Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 111: ---

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Hắn đang lưỡng lự, không biết có nên tạm thời rút lui hay chăng. Song, hắn lại tiếc rẻ viên Khinh Thân Đan vừa mới nuốt xuống, bởi hắn cũng chẳng rõ dược lực của đan dược này có thể duy trì được bao lâu nữa.

Hắn nghiến răng, quyết định trước tiên cứ tìm đại một nơi khuất để ẩn thân. Bởi không quen thuộc với kết cấu của viện tử, hắn bèn tùy tiện rúc vào một gian phòng tối tăm, nơi không hề có ánh nến.

Gian phòng này nguyên là phòng bếp, nhưng thường ngày hai đứa trẻ chỉ đến đây dùng bữa, chứ không hề tự mình nấu nướng.

Tịch Tri Nam nghĩ rằng một pháp khí quý giá dường ấy, ắt hẳn bọn chúng sẽ cất giữ cẩn thận trong tủ hoặc ngăn kéo nào đó nơi phòng ngủ. Nào ngờ, hắn vừa cúi đầu xuống, liền trông thấy một vật lấp lánh trên nền đất, bị kẹt dưới chân bàn.

Đoan nhìn kỹ lại – chẳng phải đó chính là ngọc bội của hắn ư?

Một món pháp khí trung phẩm đáng giá ba nghìn linh thạch, vậy mà lại bị hai đứa trẻ này dùng để kê chân bàn!

Tịch Tri Nam đau xót khôn nguôi, thầm mắng hai tiểu tử kia mắt mù không biết nhìn ngọc, đang định khụy gối xuống móc ngọc bội ra khỏi chân bàn, thì bất chợt một luồng kiếm phong xẹt tới, đánh mạnh vào lưng hắn.

Tịch Tri Nam kinh hãi lẫn đau đớn, giật mình bật dậy, thốt lên: "Ai đó?!" Trong đêm đen mịt mùng, A Chính cũng chẳng trông rõ hắn là vật gì, lại thấy hắn bật dậy cao vút như thế, ngỡ là lợn rừng hay dã thú nào lẻn vào phòng bếp kiếm ăn.

Cho tới lúc nghe tiếng người vang lên, lại là giọng nói quen thuộc, A Chính mới nhận ra đó là ai.

Đêm khuya thanh vắng, lén lút đột nhập vào viện của bọn chúng, chắc chắn không mang ý đồ tốt đẹp gì!

A Chính chẳng chút nương tay, nhân lúc Tịch Tri Nam chưa kịp định thần, lại vung thêm mấy chiêu kiếm nữa, đánh thẳng vào thân hắn.

Thanh mộc kiếm này tuy lưỡi không bén, chẳng gây thương tích, song đánh lên thân thì đau thấu xương, không khác nào lấy thước tre vụt vào tay.

Tịch Tri Nam vốn đã chột dạ, trong tay lại không có binh khí, liền xoay người, vội vàng lao ra cửa thoát thân.

Nghe thấy trong viện có tiếng kêu rên, A Viên vừa lo cho ca ca vừa tò mò không ngớt, liền đánh bạo chui ra khỏi chăn, đẩy hé cửa sổ thò đầu ra nhìn. Đúng lúc bắt gặp cảnh Tịch Tri Nam dùng cả tay chân, vắt mình qua tường bỏ trốn trong bộ dạng chật vật.

"Ca ca?" A Viên lo lắng gọi một tiếng.

A Chính khẽ lắc thanh mộc kiếm trong tay: "Không sao đâu, tiểu tặc đã chạy thoát rồi."

Dù ca ca nói vậy, A Viên vẫn thấp thỏm không yên, suốt đêm không tài nào yên giấc. Đến sáng hôm sau, khi Thủ Chuyết đến dạy kiếm đạo, A Viên không ngừng ngáp vặt.

Thủ Chuyết lấy làm lạ hỏi A Viên: "Sao hôm nay lại lười nhác như vậy, tối qua ngủ không yên giấc sao?"

"Nhị sư thúc, tối qua trong viện của chúng con xuất hiện một con lợn rừng, nhảy rất cao ạ." A Viên nói với vẻ rất nghiêm túc.

Thủ Chuyết kinh ngạc: "Lợn rừng?”

Trên đỉnh Lăng Vân Phong đến thỏ hoang còn chẳng có, cớ sao lại có lợn rừng?

A Chính lắc đầu: "Không phải lợn rừng, là Tịch Tri Nam." Trong lứa đệ tử mới, chỉ có một người được trưởng lão đích thân thu làm đệ tử thân truyền, Thủ Chuyết đương nhiên biết Tịch Tri Nam là ai.

"Giữa đêm khuya, hắn lén lút đến đây làm gì?"

"Chẳng rõ, hắn leo tường vào khiến chúng con kinh sợ." A Chính kể lại đúng sự thật.

Tuổi tác còn nhỏ mà đã có thể leo tường, thân pháp quả thực khiến người ta không khỏi tán thán.

Thủ Chuyết âm thầm cảm khái.

Sau đó lại cúi đầu nhìn hai tiểu đệ tử, khuôn mặt đứa nào cũng xinh xắn đáng yêu, chợt tỉnh ngộ - tuyệt đối không thể coi nhẹ việc này!

---

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 111: ---