"Được được, nghe lời chú. Lát nữa chị chuẩn bị quà, chú mang đi giúp chị nhé." Cuối cùng Cát Phi cũng đồng ý.
Lúc này, chiếc xe của La Thường đã chạy được nửa đường, chỉ còn một quãng ngắn nữa là đến ngã tư phía trước, nơi cô sắp gặp được Hình đội.
Thấy trong xe không còn người ngoài, La Thường hỏi Cao Hướng Dương: "Anh Cao, anh đến đây cũng được một thời gian rồi. Trước đó tôi bảo anh suy nghĩ xem sau này có muốn đi theo hướng nào không, chuyện này tôi đã nhắc với anh từ khá lâu rồi, anh đã tính toán thế nào rồi?"
Nghe nhắc đến chuyện này, Cao Hướng Dương gãi đầu ngại ngùng, nói: "Làm bác sĩ như cô ấy, tôi không chắc mình có làm được không. Nhưng nói thật, tôi cũng khá hứng thú với ngành này."
La Thường cười: "Có gì mà không thể? Vu Hàng đã quyết tâm học y, cậu ta còn tràn đầy lòng tin. Anh sợ gì chứ, sợ thua cậu ta à?"
"Anh đã học cấp ba rồi, nền tảng văn hóa không có vấn đề gì. Nếu muốn học theo tôi, chỉ ba năm là có thể ra nghề."
"Không được, tôi nhất định sẽ không thua cậu ấy!" Lời nói của La Thường lập tức khơi dậy ý chí chiến đấu của Cao Hướng Dương. Nghĩ đến sau này mình cũng có thể trở thành bác sĩ, anh ấy cực kỳ mong chờ.
Lúc này, Hàn Trầm nói: "Chúng ta sắp đến nơi rồi. Lát nữa anh sẽ xuống xe, gặp Hình đội ở ven đường. Hai người cứ đợi trong xe, không có việc gì thì đừng mở cửa sổ. Ngoài trời lạnh lắm."
La Thường khẽ đáp, vốn không định hạ cửa kính. Nhưng khi nhìn thấy chiếc xe jeep quen thuộc ngoài cửa sổ, cô không kìm được, vẫn hạ cửa kính xuống một chút.
Hàn Trầm cũng để ý thấy. Vốn là người cao lớn, anh liếc mắt nhìn sang, nhận ra Hình đội đang bị một đám người vây quanh.
Lần này nhóm người họ ra ngoài không mặc đồng phục, những người không biết sẽ chẳng nhận ra Hình đội làm nghề gì.
Nhóm người đó không biết thân phận của Hình đội, thậm chí còn không kiêng nể. Vài người dùng ngón tay chỉ trỏ, chọc ngoáy vào mặt Hình đội, ngón tay của một người sắp chạm vào mũi anh.
Cao Hướng Dương hé đầu ra, quan sát mấy chiếc xe tải đang chắn ngang đường chiếc jeep, nhận ra đó là những chiếc xe chở cát.
Không chỉ một chiếc, chỉ riêng phía Cao Hướng Dương nhìn thấy đã có ba chiếc. Tất cả đều sơn màu đỏ sẫm, trên thùng xe phun mấy chữ: Xây dựng Duyệt Phong.
Cao Hướng Dương ngồi xuống, chỉ vào mấy chiếc xe đó nói với La Thường: "Bà chủ, mấy tài xế kia đều là người của Xây dựng Duyệt Phong. Trước đây tôi cũng từng nghe về công ty này, là Thạch Kính Nghiệp kể."
La Thường đương nhiên biết Thạch Kính Nghiệp. Anh ta vừa là đồng đội của Hàn Trầm, vừa là người thân của Viện trưởng Thạch tại Bệnh viện số 4 Thanh Châu. Cô nghi ngờ nói: "Thạch Kính Nghiệp? Cậu ta không phải đang làm Trung đội trưởng ở căn cứ gần đây sao? Chuyện này cậu ta cũng biết ư?"
"Đương nhiên rồi. Cậu ta còn biết nhiều hơn chúng ta nữa ấy chứ."
Cao Hướng Dương nhìn Hàn Trầm xuống xe, quay đầu sang nói với La Thường: "Lần trước cậu ta đến phòng khám, đã đặc biệt kể cho tôi nghe về dự án cải tạo khu vực đường Sơn Hà ở trung tâm thành phố."
