Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 32

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên hắn đụng phải loại chuyện mấy nhà quyền quý gây sự với nhau, vẫn xem như có chút kinh nghiệm. Hắn cầm đơn kiện ngồi kiệu đến Lương phủ.

Lúc này tại Lương phủ, Lương nhị gia đang nghe thuộc hạ báo cáo tình huống.

“Năm đó Liễu Ngọc Sơn bị c.h.é.m đầu, sau ba ngày toàn bộ nữ quyến Liễu đều bị bán đi. Nô tài cho người tra xét ghi chép bán người lúc đó, lại không thấy tên Liễu Bích Cầm, đi hỏi mới biết Liễu Bích Cầm đã bệnh c.h.ế.t trong đại lao.”

“Chết vì bệnh ư?” Lương Nhị Gia không tin: “Sao lại trùng hợp đến vậy?”

“Nô tài cũng thấy lạ nên mới tra thêm ghi chép liên quan. Trong đó có ghi, sau khi Liễu Bích Cầm chết, t.h.i t.h.ể đã bị chủ sự Thục Tội Xứ Tiết Cát và lao đầu Phan Sơn mang tới bãi tha ma.”

Lương Nhị Gia lẩm bẩm hai cái tên Tiết Cát và Phan Sơn. Thủ hạ của hắn nghe vậy lại nói: “Tiết Cát xuất thân từ dòng phụ của phủ Võ Dương Bá. Phan Sơn hiện tại chỉ có một thân một mình. Nô tài đi tìm Tiết Cát hỏi thăm tình huống, hắn một mực khẳng định Liễu Bích Cầm đã chết, bị hắn ném tới bãi tha ma. Còn về phần Phan Sơn, nô tài không tìm được. Nghe đâu hắn ta nợ cờ b.ạ.c rất nhiều nên dạo này đang đi đâu đó trốn nợ.”

“Hừ!” Lương Nhị Gia cười lạnh: “Làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy, Phan Sơn trốn nợ cờ bạc.”

“Nếu không tìm được Phan Sơn, nô tài sẽ thử thăm dò Tiết Cát xem sao.” Thủ hạ kia nói.

“Ngươi có thể dùng bạc đút lót, nói không được thì dùng vũ lực, nhưng đừng để lại bất kỳ sơ hở nào.” Lương Nhị Gia thầm nghĩ, không ngờ phủ Vĩnh Ninh Hầu lại có thể giải quyết mọi chuyện sạch sẽ đến vậy.

Thủ hạ vừa mới đi được một lúc thì quản gia vào báo rằng Kinh Triệu Doãn Đặng Quý Đồng đã tới. Lương Nhị Gia nghe xong thì nhíu mày, sai người mời Kinh Triệu Doãn Đặng Quý Đồng vào trong.

Đặng Quý Đồng thấy Lương Nhị Gia thì cười nói vài câu thăm hỏi thông thường rồi đưa đơn kiện của phủ Vĩnh Ninh Hầu qua cho hắn ta. Lương Nhị Gia xem xong thì tức giận xé nát lá đơn: “Phủ Vĩnh Ninh Hầu vu cáo!”

Hắn ta không ngờ mới chỉ như vậy mà phủ Vĩnh Ninh Hầu đã chạy tới chỗ Kinh Triệu Doãn để tố cáo mình. Đây là ý của Vĩnh Ninh Hầu phu nhân hay là của Đường quốc công?

Đặng Quý Đồng cười ha hả: “Phủ Vĩnh Ninh Hầu có nhân chứng, cũng có vật chứng.”

“Nhà ta một nô tài chạy trốn, lại còn trốn vào cái nhà kia.” Lương Nhị Gia lúc này đã bình tĩnh lại, nói ra lý do thoái thác đã chuẩn bị từ trước.

Đặng Quý Đồng lại cười: “Ai nha, thì ra là hiểu lầm a. Hay là ngài tới phủ Vĩnh Ninh Hầu nói rõ ràng rồi bồi thường đi, ta tin Vĩnh Ninh Hầu phu nhân cũng sẽ không làm khó dễ đâu.”

“Bồi thường cái gì?” Lương Nhị Gia kinh ngạc hỏi, bọn họ không hề động vào bất cứ thứ gì trong nhà đó.

Đặng Quý Đồng lấy ra một danh sách rồi nói: “Chính là hòn non bộ bị đạp đổ kia. Hòn non bộ đó được vận chuyển từ núi Phổ Đà về, mỗi một hòn đá đều đã được cao tăng Phổ Đà Tự khai quang. Còn có mấy con cá đã chết, đó là cá Xích Lân, vô cùng quý giá. Thêm vào đó là một số gia cụ bằng gỗ nữa. Tổng giá trị lên đến ba vạn lượng bạc trắng.”

“Đánh rắm, ba vạn lượng? Đường Thư Nghi, nàng sao không bay lên trời luôn đi?” Lương Nhị Phu nhân hùng hổ đi đến.

Bà ta vốn định tới hỏi Lương Nhị Gia đã điều tra chuyện của Liễu Bích Cầm tới đâu rồi. Vừa mới tới cửa thư phòng thì mới biết Lương Nhị Gia đang tiếp khách, thấy không tiện vào trong nên bà ta mới đứng chờ bên ngoài, đồng thời nghe lén cuộc nói chuyện.

Nghe tới đoạn phủ Vĩnh Ninh Hầu tố cáo bọn họ, còn đòi bồi thường ba vạn lượng thì bà ta không nhịn được nữa nên mới xông thẳng vào trong.

Lương Nhị Gia cảm thấy thật mất mặt, nữ nhân lại dám xen vào chuyện của nam nhân, truyền ra ngoài thì sẽ bị người ta bàn tán thế nào đây. Nhưng còn có người ngoài nên hắn ta không tiện phát tác, chỉ có thể chờ tiễn Đặng Quý Đồng đi rồi nói.

Đặng Quý Đồng cũng biết bản thân không tiện ở lại nên mỉm cười cáo từ. Trong phòng chỉ còn lại phu thê hai người. Lương nhị phu nhân hoàn toàn không cố kỵ gì nữa, hừ một tiếng nói: “Ba vạn lượng, Đường Thư Nghi nghĩ hay thật, một văn tiền cũng không có đâu.”

“Không bồi thường thì nàng ta có rút đơn kiện không?” Lương nhị gia cũng không muốn bồi thường, ba vạn lượng cũng không phải là con số nhỏ. Nhưng rõ ràng phủ Vĩnh Ninh hầu có chuẩn bị mới đến.

“Không rút đơn kiện thì báo cho Quý phi, nói cho Hoàng Thượng, xem nàng ta có rút đơn hay không!” Lương nhị phu nhân không hề sợ hãi, nhà bọn họ có một sủng phi, còn có hoàng tử, sợ cái gì?

Lương nhị gia cũng không muốn bồi thường, bồi thường chứng tỏ nhà họ đang nhận thua phủ Vĩnh Ninh hầu. Hắn ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Để nàng ta yên mấy ngày đi đã.”

Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 32