Các huyệt đạo họ chọn thì không sai, nhưng bệnh nhân sau khi châm xong không có cải thiện rõ rệt ngay tức thì, chỉ là giảm bớt phần nào, miệng méo mắt lệch không còn nghiêm trọng như lúc ban đầu.
Cháu trai bác sĩ Cổ thì khá hớn hở, những lo lắng cũng đã vơi đi phần nào. Nhưng La Thường biết, nếu là cô đích thân châm thì ngay khi rút kim, bệnh nhân đã có thể hồi phục hoàn toàn bình thường.
Bác sĩ Cổ nhìn các học trò châm xong kim, lịch sự hỏi La Thường: “Bác sĩ La, theo cô, về kỹ thuật châm kim, các học trò này của tôi cần cải thiện những điểm nào? Tôi hỏi vậy không phải để thử thách trình độ của cô, mà chủ yếu muốn mượn con mắt tinh tường của cô để xem xét. Quả thực, người ngoài cuộc luôn nhìn rõ hơn người trong cuộc.”
La Thường cũng không giấu giếm, thẳng thắn nói: “Nền tảng của họ khá vững, chỉ cần lưu ý thêm một vài chi tiết nhỏ.”
“ Tôi thấy cháu trai của ông vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Nếu cứ để cậu ấy xuất viện như vậy, e là vẫn không thể đi làm bình thường được. Nếu cậu ấy không phiền, tôi có thể châm lại cho một lần nữa. Chỉ vài kim đơn giản thôi, đảm bảo không gây tổn hại gì đến cơ thể.”
Bác sĩ Cổ mừng rỡ không thôi, liền gọi cháu trai mình lại, dặn dò: “Hôm nay cháu gặp may lớn rồi, Bác sĩ La nguyện ý đích thân châm cứu cho cháu. Ngồi yên ở đây nhé, lát nữa đừng có mà cử động lung tung.”
Cháu trai ông ấy nhìn gương mặt trẻ trung, trắng mịn của La Thường, nỗi sợ hãi lúc nãy lại lần nữa hiện lên. Nữ bác sĩ này trông có vẻ đáng tin cậy không đây?
Giờ thì anh ta đã hiểu ra rồi. Lúc đến tìm cậu mình là muốn được "ké" chút ưu đãi, khám bệnh nhanh và miễn phí. Ai dè cậu mình lại biến anh ta thành "vật mẫu" để mọi người thực hành châm cứu.
Nếu biết trước thế này, anh ta có c.h.ế.t cũng không thèm bén mảng đến đây.
Khi được kéo đến trước mặt La Thường và ngồi xuống, trái tim anh ta vẫn đập thình thịch không ngừng, nỗi sợ hãi thực sự vẫn còn đeo bám.
La Thường cũng chọn những huyệt vị tương tự các học trò, vừa bắt đầu châm kim, cô vừa nói: “ Tôi cũng sẽ châm Ế Phong trước, sau đó là Hợp Cốc.”
Nói xong, La Thường bắt mạch cho chàng thanh niên. Sau đó, cô nhẹ nhàng giơ tay châm một kim. Không hề có động tác hoa mỹ, mũi kim đã trơn tru xuyên qua lớp da của bệnh nhân một cách dứt khoát.
Khi châm đến huyệt Hợp Cốc, cô lại quay sang giải thích với mọi người xung quanh: “Huyệt Ế Phong nằm ở mặt, vùng da mỏng nên độ sâu cần nông, nhưng Hợp Cốc ở đây, cần phải sâu hơn một chút. Vì bệnh nhân này có thể trạng hơi béo, vùng tay cũng đầy đặn.”
Cháu trai Bác sĩ Cổ, với chiều cao chưa đến mét bảy nhưng cân nặng đã hơn 85kg, lộ rõ vẻ lúng túng trong tràng cười khúc khích của mọi người. Thế nhưng rất nhanh, tại các vị trí châm kim trên mặt và tay, anh ta cảm nhận được một luồng khí mạnh mẽ đang lưu chuyển, kèm theo hơi ấm lan tỏa. Cảm giác tê ngứa liên tục ập đến, khuôn mặt còn nhăn nhó lúc trước giờ đã khôi phục vẻ bình thường. Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra chưa đầy mười phút, trong khi kim châm còn chưa được rút ra.
“Này, thế là khỏi rồi sao?!”
Các học trò mở to hai mắt, đồng loạt hướng về phía cháu trai Bác sĩ Cổ. Sự thay đổi trực quan đến khó tin này gây cho bọn họ một cú sốc không nhỏ. Một học trò không kìm được thốt lên: “Cô ấy châm cứu sao lại hiệu quả nhanh đến vậy?”