" Tôi nhớ cậu ta cũng đã nhắc đến Xây dựng Duyệt Phong, nhưng chỉ nhắc qua loa, không đi sâu vào chi tiết."
La Thường gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Cứ xem đám người đó định giở trò gì tiếp theo đã."
Ngay bên cạnh là trạm xăng, nơi Hàn Trầm và Hình đội hẹn gặp nhau.
Xe của Hình đội đỗ bên đường, Hàn Trầm đi vài bước đến bên cạnh Hình đội. Anh cao lớn, khí chất toát ra không thể xem thường. Lúc xuống xe, để đề phòng, anh còn dắt khẩu s.ú.n.g bên hông.
"Chuyện gì thế?" Thấy một người đàn ông mặc áo khoác phao đen chỉ thẳng vào mũi Hình đội, Hàn Trầm đưa một tay ra, nắm chặt lấy cổ tay người đó, định kéo tay hắn ra.
Người lái xe định chống cự, nhưng tay Hàn Trầm cứng như gọng kìm. Trông có vẻ không dùng sức, nhưng anh lại dễ dàng ấn tay hắn xuống.
Mặt người lái xe đỏ bừng. Ngay khi Hàn Trầm buông tay, hắn nghiến răng, giơ cổ tay lên xem. Trong nháy mắt, cổ tay hắn đã sưng đỏ tấy một mảng.
Vài tên tài xế thường xuyên lộng hành ngoài đường, hễ thấy kẻ ngốc là y như rằng kiếm cớ để đòi tiền bồi thường. Hồi nãy, Hình đội đỗ xe bên đường chờ Hàn Trầm, có một tên tài xế đi ngang qua, cố tình cọ vào thân xe của anh, làm xước một vệt dài trên xe, đèn pha trước cũng bị đ.â.m gãy một cái.
Khi Hàn Trầm và La Thường tới nơi, Hình đội đang đôi co gay gắt với đám tài xế này. Mấy tên này không những chẳng chịu bồi thường thiệt hại cho Hình đội, ngược lại còn đòi anh phải chi tiền giải quyết.
Lúc Hàn Trầm đến, bọn chúng đã định ra tay, muốn đánh cho Hình đội một trận để anh ta chịu nhả tiền.
Đây quả là một thời đại man rợ, lắm khi kẻ nào nắm đ.ấ.m to hơn kẻ đó có lý, thậm chí nhiều chuyện làm ăn cũng từ những vụ ẩu đả mà ra. Hình đội và Hàn Trầm thường xuyên giao tiếp với loại người này, đương nhiên sẽ không đánh giá thấp sự tàn ác của chúng.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, ý định ra tay đã rõ.
Mấy tên tài xế đó cũng không cam lòng bỏ cuộc, tên cao nhất nhổ toẹt bãi nước bọt xuống đất, tiến lên một bước, cười gằn: "Sức vóc không tệ, lại còn ra dáng dân có tiền. Dân có tiền sao lại keo kiệt thế? Cọ vào xe của tao mà không muốn mất xu nào hả? Vậy hỏi thử nắm đ.ấ.m của bố đây có đồng ý không?"
"Đại ca Mã, xử đẹp tụi nó đi!" Tên tài xế vừa bị Hàn Trầm chế ngự không phục, thấy có người cầm đầu, cũng càng thêm lớn gan.
Gần trạm xăng còn có vài chiếc xe khác, người đi đường cũng có năm sáu người. Thấy bên này sắp đánh nhau, những người này không dám đến gần, nhưng cũng không dám đi xa.
Hình đội cười một tiếng, hai tay đan vào nhau lắc lắc cổ tay, nói với Hàn Trầm: "Lát nữa đừng để tôi bị thua nhé."
Hàn Trầm không nói gì, nhưng khóe miệng nhếch lên lại thể hiện sự tự tin của anh. Tình hình hiện trường vô cùng căng thẳng, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra ẩu đả.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên, dáng người đậm, khoác chiếc áo bông rộng thùng thình, vội vã chạy ra từ trạm xăng. Chưa thấy mặt đã nghe tiếng gầm lên: "Mấy thằng khốn nạn này, tao vắng mặt một lúc, lại gây chuyện cho tao rồi!"