Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 164

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Thôn trang Tây Sơn.

Trời đã chuyển sang đông giá, nông hộ khắp nơi đang bận rộn lên núi đốn củi để chuẩn bị đón một mùa đông giá rét. Trên con đường mòn lầy lội, người người vội vàng đi lại, thi thoảng dừng chân lại trò chuyện vài câu, hơi thở mỗi người phù ra như khói trắng mù mịt.

Liễu Bích Cầm nằm co ro trong một góc giường, trên người quấn vài tấm chăn dày cộp, khuôn mặt sa sắc đau đớn, nàng ta nhẹ giọng gọi nha hoàn bên cạnh: “Hồng Nhi, ngươi ra ngoài thăm xem Quan đại ta ̣u có còn than cảm hay không, trời hôm nay lạnh thấu xương quá.”

Hồng Nhi đã lạnh đến nỗi hai má ửng hồng, nàng ta lắp ba lắp bắp đáp lời: “Tiểu thư, hôm trước nô tỳ đã hỏi Quan đại ta ̣u rồi, bà ấy nói thôn trang này không dùng than cảm để sưởi ấm.”

“Không dùng than cảm sao?” Liễu Bích Cầm nghe vậy thì kinh hãi thốt lên: “Không có than cảm thì làm sao có thể vượt qua được mùa đông này đây? Chẳng lẽ chỉ có thể chờ đến chết vì lạnh?”

Nàng ta vừa nói, nước mắt đã tuôn rơi như chuỗi ngọc, thật là một cảnh tượng đáng thương đến nao lòng. Tiểu thư nhà nàng tuy không có châu báu lộng lẫy đeo trên người, nhưng vẻ đẹp đó cũng đủ khiến người ta cảm mến.

Thấy vậy, đôi mắt Hồng Nhi cũng đỏ hoe: “Tiểu thư, chúng ta phải mau nghĩ cách thôi, đâu thể cứ ở lại thôn trang này mãi như vậy được!”

Liễu Bích Cầm dùng chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt: “Thần ca ca chắc chắn sẽ nhanh chóng đến đón ta thôi.”

“Ôi, tiểu thư của ta ơi, sao ngài vẫn còn chưa chịu tỉnh ta ́o ra vậy?” Hồng Nhi ngồi xuống cạnh chiếc giường đất, nhìn Liễu Bích Cầm, rồi nhỏ giọng khuyên nhủ: “Nếu như Tiêu thế tử thật sự muốn đến đón ngài thì sao lại để đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì? Ta thấy hoặc là ngài bị Hầu phu nhân nhốt trong nhà không cho ra ngoài, hoặc là đã bị những mỹ hồ khác câu dẫn mất rồi.”

“Không đâu, Thần ca ca sẽ không như vậy.” Liễu Bích Cầm vẫn còn đinh ninh tin tưởng vào tình cảm mà Tiêu Ngọc Thần dành cho nàng.

“Dù sao đi nữa, Tiêu thế tử trong lòng vẫn luôn có ngài, nhưng còn Hầu phu nhân thì sao?” Nha hoàn Hồng Nhi nhíu mày nhớ lại cảnh tượng của Hầu phu nhân vào đêm hôm trước, đến bây giờ nàng ta vẫn còn cảm thấy kinh hoàng. Nàng ta tiếp lời: “Hầu phu nhân hung hãn và báo đạo như vậy, nếu sau này ngài vào Hầu phủ thì liệu có thể sống yên ổn được không?”

Liễu Bích Cầm nghe vậy cũng không khỏi nhớ lại cảnh tượng tối hôm đó, vẻ mặt của Đường Thư Nghi đã không cho nàng ta bất kỳ cơ hội nào để phản bác. Nàng ta chặt chẽ mím chặt đôi môi dưới, giọng nói phảng phất nỗi buồn bã: “Vậy phải làm sao bây giờ? Hiện ta ̣i chỉ có Thần ca ca mới có thể giúp được ta thôi.”

