Hắn từng phá vỡ lớp vỏ cứng lạnh của nàng, từng nếm trải phần mềm yếu ngọt ngào ẩn sâu trong trái tim nàng. Hắn hiểu rõ, nàng vốn chẳng phải đóa tuyết liên ngàn năm trên đỉnh núi băng giá, càng không phải ngọn băng sơn không ai có thể chạm tới.
Trong thế gian này, nào ai dịu dàng hơn A Dao của hắn.
Linh Tiêu Tông, đỉnh Lăng Vân Phong.
Hôm nay trời trong xanh, gió mát lành, hai đứa trẻ sau khi học xong khóa kiếm đạo với Thủ Chuyết liền chạy ra ngoài thả diều.
Mấy ngày gần đây, các sư thúc đều khen chúng tiếp thu nhanh nhạy, cũng không nỡ để chúng cứ vùi mình vào sách vở tu luyện, bèn khuyên nhủ nên kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi. Nhị sư thúc Thủ Chuyết liền tự tay làm một con diều cho chúng chơi.
Vương thành yêu tộc hiếm khi có ngày nắng ráo, phần lớn lãnh thổ và kiến trúc đều được xây dựng dưới lòng đất.
Lần đầu tiên hai đứa trẻ trông thấy món đồ chơi gọi là "diều" này, sau khi được Thủ Chuyết hướng dẫn cách chơi, liền lập tức mê mẩn. Chỉ cần gặp trời quang là lại rủ nhau ra ngoài thả diều.
Hôm nay gió thổi nhẹ hơn thường ngày đôi chút, A Chính không điều khiển tốt phương hướng, diều giấy cứ thế lướt xuống dưới chân núi. Hai đứa trẻ vô thức đã thả dây theo đến tận lưng chừng núi.
Từ sau khi xảy ra xung đột với Tịch Tri Nam, bọn chúng đã ít khi đặt chân đến khu vực lưng núi. Chẳng ngờ hôm nay lại trùng hợp đến thế, vừa rẽ qua khúc quanh liền bắt gặp Tịch Tri Nam đang đùa nghịch cùng vài vị sư huynh đệ khác.
A Chính cố ý nới lỏng dây diều, con diều lập tức rơi xuống. A Viên nhanh nhẹn chạy tới nhặt.
Tịch Tri Nam cũng trông thấy bọn chúng.
A Viên vốn là đứa thù dai, mặt lạnh như băng, trừng mắt nhìn Tịch Tri Nam, không nói lời nào, nhặt lấy diều rồi quay đầu bỏ đi.
Tịch Tri Nam thấy vậy, trong lòng không khỏi có phần bực tức. Hai đứa này thường ngày chẳng có đồng môn cùng tuổi nào chịu chơi cùng, thế nhưng vì sao mỗi ngày lại có thể vui đùa hớn hở đến vậy?
Hắn vừa định gọi A Viên lại thì Đại sư huynh Tân Tử Bách đã bước đến trước một bước.
"Tiểu sư đệ, sư phụ gọi ngươi qua để vấn an."
Tân Tử Bách và Tịch Tri Nam đều là đệ tử thân truyền của Cảnh trưởng lão, hiện tại được xem như huynh đệ ruột trong môn phái.
Tân Tử Bách vốn có ý muốn kết giao thân thiết với vị tiểu sư đệ này. Tịch gia là thế gia đại tộc, gia nghiệp đồ sộ, nếu sau này Tịch Tri Nam thật sự trở thành người thừa kế Tịch gia, thì hắn cũng có thể hưởng không ít lợi lộc từ đó. Việc vốn chỉ cần dùng truyền âm phù là đủ, thế nhưng Tân Tử Bách lại đích thân đến, còn tự mình ngự kiếm đưa Tịch Tri Nam đến chỗ Chưởng môn và các vị Trưởng lão.
Cảnh trưởng lão đang hâm nóng một hồ linh trà trong động phủ của mình, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tân Tử Bách dẫn theo Tịch Tri Nam bước vào.
Rót linh trà đã sôi vào chén, Cảnh trưởng lão tùy ý hỏi: "Tâm pháp của ngươi đã tu luyện đến cảnh giới nào rồi?"
Dù Tịch Tri Nam là do Chưởng môn giao cho ông ta, nhưng đã nhận thì không thể thờ ơ bỏ qua. Cứ cách một khoảng thời gian, Cảnh trưởng lão lại phải quan tâm đến tiến độ tu luyện của hắn.
"Đã tu luyện đến Liêm Tuyên Khiếu.” Tịch Tri Nam cúi đầu, ngoan ngoãn đáp lời.
Trước mặt Sư phụ, hắn nào dám bày ra dáng vẻ công tử thế gia ngạo mạn kia.
Cảnh trưởng lão gật đầu: "Tiến độ này cũng chẳng tệ chút nào, thêm vài ngày nữa là có thể đột phá Khí Khiếu, dẫn khí nhập thể rồi."
"Có điều gì chưa hiểu thì cứ hỏi Đại sư huynh của ngươi, chờ đến khi ngươi bước vào giai đoạn Luyện Khí, vi sư sẽ đích thân dạy ngươi tu kiếm."
---