Về sau, Liễu Ngọc Sơn tham ô quân lương, Liễu gia bị tịch biên tài sản, Liễu Bích Cầm cũng bị bán đi. Ta lại nhen nhóm hy vọng. Nhưng ở Thượng Kinh này có quá nhiều khuê tú ái mộ Tiêu Ngọc Thần, ngay cả muội muội của ta đối với hắn cũng là ngày nhớ đêm mong.
May mắn thay, ngoại bà của ta là hảo bằng hữu của Lão phu nhân phủ Vĩnh Ninh Hầu, ta mới có thể đính hôn rồi thành thân với Tiêu Ngọc Thần. Ta biết Tiêu Ngọc Thần thích Liễu Bích Cầm, nhưng lại cho rằng Liễu Bích Cầm đã bị bán đi. Sau khi thành thân, ta và Tiêu Ngọc Thần sớm chiều ở chung, chắc chắn sẽ có được tình yêu của hắn.
Nhưng ta không ngờ, Liễu Bích Cầm căn bản không bị bán đi mà lại được Tiêu Ngọc Thần giấu ở Ngõ Mai Hoa. Ta chỉ biết chuyện này sau khi thành thân.
Sau khi biết chuyện, ta cũng náo loạn một trận. Nhưng Tiêu Ngọc Thần đã nói Liễu Bích Cầm cũng chỉ là một tiểu thiếp, vĩnh viễn không lay động được vị trí chính thê của ta. Bà mối của ta nói, nếu đã biết thì cũng rước Liễu Bích Cầm vào phủ đi, để dưới mí mắt càng dễ dàng dày vò.
Ta cũng nghĩ vậy nên mới rước Liễu Bích Cầm về phủ, nhưng tháng ngày của ta lại càng thêm khổ sở.
Dày vò Liễu Bích Cầm? Nàng ta là trái tim của Tiêu Ngọc Thần, làm sao ta có thể dày vò? Ta chỉ cần nói một câu khó nghe với Liễu Bích Cầm thì tiện nhân đó đã đi cáo trạng với Tiêu Ngọc Thần. Chuyện nhỏ thì Tiêu Ngọc Thần sẽ không trách cứ, nhưng lại càng lạnh nhạt với ta.
Ta và Liễu Bích Cầm ở hậu viện Hầu phủ đấu trí đấu dũng. Tiêu Ngọc Thần bề ngoài vẫn luôn cho ta sự tôn quý của một Hầu phu nhân: cho ta quyền quản gia, mỗi tháng thời gian nghỉ ngơi ở chỗ ta cũng giống Liễu Bích Cầm, chỉ cần mua cho Liễu Bích Cầm thứ gì thì ta cũng sẽ có.
Nhưng có thiếp thất nhà nào lại được hưởng đãi ngộ như chính thất?
Hơn nữa, lúc Tiêu Ngọc Thần ở bên cạnh ta thì vẫn luôn lãnh đạm, nhưng ở cạnh Liễu Bích Cầm lại tình nồng ý mật. Tiện nhân Liễu Bích Cầm kia trước mặt Tiêu Ngọc Thần thì giả vờ tỏ vẻ, sau lưng lại châm chọc nói mỉa ta, nói ta có là chính thất thì sao, vĩnh viễn không có được tình yêu của Tiêu Ngọc Thần.
Không được Tiêu Ngọc Thần yêu thương vĩnh viễn là nỗi đau của ta.
Chuyện đáng hận hơn là tiện nhân Liễu Bích Cầm kia lại hại ta sinh non, Tiêu Ngọc Thần lại bảo vệ Liễu Bích Cầm, nói không có chứng cứ thì đều là ta tự phỏng đoán. Tiện nhân Liễu Bích Cầm thủ đoạn cao minh, sao có thể lưu lại chứng cứ?
Kiếp trước, khi Ngô Tĩnh Vân thành thân với Tiêu Ngọc Thần, nàng ta chưa từng có lấy một ngày yên vui. Nàng ta hận Liễu Bích Cầm vì luôn chiếm cứ trái tim Tiêu Ngọc Thần, hận ả hại nàng ta sinh non, khiến nhi tử của nàng ta ốm yếu bệnh tật. Nàng ta càng hận Tiêu Ngọc Thần lạnh nhạt và ngu muội. Chính hai kẻ đó đã hại c.h.ế.t nàng ta. Đời này, nàng ta nhất định sẽ không để họ yên thân.
Ngô Tĩnh Vân lau nước mắt, cười lạnh. Hiện tại, tiện nhân Liễu Bích Cầm kia hẳn còn đang ở Ngõ Mai Hoa. Chuyện chứa chấp nữ nhi tội thần bại lộ, dù Tiêu Ngọc Thần có phủ Hầu và Quốc công phủ che chở thì cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ, không chừng vị trí thế tử cũng khó giữ. Tiện nhân Liễu Bích Cầm kia càng không cần phải nói, nhưng nàng ta cũng không để ả c.h.ế.t như vậy, nàng ta sẽ để ả sống, sống không bằng chết.
Ngô Tĩnh Vân thở dài một hơi. Nghĩ đến sau này hai người kia đều không yên ổn, nàng ta vô cùng vui sướng. Mọi chuyện nên làm sớm kẻo muộn, ngày mai nàng ta sẽ động thủ. Nhưng nàng ta vẫn cần nghĩ cho kỹ, nên tiết lộ tin tức Tiêu Ngọc Thần chứa chấp nữ nhi tội thần cho ai mới tốt? Nhà mẹ đẻ Lương quý phi không đội trời chung với phủ Vĩnh Ninh Hầu, Hộ bộ Thượng thư Tề Lương Sinh có xích mích với Vĩnh Ninh Hầu đã mất... còn có kế mẫu mặt người dạ thú, hai muội muội kệch cỡm, tất cả đừng mong được hưởng ngày lành!