Sáng sớm cuối thu, tiết trời se se lạnh nhưng ổ chăn vẫn rất ấm áp. Đường Thư Nghi bọc chăn ngủ ngon lành. Đột nhiên, nàng nghe Thúy Vân khẽ gọi: “Phu nhân nên dậy rồi, hai vị di nương tới thỉnh an.”
Đường Thư Nghi vừa tỉnh ngủ lập tức ngây người, di nương? Di nương gì? Nàng gãi đầu, lục lọi thông tin trong đại não mới biết được Vĩnh Ninh Hầu Tiêu Hoài đã mất kia có hai tiểu thiếp, đều nạp ở biên cương. Hai vị di nương này không có hài tử, sau khi Tiêu Hoài c.h.ế.t trận thì được đưa về đây.
“Giờ nào rồi?” Đường Thư Nghi hỏi.
Thúy Vân ở bên ngoài nhẹ giọng đáp: “Giờ Mẹo.”
Đường Thư Nghi tính toán thời gian, vậy là sáu giờ rồi, bèn đứng dậy xuống giường. Sau đó lại thấy mấy nha hoàn vào trong, đều là những người hầu hạ lúc sáng sớm. Đường Thư Nghi sửng sốt chớp mắt, lại một lần nữa ý thức sâu sắc chuyện nàng bây giờ là một phu nhân hào môn.
Vừa bước vào tịnh thất, một nha hoàn đã đưa đến chiếc bàn chải đánh răng đã thoa sẵn bột, nàng chợt nhận ra trước đây mình đã lầm khi cho rằng người xưa chỉ súc miệng bằng nước muối. Hóa ra, người xưa cũng đã biết đánh răng, bàn chải thì làm từ gỗ tốt, lông bàn chải từ lông động vật, còn bột đánh răng thì được chế biến từ những dược liệu quý giá. Hương vị cũng không tệ chút nào.
Sau khi rửa mặt xong, trở về phòng ngủ, Đường Thư Nghi thấy hai vị di nương thanh lệ đang quỳ hành lễ. Nàng ngồi vào bàn trang điểm, bảo hai vị di nương lui ra, để nha hoàn hầu hạ. Thấy hai người còn ngập ngừng, Đường Thư Nghi ôn tồn nói: “Ta không muốn phiền phức như vậy.”
Hai vị di nương thấy nàng không còn muốn nói thêm, liền hành lễ rồi rời đi. Đường Thư Nghi sai nha hoàn tiếp tục chải đầu trang điểm cho mình. Nàng không có tâm trí để đối phó với hai vị di nương này, huống chi là người trượng phu đã trở thành quỷ kia, nàng còn chưa từng gặp mặt, tự nhiên cũng không có tình cảm gì. Hơn nữa, chuyện Tiêu Ngọc Thần vẫn còn đè nặng trong lòng, nàng không còn sức để ứng phó với người khác.
Chải đầu trang điểm xong, Thúy Trúc hỏi hôm nay mặc y phục gì. Đường Thư Nghi nhìn tủ y phục, cái nào cũng lộng lẫy kiều diễm, không tìm thấy bộ nào giản dị trang nhã. Nàng tùy ý chỉ vào một bộ màu vàng pha xanh lục, dặn Thúy Trúc nhớ kêu người may thêm mấy bộ tương tự.
Trong lúc Thúy Trúc giúp nàng thay y phục, Đường Thư Nghi hỏi thăm tình hình của Tiết Cát. Thúy Trúc trả lời: "Lão thái gia tam phòng phủ Võ Dương bá là con thiếp thất, lúc phân gia cũng đã dọn ra ngoài. Lão thái gia tam phòng sinh được bốn nhi tử, hai đích tử, hai thứ tử. Tiết Cát là nhi tử của tứ lão gia và thiếp thất, cũng là con vợ lẽ."
Đường Thư Nghi hơi sững sờ, thầm nghĩ: “Cha của cha của cha của ta lại là thiếp thất của con vợ lẽ của con vợ lẽ.”
Thúy Trúc nói tiếp: “ Nhưng quan hệ của Tiết Cát và phủ Võ Dương bá vẫn còn trong vòng năm đời, cũng coi như là người phủ Võ Dương bá. Nghe nói di nương của Tiết Cát rất được sủng ái, hắn ta lại biết luồn cúi, tuy văn không được võ không xong nhưng lại nhờ vào quan hệ có được chức quan Thất phẩm, là chủ sự của Hình bộ Thục Tội Xứ.”
Phu nhân của hắn ta là thứ nữ nhà huynh trưởng của Hình bộ Thị lang Trương đại nhân. Hắn ta có một nhi một nữ, đều do chính thất sinh. Nhi tử mười tuổi, nữ nhi tám tuổi, đều đang đọc sách ở tộc học phủ Võ Dương bá.”
“Tiết Cát có thói xấu nào không?” Đường Thư Nghi hỏi.
Thúy Vân suy ngẫm rồi nói: “Ngoài việc thích luồn cúi thì không nghe có chuyện gì khác.”
“Đường Thư Nghi ừ một tiếng: “Phái người đi mời chưa?”
“Sáng sớm Trường Minh đã đi rồi.” Thúy Vân đáp.
“Bảo đại công tử rời khỏi từ đường đi, không thể để khách nhân tới mà thấy hắn quỳ ở đó.” Tuy Đường Thư Nghi nói vậy nhưng nàng vẫn cảm thấy thời gian Tiêu Ngọc Thần quỳ quá ngắn, hay là chờ Tiết Cát đi rồi bắt hắn quỳ tiếp?