Xuyên Về Thập Niên 80 Là Bác Sĩ, Không Phải Thầy Bói

Chương 442

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Nói đến đây, Trình Chiêu Minh khẽ lắc đầu, cười khổ: “Sư huynh cứ đinh ninh rằng cách phân tích của mình là hoàn toàn chính xác. Những vị thuốc như thiên ma, câu đằng hay các bài hoạt huyết hóa ứ mà những bác sĩ khác đã áp dụng trước đó, sư huynh đều không sử dụng, mà hoàn toàn kê đơn dựa trên lập luận cá nhân.”

“Thế nhưng, kết quả lại không hề khả quan như mong đợi. Đơn thuốc này, e rằng vẫn cần phải được cân nhắc và điều chỉnh lại một cách cẩn trọng.”

Tất cả mọi người đều hiểu rõ, hiệu quả điều trị mới là yếu tố tối quan trọng. Nếu không đạt được kết quả cụ thể, thì dù lý luận y học có uyên bác đến mấy cũng chỉ trở thành lời nói sáo rỗng, vô nghĩa mà thôi.”

Vì vậy, vị bác sĩ trung niên nghiêng người nhìn đơn thuốc mà Trình Chiêu Minh kê. Chỉ thoáng nhìn, ông ấy liền hiểu ra, Trình Chiêu Minh đã áp dụng phương pháp bổ thổ của Lý Đông Hoàn, tập trung vào việc bồi bổ dạ dày, lá lách, đồng thời kết hợp các vị thuốc thăng và giáng để thúc đẩy khí huyết trong cơ thể bệnh nhân được điều hòa, trở lại trạng thái cân bằng.

Cách suy nghĩ này của ông toàn diện hơn so với các bác sĩ trước đó, cân nhắc đến mọi khía cạnh. Nếu có hiệu quả, chắc chắn có thể chữa trị tận gốc, một đơn thuốc mà giải quyết được nhiều triệu chứng khó chịu.

Nhưng vấn đề là tại sao lại không có hiệu quả? Vị bác sĩ trung niên không khỏi nhíu mày, rõ ràng cũng đang trăn trở về điều này.

“Tiểu La, em nói thử xem, anh cảm thấy em có ý kiến riêng.” Trình Chiêu Minh nhìn La Thường, ra hiệu cho cô tiếp tục.

“Sư huynh, đơn thuốc này nhìn chung không có vấn đề gì lớn, chỉ có một khía cạnh em cảm thấy có thể điều chỉnh lại một chút.”

La Thường không hề né tránh, cô chỉ vào vị thuốc trên đơn, nói: “Thuốc tăng dương hơi ít, thuốc giáng trọc tương đối nhiều. Như vậy, dương khí tăng lên rất chậm, thăng giáng khó mà cân bằng.”

“Những vị như hoàng cầm, đảng sâm, thăng ma đều cần thiết, thuốc giáng trọc khí như mạn kinh tử,... vẫn nên giữ lại. Sinh mạch nha có thể tăng thêm một chút, lại thêm hoa hồng, lấy ý nghĩa là thơm tho hóa trọc khí…”

Trọc khí: có thể hiểu nôm na là thứ dơ bẩn trong cơ thể.

Dù sự điều chỉnh của cô ấy không quá lớn, khiến bệnh nhân và người nhà nghe như lọt vào sương mù, nhưng những bác sĩ có mặt đều là người trong nghề. Chỉ cần nghe qua, họ liền nhận ra kinh nghiệm lão luyện của La Thường trong việc cân nhắc dùng thuốc.

Trình Chiêu Minh nghe đến đây, cũng không khỏi gật đầu: “Có lý, sửa lại như vậy, đơn thuốc càng thêm hoàn thiện.”

“Bác gái à, nếu bác không có ý kiến gì, cứ theo đơn thuốc này uống thử ba ngày xem sao ạ.”

Gia đình bệnh nhân không có ý kiến gì, lịch sự nhận lấy đơn thuốc đã sửa rồi xuống lầu đi lấy thuốc. Những người này đi rồi, Trình Chiêu Minh khám nốt số bệnh nhân còn lại, sau đó liền mời La Thường đến tiệm cơm gần bệnh viện dùng bữa. Vị bác sĩ trung niên và mấy người trẻ cũng ngồi cùng.

Với thân phận là những người trong ngành y, những cuộc trò chuyện trong bữa ăn không thể tránh khỏi các câu chuyện về nghề, có lúc hài hước, dĩ nhiên cũng không thiếu những lời than phiền.

