Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 119: ---

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

"Ta không tin, để ta nhìn xem nàng có thực sự đang phá cảnh hay không."

Hai kẻ đó đã ẩn mình trong phòng suốt gần một tháng, ngay cả nửa bước cũng chẳng hề bước ra. Cho dù Phương Dao có thật sự đang bế quan phá cảnh đi chăng nữa, thì một phàm nhân như Tạ Thính cần gì phải túc trực bên cạnh nàng?

Viên Thành Tú chỉ muốn làm rõ rốt cuộc bọn họ đang toan tính điều gì.

Hắn đặt lòng bàn tay lên cánh cửa, dồn lực đẩy, nhưng cửa vẫn không hề suy suyển.

Viên Thành Tú kinh ngạc nhìn Tạ Thính đang chống cửa chỉ bằng một tay. Phàm nhân này nhìn qua yếu nhược dễ khinh, ấy vậy mà khí lực lại cường đại đến thế?

Hắn đã dốc hết toàn lực mà vẫn không thể đẩy cửa vào dù chỉ một tấc.

Phương Dao không nhìn thấy, Tạ Thính cũng chẳng buồn giả bộ làm phàm nhân nữa, sự nhẫn nại của hắn đã cạn dần. Sau cánh cửa, ở chỗ người khác không nhìn thấy, đốt ngón tay đầu tiên của hắn đã hóa thành vuốt thú sắc nhọn, cắm sâu ba tấc vào cửa gỗ.

Trong mắt yêu tộc, hành vi tự tiện xông vào lãnh địa của Viên Thành Tú chính là đại kỵ. Nghĩ đến Phương Dao còn ở trong phòng, hắn cố nén sát ý trào dâng, khuôn mặt âm trầm, lạnh lùng buông một chữ:

"Cút!" "Ngươi..."

Sắc mặt Viên Thành Tú đại biến, đang định vận linh khí thì đột nhiên một luồng linh khí cuồn cuộn như sóng triều từ trong phòng trào ra, cuốn thành từng tầng khí xoáy, tựa như có một bàn tay vô hình đang khuấy động mà hội tụ. Luồng lực lượng đó dồn nén đến tột cùng rồi bỗng chốc buông lỏng, linh khí đặc quánh tản mát như vân vụ.

Hoa mai trong viện dưới sự chấn động của linh khí mà đua nhau nở rộ, cả cây mai đỏ rực như lửa cháy, hương mai thanh lãnh nhưng nồng nàn thoáng chốc tràn ngập cả sân nhỏ.

Vài khắc sau, linh khí đang cuộn trào dần dần lắng xuống, trở nên tĩnh lặng.

Viên Thành Tú và Chúc Văn Nguyệt đều nhìn thấy trong ánh mắt đối phương sự kinh ngạc tột độ.

Nàng thật sự đang phá cảnh, nhưng nồng độ linh khí này há chẳng phải là chỉ đang đột phá Nguyên Anh cảnh thôi sao? Vì sao lại có cảm giác còn chấn động hơn cả khi các vị sư thúc của bọn họ đột phá Đại Thừa cảnh?

Bên trong căn phòng, Phương Dao chậm rãi mở mắt. Nàng cảm nhận được linh lực cuồn cuộn dâng trào nơi đan điền, thần thức nội thị thức hải. Nơi đó có một tiểu Nguyên Anh do ý thức nàng ngưng hóa thành đang ngồi thiền với tư thế y hệt nàng giữa biển thức hải - trong suốt, thuần khiết, không vương một tia tạp niệm.

Nguyên Anh cảnh, đại thành viên mãn. Dù là gương mặt trước nay luôn thanh lãnh cũng không khỏi khẽ hé một tia ý cười, nhưng vì việc vừa xảy ra ngoài cửa, nụ cười ấy chợt lóe lên rồi vụt tắt.

Phương Dao đứng dậy bước ra cửa, lạnh giọng chất vấn Viên Thành Tú:

"Ngươi đã nhìn rõ chưa? Ta có thật sự đang phá cảnh không?"

Viên Thành Tú á khẩu không sao thốt nên lời.

"Thứ lỗi, sư huynh ta đã hành xử lỗ mãng." Chúc Văn Nguyệt lập tức lên tiếng xin lỗi, đồng thời chúc mừng: "Chúc mừng Phương đạo hữu thuận lợi đột phá đến Nguyên Anh cảnh."

Nàng khẽ gật đầu, nhàn nhạt đáp một tiếng: "Phải." Chúc Văn Nguyệt vội vàng kéo vạt áo sư huynh, cười miễn cưỡng:

"Vậy bọn ta xin phép cáo lui trước."

Viên Thành Tú bị Chúc Văn Nguyệt kéo đi. Chờ hai người đã khuất dạng, Phương Dao khép cửa phòng, xoay mình, ánh mắt dừng lại trên người Tạ Thính.

Tạ Thính vừa trông thấy nàng, mọi sát khí cùng vẻ âm trầm trên người hắn lập tức tiêu biến, khóe mắt cong lên, toàn thân cũng thả lỏng hẳn.

"A Dao." Hắn nhẹ giọng gọi nàng.

"Vừa rồi câu 'Cút!' của ngươi, khí thế cũng không tệ lắm."

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 119: ---