Ngô Tĩnh Vân ngồi đó rất lâu, suy đi nghĩ lại về rất nhiều chuyện đã xảy ra ở kiếp trước và kiếp này. Nếu Hầu phu nhân đã biết một chút chuyện, vậy hôm nay hẳn là nàng đang ám chỉ rằng ta nên quên hết chuyện cũ đi, và chuyện từ hôn cứ ngồi xuống từ từ bàn bạc.
Tại sao ta lại không hiểu chứ? Nếu trời cao cho ta cơ hội sống lại, ta nên trân trọng mà sống cho thật tốt. Nhưng kiếp trước ta đã quá đau khổ. Vậy tại sao những kẻ đã tổn thương ta vẫn có thể sống tốt? Làm sao ta có thể không nghĩ đến những chuyện kiếp trước, làm sao ta có thể buông bỏ những oán hận trong quá khứ?
Hòa thuận từ hôn?
Dựa vào đâu chứ?
Kiếp trước Tiêu Ngọc Thần đã tổn thương ta nhiều như vậy, dựa vào đâu mà ta phải dễ dàng cho qua?
Hôn sự này chắc chắn phải lui. Nhưng nếu kiếp này Tiêu Ngọc Thần muốn cưới được người vợ như ý, sống một cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp ư? Không bao giờ có chuyện đó!
Ngô Tĩnh Vân càng nghĩ càng tức giận, đến mức khuôn mặt đỏ bừng lên. Nàng ta hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, rồi quay đầu nhìn hình ảnh của mình trong gương. Nàng ta tự nhủ: “Lần cuối cùng. Nếu lần này ta có thể cột chặt Ngô Tĩnh Xu và Tiêu Ngọc Thần lại với nhau, thì ta sẽ không động đến bọn họ nữa.”
Nàng ta đã nghĩ kỹ rồi. Nếu Tiêu Ngọc Thần cưới Ngô Tĩnh Xu, với tính tình của Ngô Tĩnh Xu, Liễu Bích Cầm đừng hòng bước chân vào Hầu phủ. Mà Tiêu Ngọc Thần yêu Liễu Bích Cầm nhiều bao nhiêu, nàng ta biết rõ. Kiếp này Liễu Bích Cầm không vào được Hầu phủ, vậy Tiêu Ngọc Thần đối với nàng ta sẽ càng nhớ mãi không quên. Có một người chồng mà trong lòng hắn chỉ có người phụ nữ khác, thì Ngô Tĩnh Xu đừng mong sống tốt.
Mà Ngô Tĩnh Xu cũng sẽ không ẩn nhẫn như nàng ta kiếp trước, nếu nàng ta sống không tốt thì cũng sẽ khiến người khác sống khổ sở, tất nhiên sẽ thường xuyên gây chuyện ở Hầu phủ, đến lúc đó Hầu phủ đừng mong có được ngày lành.
Nghĩ đến những người đã tổn thương mình ở kiếp trước, kiếp này đều không được sống yên ổn, Ngô Tĩnh Vân vô cùng hả hê.
Con người đều ích kỷ, Hầu phu nhân đừng trách nàng ta không buông tha Tiêu Ngọc Thần, kiếp trước Tiêu Ngọc Thần cũng đâu có buông tha nàng ta, không phải sao?
…
Trong viện Ngô phu nhân, Ngô Tĩnh Xu lo lắng hỏi: “Nương, nương nghĩ Hầu phu nhân và Ngô Tĩnh Vân lúc ở hồ nước đã nói chuyện gì?”
Ngô phu nhân nhẹ nhàng vỗ về nàng ta nói: “Mặc kệ là chuyện gì, hai ngày sau ở Sùng Quang tự, con cứ làm theo lời ta nói là được. Chỉ cần gạo sống nấu thành cơm, Hầu phủ còn có thể quỵt nợ sao?”
Ngô Tĩnh Xu xấu hổ đỏ mặt, nhưng nàng ta vẫn còn chút lo lắng: “Nương, nếu... nếu chuyện thành, thế tử cùng Hầu phu nhân khinh thường nữ nhi thì phải làm sao?”
Ngô phu nhân thở dài: “Chuyện xảy ra... bất ngờ, có lẽ Hầu phu nhân và Tiêu thế tử sẽ có chút oán hận, nhưng lòng người đều là thịt, sau này con ở trước mặt bọn họ ngoan ngoãn một chút, lúc xuất giá nương sẽ thêm hồi môn phong phú cho con, cứ từ từ là bọn họ có thể tiếp nhận con.”
Ngô Tĩnh Xu thả lỏng tâm trạng, lại nói: “Nghe nói Tiêu thế tử lại giấu Liễu Bích Cầm rồi, chuyện này có thật không?”
Tuy Lương gia không tìm được chứng cứ Tiêu Ngọc Thần chứa chấp nữ nhi tội thần Liễu Bích Cầm nhưng vẫn có một vài tin tức lọt ra ngoài.
Ngô phu nhân cũng không lo lắng Liễu Bích Cầm, nàng ta nói: “Chỉ là nữ nhi của kẻ tội đồ, cho dù Tiêu thế tử có giấu nàng ta đi thì đã sao? Chờ con gả vào Hầu phủ, dày vò nàng ta không phải rất dễ sao, có rất nhiều cách chơi c.h.ế.t người ta mà.”
Ngô Tĩnh Xu yên tâm, kéo tay Ngô phu nhân làm nũng: “Nương, người thật tốt.”
Ngô phu nhân vỗ lưng nàng ta: “Nương tất nhiên sẽ cho hai tỷ muội các con điều tốt nhất.”