Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 177

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tiêu Ngọc Minh thấy vậy cũng cúi đầu nhìn xuống. Khi ngẩng lên, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, nhưng Tiêu Ngọc Thần biết chắc hắn đang che giấu điều gì đó. Bấy giờ, hắn nói: "Đại ca, kịch hay ở phía dưới, huynh xem đi."

Tiêu Ngọc Thần chợt cảm thấy, tối nay có lẽ không chỉ đến xem vở kịch của Lương Kiến An, mà còn có những chuyện khác đang chờ đợi.

"Đại ca, huynh nhìn đi." Tiêu Ngọc Minh giục giã.

Tiêu Ngọc Thần cau mày, cúi đầu nhìn xuống. Xuyên qua lỗ hổng vuông vức của viên gạch, hắn có thể nhìn rõ khung cảnh bên trong căn phòng.

Trong phòng, mọi thứ được bài trí cực kỳ trang nhã. Một nữ tử ngồi trên đùi một nam tử, mỉm cười ngọt ngào đút thức ăn vào miệng chàng, còn nam tử kia thì cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.

Nữ tử đó, chính là Cầm muội muội, người mà hắn ngày đêm trông mong, người vì quyết định rời bỏ mà trái tim hắn đau như cắt.

Tiêu Ngọc Thần cảm thấy cả thế giới đều chìm vào tĩnh lặng, chỉ có hai bóng người bên dưới là còn tồn tại.

Trái tim hắn dường như quặn thắt, nhưng hắn lại như không cảm nhận được gì. Lúc này, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ: G.i.ế.t người, g.i.ế.t tên nam nhân kia. Hắn đột ngột đứng phắt dậy, muốn nhảy thẳng từ mái nhà xuống, nhưng lại bị người giữ lại.

"Đại ca, huynh định làm gì?" Hai tay Tiêu Ngọc Minh siết chặt bả vai Tiêu Ngọc Thần, hỏi gấp.

"Giết hắn, g.i.ế.c Mạnh Thành Thiên." Khoé mắt Tiêu Ngọc Thần như muốn nứt ra.

"Giết hắn, huynh liền phá hỏng kế hoạch của mẫu thân." Ánh mắt Tiêu Ngọc Minh nhìn chằm chằm vào Tiêu Ngọc Thần, lại nói: "Huynh không nhìn thấy sao? Nàng cầm muội muội của huynh là tự nguyện, nàng ta từ bỏ tình nghĩa chó má giữa hai người các ngươi, nàng ta chủ động hiến thân cho Mạnh Thành Thiên."

Hiện thực bị phá vỡ, m.á.u chảy đầm đìa, Tiêu Ngọc Thần chỉ cảm thấy trái tim mình như bị lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m vào, đau đớn không chịu nổi. Sau đó, hắn phun ra một ngụm m.á.u tươi.

Lúc Đường Thư Nghi thấy đại nhi tử được cõng về thì vô cùng bình tĩnh, nàng cũng đã đoán được kết quả sẽ như thế này. Tình cảm của đại nhi tử dành cho Liễu Bích Cầm sâu đậm bao nhiêu, nàng đã sớm biết từ lâu.

“Đặt lên giường đi.” Nàng nói với Tiêu Ngọc Minh đang cõng Tiêu Ngọc Thần.

Tiêu Ngọc Minh đi đến bên cạnh giường gỗ, Thúy Trúc, Thúy Vân vội vàng tiến lên hỗ trợ. Nhìn thấy khóe miệng dính m.á.u của Tiêu Ngọc Thần, hai người đều kinh ngạc. Đường Thư Nghi cũng nhìn thấy, không cần hỏi cũng đủ biết đã xảy ra chuyện gì.

Sắc mặt của nàng vẫn không hề có một tia gợn sóng, đi đến chỗ ghế dựa ngồi xuống rồi nói với Thúy Vân: “Gọi Triệu quản gia tới đây.”

Đêm nay xảy ra chuyện lớn, Triệu quản gia đã sớm ở bên ngoài chờ được gọi. Thúy Vân chỉ ra ngoài chốc lát thì người đã tới nơi. Đường Thư Nghi nói với hắn: “Truyền tin nữ nhi Liễu Bích Cầm của tội thần Liễu Ngọc Sơn đang ở trong nhà Lương Kiện An đến phủ Thái phó. Ngươi tự mình đi, không cần giấu giếm thân phận.” Nếu điều tra toàn bộ chuyện từ trước đến nay thì sẽ biết bọn họ tính kế Lương Kiện An, cho nên không cần phải giấu giếm.

