Ông ấy chỉ tay vào Hàn Trầm, không đặc biệt giải thích mối quan hệ giữa Hàn Trầm và La Thường. Nhưng vị trí đứng của hai người họ thân mật hơn người bình thường, và dù bác sĩ Cổ ít lời, khả năng quan sát của ông lại vô cùng nhạy bén. Chỉ cần liếc mắt một cái là ông đã có thể nhìn ra hai người trẻ tuổi này có quan hệ không hề tầm thường.
Sau khi hàn huyên vài câu, bác sĩ Cổ nói: “Vậy đi thôi, tôi đã chuẩn bị một số tài liệu, lát nữa bác sĩ La có thể xem qua.”
Mọi người đi đến khoa châm cứu, chuẩn bị vào văn phòng bác sĩ Cổ. Đột nhiên có một thanh niên méo miệng lệch mắt đi tới, nhìn thấy bác sĩ Cổ lớn tuổi liền hỏi: “Cậu ơi, cậu xem cháu miệng méo mắt lệch, mắt sắp mở không nổi rồi, cháu có phải cũng bị đột quỵ giống ông nội cháu không?”
Bác sĩ Cổ liếc nhìn anh ta một cái, có chút bất lực: “Cháu còn trẻ thế này, thân thể cũng không tệ, đột quỵ nỗi gì? Có phải tối qua bị cảm lạnh không?”
Những người khác đều nhìn sự tương tác thú vị của hai người họ, nhưng Hàn Trầm lại tinh ý nhận thấy, một học trò đi cùng bác sĩ Cổ từ khi nhìn thấy La Thường, đã căng thẳng đến mức mặt đỏ bừng, mồ hôi túa ra như tắm, ngón tay thì cứ cọ xát vào quần một cách bồn chồn, thỉnh thoảng lại lén nhìn La Thường một cái.
Hàn Trầm cảm thấy bất lực. Bệnh viện số 4 có một bác sĩ trẻ luôn để ý đến cô La Thường, ngay cả Thôi Phượng Sơn cũng biết chuyện này, còn lén kể cho anh nghe. Đây chỉ là những gì anh biết, còn những người mà anh không biết thì không rõ có bao nhiêu.
Anh không suy nghĩ đến chuyện này nữa, giả vờ như không nhìn thấy gì.
Lúc này bác sĩ Cổ vẫy tay bảo thanh niên vào văn phòng trước: “Vào đi, vào đi, chỉ là chứng liệt dây thần kinh mặt thôi, châm vài mũi kim là ổn.”
“Cháu đến đúng lúc đấy, chứng bệnh nhỏ này, để học trò của tôi châm cho cháu là được rồi.”
Thanh niên lập tức căng thẳng: “Đừng… Cậu ơi, bác sĩ Cổ, Khoa trưởng Cổ kính mến, cháu là đến tìm ngài mà…”
“Cũng không quá nghiêm trọng, chỉ châm mấy kim thôi.” Bác sĩ Cổ kéo cháu trai mình lại gần, đỡ ngồi xuống, rồi gọi thêm vài học trò.
Những học trò này đều là chuyên ngành châm cứu, bốn nam sinh và hai nữ sinh. Khi nhìn thấy La Thường, Giáo sư Quách cùng Viện trưởng bước vào, các học trò đều đứng thành một hàng, cung kính hướng về phía họ.
Bọn họ đều đã được thông báo trước, biết các chuyên gia đến lần này đều là những nhân vật tầm cỡ, thuộc đội ngũ chuyên gia y tế hàng đầu của tỉnh. Nếu chỉ dựa vào mối quan hệ của bác sĩ Cổ thì e là không thể mời được.
“Vài vị này chính là chuyên gia mà tôi nhờ Viện trưởng mời cho các em. Mau chào hỏi đi, đừng ngây ra đó.” Bác sĩ Cổ khẽ ho nhẹ, ra hiệu cho các học trò chào hỏi Giáo sư Quách và La Thường.
Giáo sư Quách với thái độ khiêm nhường, chủ động nói với bác sĩ Cổ: “ Tôi thì chủ yếu dùng thuốc thang. Vì vậy hôm nay tôi đến đây, chủ yếu là để cùng Tiểu La mở mang kiến thức. Mọi người có bất kỳ vấn đề gì cần trao đổi, cứ tự nhiên thảo luận, không cần bận tâm đến sự có mặt của tôi ở đây.”