“Chỉ sợ điều đó cũng không chắc đâu.” Hồng Nhi lại tiến lại gần hơn, áp sát vào người Liễu Bích Cầm, giọng nói nhỏ dần: “Tiểu thư, nhan sắc của ngài xinh đẹp như vậy, có nam tử nào lại không yêu thương và trân trọng chứ? Nếu không có Tiêu thế tử thì chắc chắn cũng sẽ có người khác thôi mà.”

Liễu Bích Cầm nghe lời Hồng Nhi nói thì mặt càng đỏ hơn, hai bàn tay nàng ta giấu dưới tấm chăn thì nghiến chặt. Thực ra, từ khi phụ thân bị hạm hại cho đến nay, nàng ta luôn mang một nỗi sợ hãi khôn nguôi. Dù Tiêu Ngọc Thần đã cứu nàng ta ra khỏi khốn khó, dù Tiêu Ngọc Thần vẫn luôn đối xử với nàng ta như trước, nhưng nỗi sợ hãi đó vẫn không hề giảm bớt, thậm chí còn dâng lên cao hơn.

“Chúng ta còn dư lại bao nhiêu bạc vậy? Biết đâu chúng ta có thể mua được một ít than cảm.” Liễu Bích Cầm nói, cố gắng giải quyết trước mắt vấn đề này đã.

Nhưng Hồng Nhi lại lắc đầu, giọng nói mang theo sự tuyệt vọng: “Tiểu thư ơi, chúng ta chỉ còn lại đúng một lượng bạc thôi a.”

Liễu Bích Cầm nghe thấy vậy thì kinh hãi vô cùng: “Sao lại ít đến vậy?”

Hồng Nhi cũng rất đau khổ: “Tiểu thư, lúc trước ngài mua son phấn và thức ăn đều tốn rất nhiều bạc mà!”

Liễu Bích Cầm vốn được cẩm y ngọc thực từ bé, dù sau này cả nhà gặp biến cố, nàng ta ở trong lao mấy ngày thì đã được Tiêu Ngọc Thần cứu ra. Khi còn ở ngõ Mai Hoa, cuộc sống của nàng ta thậm chí còn tốt hơn lúc ở nhà. Sau đó đột nhiên bị đuổi đến thôn trang, nàng ta đương nhiên không quen, cứ vung tay tiêu xài phung phí. Nhưng hai mươi lượng bạc làm sao có thể chịu nổi sức mua như vậy?

“Vậy ngươi đi hỏi Quan phu nhân xem có cách nào giải quyết không?” Liễu Bích Cầm siết chặt tay, móng tay dài nhọn đã đ.â.m vào da thịt. Nàng ta thậm chí còn thấy hận Tiêu Ngọc Thần.

Nếu không thể bảo vệ nàng ta thì tại sao còn cứu nàng ta ra làm gì?

Phu thê nhà họ Quan tuy nhìn trung hậu thành thật nhưng trong lòng cũng biết tính toán. Hai người họ đang ngồi trên giường đất ấm áp dễ chịu, nói chuyện về con trai Quan Nghi Niên của họ đến Hầu phủ đọc sách với đại công tử.

Quan Hữu Căn rít thuốc lào sợi xoành xoạch, nghe Quan phu nhân lải nhải: “Sau này Nghi Niên nhà ta theo Tiêu thế tử đọc sách, nếu Tiêu thế tử biết chúng ta tính kế Liễu cô nương, có khi nào sẽ giận chó đánh mèo Nghi Niên nhà ta không?”

Quan Hữu Căn nhíu mày, trầm mặc hút thuốc, một lát sau mới nói: “Cũng không thể nói là tính kế nàng ta, không cắt đồ ăn thức uống, chỉ là nói mấy câu chuyện nhà thôi mà, cuối cùng làm thế nào không phải do nàng ta quyết định sao? Cứ làm theo lời Hầu phu nhân nói là được.”

Quan phu nhân kiên định mà ừ một tiếng. Theo bà ấy thấy thì Liễu cô nương này cũng là một cô nương tốt, lớn lên xinh đẹp lại còn biết đọc sách, gả cho một đại thương hộ ở huyện thành làm chính thê cũng được, tại sao lại một mực bám lấy thế tử Hầu phủ? Dù sao cũng phải làm thiếp, chuyện làm thiếp này, cho dù có làm thiếp cho nhà giàu có quyền thế thì cũng bằng làm chính thê của dân thường đâu.

