Thư phòng rộng rãi, sáng sủa. Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh đã bắt đầu cầm bút viết chữ, nhưng Tiêu Ngọc Châu vẫn ngồi đó khóc, khóc mãi khiến hai người kia đau đầu.
"Muội đừng có gào nữa được không?" Tiêu Ngọc Minh buông bút, giọng đầy phiền não: "Muội khóc thì được gì chứ? Một mâm đồ ăn lớn như vậy, muội ăn có hết đâu, ta ăn mấy miếng thì có gì?"
"Huynh kéo tóc ta, sao ta lại có thể cho huynh ăn đồ ăn của ta chứ?" Tiêu Ngọc Châu dùng tay lau nước mắt. Vì trên tay vẫn còn dính nước rau củ nên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng giờ đây biến thành mặt mèo lem luốc.
Tiêu Ngọc Minh không ngờ con bé không cho mình ăn là vì mình kéo tóc nó, nhất thời cạn lời, chỉ đành nói: "Ta chỉ nghịch một chút thôi mà."
Tiêu Ngọc Châu trừng to đôi mắt đỏ hoe, giọng nức nở: "Đó là nghịch sao? Búi tóc của ta bị huynh làm lệch rồi."
Tiêu Ngọc Minh sờ mũi. Lúc ấy, hắn thấy búi tóc của tiểu nha đầu trông đáng yêu nên mới nghịch một chút. Ai ngờ nha đầu lại tức giận, coi như hắn sai trái: "Được rồi, ta mua cái kẹp tóc cho muội, có được không? Đừng khóc nữa."
"Ta không cần kẹp tóc của huynh, huynh thay ta chép 'Đệ tử quy' ba lần là được." Tiêu Ngọc Châu hừ một tiếng. Dựa vào ánh mắt của hắn, thứ hắn mua chắc chắn rất khó coi.
"Không được." Tiêu Ngọc Minh lập tức cự tuyệt. Hắn vốn là người không thể ngồi yên, việc chép 'Đệ tử quy' năm lần đã gần như lấy mạng hắn rồi, huống chi là thêm ba lần nữa.
"Được rồi." Lúc này, Tiêu Ngọc Thần lên tiếng: "Ngọc Châu chép hai lần, Ngọc Minh sáu lần, ta bảy lần."
Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh liếc nhìn nhau, đồng thanh nói với Tiêu Ngọc Thần: "Cảm tạ đại ca."
Tiêu Ngọc Thần xua tay: "Mau viết đi."
Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu đều cầm bút bắt đầu viết chữ, trong phòng lập tức yên tĩnh. Nếu như không thấy nước rau củ dính trên người bọn họ, ai thấy cảnh này đều sẽ cho rằng đây là hình ảnh huynh muội khắc khổ dụng công.
Thúy Trúc lắng nghe động tĩnh bên trong rồi trở về bẩm báo cho Đường Thư Nghi. Đường Thư Nghi nghe xong, trong lòng cũng nguôi giận một chút: “Xem ra Ngọc Thần cũng có chút tiến bộ.”
“Công tử tiểu thư còn nhỏ tuổi, phu nhân chậm rãi dạy dỗ là được.” Thúy Vân nhẹ giọng khuyên nhủ, Thúy Trúc ở bên cạnh cười hì hì nói: “Phu nhân lợi hại như vậy, nhất định có thể dạy dỗ ra tiểu thư công tử ưu tú nhất Thượng Kinh.”
Đường Thư Nghi bị nàng ấy chọc cười: “Ngươi chỉ biết nói lời đường mật.”
Chủ tớ ba người đều nở nụ cười, sau đó Đường Thư Nghi bắt đầu nghĩ đến vấn đề giáo dục Tiêu Ngọc Châu. Hài tử tám tuổi vẫn chưa định hình nhân sinh quan và giá trị quan, bây giờ bắt đầu dạy dỗ cũng không muộn.
Chỉ là phải dạy thế nào?
Tiêu Ngọc Thần còn có năng lực suy xét, giảng đạo lý cho hắn hắn vẫn hiểu, rèn giũa một chút là có thể chỉnh đốn được. Nhưng Tiêu Ngọc Châu mới tám tuổi, nàng chưa từng chăm sóc nuôi dạy hài tử nhỏ tuổi như vậy. Còn có Tiêu Ngọc Minh, là đứa trẻ vô tri vô giác, đến cả thân muội muội cũng dám động thủ.
Nhất thời không nghĩ ra biện pháp nên đành gác sang một bên.
Bên này nàng đang suy nghĩ làm sao để giáo dục hài tử thì bên Ngõ Mai Hoa bây giờ đang rất náo nhiệt.
Một bà lão mập mạp khuôn mặt trắng trẻo đang gân cổ gào to: “Chuyện này thật quá vô pháp vô thiên, ban ngày ban mặt mà dám phá nhà chủ nhân ta, các vị hàng xóm láng giềng, mọi người đều phải làm chứng…”
Bà ta hô to gọi nhỏ như thế đã khiến không ít người vây quanh, còn có người đứng ngoài cửa nhìn vào bên trong, chỉ thấy hòn non bộ, xích đu trong sân đều bị đạp đổ, hai cánh cửa phòng cũng bị phá hỏng…
“Có chuyện gì vậy?”
“Ngươi không thấy sao?”
“Không thấy, ngươi biết là ai làm không?”
“Thấy, nhưng không thể nói.”
…
Người vây quanh trước cửa nhà bắt đầu bàn tán sôi nổi, bà lão kia thấy đã đạt được kết quả như mong đợi, bèn khóa cửa nhà rồi rời đi. Sau nửa canh giờ, Kinh Triệu Doãn Đặng Quý Đồng nhận được đơn kiện của phủ Vĩnh Ninh Hầu, kiện Lương nhị gia Lương Kiện An xâm nhập nhà dân.
Đặng Quý Đồng xem xong đơn kiện chỉ cảm thấy đau đầu, Kinh Triệu Doãn Thượng Kinh như hắn thật không dễ dàng gì, ở đây quyền quý tụ hội, đắc tội người nào cũng không được.
Giống hiện tại, Vĩnh Ninh Hầu là tước vị Nhất phẩm, cho dù Vĩnh Ninh Hầu đã mất nhưng Vĩnh Ninh Hầu phu nhân cũng là Nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân, một quan Ngũ phẩm như hắn sao có thể đắc tội? Còn Lương phủ, là nhà mẹ đẻ của Quý phi, cũng không đắc tội được!