“Vâng.”

Triệu quản gia không chậm trễ một giây phút nào, vừa ra khỏi Hầu phủ đã đi thẳng đến phủ Thái phó. Hiện tại là giờ Tuất hai khắc ( khoảng tám giờ tối), Thái phó hẳn là chưa nghỉ ngơi. Hắn nghĩ ngợi trong lòng xem lát nữa tới phủ Thái phó nên nói thế nào, xe ngựa phút chốc đã tới cửa phủ Thái phó.

Vì trên xe ngựa có ký hiệu của phủ Vĩnh Ninh Hầu, thị vệ canh cửa của phủ Thái phó cũng không xua đuổi, chỉ chắp tay hành lễ rồi hỏi Triệu quản gia tới có chuyện gì.

Triệu quản gia nghiêm túc nói: “Tại hạ là quản gia Triệu Giới của phủ Vĩnh Ninh Hầu, có chuyện quan trọng cần bẩm báo Thái phó, nhờ ngươi thông truyền giúp.” Hắn vừa nói vừa lấy ra bái thiếp của phủ Vĩnh Ninh Hầu. Thị vệ tiếp nhận bái thiếp xem kỹ, sau đó lại nghiêm túc đánh giá Triệu quản gia một phen rồi nói: “Ngài chờ một lát, ta lập tức thông truyền.”

Quản gia phủ Vĩnh Ninh Hầu hơn nửa đêm chạy tới đây tất nhiên là có chuyện lớn, thị vệ không dám trì hoãn, nhanh chóng chạy vào phủ, tìm quản gia của phủ Thái phó. Sau khi nói qua tình hình, quản gia phủ Thái phó cũng rất chú trọng, nhanh chóng mời Triệu quản gia vào phủ, tìm chỗ cho hắn ngồi uống trà, chờ hắn đi thông báo cho Thái phó.

Thái phó lúc này vẫn còn đang ở thư phòng thương nghị công tác với phụ tá, nghe quản gia có việc gấp cần thông báo, bèn đi đến tiểu đình cạnh thư phòng rồi triệu kiến hắn. Quản gia lặp lại tình huống một lần, Thái phó híp đôi mắt già nua, tay vuốt râu, trầm mặc chớp mắt nói: “Mời người tới đây đi.”

Lúc Tiêu Thành Côn và Tiêu Hoài còn tại thế, phủ Vĩnh Ninh Hầu và phủ Thái Phó cũng chẳng qua lại nhiều, Thái Phó thật không nghĩ ra hơn nửa đêm mà quản gia phủ Vĩnh Ninh Hầu lại chạy tới đây là vì chuyện gì. Nhưng ông ấy cảm thấy đây là chuyện lớn.

Một lúc sau, Triệu quản gia đã được quản gia của phủ Thái Phó đưa tới nơi. Nhìn thấy Thái Phó, hắn vội vàng hành lễ, nói: “Tiểu nhân quản gia Triệu Giới của phủ Vĩnh Ninh Hầu, nửa đêm viếng thăm, quấy rầy.”

Thái Phó nhàn nhạt ừ một tiếng, sau đó hỏi: “Chuyện gì?”

“Nữ nhi Liễu Bích Cầm của tội thần Liễu Ngọc Sơn chi đang trú trong một ngoại trạch của Lương Kiến An, cữu cữu của Nhị hoàng tử, tòa nhà kia nằm ở phố Dương Môn thành Đông.” Triệu quản gia nói.

Hắn nói xong, cả phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Thái Phó thờ ơ nhìn hắn, cho dù ánh mắt rất nhẹ nhưng Triệu quản gia vẫn cảm thấy vô cùng áp lực. Nhưng hắn vẫn giữ tư thế hơi khom lưng, bộ dáng cung kính, không hề có một chút hoảng loạn.

Qua một hồi lâu, Thái Phó nói: “Không phải nói nữ nhi Liễu gia bị đại công tử của phủ các ngươi giấu đi rồi sao?”

Triệu quản gia: “Đó là bị người ta vu hãm, kẻ vu khống đã tới xin lỗi đại công tử và phu nhân rồi.”

Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 177