Lúc này lại nghe tiếng gõ cửa, Quan phu nhân đi mở cửa, chỉ thấy Hồng Nhi đang đứng bên ngoài. Bà ấy cười nói: “Hồng Nhi cô nương, có chuyện gì sao?”

Hồng Nhi chà xát tay: “Quan phu nhân, phòng cô nương nhà ta quá lạnh, ngài xem có cách nào để sưởi ấm không ạ?”

“Nông gia bọn ta đều đốt giường đất.” Quan phu nhân vừa nói vừa bước ra cửa: “Không phải hai ngày trước ta đã nói với các ngươi rồi sao?”

Hồng Nhi hơi đỏ mặt, lúc ấy Quan phu nhân có nói nhưng Liễu Bích Cầm ghét bỏ giường đất quá dơ, hơn nữa chỉ thể nằm trên giường mới thấy ấm. Nàng ta muốn dùng than nên mới từ chối giường đất của Quan phu nhân.

Nhưng làm sao Hồng Nhi nói thật được, chỉ đành cười trừ: “Lúc đó không quá lạnh, không nghĩ tới mấy hôm nay lại lạnh thế này.”

Quan phu nhân đương nhiên biết nguyên nhân thật sự là gì nhưng cũng không vạch trần, theo Hồng Nhi đến phòng của Liễu Bích Cầm. Vừa đi vào đã cảm nhận được sự lạnh lẽo, bà ấy không tự chủ mà run rẩy cả người. Nhìn Liễu Bích Cầm đang bọc mình trong chăn kín mít, bà ấy nói: “Ai da, đáng thương a, một đại tiểu thư như ngươi sao phải chịu khổ như vậy.”

Một câu này của bà ấy đã khiến Liễu Bích Cầm vốn đang ủy khuất thương tâm lập tức rơi nước mắt.

Quan đại thẩm thấy thế bèn bước tới, ngồi ngay mép giường, thở dài nói: “Nông gia chúng ta đều là người thành thật, nếu có nói gì không vừa tai mong Liễu tiểu thư đừng để bụng.”

Liễu Bích Cầm dùng khăn lau nước mắt, nói: “Quan đại thẩm, người nói đi.”

Quan đại thẩm lại nặng nề thở dài, nhìn căn phòng trống trải, lộ ra vẻ xót thương, nói: “Ta cũng không biết tại sao các ngươi lại bị đưa đến thôn trang này, nhưng dù sao các ngươi cũng không thể ở đây cả đời được, đúng không? Người là tiểu thư đài các, từ nhỏ ăn mặc đều là thứ đắt đỏ quý giá, đến chỗ của chúng ta thật là không quen với sự khổ sở.”

Liễu Bích Cầm khóc không thành tiếng, thút tha thút thít hỏi Quan đại thẩm: “Quan... đại thẩm, trong khoảng thời gian này người và Quan đại ca có đến Hầu phủ không?”

Quan đại thẩm lắc đầu: “Bình thường nhà ta sẽ không đến Hầu phủ, chỉ chờ cuối năm lúc cần đối chiếu sổ sách thì phu quân nhà ta mới đến Hầu phủ một chuyến. Nhưng cũng chỉ là đối chiếu sổ sách với quản gia thôi, không gặp được chủ tử của Hầu phủ.”

“Vậy gần đây người có nghe chút tin tức gì của Thần... Tiêu thế tử không?” Liễu Bích Cầm vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi.

Quan đại thẩm lại lắc đầu, Liễu Bích Cầm tỏ rõ vẻ mất mát bi thương.

Quan đại thẩm làm vẻ mặt không đành lòng, lại nói: “Liễu tiểu thư, Hầu phủ nhiều quy củ, ngài cần gì phải... Dựa vào dung mạo và khí độ của ngài, đến đâu cũng sẽ có ngày lành mà.”

Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 164