Ý định ban đầu của bác sĩ Cổ cũng là muốn mời La Thường, bởi vì ông đã nghe nói về cô.
Phương pháp châm cứu gây tê cho phẫu thuật mà La Thường đã thực hiện từng được đăng tải trên tạp chí Đông y của tỉnh suốt hai số liên tiếp, khiến tên tuổi cô trở nên quen thuộc với giới châm cứu trong tỉnh. Cô không chỉ thực hiện một lần ca gây mê này thành công, điều đó đủ để khẳng định sự thành công của cô không chỉ là may mắn. Vì vậy bác sĩ Cổ và các học trò của ông ấy đều rất công nhận trình độ của La Thường.
Nhưng Giáo sư Quách với danh tiếng là danh y quốc gia cùng thâm niên dày dặn của mình, đương nhiên không thể bị bác sĩ Cổ xem nhẹ.
Ông ấy thường không thích giao tiếp, nhưng điều đó không có nghĩa là ông ấy không hiểu cách đối nhân xử thế. Một người thông tuệ như ông, vốn dĩ không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện vụn vặt, chứ không phải ông không am tường sự đời. Đến lúc cần thiết, những lễ nghi cần thiết ông ấy tuyệt đối sẽ không bỏ sót.
Vì vậy ông ấy tỏ ra rất nhiệt tình, mời Giáo sư Quách và La Thường ngồi xuống. Ông chợt nhớ đến cháu trai mình đang đợi ở bên cạnh, liền quay sang một học trò và nói: “Tiểu Tào, cháu trai tôi bị liệt dây thần kinh mặt, cậu hãy xem xét cho nó đi.”
Cái gọi là liệt dây thần kinh mặt, hay chính là liệt mặt, thực chất đây không phải là một ca bệnh lớn tại khoa này. Dù các học trò trong phòng khám đều có thể điều trị, nhưng họ vẫn chưa đạt đến trình độ của La Thường để dùng phương pháp thấu châm để chữa.
Phương pháp châm cứu đưa kim vào một huyệt rồi theo một hướng nhất định đi xuyên qua huyệt (hoặc các huyệt) hay vị trí khác.
Có “vật mẫu” để thực hành kỹ thuật châm cứu, cả đám học trò liền hớn hở xúm lại, chỉ trong chốc lát đã bao vây cháu trai bác sĩ Cổ ở giữa, vẻ háo hức chẳng khác nào đang rình mồi.
Một nam sinh với vóc dáng trung bình lấy ra bộ dụng cụ châm cứu đã khử trùng, cười híp mắt bước tới, nói: “Cậu cứ yên tâm, điều trị bệnh này với chúng tôi không thành vấn đề, chắc chắn sẽ không châm hỏng cho cậu đâu.”
“Tiền đề là cậu không được nhúc nhích lung tung nhé.”
“Này này, tôi không châm nữa, tôi đi lấy thuốc đây, mấy cậu đừng vây tôi lại được không?” Cháu trai bác sĩ Cổ định giãy giụa thêm một chút, nhưng các học trò đã vây chặt lấy anh, xem ra không châm xong kim này thì nhất quyết không chịu buông tha.
“Châm huyệt Ế Phong.”
“Hợp Cốc châm thêm một kim…” Một vài học trò khẽ trao đổi, dù âm thanh không lớn, nhưng cảnh tượng thì vô cùng náo nhiệt, ai nấy đều rất tích cực.
Giáo sư Quách nhìn một lúc, cười nói với bác sĩ Cổ: “Các học trò này của ông ai nấy đều rất yêu nghề nhỉ.”
Bác sĩ Cổ thành thật đáp: “Đây đều là những người tôi đã tuyển chọn kỹ lưỡng, trong số hàng trăm người mới chọn được hơn mười. Nếu không có tố chất, tôi nhất quyết không nhận. Nghề này tương đối khô khan, đòi hỏi sự kiên trì và chịu khó. Nếu không thực sự có hứng thú, e là khó mà theo đuổi lâu dài được.”
La Thường thì đang tỉ mỉ quan sát kỹ thuật châm cứu của nhóm học trò ấy. Những người này đều do bác sĩ Cổ truyền dạy, nên qua cách họ thực hiện, cô cũng phần nào nắm bắt được tư tưởng y thuật của ông.