Dù những người khác không lên tiếng, nhưng cảm giác của họ cũng chẳng khác gì người vừa thốt lên kia. Tất cả đều biết Viện trưởng đã mời được một người tài ba, nhưng rốt cuộc tài ba đến mức nào, họ vẫn chưa thể hình dung một cách trực tiếp.
Trường hợp của bệnh nhân ngay lúc này đã mang đến cho họ câu trả lời rõ ràng nhất. Cùng một bệnh nhân, cùng các huyệt vị như nhau, nhưng hiệu quả châm cứu giữa La Thường và những học trò kia có thể nói là khác nhau một trời một vực. Chỉ với một kỹ thuật này thôi, cô đã hoàn toàn chinh phục được tất cả. Khi nhìn lại La Thường, trong mắt họ chỉ còn lại sự kính phục và tôn trọng sâu sắc.
Người trong nghề chỉ cần nhìn qua là có thể biết ngay kỹ thuật thâm sâu bên trong. Bệnh nhân này tuy không mắc bệnh nan y, nhưng chỉ vài kim châm cơ bản lại là một thử thách lớn, đo lường trình độ thực sự của người chữa trị.
La Thường để kim lưu lại thêm mười mấy phút. Ngay cả khi chưa bắt đầu rút kim, bệnh nhân đã có dấu hiệu hồi phục rõ rệt. Bác sĩ Cổ tự vấn, bản thân hành nghề nhiều năm như vậy, cũng không thể làm được nhanh đến thế. Ông ấy ít nhất cũng phải đợi bệnh nhân hoàn thành toàn bộ quá trình điều trị mới có thể thấy được hiệu quả tương tự.
Bác sĩ Cổ vỗ tay tán thưởng đầy khâm phục, rồi nói: “Bác sĩ La, hôm nay mời cô đến quả là đúng người rồi. Tôi không giỏi tổng kết lắm, vậy cô có thể nói chi tiết hơn với các học trò này về những mũi kim vừa rồi của cô được không?”
La Thường biết Bác sĩ Cổ đang ấp ủ dự án phục hồi chức năng sau đột quỵ, một lĩnh vực hiện nay còn rất ít người chuyên tâm. Thấy ông có tâm huyết, La Thường sẵn lòng ủng hộ hết mình. Cô chẳng ngại cho dù bản thân không nhận được bất kỳ lợi ích nào từ việc này.
Trước đây, cô và Thôi Phượng Sơn đã từng trò chuyện về nguyên lý dịch học. Thôi Phượng Sơn thậm chí còn từng đùa rằng La Thường có quá nhiều thứ: một gia đình hạnh phúc, năng lực vượt trội, ngoại hình và sức khỏe đạt hơn chín mươi điểm, lại còn có một người yêu tốt. Cuộc sống viên mãn đến mức đó, trái lại khiến người ta có chút lo lắng.
Dịch học, hay còn gọi là học thuyết về Kinh Dịch, là một ngành triết học nghiên cứu về sự biến đổi, sự đối lập thống nhất và quy luật phát triển của sự vật. Nguồn gốc của nó bắt đầu từ Trung Quốc cổ đại, lấy chữ “Dịch” làm trung tâm, nhấn mạnh sự biến dịch của vạn vật và lý thuyết Âm Dương Ngũ Hành.
La Thường hiểu anh ta đang ám chỉ đạo lý “nước đầy thì tràn ra ”. Vì vậy, lúc đó cô đã đáp lời, nói rằng cô định tìm một số cơ hội thích hợp, quyên góp một ít tiền, dùng khả năng của mình để giúp đỡ những người khó khăn. Những gì nên san sẻ, cô sẽ san sẻ, để giải quyết vấn đề “quá viên mãn” này.
Vì vậy, ngay khi Bác sĩ Cổ vừa đưa ra yêu cầu này, La Thường liền vẫy tay ra hiệu cho các học trò đến gần. Cô bắt đầu giải thích chi tiết từng huyệt vị, hướng dẫn cách cảm nhận cảm giác “đắc khí” của bệnh nhân dưới mũi kim. Cô nhấn mạnh, chỉ khi “đắc khí” tốt, hiệu quả điều trị mới thực sự tối ưu.
Về những vấn đề chi tiết như độ sâu châm kim và phương pháp bổ tả theo hướng dẫn, cô cũng kiên nhẫn giảng giải một hồi. Đến khi giảng giải xong xuôi tất cả, cô mới bắt đầu rút kim ra.
Sau khi nghe giảng xong, các học trò đều cảm thấy La Thường không chỉ giỏi châm cứu mà còn rất giỏi trong việc truyền đạt kiến thức. Đặc biệt, phương pháp nhận biết bệnh nhân có “đắc khí” hay không thực sự vô cùng hữu ích. Một vài người sau khi tiếp thu đều có cảm giác như được khai sáng, vỡ ra nhiều điều.