Hắn đẩy đẩy cặp kính lưu ly trên sống mũi, đôi mắt xưa nay vốn lơ đễnh nay cũng không kìm được mà trợn trừng.
Vị này chính là tôn chủ phu nhân?
Lần đầu tiên nhìn thấy Phương Dao, lòng hiếu kỳ của Lư Nghiên dâng lên mãnh liệt. Hắn quan sát kỹ lưỡng từ dung mạo cho đến khí chất toát ra quanh thân nàng, thầm cảm khái trong lòng: chẳng trách tôn chủ chướng mắt đám yêu nữ diễm lệ tục trần nơi vương thành.
Tôn chủ phu nhân mang dung nhan thanh lãnh, cấm dục, thoát tục như vậy, đặt vào yêu giới quả thực là mỹ vị nhân gian, tuyệt phẩm trần thế trời ban.
Hắn từng thấy không ít nữ tu cũng khoác bạch y như nàng, nhưng không ai mặc ra được vẻ thanh khiết thoát tục, siêu phàm trác tuyệt như thế. Chỉ là dáng vẻ nàng nhắm mắt thôi cũng đủ khiến người ta liên tưởng đến trăng đáy hồ, tuyết phủ cành mai.
Khó trách từ sau khi tôn chủ trở về từ Cổ Khư vẫn luôn canh cánh việc tìm thê, đợi hai tiểu chủ nhân khôn lớn đôi chút, liền không tiếc bôn ba ngàn dặm, xâm nhập sâu vào lãnh thổ nhân tộc để tìm đến cửa cầu thân.
Nay đã tìm được phu nhân, phu thê lại an ổn hưởng cuộc sống hai người tại đây, đến lượt ta phải làm chân sai vặt, dỗ tiểu chủ nhân đi ngủ. Cứ thế này thì e rằng tôn chủ ngay cả vương thành cũng không muốn quay về nữa.
Thế nhưng Lư Nghiên còn chưa kịp ngắm thêm vài lần, tầm mắt đã bị thân ảnh Tạ Thính che khuất, sắc mặt tuấn mỹ của hắn trầm xuống, giọng nói cũng lạnh lẽo: "Nhìn đủ chưa? Có cần bổn tọa đích thân làm cho ngươi thêm một cặp kính lưu ly nữa chăng?"
"Không cần không cần, tôn chủ quá lời rồi."
Lư Nghiên khẽ rùng mình, cười gượng gạo hai tiếng rồi lập tức hiện nguyên hình, nhảy vọt khỏi bậu cửa sổ, độn thổ biến mất.
Tạ Thính khẽ kéo cánh cửa sổ lại, đóng kín không một kẽ hở.
Hắn quay người, thoáng liếc nhìn Phương Dao đang nỗ lực đột phá cảnh giới, đoạn bước đến ngồi khoanh chân đối diện nàng, khẽ đặt thanh kiếm Tuyết Tịch vào giữa hai người.
Phương Dao vốn trân quý kiếm như sinh mệnh, nay lại cam lòng giao Tuyết Tịch cho hắn trông giữ, đủ thấy nàng tin tưởng hắn sâu sắc đến nhường nào.
Điều ấy khiến lòng Tạ Thính dâng lên hơi ấm, song cũng vương chút đắng cay.
Kỳ thực, từ khi Phương Dao tiếp nhận hắn cùng hai hài tử, mọi hành động của nàng đều chẳng có gì đáng chê trách. Tựa như hôm nay, vì bảo vệ hắn, nàng chẳng chút do dự rút kiếm chỉ thẳng Viên Thành Tú.
Song hắn cũng hiểu rõ, nàng làm như vậy chưa hẳn vì có tình ý với hắn, mà chỉ bởi hắn là đạo lữ của nàng, là phụ thân của hai đứa nhỏ. Và trong mắt nàng, hắn cũng chỉ là một phàm nhân yếu đuối, nàng che chở hắn chẳng qua là xuất phát từ bổn phận.
Dẫu vậy cũng chẳng sao...
Chỉ cần nàng bằng lòng để hắn bầu bạn bên cạnh, hắn đã thấy đủ mãn nguyện rồi.
Đêm về gió lạnh, Phương Dao vẫn còn trong trạng thái đột phá, không thể cảm nhận tình hình bên ngoài. Tạ Thính bèn phóng thích đuôi hồ ly, không ngừng vươn dài, tỏa rộng khắp gian phòng. Hắn có thể điều khiển độ dài của đuôi, chỉ trong chớp mắt, chiếc đuôi trắng như tuyết với bộ lông tơ mềm mại đã chiếm giữ hơn nửa gian phòng, bao phủ cả hắn và Phương Dao.
Lông tơ trên đuôi dù dày đặc nhưng chẳng hề chạm vào nàng, chỉ dùng để che chắn gió lạnh và sưởi ấm. Hai người chỉ cách nhau trong gang tấc, để hắn có thể quan sát rõ rệt những biến hóa của nàng trong lúc đột phá.
Tạ Thính chăm chú nhìn người trước mặt, hàng mi dài hẹp dưới khóe mắt mỏng dường như vẫn tĩnh lặng, nhưng sâu thẳm bên trong lại dậy sóng dữ dội – là khát khao chiếm hữu đến tột cùng, là tình yêu cháy bỏng, thậm chí có phần si cuồng bệnh hoạn.
---