Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 108: ---

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Cảnh trưởng lão nói xong, chợt nhớ ra một điều, động tác trong tay chợt khựng lại, đoạn hỏi Tân Tử Bách: "Phải rồi, hai đứa trẻ nhà Phương Dao dạo này đang làm những gì?"

Tân Tử Bách khẽ đáp: "Dạo gần đây, dường như Cảnh Úc và Tô Minh Họa đang dạy các tiểu đệ tu luyện đan đạo và bày bố trận pháp.

Vốn dĩ, hắn thường ngày phụ trách việc phân phát tài vật tu luyện tại Huyền Hồ Điện. Nửa tháng trước, Tô Minh Họa mới lĩnh vật tư, hôm qua lại đến dùng cống hiến điểm số đổi lấy không ít linh thảo trân quý mang về, nói là để các tiểu đệ luyện đan. Cảnh Úc cũng mang về khá nhiều phù lục cùng trận đồ. "Đan đạo và trận pháp, suy cho cùng cũng chỉ là tà môn ngoại đạo mà thôi.” Cảnh trưởng lão khẽ hừ lạnh một tiếng, nhân cơ hội đó căn dặn Tịch Tri Nam: “Ghi nhớ, Linh Tiêu Tông ta vốn là kiếm tông, lấy kiếm đạo làm căn cơ, là chí tôn. Chớ để tinh lực bị phân tán vào những thứ phù phiếm, vô dụng kia.”

Tịch Tri Nam khẽ gật đầu, đáp: “Đệ tử tuân mệnh, sư phụ.”

“Hai đứa nhỏ đó tuy cũng là song linh căn như tiểu sư đệ, nhưng lại nhỏ hơn tiểu sư đệ đến ba tuổi. Đợi đến ba năm sau chưởng môn mới truyền thụ tu luyện tâm pháp cho chúng, lúc đó tiểu sư đệ hẳn đã ở trung kỳ hoặc hậu kỳ Luyện Khí, thậm chí có lẽ đã đột phá Trúc Cơ cảnh giới. Chúng tất nhiên khó lòng đuổi kịp.”

Tân Tử Bách thấy sư phụ mình quan tâm đến hai đứa trẻ kia như vậy, không kìm được buông lời dè bỉu một câu, nhân tiện cũng tán dương Tịch Tri Nam vài phần.

Cảnh trưởng lão vừa nghe đến cụm từ “đều là song linh căn”, trong lòng liền nổi lên trận lửa giận.

Cái thứ song linh căn gì chứ! Hai đứa trẻ đó, một đứa sở hữu kim linh căn thuần túy vô song, đứa còn lại là vô sắc linh căn vạn năm khó gặp. Đều là do chính tay lão kiểm nghiệm qua, vậy mà đã bị chưởng môn nhân thu làm môn hạ cả rồi.

“Ngươi thì hiểu được cái gì chứ! Thôi vậy, nếu không còn chuyện gì nữa thì đưa sư đệ ngươi quay về, chớ ở đây quấy rầy ta nữa.”

Cảnh trưởng lão cau mày, phất tay áo, tỏ rõ sự bực bội trong lòng. Hai người từ động phủ của trưởng lão đi ra. Tân Tử Bách thầm nghĩ, ta nào có nói gì sai chứ, chẳng hiểu vì sao hôm nay sư phụ lại có vẻ thiếu kiên nhẫn đến thế.

Lại nhìn tiểu sư đệ bên cạnh cũng mang thần sắc ủ rũ ủ ê, Tân Tử Bách bèn nói: “Tiểu sư đệ, tính tình sư phụ xưa nay vẫn thất thường, chớ để trong lòng mà bận tâm.”

Hắn vốn đã quen bị sư phụ la mắng, da mặt cũng vì thế mà chai lì, quay lưng là đã quên sạch sành sanh.

Tịch Tri Nam lại không phải vì lời trách mắng của Cảnh trưởng lão. Vừa nhìn thấy hai huynh muội nhà họ Phương, liền nhớ tới miếng ngọc bội thua mất vào tay hai kẻ đó, trong lòng đau như cắt. Hắn quay đầu hỏi: “Sư huynh, huynh có biết gần tông môn có nơi nào buôn bán pháp khí không?”

“Đệ bây giờ còn chưa tới cảnh giới Luyện Khí, mua pháp khí làm gì?” Tân Tử Bách lấy làm kỳ lạ mà hỏi.

Tịch Tri Nam thở dài: “Sư huynh không biết đấy thôi, ta có một khối ngọc bội gia truyền là pháp khí trung phẩm, vài ngày trước đánh cược với huynh muội nhà họ Phương mà thua mất rồi. Ta lo phụ thân biết chuyện sẽ trách phạt nặng nề, đang nghĩ gom góp chút linh thạch để mua một món tương tự hòng qua mắt người thân.”

Tông môn ban phát cho đệ tử thân truyền chẳng hề ít ỏi, cộng thêm linh thạch tiêu vặt hàng tháng, gom góp lại, lại vay thêm chút ít, ắt có thể mua được một món tương đương, vẫn hơn là đến lúc đó phải chịu sự quở trách của phụ thân.

“Hai đứa tiểu hài tử còn hôi sữa đó thì sao có thể dùng được pháp khí gì chứ? Đệ cứ trộm về không phải là xong xuôi sao?” Tân Tử Bách buột miệng thốt ra lời ấy.

---

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 108: ---