“Ha hả!” Thái Phó cười hai tiếng, sau đó nói: “Các ngươi muốn trả thù kẻ khác nhưng lại muốn ta làm đao của các ngươi à!”
Triệu quản gia đối với lời này chỉ có thể trầm mặc chống đỡ.
Qua một hồi lâu, Thái Phó tiếp tục nói: “Là kế sách của Đường quốc công hay Vĩnh Ninh hầu phu nhân?”
Triệu quản gia: “Tiểu nhân không biết.”
“Được rồi, lão phu đã biết. Trở về nói với Hầu phu nhân nhà ngươi, lần này lão phu làm đao cho các ngươi một lần.” Thái Phó nói.
Triệu quản gia vẫn im lặng chống đỡ. Dựa vào tính tình không muốn chịu một chút thiệt thòi của Hầu phu nhân nhà bọn họ hiện nay, nàng sẽ không thừa nhận bản thân đang lợi dụng Thái Phó. Có lẽ nàng còn nghĩ bản thân đã tặng cho Thái Phó một phần đại lễ.
Thái Phó là ngoại công của Đại hoàng tử, ngày nào mà chẳng nghĩ cách kéo Nhị hoàng tử xuống ngựa.
“Vậy tiểu nhân cáo từ.” Triệu quản gia cung kính hành lễ, thấy Thái Phó vẫy tay, hắn lập tức lui ra ngoài.
Hắn vừa đi, Thái Phó đã lộ ra vẻ tươi cười, còn sung sướng cười ha ha hai tiếng. Nhị hoàng tử có nhà ngoại tốt thật!
Bên này Triệu quản gia đã về phủ Vĩnh Ninh Hầu, vừa nhìn thấy Đường Thư Nghi, hắn đã thuật lại tỉ mỉ chuyện xảy ra ở phủ Thái Phó. Đường Thư Nghi nghe Thái Phó nói sẽ làm đao cho bọn, bèn hừ một tiếng rồi nói: “Quả nhiên là cáo già, muốn chúng ta nhận ân tình của lão đây mà. Sao lão không nghĩ ta đã tặng cho lão một phần đại lễ chứ?”
Triệu quản gia: Quả nhiên là như thế.
Cho dù thế nào thì chuyện tiếp theo cũng không liên quan tới phủ Vĩnh Ninh Hầu bọn họ, bọn họ chỉ cần xem diễn là được. Chuyện quan trọng bây giờ là đại công tử nhà bọn họ bị thương rồi.
Bảo Triệu quản gia trở về nghỉ ngơi, Đường Thư Nghi quay về tiểu hoa thính nàng hay ngồi ngây ngốc, lúc này Tiêu Ngọc Thần đã tỉnh, ngồi trên giường gỗ cúi đầu trầm mặc như một tượng đá được điêu khắc.
Đường Thư Nghi cũng trầm mặc đi đến cạnh giường gỗ, ngồi xuống. Nàng cho Tiêu Ngọc Thần thời gian để tự mình suy nghĩ. Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu cũng ngồi bên cạnh, không dám lên tiếng. Trong phòng chỉ có không khí tĩnh lặng bao trùm.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Ngọc Thần khẽ cử động. Hắn chậm ra ̃i ngẩng đầu, nhìn Đường Thư Nghi rồi hỏi: “Mẫu thân, ta ̣i sao vậy? Con đã tính để nàng đi rồi, ta ̣i sao ngài lại muốn... nàng ấy sẽ chết mất.”
Đường Thư Nghi nhìn đôi mắt vô hồn của hắn lấm tấm lệ, trong lòng cũng dâng lên một cảm giác khó chịu. Nhưng khi nàng mở lời, ngữ khí lại bình tĩnh một cách đáng sợ: “Thực ra đây cũng là một bài kiểm tra. Nếu nàng ta vượt qua, ta sẽ cho nàng ta một tương lai không lo cơm áo gạo tiền. Tiếc thay, nàng ta đã không vượt qua được.”
“Vì sao?” Tiêu Ngọc Thần lại hỏi.
“Vì sao ta phải kiểm tra nàng ta, đúng không?” Đường Thư Nghi thấy Tiêu Ngọc Thần gật đầu, nàng tiếp tục: “Con quên mất mình đã làm gì rồi sao? Chuyện con chứa chấp một nữ nhi của tội thần, tai họa lớn nhất chính là nàng ta. Con đối với nàng ta tình thâm ý nặng, nếu nàng ta cũng như vậy với con, làm gì cũng nghĩ đến việc bảo vệ con, không làm bất cứ điều gì khiến con tổn thương dù chỉ một chút, như vậy ta mới có thể yên tâm giao nàng ta cho con. Cho nàng ta một đời cơm áo không lo, có gì mà không được chứ. Nhưng nàng ta lại không như vậy, chỉ một chút gian nan nhỏ bé cũng khiến nàng ta đánh mất lòng tin dành cho con, một dụ hoặc nho nhỏ cũng khiến nàng ta ruồng bỏ tình cảm giữa hai người. Con nói xem, một người như nàng ta, nếu sau này bị người khác lợi dụng, có vì bảo vệ bản thân mà quay sang đ.â.m cho con một d.a.o không? Con dám đánh cược chuyện này, nhưng ta thì không.”
