Xuyên Về Thập Niên 80 Là Bác Sĩ, Không Phải Thầy Bói

Chương 504

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

"Mau bỏ gậy xuống, ra thể thống gì nữa? Chúng ta là công ty đàng hoàng, sao có thể cứ đánh nhau lung tung được?"

Người đàn ông trung niên có thân hình bình thường, đôi chân ngắn ngủn như củ cải ấy vậy mà di chuyển nhanh như cắt, chỉ trong chớp mắt đã chạy đến trước mặt Hình đội và Hàn Trầm, dang rộng hai tay, chặn lại mấy tên tài xế kia.

Rõ ràng lời của ông ta vô cùng có sức nặng, vừa đến, mấy tên tài xế kia liền lập tức im bặt, ngoan ngoãn cất gọn những cây gậy đang cầm.

Hình đội nheo mắt nhìn người này, môi mím không nói gì.

"Cút, tất cả cút đi, đứng đây làm gì? Cần tôi tìm cái kiệu tám người khiêng đưa mấy người đi hả?" Người đàn ông trung niên quát mắng một tràng, khiến mấy tên tài xế kia sợ hãi chạy trở lại xe, không dám còn ngông cuồng như lúc trước.

Hình đội khoanh tay nhìn người này, biết người này chỉ bằng vài lời đã đuổi được mấy tên tài xế này đi, chắc chắn không phải là một nhân vật tầm thường. Anh ta thản nhiên nói: "Người của ông cố ý làm xước xe tôi, đây là tống tiền trắng trợn? Tôi đã cho bọn họ đi đâu chưa?"

Sắc mặt người đàn ông trung niên đột nhiên thay đổi, lúc nãy còn giận đùng đùng, quay phắt lại, trên mặt đã nở nụ cười tươi rói.

Ông ta lấy ra từ túi quần một bao thuốc lá, rút ra hai điếu, đưa cho Hình đội và Hàn Trầm, buông lời khách sáo: "Hai vị đừng chấp với bọn họ, đó đều là những người thô lỗ, cục cằn, chẳng có tí học thức nào. Lái xe cũng vậy, cứ đ.â.m sầm đ.â.m sập, tôi đã mắng bọn họ không ít lần rồi."

Hàn Trầm nghĩ có lẽ người này đã nhận ra sự khác biệt của anh và Hình đội, đoán được cả hai không phải dạng dễ chọc, nên mới chạy ra làm người tốt.

Lúc nãy ồn ào như vậy, ông ta vẫn cố thủ trong trạm xăng không chịu ra, giờ mới xuất hiện, chắc chắn là đã đổi ý.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của anh, người đàn ông trung niên liên tục xin lỗi, còn chủ động bồi thường thiệt hại cho Hình đội.

Hình đội và Hàn Trầm đều nhận ra người này không đơn giản, hiện tại bọn họ đang ở tỉnh khác, lại có thêm La Thường ở đây, làm lớn chuyện lúc này thực sự không ổn. Nếu thật sự chọc giận đối phương, lũ người này gọi thêm một đám đến, thì cả hai người bọn họ sẽ chịu thiệt.

Hình đội không mảy may thay đổi sắc mặt, thẳng thừng đuổi người đàn ông trung niên đi, anh và Hàn Trầm lần lượt lên xe của mình, nhanh chóng lái xe rời khỏi đoạn đường này.

Bọn họ vừa đi, mấy tên tài xế kia liền nhảy xuống xe, tụ tập lại phía sau người đàn ông trung niên, nhìn hai chiếc xe jeep chạy càng lúc càng xa, đợi khi không còn nhìn thấy xe nữa, một tên tài xế mới hỏi người đàn ông trung niên: "Chủ nhiệm Địch, sao ông lại khách sáo với họ đến vậy? Bình thường có bao giờ thấy ông như thế này đâu?"

Người đàn ông trung niên không vui liếc xéo mấy người này, quát lên: "Mấy người gây chuyện mà không biết nhìn mặt đối thủ hả? Người ta đeo s.ú.n.g trên người mà cũng dám xúm lại vây quanh, là không muốn sống nữa à?"