Những lời than phiền là thứ dễ khơi gợi sự đồng cảm nhất. Lúc đầu Tiểu Biên vốn đang im lặng như người vô hình, chỉ chuyên tâm ăn uống, bỗng cũng không kìm được góp lời: “Phòng khám của Lan Thiếu Mạnh thật sự chẳng ra sao cả! Ba người đó làm trưởng khoa lớn ở Bệnh viện số 2, bản thân thì làm nửa ngày nghỉ nửa ngày, cố tình cài cắm một đám người làm tay trong ở ngoài khoa Bệnh viện số 2 để dẫn những bệnh nhân không đăng ký được đến phòng khám của con trai mình. Cái trình độ của thằng con trai trưởng khoa này, chưa bằng một phần mười ba mình, còn thua cả tôi nữa, lại …”

Trình Chiêu Minh liếc học trò một cái, đặt đũa xuống không nói gì. Vị bác sĩ trung niên kia thì khẽ ho một tiếng, cả căn phòng chợt chìm vào im lặng.

Tiểu Biên lúc này mới nhận ra mình đã lỡ lời, nói hơi quá rồi. Dù sao thì ba của Lan Thiếu Mạnh – Trưởng khoa Lan, cũng là một bác sĩ Đông y có tiếng tăm ở thành phố Hối Xuyên. Anh ta là đệ tử mà Trình Chiêu Minh mới thu nhận không lâu, nếu những lời anh ta nói truyền ra ngoài, người khác rất có thể sẽ cho rằng những lời này là do Trình Chiêu Minh dạy anh ta …

Nghĩ thông suốt điều này, mặt Tiểu Biên đỏ bừng, cầm cốc nước lên uống vài ngụm, để che giấu vẻ ngượng ngùng của mình.

Hai bác sĩ trẻ còn lại nháy mắt với anh ta, rõ ràng cũng đồng tình với những gì anh ta nói.

Bởi vì có không ít người biết chuyện của Lan Thiếu Mạnh này. Cách làm của hai cha con nhà họ Lan thật sự rất đáng lên án, bệnh nhân đã đau ốm, chạy chữa khắp nơi, tốn của tốn công, vốn đã rất khổ sở, làm sao có thể lừa đảo họ như vậy được?

Trình Chiêu Minh không nói gì, là bởi vì ban đầu trong nhóm thanh tra dược phẩm có Trưởng khoa Lan. Nhưng sau khi điều tra, Trưởng khoa Lan có quan hệ với vài công ty dược phẩm, lại còn là cố vấn của dược phẩm Hưng Nguyên. Kết quả cuối cùng là Trưởng khoa Lan không còn tiếp tục giữ chức vụ trong nhóm thanh tra nữa.

Nhờ cơ hội này, các cơ quan chức năng Thanh Châu đã đưa La Thường ra, thay thế vị trí của Trưởng khoa Lan.

Bản thân Trình Chiêu Minh sẽ không chủ động đề xuất đề nghị này, bởi vì vị Trưởng khoa Lan này, tính khí hẹp hòi, ôm hận dai dẳng. Về tính cách, con trai ông ta cũng thừa hưởng y nguyên thói hẹp hòi này từ cha mình, còn về trí tuệ và kỹ thuật chuyên môn thì chỉ là một phiên bản kém cỏi hơn nhiều của Trưởng khoa Lan mà thôi.

Nhưng danh sách cuối cùng đã được công bố chính thức, Trình Chiêu Minh cũng không tiện bình luận thêm, nếu cứ nói mãi, sẽ trở thành có dụng ý, càng khiến người khác nghĩ rằng họ sợ hai cha con nhà họ Lan.

Ông không nói gì, vị bác sĩ trung niên kia lại bật cười: "Các cậu ra khỏi cửa này rồi thì đừng nói như vậy nữa. Nói ở đây xong rồi thì thôi, sau này chú ý một chút."

Nói đến đây, bác sĩ trung niên lắc đầu, thì thầm: "Cái thằng nhóc Lan Thiếu Mạnh đó, đúng là chẳng ra gì. Nó thuê mấy gã đàn ông vạm vỡ vào phòng khám để massage cho người bệnh, rêu rao quảng cáo là massage Đông y, nhưng mấy người đó ngay cả kinh lạc huyệt vị cơ bản cũng không nắm rõ…"

Nói xong những điều này, ông ấy cũng không nói thêm gì nữa, uống một ngụm nước trái cây, cố nhịn không nói nữa. Nếu nói tiếp, ông ấy sợ mình sẽ không thể kìm lòng được.

Chờ sau khi ăn xong, trước tiên vị bác sĩ trung niên đưa mấy bác sĩ trẻ rời đi. La Thường đi chậm lại vài bước, chờ xung quanh không có ai, mới nhỏ giọng hỏi Trình Chiêu Minh: "Người bị em thay thế vị trí chính là Trưởng khoa Lan phải không ạ?"

Xuyên Về Thập Niên 80 Là Bác Sĩ, Không Phải Thầy Bói

Chương 442