Trong phòng lại chìm vào im lặng đến đáng sợ. Tiêu Ngọc Thần tự hỏi, nếu có người dùng tính mạng uy h.i.ế.p hắn, ép hắn phải g.i.ế.c Liễu Bích Cầm, liệu hắn có làm không? Hắn sẽ không, hắn thà c.h.ế.t chứ không bao giờ làm tổn thương nàng dù chỉ một sợi tóc. Nhưng nàng thì có làm vậy không?
Sự thật đã chứng minh. Chỉ mấy tháng không gửi tin tức, không đến gặp mặt, nàng đã ngã vào vòng tay ôm ấp của kẻ khác.
“Mẫu thân... mẫu thân, tại sao nàng lại làm vậy? Con chưa bao giờ nghĩ tới chuyện làm tổn thương nàng, cho dù đưa nàng đi cũng là chuyện bất đắc dĩ, nhưng tại sao nàng lại làm như vậy?”
Tiêu Ngọc Thần nức nở không thành tiếng, hắn nắm lấy tay Đường Thư Nghi, khóc đến tê tâm liệt phế: “Mẫu thân, nhi tử khó chịu, nhi tử thật khó chịu...”
Đường Thư Nghi thấy đại nhi tử của mình khóc nức nở như một đứa trẻ, lại còn kéo nàng nói mình khó chịu, cũng không nhịn được mà cay cay khóe mắt. Nàng vỗ nhẹ lưng hắn, nói: “Đó là nhân tính. Bình thường ngươi tốt ta tốt, mọi người đều tốt, con yêu nàng ta, nàng ta cũng yêu con, các con có thể viên mãn cả đời. Nhưng lúc gặp nguy nan, bản tính thật sự của con người mới lộ ra. Người ta đều ích kỷ, lúc gặp nguy chỉ nghĩ cho bản thân đầu tiên cũng là chuyện thường tình. Nhưng người có tình nghĩa sẽ không vì bản thân mà liên lụy hay tổn thương người khác, còn loại người vô tình vô nghĩa sẽ không hề cố kỵ điều gì, chỉ cần bản thân mình tốt thì sẽ không quản đến chuyện người khác có tổn thương hay không. Liễu Bích Cầm đối với con có tình không? Hẳn là có, nhưng chắc chắn là không nhiều. Bằng không nàng ta sẽ không dễ dàng đánh mất tín nhiệm dành cho con như vậy, cũng sẽ không có chuyện không màng đến an nguy của con, ủy thân cho Mạnh Thành Thiên. Chẳng lẽ nàng ta không biết tỷ phu của Mạnh Thành Thiên là Lương Kiến An sao? Không biết Lương gia là kẻ thù của nhà ta sao? Nàng ta không nghĩ tới sau này Lương gia sẽ lấy nàng ta làm đao để tổn thương con sao?”
Tiếng khóc của Tiêu Ngọc Thần dần dần nhỏ lại, Đường Thư Nghi lại nói: “Tình yêu nam nữ, tình thân gia đình, trách nhiệm trưởng tử, quan lộ tương lai, hưng suy gia tộc, cái nào nặng cái nào nhẹ, con suy nghĩ cho kỹ đi.”
“Trường Minh Trường Phong.” Đường Thư Nghi nói vọng ra ngoài, Trường Minh và Trường Phong vội vàng vén mành tiến vào.
“Đỡ chủ tử các ngươi về nghỉ ngơi.” Đường Thư Nghi đứng lên, nhìn Tiêu Ngọc Thần đang ngồi trên giường gỗ, lại nói: “Cho con thời gian ba ngày, ba ngày sau, ta hy vọng con sẽ là một thế tử đủ tư cách của phủ Vĩnh Ninh Hầu.”
Trường Minh và Trường Phong vội vàng tiến lên đỡ Tiêu Ngọc Thần xuống giường, Thúy Trúc và Thúy Vân một người khoác áo choàng cho hắn, một người mang giày cho hắn. Thu thập xong, Trường Minh và Trường Phong đỡ người đi ra ngoài. Liễn kiệu đã đợi sẵn bên ngoài, Trường Minh và Trường Phong đưa người lên kiệu, một đám người nhanh chóng trở về Thanh Phong Uyển.