"Nếu mấy người chán sống thì tự đi tìm c.h.ế.t đi, đừng có lôi cả công ty chúng ta vào."

Đeo súng? Đến lúc này, mấy tên tài xế mới thực sự sợ hãi.

Kết hợp với hai người đó lái xe jeep, và sức tay kinh người của Hàn Trầm, lúc này bọn họ không khỏi thầm may mắn vì vừa rồi đã không thực sự động thủ với người ta.

Qua lời nhắc nhở của người đàn ông trung niên, bọn họ cũng có thể đoán được thân phận của Hình đội và Hàn Trầm, đó đều là người của nhà nước. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tốt nhất bọn họ không nên động vào.

Người đàn ông trung niên nghĩ đến việc công ty vẫn cần dựa vào những nhân viên này, nên sau khi khiển trách vài câu, ông ta lại phát cho mỗi người một chút tiền để họ tranh thủ đi ăn cơm. Chiêu vừa đ.ấ.m vừa xoa này tuy cũ nhưng lại rất hiệu quả. Mấy tài xế đang ủ rũ vì bị mắng, nhận được tiền liền phấn khởi rời đi.

Đội trưởng Hình định quay lại Đội Cảnh sát Hình sự khu vực Ngọc Sơn một chuyến, và để đến đó thì phải đi qua gần đường Sơn Hà. Tới nơi, anh ta đỗ xe, rồi cùng Hàn Trầm xuống xe. La Thường đoán hai người đàn ông có chuyện riêng cần trao đổi, nên cô cùng Cao Hướng Dương đi vào phòng khám. Lúc này trời đã nhá nhem tối, vậy mà phòng khám vẫn còn sáng đèn.

Xe của Hàn Trầm vừa đỗ xịch bên đường, Phương Viễn và Giang Thiếu Hoa đã lập tức ra đón. Vu Hàng đến muộn một bước, trên người anh ta vẫn còn nguyên chiếc tạp dề, tay còn dính thuốc mỡ, rõ ràng là vừa bôi thuốc xong.

"Muộn thế này rồi mà mọi người vẫn chưa về nghỉ ngơi à?" La Thường liếc nhìn đồng hồ, đã gần tám giờ tối. Họ khởi hành từ bốn giờ chiều, giữa đường bị trì hoãn, rồi lại kẹt xe một đoạn khi vào thành phố, mãi bây giờ mới về đến nơi.

Phương Viễn đặt quyển sách trên tay xuống, đứng dậy, nhận lấy hộp thuốc từ tay Cao Hướng Dương đặt sang một bên rồi nói: "Biết bà chủ hôm nay về, sao có thể không thể hiện một chút thành ý chứ? Tôi phải cho bà chủ thấy chúng tôi không hề lười biếng."

Anh ta lúc nào cũng nói chuyện kiểu này, nếu có ngày mà ăn nói lịch sự thì La Thường còn thấy lạ nữa. Cô bật cười, bước vào phòng khám, liếc nhìn những hồ sơ bệnh án được sắp xếp gọn gàng trên bàn, rồi nói với Phương Viễn: "Lại nói linh tinh nữa rồi. Không chọc ghẹo người ta vài câu là anh không chịu được à?"

Phương Viễn cười ha hả, sau đó lấy ra một bảng kê, báo cáo sơ lược với La Thường về tình hình xuất nhập dược liệu mấy ngày nay. Nhìn bảng kê, La Thường ngạc nhiên hỏi: "Mấy ngày nay thuốc dùng nhiều thật đấy, bệnh nhân đông lắm sao?"

"Rất nhiều ạ. Hiện tại các bệnh như cảm cúm, sốt, viêm phổi, viêm phế quản đặc biệt nhiều, nhất là ở trẻ em. Bác sĩ Thôi có đến giúp cô hai ngày, nhưng phòng khám của anh ấy cũng thiếu người, không thể ngày nào cũng qua được. Bác sĩ Quý từ Bệnh viện số 4 và một bác sĩ khác cũng đến hỗ trợ, họ đều tranh thủ thời gian nghỉ của mình để thay cô làm việc."

Xuyên Về Thập Niên 80 Là Bác Sĩ, Không Phải Thầy Bói

Chương 504