Ngu Vọng Khâu thầm thở dài cảm khái, sư huynh đệ của tông môn khác dù ngoài mặt thân thiết, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn tồn tại chút tranh đoạt. Nhưng tứ đại đệ tử của lão từ trước đến nay chưa từng xảy ra điều ấy.
Dù sao lão thân là chưởng môn một tông phái, ngày thường bận rộn vạn mối cơ hồ không ngơi tay, đến cả một ván cờ cũng phải tranh thủ lúc rảnh mới đánh được. Phương Dao là đại đệ tử mà lão dốc lòng dạy dỗ nhất. Sau này Tô Minh Họa và Cảnh Úc nhập môn, gần như đều do Phương Dao vừa làm sư tỷ, vừa kiêm nhiệm vai trò sư phụ, đích thân dìu dắt trưởng thành, chẳng trách tình cảm sư huynh muội giữa họ lại thâm hậu đến vậy. "Trong thư có đề cập đến ngày đại sư tỷ xuất quan chăng? Để chúng đệ tử chuẩn bị trước, thịnh soạn yến tiệc nghênh đón sư tỷ hồi tông." Cảnh Úc lại hỏi.
Tâm cảnh Phương Dao vốn kiên định vững vàng, mỗi lần đột phá đều rất nhanh. Tâm ma của nàng đã sớm bị c.h.é.m bỏ từ thuở phá Trúc Cơ cảnh. Ngu Vọng Khâu còn nhớ rõ lần trước nàng đột phá Kim Đan hậu kỳ cũng chỉ mất nửa tháng.
"Chắc là sắp rồi." Ngu Vọng Khâu trầm ngâm chốc lát rồi đáp: "E rằng chỉ chừng hai ba ngày nữa thôi."
Phủ nha Thuận Lương.
Từ sau lần chia ly không mấy vui vẻ ấy, chư vị Kim Dương Tông vẫn chưa gặp lại Phương Dao và đạo lữ phàm nhân của nàng.
Hơn nửa tháng trôi qua, vết thương nơi cổ tay Khúc Trường Lăng và thương thế trên vai Viên Thành Tú đã hoàn toàn khép miệng, kết sẹo, nội thương của Đường Kỳ cũng đã được điều dưỡng ổn thỏa, có thể khởi hành.
Trước khi rời đi, Chúc Văn Nguyệt cảm thấy nên đến diện kiến Phương Dao một chuyến, bèn cùng sư huynh tới khẽ gõ lên cánh cửa phòng đã đóng chặt nhiều ngày.
Một lát sau, cánh cửa "két" một tiếng, rồi chậm rãi hé mở. Tạ Thính hiện thân, đứng ngay ngưỡng cửa.
"Có chuyện gì thế?"
Chúc Văn Nguyệt phát hiện y phục của hắn có phần xốc xếch, sắc mặt lại lộ rõ vẻ bất mãn, thiếu kiên nhẫn khiến nàng nhất thời á khẩu không nói nên lời.
Lòng nàng thầm dấy lên suy nghĩ: chẳng lẽ đã quấy rầy chuyện tốt của hai người rồi sao? Giữa ban ngày ban mặt thế này mà...
Những ngày gần đây Tạ Thính luôn kề cận Phương Dao không rời nửa bước, đến y phục cũng chưa từng thay đổi, chỉ dùng thuật thanh tẩy để giữ gìn tịnh khiết. Hơn nữa hắn hiểu rõ người tu hành khi phá cảnh tối kỵ bị quấy nhiễu, bởi thế càng thêm phần bất mãn trước hành động đường đột của đám người kia.
Viên Thành Tú vốn định thẳng bước rời đi, song lại bị Chúc Văn Nguyệt kéo tới đây. Khi thấy người mở cửa là Tạ Thính, lại còn lộ vẻ khó chịu vì bị quấy rầy, sắc mặt hắn càng thêm u ám.
"Phương Dao đâu?"
Tạ Thính liếc mắt nhìn hắn, giọng điệu lạnh nhạt: "A Dao đang bế quan phá cảnh, có chuyện gì cứ chờ nàng xuất quan rồi hãy nói."
Phá cảnh?
Viên Thành Tú ngẩn ngơ.
Lần này gặp lại Phương Dao, điều khiến hắn đắc ý nhất chính là bản thân đã đột phá trước, bước vào cảnh giới Nguyên Anh, trong khi nàng vẫn ngưng trệ tại hậu kỳ Kim Đan đã gần mười năm.
Viên Thành Tú còn nghĩ, đợi sau khi dưỡng thương xong, lấy tu vi cao hơn nàng một cảnh giới làm lợi thế sẽ có thể chiếm thượng phong trong đại hội tông môn nửa năm sau. Thế nhưng nàng lại có thể nói đột phá là đột phá ngay ư? Quả thật khó tin!
Hôm đó nhìn nàng luyện kiếm cũng đâu thấy có dấu hiệu gì sắp đột phá... "Thì ra Phương đạo hữu đang bế quan phá cảnh, chẳng trách mấy ngày nay không thấy nàng ra ngoài luyện kiếm."
Thấy vẻ mặt Tạ Thính ngày càng bất mãn, Chúc Văn Nguyệt vội vàng nói ngắn gọn: "Hôm nay bọn ta chuẩn bị khởi hành hồi tông, đặc biệt đến đây báo với Phương đạo hữu một tiếng."
"Biết rồi."
Tạ Thính đáp xong định đóng cửa lại, nhưng lại bị Viên Thành Tú đưa tay ngăn cản, còn toan nhấc chân bước vào.
---