nói: "Lại lắm miệng nữa thì ta chuyển ngươi đi đấy, cho ngươi đi nhóm lửa."
Nghiên Đài xoay người hành lễ với hắn, nói một câu “nô tài biết sai rồi ” rồi đi làm việc. Chuyện này thường xuyên phát sinh, người trong phủ đều xem như không có gì. Bọn họ cũng biết tuy Nghiên Đài nhát gan lại còn khờ khạo nhưng lại được Nhị công tử tin tưởng nhất.
Bên này, Nghiên Đài đã rời khỏi phủ, đến phủ Nam Lăng bá, mò tới một góc tường nằm ở phía tây, nhấc tay ném một viên đá vào trong. Chỉ một lúc sau, một gã sai vặt từ sau tường viện ló ra. Thấy người đứng dưới chân tường là Nghiên Đài, hắn nói: “Công tử nhà ngươi bảo ngươi tới truyền tin sao?”
Nghiên Đài gật đầu, gã sai vặt thở dài nói: “Công tử nhà ta bị đánh, vẫn còn nằm trên giường kìa.”
Nghiên Đài đã sớm đoán được tình hình sẽ như thế này nhưng vẫn nói: “Công tử nhà ta hẹn Ngũ công tử ngày mai tới trại ngựa cưỡi ngựa.”
“Ai da, bây giờ đã là lúc nào rồi, còn đi cưỡi ngựa sao?” Gã sai vặt nói tới đây, sửng sốt chớp mắt hỏi: “Nhị công tử nhà các ngươi không bị phạt sao?”
Nghiên Đài thành thật nói: “Phạt quỳ từ đường cả đêm.”
“Vậy mà còn đi cưỡi ngựa?” Gã sai vặt nói.
Nghiên Đài cũng có chút không kiên nhẫn, hắn nói: “Ngươi mau đi truyền tin đi.”
Gã sai vặt lại thở dài, đi xuống. Một lúc sau hắn lại ló đầu ra khỏi bờ tường: “Công tử nhà ta nói ngày mai nhất định sẽ đến.”
Nghiên Đài nhận được hồi âm, lập tức xoay người đến Tề phủ, dừng chân bên cạnh một lỗ chó ngay chân tường, nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai thì quen đường quen lối chui vào trong.
Sau khi bò vào tới nơi thì men theo một con đường mòn tới trước một sân viện, đưa tay gõ cửa, chỉ một lúc sau cửa đã mở ra, gã sai vặt nhìn thấy Nghiên Đài thì hoảng sợ, vội vàng kéo người vào viện, sau đó đè thấp thanh âm nói: “Sao ngươi lại tới đây?”
Nghiên Đài nói rõ mục đích, gã sai vặt kinh ngạc há to miệng: “Công tử nhà ngươi không bị phạt à?”
“Bị phạt quỳ từ đường cả tối, công tử nhà ngươi đâu.” Nghiên Đài nói.
Kia gã sai vặt thở dài: “Đang trốn trong viện của lão phu nhân.”
Hôm đó, Tề Nhị và Tề Lương Sinh từ thư viện về phủ, vừa mới xuống xe hắn đã co chân chạy tới viện của Tề lão phu nhân, Tề Lương Sinh thấy thế vội vàng sai người đuổi theo. Nhưng Tề Nhị các khác đều không thông, nhưng riêng công phu chạy trốn này lại là số một, mười mấy gã sai vặt mà vẫn không đuổi kịp, để hắn lọt vào viện của Tề lão phu nhân.
Tề Lương Sinh tự mình đi bắt người, Tề lão phu nhân lập tức khóc lóc om sòm, nói muốn phạt tôn tử của bà ấy cũng được nhưng bà ấy cũng sẽ chịu phạt cùng tôn tử. Tề Lương Sinh nào dám phạt bà ấy, tức giận đến mức ném vỡ một cái ly trong viện Tề lão phu nhân.
Sau đó Tề Nhị vẫn luôn trốn trong viện của Tề lão phu nhân.
“Có lẽ ngày mai công tử nhà ta cũng chưa ra ngoài được đâu.” Gã sai vặt nói.
“Có đi hay không thì ngươi chỉ cần thông báo là được.” Nghiên Đài nói xong bèn rời đi, lại men theo đường mòn tới chỗ lỗ chó, rồi chui lỗ chó thoát ra ngoài.
Trở về phủ Vĩnh Ninh Hầu, vừa gặp Tiêu Ngọc Minh là hắn đã thuật lại toàn bộ sự việc, Tiêu Ngọc Minh rất chắc chắn nói: “Chờ xem, ngày mai bọn họ nhất định sẽ tới.”